Yêu Chàng Trai Bao
Chương 15. Con Về Rồi.
“Cái quái gì vậy?” Việt nhìn lên Hoàng Anh đầy tức giận vì đang yên đang lành lại bị một tên không quen biết lao vào đánh như vậy. Đang định đáng trả thì Nam ra can lại:“Thôi, bỏ đi! Chắc nó say quá thôi. Đưa cô ta về giùm tôi đi!” Ngay lập tức Hoàng Anh nhận ra Nam. Biết là Việt chỉ có ý định muốn đưa cô về thì anh xin lỗi và nói sẽ đưa cô về.“Sao tôi tin được anh?” đang định đi thì anh bị Nam cản lại.“Tôi đáng tin hơn anh nhiều đấy!” anh không muốn nói chuyện nhiều với một thằng trai bao, có thể cô sẽ không thích điều này nhưng anh thấy những thằng làm nghề này thật đáng khinh. Anh nghĩ có nghèo hèn đến mức nào đi nữa thì cũng không nên làm cái nghề mạt hạ này nhất là khi anh thấy Nam vô cùng khỏe mạnh, hoàn toàn có thể kiếm ình một công việc khác.Hoàng Anh không hề biết đằng sau công việc mà Nam làm là cả một câu chuyện dài...***Sáng ra cô dậy trong tình trạng đầu mình vẫn còn quay quay những vẫn phải cố gắng để thu dọn đồ đạc để về quê. Không báo trước nên chắc bố sẽ bất ngờ lắm.“Đường đi sẽ dài đấy nên em ăn một chút đi!” Hoàng Anh đưa cho cô cái bánh mỳ vừa mua và hộp sữa, cô chỉ cầm lấy thôi chứ không ăn...“Sao không ăn đi?” Khải nhìn cô có vẻ mệt mỏi thì hỏi thăm, tối qua mọi người quên không để ý đến cô, cũng may là có Hoàng Anh đi theo.“Sao không ăn đi?” Khải nhìn cô có vẻ mệt mỏi thì hỏi thăm, tối qua mọi người quên không để ý đến cô, cũng may là có Hoàng Anh đi theo.“À, tại Trân bị dị ứng với sữa và không thích ăn bánh mỳ thôi.”Nghe có vẻ lạ nhưng đúng là cô bị dị ứng với sữa tươi. Còn bánh mỳ thì cô không thể nuốt nổi dù cho có ngon đến mức nào đi chăng nữa. Hồi nhỏ do không có ai trông cô theo bố đến chỗ ông làm thuê, đói quá nên cô đã lấy cái bánh mỳ trên tủ ăn mà quên không xin phép rồi sau đó thằng bé con ông chủ chạy đến khóc lóc còn chửi bới cô vì đó là bữa trưa của con chó cưng cậu ta nuôi. Cô còn nhớ như in hình ảnh bố mình phải cúi đầu xin lỗi một thằng nhóc con láo toét......Trong suốt đường đi cô không ngủ mà chỉ ngồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vậy mà anh cứ trông chờ cái cảnh cô sẽ ngủ quên rồi tựa đầu vào vai mình như trong phim vậy và kết quả cuối cùng anh lại là người tựa đầu vào vai cô mà ngủ.***Mọi người đến nơi lúc trời đã tắt nắng, làng của cô không đến nỗi nghèo nàn như cô tả những đúng là không thể bằng thành phố được. Đi men theo một con đường đất nhỏ thì đến nàh cô, căn nhà cấp bốn không đến nỗi tồi tàn như cô miêu tả, những lúc cô miêu tả gia đình và quê của mình thì mọi người ai cũng liên tưởng đến những ngôi nhà ở vùng quê nghèo vẫn hay được những chương trình từ thiện tìm tới.Vừa bước chân qua cánh cổng mọi người đã bị choáng ngợp bởi vườn cây rộng và nhiều cây ăn quả rồi, tuy mệt mỏi sau một chuyến đi dài nhưng ai cũng thích thú. Vậy mà cô cứ lo ngại suốt cả chuyến đi rằng mọi người sẽ không cảm thấy hứng thú khi phải rời xa nhịp sống của thành phố.“Wow, wow... không ngờ không khí ở đây lại tốt như vậy đấy, mà chắc chúng ta có thể ăn những quả trên cây này chứ nhỉ? Ăn ngay tại cây luôn. Tươi, ngon, bổ, rẻ... hì hì.” Trung là một cậu chàng hay nói và sống khá thoải mái, hòa đồng, cậu luôn nghĩ gì nói đấy nên cũng thi thoảng cậu bị mọi người “đáp gạch”.“Wow, wow... không ngờ không khí ở đây lại tốt như vậy đấy, mà chắc chúng ta có thể ăn những quả trên cây này chứ nhỉ? Ăn ngay tại cây luôn. Tươi, ngon, bổ, rẻ... hì hì.” Trung là một cậu chàng hay nói và sống khá thoải mái, hòa đồng, cậu luôn nghĩ gì nói đấy nên cũng thi thoảng cậu bị mọi người “đáp gạch”.“Này, này. Chưa gì mà bước chân vào cổng đã đòi ăn rồi. Cậu có nghĩ rằng là chúng ta đi làm việc hay không đấy?” Khải ngay lập tức chấn chỉnh lại thái độ của Trung để tránh cho việc gia đình cô sẽ thấy phiền phức với sự xuất hiện của mấy cô cậu sinh viên này.“Ai mà ồn ào thế hả?” bố của cô đang nấu cơm trong bếp thấy tiếng cười đùa thì chạy ra xem thì thấy dáng cô từ phía sau, ông không dám tin là mình không nhìn nhầm...Nghe tiếng bố mình cô quay lại:“Bố! Con về rồi!” không quan tâm đến còn bạn bè xung quanh cô lao đến ôm lấy bố mình như hồi còn nhỏ. Từ ngày lên thành phố học hôm nay cô mới có dịp để về thăm nhà...“Trân về rồi hả con? Học hành vất vả lắm sao mà gầy thế này?” ông nhìn cô gầy đi nhiều so với ngày bắt đầu lên thành phố thì không thôi thương xót trong lòng. Cô biết vậy nên mới quay sang giới thiệu bạn của mình để ông không chú ý đến mình nữa:“Bố à, đây là mấy bạn trong lớp con. Lần này chúng con về đây là dự định làm một bộ phim lấy bối cảnh nông thôn... Mà bố cho chúng con vào nhà đi đã, mệt quá rồi...” ...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương