Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ

Chương 62: Đau Lòng Bảo Bối Của Ông!



“Ông nội!”

Cô cười chạy đi vào, ông nội Đường mặc áo dài tơ lụa màu trắng ở bên trong thấy cháu gái bảo bối nhà mình, còn có Diệp Cô Thâm theo sau tiến vào, cười nếp nhăn trên mặt đều chen ở cùng một chỗ.

“Không hổ là cháu gái ngoan của ông, nói mang cháu rể quay về liền mang về tới!” Ông Đường hướng tới cô vẫy tay, “Mau tới đây, ông nội nhìn xem, có hay không phơi nắng đen !”

“Ông còn nói! Con phơi nắng đến đen đi rồi!” Đường Tuế Như nâng cánh tay mảnh khảnh, “Đều phơi nắng tróc da rồi! Ánh nắng mặt trời khu vực quân sự cũng thật lớn!”

“Ừ ừ ừ, đau lòng bảo bối của ông!” Ông Đường lôi kéo tay nhỏ của cô, “Cô Thâm a! Quân khu các con hẳn là nhiều loại cây, xem đem bảo bối của ông phơi đến!”

“Dạ dạ dạ! Ông nội, con nhất định không thích hợp sinh hoạt ở quân khu, bằng không lần sau thấy con, ông liền không nhận ra con!” Cô nhân cơ hội gật gật đầu, “Cho nên, con cùng chú Diệp thương lượng qua, chúng con giải trừ hôn ước! Con còn nhỏ, lại không hiểu chuyện, không nghe lời, liền không làm chậm trễ chú Diệp !”

Mặt già ông Đường đang cười đến có thể kẹp muỗi lập tức cứng một chút, ánh mắt sắc bén như cũ nhìn Diệp Cô Thâm, “Con bé hồ nháo, con cũng đồng ý? Con thật không muốn cưới nó?”

“Con tôn trọng ý kiến của cô ấy.” Đôi tay Diệp Cô Thâm chậm rãi nắm chặt, anh như thế nào sẽ không muốn cưới cô !

Cô gái nhỏ không đồng ý, cũng không thích anh.

Thật sự kết hôn, cô cũng sẽ không vui vẻ.

Mặt già ông Đường lập tức suy sụp, liền buông lỏng tay cháu gái bảo bối ra, đứng dậy, “Ông cần trấn tĩnh, hai người các con đừng phiền ông!”

“Ông nội, ông nội……” Đường Tuế Như đuổi theo, “Ông nội, ông là người anh minh nhất của nhà chúng ta, ông không thể vì cháu gái, chôn vùi hạnh phúc của chú Diệp đi? Chú ấy xứng đáng với người tốt hơn, nếu thật sự thông gia, chị Đường vì cái gì không được? Chị ấy cũng là cháu gái ruột của ông!”

Ông Đường quét mắt liếc cô một cái, tức giận quát chói tai, “Con biết cái gì!”

“Con……” Cô chưa từng có thấy qua ông nội đối với cô tức giận như vậy, cô nói sai cái gì rồi ?

Chị Đường là con gái của bác cả, chẳng lẽ không phải cháu gái của ông nội sao?

“Con không thích anh ta! Con không muốn cùng anh ta ở bên nhau, cái lý do này đủ rồi sao?” Cô cũng quát to, “Dựa vào cái gì hôn nhân đại sự của con phải nghe các người sắp xếp, ân cứu mạng lấy thân báo đáp cái quỷ gì, không bằng để ông nuôi cho anh ít tiền được rồi, cái này không phải càng thêm chân thực sao?”

“Thế hệ trước các người ước định, áp đặt ở trên người vai dưới, có hay không hỏi qua con cùng chú Diệp có đồng ý hay không! Các người quá độc đoán!”

“Không thích ông nội!” Cô xoay người chạy đi ra ngoài!

Ông Đường lên lầu nhìn bóng dáng cô rời đi, “Cô Thâm, phiền toái cho con, giúp ông đi xem con bé, từ nhỏ bị nuông chiều, lần đầu tiên không hỏi nó đã quyết định, Tuế Tuế sau đó sẽ rõ!”

“Con cảm thấy, tôn trọng cô ấy tương đối ổn.”

“Con không thích con bé? Tuế Tuế thật ra rất đáng yêu, ông thích nhất nó!” Ông Đường đáy mắt tràn đầy lo lắng, tuy rằng đây là ở trong nhà chính mình.

Diệp Cô Thâm khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc, “Thích.”

“Vậy không được, con yên tâm, ông có rất nhiều biện pháp! Con bé sẽ đồng ý!” Ông Đường hướng tới anh nháy mắt ra dấu, “Còn không đuổi theo nó! Không muốn vợ nữa ?”

Đương nhiên muốn !

Nhà cũ Đường gia, Diệp Cô Thâm thật lâu không có tới, người giúp việc dẫn đường, mới tìm được Đường Tuế Như ngồi ở trên xích đu.

Cho rằng cô khóc, đang nháo, hoặc là sinh hờn dỗi, không nghĩ tới cô thế nhưng đang chơi trò chơi.

“Phơi nắng ở quân khu, ánh nắng nơi này liền không phơi?” Diệp Cô Thâm xòe ô che nắng cho cô, “Em đối với ánh nắng quân khu có thành kiến.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...