Yêu Đến Chết Đi Sống Lại

Chương 4: Chịu Trách Nhiệm



Sau khi Lý Bội Ân trở về phòng làm việc, cô nhận ra rõ nơi này không ai đáng để tin tưởng cả, tuy nhiên cô đã dốc hết tâm sức để có thể vào được đây để làm việc, cô đã dành thời gian học tập rèn luyện, công ty danh tiếng này không phải ai muốn vào làm cũng được, tuy nhiên môi trường xung quanh của cô thật đáng sợ, đám người này đều mang trong mình sự tiêu cực xấu xa, cô phải nhẫn nhịn dù có làm sao cũng phải nhẫn nhịn.

Trong lúc cô đang làm việc thì Diệp Kỳ đột nhiên xuất hiện đi tới tận bàn của Lý Bội Ân, vẻ mặt của cô ta không có chút vui vẻ gì, có vẻ đây mới chính là bộ mặt thật của cô ta, bản chất cũng đã lộ diện.

“Bội Ân, giám đốc tìm em, đi theo tôi!”

Lý Bội Ân có chút hoang mang cô cũng chưa từng gặp qua giám đốc lần nào, ngầm nghĩ rằng chắc giám đốc muốn nhân viên mới đến chào hỏi, cô đi cùng với Diệp Kỳ đi đến tầng cao nhất của công ty, suốt cả chặng đường Diệp Kỳ lẫn Lý Bội Ân không nói với nhau câu nào, nhưng thay vào đó Lý Bội Ân lại cảm thấy sự lạnh lẽo bao quanh mình.

Thang máy dừng lại, Lý Bội Ân đi theo phía sau Diệp Kỳ đi đến căn phòng nằm ở cuối dãy, Diệp Kỳ nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong vang lên một giọng nói trầm nhẹ của đàn ông, Lý Bội Ân đây cũng là lần đầu gặp giám đốc nên cô cũng có chút hồi hộp, khi cánh cửa vừa bật mở, Diệp Kỳ đi vào bên trong cúi đầu nói.

“Giám đốc, nhân viên mới đến rồi ạ.”

Lý Bội Ân chỉ nhìn thấy được tấm lưng rộng rãi và dáng người cao ráo của giám đốc nhưng có thể đoán được anh ta còn khá là trẻ, Diệp Kỳ vẫn đứng đó không rời đi liền bị giám đốc lên tiếng nhắc nhở.

“Trưởng phòng Diệp có thể về phòng làm việc được rồi, để tôi nói chuyện riêng với nhân viên mới một chút.”

Diệp Kỳ quay sang nhìn Lý Bội Ân khẽ lườm cô một cái thoáng qua không để Lý Bội Ân phát hiện, bàn tay siết chặt lại hàm răng cắn chặt, không thể nói chuyện công khai rõ ràng hai người này có quan hệ mờ ám gì đó, Diệp Kỳ quay sang mỉm cười vỗ vai Lý Bội Ân tỏ ra tình thương mến thương.

“Em ở đây nói chuyện với giám đốc nhé, chị về đây.”

Đợi khi Diệp Kỳ rời đi, Lý Bội Ân liền cất giọng yếu ớt.

“Tôi là Lý Bội Ân, giám đốc tìm tôi có việc gì không ạ?”

Người đàn ông đó liền quay đầu lại, trên môi nở một nụ cười xấu xa, cô liền thấy gương mặt này có gì đó rất quen thuộc nhưng cô lại chẳng thể nhớ được đã gặp ở đâu.

Anh ta đi tới ngồi xuống trước mặt cô lịch thiệp đưa tay ra hiệu mời cô ngồi, Lý Bội Ân nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện anh, nhưng anh ta lại có vẻ tò mò vì sao cô lại không tỏ ra biểu cảm ngạc nhiên hay sợ hãi điều này khiến anh có chút thất vọng.

“Không nhận ra tôi sao? phũ phàng thật đấy.”

Anh đưa tay chống cằm giọng nói không hề có ý tứ đàn hoàng.

“Tôi....với giám đốc có quen biết nhau sao?”

Anh bật cười thành tiếng rồi tựa lưng vào ghế, trông anh chẳng có chút gì gọi là nghiêm túc cả một người có tác phong thế này mà cũng là giám đốc sao?

“Cô dụ dỗ người ta xong liền bỏ chạy như vậy à?”

“Ý giám đốc nói là sao?”

Cô nhíu mày đầy khó hiểu.

“Cô thật sự không nhớ sao? người qua đêm với cô đêm qua, phải nói đúng hơn là người bị cô ăn sạch đêm qua mới phải, cô cứ vậy mà bỏ đi không nói tiếng nào làm tôi buồn lắm biết không?”

Ngay lập tức Lý Bội Ân liền bị đánh vào ký ức, mặt mày của cô tái xanh, đôi môi ấp úng không thể nói thành lời, đôi mắt không dám nhìn thẳng về phía anh, cô cúi đầu xuống hai tay nắm chặt vào tấm vải của ghế ngồi, cô không phải xui xẻo đến nổi lại lên giường với giám đốc công ty trong ngày đầu tiên làm việc đấy chứ? Lý Bội Ân như sắp khóc đến nơi tuy nhiên vẫn cố tỏ ra không biết gì.

“Giám đốc nói gì vậy tôi không hiểu?”

Tống Khâm đứng dậy đi tới nâng gương mặt của cô lên, đây đúng là biểu cảm mà anh muốn nhìn thấy, anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh kéo cổ áo ra cho cô xem lại tàn tích đêm qua cô đã để lại.

“Nhìn xem... dấu tích của cô để lại đó, định làm rồi không chịu trách nhiệm à?”

Cô liền đẩy mạnh Tống Khâm ra rồi đứng dậy cúi đầu với anh.

“Chắc là giám đốc nhận lầm người rồi, nếu không có chuyện gì thì tôi về làm việc đây.”

Thấy cô chưa gì đã muốn chạy nên liền đưa tay ra kéo cô lại, ánh mắt trở nên nguy hiểm hơn, đùa giỡn như vậy cũng quá đủ rồi, bàn tay lạnh lẽo của anh bóp chặt lấy cổ tay của Lý Bội Ân, anh lấy ra từ trong túi chiếc thẻ nhân viên của cô làm cho cô không còn đường nào để chối cãi được nữa.

“Vậy tại sao thẻ nhân viên của cô lại nằm trên giường của tôi nhỉ?”

Lý Bội Ân không dám đối diện sự thật, cô quay mặt đi hướng khác.

“Tôi...”

“Sao nào? Hết đường chối cãi rồi.”

Anh nhẹ nhàng buông cổ tay của Lý Bội Ân ra rồi quay trở về chỗ ngồi của mình, anh gác chân lên bàn một cách quyền lực rồi nói.

“Dù cô không nhận nhưng trích xuất camera cũng tố cáo cô rồi, cô tưởng cơ thể của tôi có được rồi chối bỏ là xong à?”

Lý Bội Ân quay đầu lại nghiến răng nói.

“Tôi xin lỗi, đêm qua tôi không nhớ gì hết mong giám đốc bỏ qua, nếu muốn thì tôi sẽ rời khỏi công ty này sẽ không bao giờ để tin này lộ ra ngoài.”

Tống Khâm cười khinh bỉ, thì ra cô suy nghĩ mọi chuyện dễ dàng như vậy, mà tiếc là cô lại không nhớ được anh là ai, quá đáng tiếc cho cô.

“Cô tưởng vậy là xong à?”

“Thế anh muốn sao?”

Tống Khâm suy nghĩ một lúc rồi đáp.

“Đương nhiên là chịu trách nhiệm rồi.”

Lý Bội Ân trong người không có gì, tiền bạc lẫn danh tiếng hay gì đó cũng không có, nếu anh đòi bồi thường tiền thì cô lại càng không có, với lại người mất mát là cô sao cô lại phải chịu trách nhiệm với anh ta chứ, Lý Bội Ân đi tới đập mạnh tay xuống bàn tức giận nói.

“Tôi là con gái, tôi mất mát nhiều thứ tôi còn không đòi anh chịu trách nhiệm, anh là đàn ông mất mác gì mà đòi tôi chịu trách nhiệm chứ?”

Tống Khâm nhíu mày, không khí trở nên ngột ngạt hơn, lúc này chỉ còn lại sát khi của Lý Bội Ân và Tống Khâm ngập tràn khắp căn phòng.

“Cô là người tấn công tôi, tôi mất danh dự, mất lần đầu của mình, mất thể diện, rõ ràng là cô chủ động với tôi cô không nhớ gì sao? rồi cả việc cô chối bỏ không nhận đã làm ảnh hưởng tinh thần của tôi, như vậy mà không gọi là mất mát vậy là gì?”

Cả người Lý Bội Ân như cứng đờ, cô biết mình chẳng thể đấu lại anh ta nhưng lúc đó cô say nên cô cũng chẳng nhớ được gì, trong tiềm thức của cô còn đọng lại chút ký ức, đúng là cô có chủ động hôn anh ta nhưng ngay sau đó cô đã làm những gì thì không còn nhớ nữa.
Chương trước Chương tiếp
Loading...