Yêu Cậu Lớp Trưởng!
Chương 6: Cô bị ngã
Dám cưỡng hôn cậu rồi bây giờ định chạy làng à, cậu càng nghĩ càng tức, cô coi cậu là ai chứ, đường hoàng là lớp trưởng cơ mà. Thế là chẳng cần nghĩ ngợi nhiều, cậu lao xuống chỗ ngồi của Gia Lạc, nắm cổ tay Nhím kéo về chỗ cũ. Nhím thấy mặt câu đen kìn kịt cũng sợ lắm, sợ toát hết cả mồ hôi trán, chảy cả xuống mặt. Bàn tay nhỏ bị bàn tay lớn ép chặt, vừa đau lại vừa sợ.- Đau, đau quá! - Cô kêu nhỏCậu giật mình bỏ bàn tay đỏ ửng bị cậu kéo, gương mặt không khá hơn, giọng nói bị ghìm xuống trầm nhất- Ai cho cậu đổi chỗ? Nhím thấy gương mặt Hắc đanh lại thì càng sợ hơn, thì ra, cậu không hiền như cô tưởng. Nhưng cậu hỏi như thế thì cô biết trả lời làm sao đây? Chẳng lẽ lại bảo là tại hôm qua cưỡng hôn cậu nên bây giờ ngại không dám đối mặt. Miệng cô cứ lắp bắp mãi không nói lên lời, cậu đuổi Hạo Bối xuống rồi ngó lơ cô luôn, mắt cứ dán vào cuốn sách- Xin lỗi!Nhím nói lý nhí, đầu cúi xuống chẳng dám nhìn thẳng vào mắt cậu, cô ngượng quá, hai má đỏ hây hây hại cậu lớp trưởng cũng thẹn theo. Cậu giả vở- Lỗi gì mà xin?Ý cậu muốn nói về việc chuyển chỗ lung tung cơ, nhưng chả hiểu sao có người lại nghĩ về việc gì gì ấy, đâm ra cứ gãi đầu gãi tai, giọng lướt nhanh như gió- Tại bữa trước tôi hun cậu... mà... mà chưa được cậu cho phép.Cậu bất động, dây thần kinh xấu hổ giật giật, vội vã đứng lên, rồi lại ngồi xuống, hành động rõ ràng là luống cuống, sau đó còn quay mặt đi, rồi quay lại đọc sách, cố tình không nhìn cô, tai đỏ tía lên. Khổ thật cơ, mà cô nào có hiểu, cô cứ càm ràm bên tai giải thích:- Tôi không muốn làm vậy đâu, nhưng tại lúc đó tức quá không làm chủ được ý, chứ không phải tôi cố ý đâu. Hơn nữa, nó... nó lại là nụ hôn đầu của tui ớ!Nói xong, cô ngượng nghịu cúi đầu, đôi mắt lướt trên mặt cậu dò xét thái độ, chỉ thấy mắt cậu nhắm nghiền lại lẩm bẩm- Cậu tưởng mình cậu lần đầu chắc! Cô nghe thấy rồi đấy nhớ, tai cô thính lắm, tim cô sướng như điên cứ nhảy thình thịch khiến tay cô bất giác phải đưa lên giữ chặt lại sợ nó rơi bắn ra ngoài. Cả buổi sáng hôm ấy, chẳng ai nói chuyện gì với ai, cũng như mọi ngày thôi cơ mà hôm nay lòng cô vui rộn ràng khó tả lắm. Ai nha! cứ thế này thì đêm nay mất ngủ ý. Cậu đẹp trai vậy chẳng lẽ trước giờ chưa từng thương ai? Mà thôi, tóm lại cô cũng chẳng cần biết làm gì mấy cái việc này, chỉ cần biết first kiss của cậu đã nằm trong môi cô là cô yên tâm rồi. Từ nay đỡ sợ mấy con sắc nữ đến cướp hôn cảm tử cậu của cô nữa. Cả năm tiết hôm ấy, thi thoảng cô lại cười hi hí làm cậu cũng buồn cười theo. Chính cậu cũng chẳng ngờ được rằng, nụ hôn đầu trong trắng của cậu lại bị cướp một cách trắng trợn mà đáng yêu đến thế- Chiều nay mình đi hóng... hóng tí gió được không? - Cô vui quá nên giọng cứ lạc điCậu không trả lời, chỉ gật đầu nhẹ. Cô cũng thấy hài, đây đích thị là cô đang tán cậu mà, chứ cứ ỏn ẻn như cậu thì còn ế dài nhớ. Phải như Lương Tiểu Bạch kia kìa, vừa biết tán gái, vừa biết làm trò, đám con gái cứ thể đổ đứ đừ đừ, còn cậu, rặn mãi chẳng được một cậu nói ngọt ngào mà không hiểu sao cô vẫn đổ cậu như say rượu ấy. Chỉ cần nhìn gương mặt, nhìn hành động của cậu thôi, cô đã muốn dâng hiến cuộc đời mình rồi. Chiều nay, cô quyết tâm rủ cậu đi hú hí, rồi nhân tiện làm quả second kiss luôn cho tiện. Nhím khoái lắm, cứ nhăn nhở hoài. Chuông kêu teng teng, cô đứng dậy định lao về phòng khoe với hai con bạn thì đúng là ông trời cho xui tận mạng. Chưa bước ra khỏi lớp đã ngã sấp mặt trẹo cả chân. Còn sao nữa, là do con mắm Kim Tú chứ ai, không hiểu cô đụng độ gì đến nó mà nó nỡ lòng nào ngoắc chân cho cô té, đã vậy còn chẳng có một câu xin lỗi cho tử tế, mồm vừa cười vừa ưỡn ẹo- Xin lỗi bạn Nhi nha, hôm nay tớ đi đôi dày mới có chục triệu nên nó hơi bon ý, chứ không phải có ý đẩy chân lên trước làm bạn ngã đâu.Nói rồi ả cười, chân đau thì chớ, lại còn bị mọi người cười, cô tức mình không biết nói sao thì Gia Lạc đến ngay trước mặt Tú, vung tay đến độp một cái vào mặt ả- Ui chết! tớ cũng đang có cái đồng hồ mới, Tú đứng ở đây nên tay tớ nó lại mượt quá phóng thẳng lên mặt bạn. Tú có sao không? có sợ mũi giả bị gãy không? Hay là xuống phòng y tế nhé!Giọng Gia Lạc dịu dàng mà khiến ả Tú tức tím mặt, hậm hực nỏ đi, chân dậm cồm cộp, khổ thân đôi giày mới. Khi ả đi rồi, Gia Lạc đỡ Nhím dậy lon ton, mặt mũi nhăn nhó- Đi đứng mắt mũi để đâu mà để ả Tú lợi dụng đả thương thế?- Haz... đang vui. Mà tao không sao?Vừa lúc đó, lớp trưởng đi nộp sổ đầu bài cũng quay lại lớp để lấy cặp đi về, nhìn thấy Gia Lạc đang rìu Nhím thì mặt mày không khỏi khó chịu, lấy tay đỡ Nhím lại- Sao thế?- Không sao, ngã nhẹ thôi! - Nhím vừa nhăn nhó vừa cố cườiCậu chẳng nói chẳng rằng, bế bổng Nhím lên mang vào trong lớp, làm tim ai đó tí thì nhảy ra ngoài. Gia Lạc cười rồi cùng Hạo Bối đi về, để cho đôi chim sẻ tự nhiênCậu đặt cô trên bàn học, cẩn thận đưa chân cô lên xem xét, mày cậu cứ cau lại, làm cho cô hồi hộp lại lo bị cậu mắng, nhưng cậu chỉ nói rất nhỏ- Bong gân rồi, tôi cõng cậu xuống phòng y tế. tay cô run run níu áo cậu lại, miệng thỏ thẻ- Tôi nặng lắm, cậu cõng được không?Hắc không nói gì, lặng lặng đeo hai cái balo ra đằng trước, một tay nhấc bổng cô đặt yên vị trên lưng rồi đi ra khỏi lớp. Nằm trên lưng cậu thích lắm, vừa to lại vững chãi. Cô ước gì được ở trên này mãi thôi. Áo cậu thơm mùi thược dược, tóc cậu cũng thơm lắm, chắc cậu là tuýp người ưa sạch. Cô bối rối, thì thầm, vừa mong cậu nghe thấy lại vừa không muốn- Tớ bị đau như này.... đằng ấy có... thương tớ không?Chẳng một tiếng trả lời, cô chắc mẩm chắc cậu chẳng nghe thấy rồi, chán ghê. Mặt cô áp sát vào lưng, tai cô nghe rõ cả nhịp tim của cậu. Hình như mỗi lúc một nhanh hơn. Cậu đang xấu hổ à, vì chẳng nhìn thấy mặt cậu nên cô đoán thế. Khi bước xuống cầu thang, cậu nói nhỏ, vẫn là âm thanh trầm ấm ấy- Bám chắc vào, không ngã.Cô nghe vậy liền được nước bám chặt lấy người cậu, một tay vòng qua cổ một tay bám vào vai. Mồ hồi trên trán cậu nhỏ giọt xuống áo đồng phục trắng. Trời nắng chang chang, vách theo một con lớn đi nửa sân trường, ai mà chịu được, nhưng cậu là ngoại lệ vì cậu khỏe lắm, thấm vào đâu.- Hết đoạn nguy hiểm rồi, ôm lỏng ra được rồi, tôi có chạy đi mà ôm khư khư thế? - Cậu dừng lại trước của phòng y tếCô ngại ngùng nhưng không buông tay ra, giọng còn leo lẻo- Tớ là cứ phải ôm chặt như nay cho chắc ăn không ngã phát nữa thì khổ.Nói rồi lén cười, càng ôm chặt cậu hơn. Cậu đành chiều theo tên tiểu yêu quái, cậu chỉ lo om chặt quá, cô lại nghe được nhịp tim đang hỗn loạn của cậu thì ngượng lắm. Trong phòng y tế chả có ai, cô Tường Vi đi đâu mất. Cậu nhẹ nhàng đỡ cô ngồi xuống giường trắng, ngồi xuống, hai đứa đợi cô. Nhím bất chợt đưa tay lên trán lau mồ hôi cho cậu, làm cậu giật bắn mình, không kịp xoay sở, hai má được đà lại đỏ ửng lên.Đợi lâu ơi là lâu mà không thấy cô đâu, cậu đành đứng lên, nói- Thôi, để tôi băng bó cho cậu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương