Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!
Chương 30
Cánh cửa phòng mở ra, hắn cũng chẳng thèm quan tâm -Anh hai, ba mẹ đã về rồi -Con à, sao ra nông nỗi này hả con – Mẹ hắn bước đến bên giường với đôi mắt ngấn lệ, hắn mở mắt ra nhìn ba mẹ -Ba mẹ! -Con dậy ăn chút gì nha, mẹ trông con tiều tuỵ lắm -Dạ, ba mẹ mới về nghỉ ngơi đi ạ, con bây giờ không muốn ăn -Con mau đứng dậy rửa mặt rồi xuống dùng cơm với cả nhà. Đừng để ba phải nói lần 2 – Ba hắn bỏ đi xuống Hắn nhìn theo ba, hắn biết ba hắn tức giận là chuyện không hề nhỏ, hắn cũng cố ngồi dậy vào trong rửa mặt. Thiên Kỳ nhìn mẹ cảm thấy vui trong lòng -Thiên Kỳ, con gọi cho Quốc Lâm bảo nó đến dùng cơm với cả nhà – Ba hắn -Dạ, con gọi ngay Nhận được cuộc gọi Quốc Lâm liền lập tức đến. -Con chào hai bác -Ừ chào con, ngồi xuống dùng cơm với hai bác -Ba mẹ ăn cơm – Hắn vừa xuống – Chào cậu -Uhm Quốc Lâm nhìn thấy hắn đã chịu xuống dùng cơm có chút vui -Con mời cả nhà dùng cơm, cậu ăn nhiều vào – Quốc Lâm gấp thức ăn cho hắn nhưng mà…hắn chỉ ngồi đó chẳng chịu cầm đũa, ba hắn tức giận cũng buông cả chén cơm xuống bàn -Con định thế này đến khi nào hả? -Con xin lỗi, mọi người dùng ngon miệng – Hắn trở về phòng -Con đứng lại đó cho ba – Hắn dừng bước – Con nghĩ con như thế này thì Trúc Nhi nó sẽ sống lại hay sao hả? -Trúc Nhi, cô ấy vẫn còn sống – Hắn cãi lại -Được, nếu như con đã tin Trúc Nhi còn sống thì tại sao không sống thật tốt để đợi nó trở về? -…. -Thật ra người lúc nào cũng nghĩ Trúc Nhi đã mất chính là con -Con không có -Không? Vậy tại sao con lại làm mình ra thế này? Có phải con đang trốn tránh sự thật? -…. -Thiên Du! Hãy tin ba, Trúc Nhi nó thật sự không muốn con thành ra thế này vì nó đâu -Ba anh nói phải, anh hãy là anh của trước kia…em gái tôi không mong anh trở nên thế này đâu – Hoàng vừa vào, mọi người quay lại nhìn Hoàng -Đây là… - Ba hắn thắc mắc người đi bên cạnh Hoàng -Thảo Nhi? – Quốc Lâm & Thiên Kỳ cùng lên tiếng, hắn quay lại nhìn làm Thảo Nhi lúng túng -Dạ chào hai bác, con là Thảo Nhi -Là cô đã làm Trúc Nhi bỏ đi – Mẹ hắn -Dạ…con…con… -Chị còn gì để nói nữa – Thiên Kỳ -Chị… -Cô mau rời khỏi đây – Mẹ hắn, hắn vẫn đứng đó nhìn Thảo Nhi như muốn hỏi lý do vì sao cô lại làm như vậy? -Anh Thiên Du! Em xin lỗi – Cô cuối gầm mặt -Xin lỗi? Một tiếng xin lỗi cô có trả lại vợ cho tôi được không? – Hắn bước đến giật mạnh lấy hai bã vai của Thảo Nhi, thật sự bây giờ hắn không giữ được bình tĩnh nữa rồi -Anh mau buông cô ấy ra – Hoàng ngăn lại -Cậu còn bênh cô ta? Chính cô ta đã… -Phải, tất cả là do em…thật sự đêm đó giữ chúng ta chẳng xảy ra chuyện gì cả, tất cả là do em. Xin mọi người hãy trừng phạt em đi – Thảo Nhi khóc nức nỡ, quỳ xuống trước mọi người -Thảo Nhi, đây không phải là lỗi của em, tất cả là do Túc Linh – Hoàng đỡ cô đứng lên -Cậu vừa nói cái gì? -Thảo Nhi cũng chỉ là người bị hại… - Hoàng nói rõ sự tình cho cả nhà nghe – Do đó, cô ấy cũng là bất đắc dĩ mới hành động như thế. Mọi người đừng trách cô ấy nữa, cô ấy cũng tự dằn vặt mình rất nhiều rồi Hắn ngồi bệch xuống sàn, tất cả chỉ là màng kịch do Túc Linh tạo ra…có trách thì trách hắn ngu muội chưa tìm hiểu rõ sự tình đã ghen tuông vô cớ, dùng những lời khó nghe đối với nó, nếu hắn bình tĩnh chịu nghe nó nói, nếu hắn không say xỉn vào đêm hôm đó thì mọi chuyện đã đâu đến nỗi như ngày hôm nay… -Trúc Nhi! Anh sai rồi, anh đúng là thằng tồi…Trúc Nhi! – Hắn lấy tay tự đập vào đầu mình -Anh hai đừng như thế - Thiên Kỳ ôm hắn, giữa lấy tay hắn lại -Anh Thiên Du, em thật sự xin lỗi, anh muốn trừng phạt em thế nào em cũng chịu – Thảo Nhi bước đến gần hắn, hắn nhìn cô rồi đứng dậy không nói một lời nào bước về phòng -Cứ để cho nó yên tĩnh, bác nghĩ không sao đâu – Ba hắn – Thôi mọi người cùng dùng cơm với gia đình bác – Nói thì nói vậy chứ giờ đây tâm trạng nào mà nuốt trôi cơm -Dạ. Con cám ơn hai bác nhưng con phải đưa Thảo Nhi về, có dịp khác con sẽ đến – Hoàng từ chối khéo -Uhm vậy cũng được -Con xin phép cả nhà – Thảo Nhi cuối đầu chào rồi cùng Hoàng ra về Mọi người quay trở lại bàn ăn, nhìn thức ăn ngon lành đến thế nhưng chẳng còn tâm trạng nào ăn uống cả. Ring…chuông điện thoại Quốc Lâm -Dạ, con xin phép Quốc Lâm ra ngoài, nhận được cuộc gọi của Chính An vào lúc này làm Quốc Lâm thấy lo -Alo -Cổ phiếu công ty mình đang có người tìm cách mua với số lượng lớn. Em đã cho điều tra người đứng sau chính là Tổng giám đốc của công ty Thanh Khiêm -Cậu nói sao? -Theo một số nguồn tin thì tên này đang có tham vọng chiếm lấy tập đoàn Hoàng Vũ, mọi thông tin đều trong vòng bí mật em phải cho người trà trộm vào nội bộ mới có được một vài thông tin -Được tôi sẽ báo lại cho Thiên Du, cậu cứ tiếp tục điều tra rõ chuyện này -Dạ vâng Quốc Lâm đi vào với tâm trạng lo lắng, công ty Thanh Khiêm không phải là một công ty nhỏ, vừa rồi đã giành mất dự án quảng cáo của Hoàng Vũ nhờ vậy tiếng tâm của Thanh Khiêm được lan rộng làm cho giá cổ phiếu không ngừng tăng. -Quốc Lâm, có chuyện gì vậy con? – Ba hắn -Con vừa hay tin có người đang mua cổ phiếu của công ty chúng ta với số lượng lớn. Con nghĩ việc này cần Thiên Du giải quyết gấp – Quốc Lâm nói rồi xin phép lên gặp hắn Mở cánh cửa phòng, hắn lại ngồi dưới sàn, tay ôm lấy tấm hình của nó, tay thì cầm chai rượu. Quốc Lâm tức tối, một Thiên Du mà cậu biết nay biến đi đâu rồi, chỉ còn lại một con sâu rượu -Cậu dừng ngay đi Thiên Du – Quốc Lâm giật lấy chai rượu -Cậu mau trả đây Xoãng. Quốc Lâm đập bể chai rượu -Cậu xem. Cậu bây giờ có khác gì con sâu rượu không hả? Một Trúc Nhi đã mất khiến cậu ra nông nỗi này sao Ầm. Hắn lại đấm Quốc Lâm ngã nhào -Cấm cậu. Cấm cậu nói cô ấy mất -Tớ nói sai sao? Cậu nhìn đi…nhìn xem bây giờ cậu giống thứ gì? – Quốc Lâm kéo hắn lại chiếc gương – Trúc Nhi nhìn thấy cậu thảm hại thế này cô ấy có vui không hả? -…… -Trúc Nhi yêu chính là một Thiên Du ngạo mạng nhưng biết nghĩ đến người khác. Cậu xem bây giờ cậu để ba mẹ, mọi người xung quanh lo lắng cho mình, cậu thấy Trúc Nhi cô ấy yêu cậu có xứng đáng hay không? -……… - Hắn ngồi gục xuống nghe Quốc Lâm mắng -Bây giờ cả tập đoàn Hoàng Vũ đang rất cần cậu…cậu nỡ đứng nhìn sự nghiệp ba mình đã bỏ bao công sức gầy dựng rơi vào tay kẻ khác sao? -…… -Cậu làm ơn nói gì đi Thiên Du – Quốc Lâm kéo hắn đứng dậy -Nói…cậu bảo tớ nên nói gì bây giờ? -Cậu… -Buông ra…tớ muốn uống rượu Ầm. Quốc Lâm đánh hắn té ngã ra sau, đánh mạnh một cách không thương tiếc -Bây giờ thì tớ mới biết tớ đã kết bạn nhầm người Quốc Lâm bỏ ra ngoài nhìn thấy ba mẹ hắn và cả Thiên Kỳ đã đứng ở cửa từ lúc nào…Quốc Lâm cuối chào rồi ra về. Mọi người nhìn hắn đang ôm chai rượu mà uống cũng lắc đầu bỏ về phòng -Aaaaaaaa……aaaaaaaa……….aaaaaaaaaaa – Hắn la lối, đập bể tất cả mọi thứ trong phòng, mọi người nghe thế liền chạy qua xem thế nào nhưng cửa phòng đã khoá bên trong -Tại sao? Tại sao lại rời bỏ anh… -Em giận anh thì mau trở về mà mắng anh mà đánh anh đây Trúc Nhi!! -Trúc Nhi! Em mau trở về…làm ơn mau trở về với anh!!! La hét, đập phá làm bên ngoài mọi người lo lắng liền bảo người phá cửa vào. Cánh cửa được phá vỡ, họ bước vào trong nhìn hắn mà không cầm được nước mắt, tay hắn bị thương chảy máu nhưng hắn vẫn ngồi đó không còn cảm giác gì nữa…mọi người liền băng bó lại cho hắn, hắn cũng chẳng nói, cứ để mọi người tự nhiên làm gì hắn cũng chẳng thấy đau nữa. -Con à, con ngủ chút nha, mẹ kêu chị Sam nấu ít canh cho con rồi đó, khi nào thức dậy mẹ sẽ mang lên – Bà vuốt mái tóc hắn Ánh mắt hắn vẫn nhìn về một hướng hư vô, ai nhìn cũng không khỏi xót xa. @Trở về từ địa ngục Nói về nó, sau khi rơi xuống dòng sông chảy siết, nó bị nước cuốn nhưng lúc này đây nó lại không muốn chết vì trong người nó đang mang một sinh linh bé bỏng, nó không muốn chết. Nó cố bơi nhưng rồi kiệt sức cũng may nó bám lấy được một khúc cây to nhưng dòng nước quá mạnh, nó bị đẩy đi….đầu va vào một tảng đá làm nó bất tỉnh, dòng nước đã đẩy nó vào bờ -Anh ơi! Đằng kia có người chết đuối – Cô gái gọi to -Mình lại đó xem Hai người họ chạy nhanh ra phía bờ cát, nơi mà nó đang nằm. Người đàn ông trở người nó lại xem nó còn sống hay không, thì ngay lập tức khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt anh -Trúc Nhi!! -Anh biết chị ấy sao? Anh cảm nhận được nhịp tim nó vẫn còn đập…anh vội sốc nước cho nó nôn ra bớt rồi đưa nó đến bệnh viện -Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi? – Anh lo lắng -Cũng may là đưa đến kịp lúc, cả mẹ và con đều không sao cả -Mẹ và con? -Phải? Anh làm chồng mà không biết vợ mình mang thai à? Cái thai được hai tháng rồi -Dạ? – Anh gãi đầu bối rối -Không sao…bây giờ chỉ cần đợi cô ấy tỉnh lại thôi nhưng mà… -Nhưng sao hả bác sĩ? -Đầu cô ấy bị va chạm mạnh, máu bầm còn tụ lại có lẽ cô ấy sẽ không còn nhớ những chuyện trước kia -Ý bác sĩ là cô ấy bị mất trí nhớ -Uhm -Có cách nào chữa trị không bác sĩ? -Có thể một thời gian sau…sau khi máu bầm tan hết thì cô ấy sẽ nhớ lại…cũng có khi là cả đời cô ấy cũng không thể tìm lại ký ức của mình Tay chân anh run rẫy, vậy tức là nó sẽ quên tất cả, nó cũng sẽ quên anh -Vâng, cám ơn bác sĩ Anh chào vị bác sĩ rồi trở vào trong chăm sóc nó Mấy ngày nay nhiều lời đồn đại không hay về vị chủ tịch tập đoàn Hoàng Vũ vì một cô gái mà trở thành một tên nghiện rượu bỏ bê công ty, bao nhiêu dự án lớn đều bị công ty Thanh Khiêm chiếm mất, giá cổ phiếu liên tục giảm -Haha Thiên Du ơi là Thiên Du, tao không ngờ mày cũng có ngày hôm nay – Khiêm ôm Túc Linh cười to -Phải, không bao lâu nữa tập đoàn Hoàng Vũ sẽ là của chúng ta Khiêm đẩy ả ra, “của chúng ta” không nằm trong từ điển của mình, Khiêm dùng ánh mắt không thiện cảm nhìn Túc Linh -Chỉ của riêng tôi -Anh… - Cô biết giờ mình chỉ có thể xu nịnh tên này thì may ra còn có chỗ đứng – Dạ anh nói rất phải, chỉ của riêng anh mà thôi -Hahaha Quốc Lâm đang ở công ty chạy đôn chạy đáo tìm hướng giải quyết…ring…ring…lúc này mà ai còn gọi đến làm Quốc Lâm hơi cáu, nhìn thấy số điện thoại…Quốc Lâm có vẻ đỡ hơn chút ít -Alo -Bây giờ cậu đang ở đâu? Đến phòng họp ngay lập tức Chẳng kịp trả lời bên đầu dây bên kia đã tắt máy, ngữ điệu lạnh lùng có phần ngạo mạng…đúng rồi, hắn đã trở lại. Quốc Lâm nỡ một nụ cười ngay lập tức đến phòng họp Bước vào phòng mọi người đã đông đủ cả nhưng hắn đâu? Quốc Lâm vào ghế ngồi…đợi mãi, mọi người cũng đông đủ cả rồi nhưng vị chủ tịch đang ở đâu? Cánh cửa phòng mở ra, hắn cùng Chính An bước vào, mọi người đứng lên chào, gương mặt Quốc Lâm giãn ra -Đã để mọi người đợi lâu – Hắn ngồi xuống, mọi người bắt đầu cuộc họp – Trong thời gian qua thật vất vả cho mọi người -Không sao…chúng tôi nguyện đi theo chủ tịch mà – Mọi người đồng thanh -Tốt. Chính An mau đưa tên đó vào đây -Vâng @Chính An ra ngoài, cả phòng xôn xao, Quốc Lâm chau mày nhìn hắn không biết hắn đang giở trò gì. Chính An đưa một người đàn ông vào -Chắc các vị cũng biết đây là ai? -Sáng Cương! Trưởng phòng marketing -Phải. Chính ông ta đã nhiều lần mang tài liệu mật của công ty ra ngoài làm bao dự án rơi vào tay kẻ khác. Chính ông ta cũng góp phần vào việc bán phá giá cổ phiếu của công ty chúng ta Cả phòng xôn xao, Sáng Cương thì cuối gầm mặt vì mọi chuyên xấu đã bị bại lộ nguy cơ vào tù chỉ còn chờ thời gian -Bây giờ đối với việc cổ phiếu chúng ta liên tục giảm trong mấy ngày qua, các vị có ý kiến gì không? -Theo tôi bây giờ chúng ta nên tiến hành mua lại cổ phiếu của công ty mình trong vòng bí mật, đồng thời dùng tin dồn để giảm giá & mua lại cổ phiếu của kẻ muốn chiếm hữu tập đoàn Hoàng Vũ – Quốc Lâm -Mọi người ai còn ý kiến nào khác không? Mọi người hỏi ý nhau rồi tán thành ý kiến của Quốc Lâm. Ngay sau đó, Sáng Cương bị đưa vào tù vị tội tiết lộ bí mật công ty gây tổn thất lớn. Việc tiến hành mua lại cổ phiếu đồng thời tung ra những thông tin về việc công ty làm ăn bất chính đang bị cơ quan công an điều tra đã làm giá cổ phiếu của Thanh Khiêm giảm đến chóng mặt, người nắm giữ cổ phiếu của Thanh Khiêm trong tay phải ồ ạc bán ra mong lấy lại vốn, công ty hắn ngay lập tức mua vào. Khi Thanh Khiêm biết chuyện gì đang xảy ra thì đã quá muộn -Hoàng Thiên Du, mày được lắm – Khiêm nghiến từng chữ, hất tung giấy tờ trên bàn làm việc -Đến giờ rồi, sao còn chưa thu dọn? Hắn cùng Quốc Lâm bước vào, Khiêm trừng mắt nhìn hắn -Tao đã quá xem thường mày -Haha giờ thì biết thì đã quá muộn rồi. Mau dọn đồ…biến khỏi nơi đây -Anh Khiêm! – Túc Linh chạy vào vì vừa hay tin công ty Thanh Khiêm đã bị tập đoàn Hoàng Vũ thâu tóm. Vừa nhìn thấy hắn bước chân cô đã khựng lại – Tại sao anh lại đến đây? -Hừ…đây là công ty của tôi, tại sao tôi không có quyền đến đây? -Vậy tin đồn là sự thật sao Thanh Khiêm? -Cô còn hỏi tôi, tất cả là do mụ đàn bà như cô gây ra -Anh vừa nói gì? Anh … -Phải, nếu không phải cô tìm đến tôi thì ngày hôm nay cả cơi ngơi này của tôi đâu phải rơi vào tay kẻ khác -Thôi đi. Tôi cho hai người 1h để rời khỏi đây Hắn & Quốc Lâm đứng dậy bỏ ra ngoài, cô trừng mắt nhìn theo -Đừng nhìn nữa hắn ta đã đi rồi. Có nhìn cũng chẳng ai thèm để ý đến cô đâu -Anh im đi -Cô mới là người nên im -Anh Khiêm, chúng tôi là bên tổ điều tra về vụ việc lô hàng vừa rồi của công ty anh có giấu ma tuý -Các anh vừa nói sao? – Khiêm quay sang nhìn Túc Linh -Haha anh cũng có ngày hôm nay sao? -Mụ đàn bà độc ác Hự. Con dao nhanh như cắt được đâm thẳng vào ngực Túc Linh, cô gục tại chỗ. Cảnh sát kéo Khiêm ra…tên Khiêm bị bắt ngay lập tức. Hắn và Quốc Lâm trở về Smile, ngồi trong phòng Quốc Lâm nhìn hắn -Cậu thôi nhìn tớ được rồi đấy – Hắn nhấp ly rượu trên tay -Cậu…sao lại thay đổi một cách nhanh chóng đến thế? -Đúng là trước đây tớ luôn tự gạt mình, tớ không dám đối diện với sự thật…cô ấy đã ra đi mãi mãi!! -…… -Nhưng chính cái ngày mà cậu đánh tớ, mắng tớ thì tớ đã nghiệm ra rằng…cô ấy sẽ thích tớ như hiện giờ hơn và tớ tin chắc rằng Trúc Nhi…hiện tại cô ấy đang rất gần tớ -Cậu thật là đáng đánh, vậy sao mấy ngày sau cậu lại… -Ừ…tớ đang diễn kịch, nghe Chính An báo cáo về vụ việc thì tớ nghĩ nên làm thế để Thanh Khiêm mất cảnh giác như vậy mới điều tra ra vụ Sáng Cương -Cả tớ cậu cũng giấu? -Tớ cũng bất đắc dĩ thôi Cai hai vừa uống rượu vừa nói chuyện về công ty, Quốc Lâm cảm nhận được sau khi nó ra đi hắn có phần chững chạt hơn nhiều dù biết…hắn vẫn còn rất đau… Tại bệnh viện, anh vẫn ở đó túc trực bên giường bệnh chăm sóc nó -Anh Phúc Hưng, anh ăn chút gì đi, mẹ vừa nấu xong liền bảo em mang vào cho anh -Cám ơn em, Thanh Nhã -Chị ấy tỉnh chưa anh? Lắc đầu, anh cũng mong nó tỉnh lại lắm chứ đã 3 ngày trôi qua rồi còn gì. Ngón tay khẽ động đậy làm anh mừng huýnh -Đừng...tránh ra không được đến gần tôi…. -Trúc Nhi! Em sao vậy? -Tôi không cần…anh về đi… - Hai hàng nước mắt nó rơi ra -Trúc Nhi rút cuộc đã xảy ra chuyện gì mà mỗi khi em nằm mơ em lại khóc? -Không…mẹ ơi đừng bỏ con…. -Thiếm Tần làm sao? -Mẹ ơi….đừng bỏ con…. -Thiếm Tần mất rồi ư? -Thiên Du, tôi hận anh…tôi hận anh… -Thiên Du? Hắn ta đã làm gì em…? -Tránh ra…tôi không muốn thấy mặt anh nữa….khônggggggggggg – Nó ngồi bật dậy, nó đã tỉnh -Trúc Nhi! Em tỉnh rồi sao? – Anh vui mừng ôm lấy nó, nó thì co người lại đẩy anh ra -Anh là ai? Tại sao lại ôm tôi? -Anh… - Anh vui quá nên quên mất -Anh ấy đã cứu chị ở bờ biển – Thanh Nhã nhẹ nhàng nhìn nó -Anh cứu tôi sao? Nhưng sao tôi chẳng nhớ gì cả? – Nó ôm đầu suy nghĩ, đầu nó đau -Trúc Nhi! Em đừng nghĩ nhiều qua, em sẽ mau chóng nhớ lại thôi -Tôi là Trúc Nhi sao? Anh biết tôi sao? -Phải, anh là Phúc Hưng, trước kia… Anh kể lại chuyện trước kia cho nó nghe nhưng không kể về hắn…anh cảm nhận được nó đang mang trong mình một nỗi đau rất lớn, nghe rồi để đó chứ nó chẳng nhớ gì cả -Thôi em ăn chút cháo đi rồi nằm nghỉ, em vừa tỉnh dậy đừng suy nghĩ nhiều quá, bác sĩ bảo khi máu bầm tan thì mọi chuyện em sẽ nhớ ra thôi -Dạ Anh đúc cháo cho nó, ân cần chăm sóc nó nhưng anh nào hay bên cạnh anh có một người khao khát sự quan tâm đó biết bao. Sau khi nó đỡ hơn nhiều bác sĩ cho phép nó được xuất viện. Anh đưa nó về xin phép mẹ Thanh Nhã cho nó được ở lại đây. Bà & Thanh Nhã rất vui lòng vì trong nhà chỉ có hai mẹ con, từ ngày cứu anh ngoài bờ biển…đưa anh về nhà chăm sóc nay cũng hơn 1 năm, nhà có thêm một người không khí trở nên vui vẻ hơn, nay lại có thêm nó…một đứa hiền lành bà càng yêu quý. @Sự thay đổi theo thời gian Bốn năm sau -Ba ba bế Sang Sang – Đứa bé 2 tuổi gọi to, nũng nịu ôm chân Quốc Lâm -Sang Sang ngoan, lại chơi với mẹ đi con, ba với cậu hai đang nói chuyện mà -Không…ba bế Sang Sang oa oa -Nín nín ba thương – Quốc Lâm nhìn tiểu công chúa mà nhăn mặt, đang ngồi cùng hắn bàn chuyện công ty kia mà -Haha thôi chuyện này tạm dừng ở đây, cậu lo mà chăm bé đi -Uhm. Nín nín ba thương…Sang Sang ngoan…Sang Sang của ba ngoan nào Quốc Lâm bế tiểu công chúa ra ngoài dỗ dành, nhìn thấy hai ba con họ hắn cũng muốn lắm chứ nếu như…thì chắc bây giờ hắn đã có…hắn thở dài, đứng dậy đi đến công ty. -Aaa…chị Thảo Nhi đến rồi – Đám trẻ trong cô nhi viện chạy ù ra mừng cô -Chào các em -Sao lâu vậy chị mới đến thăm bọn em -Hì mới có ba ngày không gặp chị mấy đứa nhớ chị rồi à? -Dạ. Chị không đến bọn em không được ăn bánh ngon -Nhớ chị chỉ vì chị mang bánh đến cho mấy đứa thôi hả? -Dạ không không phải…nhớ chị mà cũng nhớ bánh chị làm nữa hihihi Cô nhìn bọn trẻ miễn cười, lấy trong giỏi ra những chiếc bánh còn nóng hổi phát cho từng đứa, đứa nào mắt cũng sáng rực khi cầm được chiếc bánh trên tay. Trong bốn năm qua, bất cứ khi nào rãnh cô đều đến đây giúp các sơ chăm sóc cho bọn trẻ, làm những chiếc bánh ngon cho bọn trẻ…cô làm những việc này mong tâm mình được thanh thản hơn. Phát hết bánh, cô nhìn bọn trẻ đang chạy đùa giỡn khoe nhau chiếc bánh mình vừa có được, cô miễm cười, quay người định cất chiếc giỏ thì nụ cười ai đó đang nhìn cô làm cô giật thót cả tim -Anh đến đây từ khi nào thế? -Từ khi em phát bánh cho bọn nhóc Lại một nụ cười và ánh mắt triều mến nhìn cô. Suốt 4 năm qua, Hoàng dần hiểu được con người cô, cảm nhận được nghị lực sống và trái tim nhân hậu trong cô, cậu dần bị thu hút và không biết tự bao giờ trái tim cậu đã bị người con gái trước mặt cướp mất…nhiều lần cậu bày tỏ lòng mình nhưng Thảo Nhi còn e ngại chuyện cũ, thật lòng cô đã yêu Hoàng từ lâu nhưng nỗi vằn xé trong cô vẫn còn chưa ngui. -Sao anh không gọi em mà đứng đó làm em giật cả mình -Vì anh thích nhìn em – Câu nói đó làm mặt cô ửng đỏ, Hoàng bước lại gần cô nắm lấy tay cô – Thảo Nhi! Anh thật sự… -Hihi anh Hoàng nắm tay chị Thảo Nhi kìa – Bọn trẻ không biết đã đứng đó từ lúc nào làm cô ngại vội giật tay mình ra khỏi tay Hoàng -Mấy đứa không ăn bánh đi – Thảo Nhi đánh trống lãng -Anh Hoàng thích chị Thảo Nhi – Bọn trẻ vỗ tay trêu -Mấy đứa không được nói bậy nếu không chị không làm bánh cho mấy đứa ăn nữa -Bọn nhóc nói đúng mà – Hoàng cười lém lĩnh, quay sang bọn nhóc – Hôm nay bọn em muốn ăn gì anh sẽ mua -Hoan hô…em thích ăn gà rán, em thích ăn sủi cảo, em thích ăn…. Từng đứa nhóc kể ra món mình thích. Không bao lâu những món ăn được đưa đến viện mồ côi, bọn nhóc vui mừng vì lâu lắm mới có một bữa ngon thế này -Mấy đứa lại đây ăn đi nào -Yeahhhhh -Em cùng ăn đi -Chị Thảo Nhi, chị có thích anh Hoàng không? – Một bé gái hỏi làm cô ửng hồng -Sao em không trả lời? -Hả? Ừ…ờ…mấy đứa ăn nhiều vào hôm nay anh Hoàng đãi phải ăn nhiều vào nha -Dạ Nghe đến ăn là bọn nhóc quên mất chỉ có một anh chàng nhăn nhó nhìn cô còn cô thì miễm cười trông thật dịu dàng. Tại vùng biển cách xa thành phố, một cô giáo trẻ đang dạy chữ cho bọn nhóc trong làng, ở đây mọi thứ vẫn còn nghèo nàn nhưng cảnh vật rất đẹp nếu đầu tư làm khu du lịch chắc chắn sẽ thu hút được rất nhiều du khách. -Cô ơi! Có người tìm cô - Một học trò nhỏ trông thấy anh đứng bên ngoài cửa lớp (Đây là ngôi trường nhỏ, chỉ vọn vẹn có hai phòng, bà con ở đây còn nghèo không có tiền cho con đi học được sự động viên của cán bộ xã nên rất cố gắng để dành một khoản tiền nhỏ cho con em họ đến trường. Trông thấy bà con còn nghèo khổ, nó đã đến xin để giảng dạy bọn trẻ có thù lao hay không cũng không sao, với vốn kiến thức mà nó có, nó mong sao có thể truyền đạt lại cho những đứa trẻ tội nghiệp này…Sau hai năm, nó cũng dần quen với công việc, càng ngày càng yêu công việc của mình hơn, với số tiền ít ỏi có được nó phụ gia đình Thanh Nhã lo bữa cơm hằng ngày, lúc rãnh rỗi thì nó vào phụ Thanh Nhã xâu những vòng chuỗi từ những chiếc vỏ sò ngoài biển thành những chuỗi hạt rất đẹp mắt, đem bán chúng để lấy tiền trang trải cuộc sống hằng ngày). Nhìn thấy anh, nó giữ trật tự lớp rồi bước ra ngoài -Anh đợi em chút nha, hôm nay bài hơi nhiều -Uhm. Anh ra trước đợi, khi nào xong thì em ra -Uhm Nó quay trở vào trong dạy nốt phần bài dang dỡ. Tan học, bọn trẻ hí hửng ra về, nó ra phía trước nhìn thấy anh một nụ cười hiện trên môi -Mình về anh! -Uhm. Em lên xe đi – Chiếc xe máy cũ kỹ được anh mua lại từ số tiền mà anh đi làm thuê cho người ta, anh mua với mục đích là đưa nó đi dạy và đón nó về, anh sợ nó mệt vì đường đi khá xa -Mai anh không cần phải đón em nữa, em tự đi được rồi -Nhưng mà đường xa vả lại trời rất nắng. Để anh đưa em đi -Em muốn tự mình đi kia mà – Giọng nó nhỏ dần -Sao anh quan tâm em em đều không muốn nhận thế? – Anh dừng xe, giọng hơi bực Nó đâu phải không biết tình cảm của anh dành cho nó nhưng nó là người đã có con vả lại nó chỉ xem anh như một người anh, nó biết có một người con gái rất tốt còn rất yêu anh…người con gái đó nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho anh -Không phải, tại em thích đi một mình hơn vả lại anh đâu phải lúc nào cũng rãnh mà đưa đón em thế này -Vậy anh sẽ mua cho em một chiếc xe đạp nha! -Uhm. Vậy thì tốt quá, cảm ơn anh Vừa về đến nhà chưa kịp xuống xe thì nó đã nghe tiếng gọi thân yêu của hai đứa nhóc nhỏ từ trong nhà chạy ra -Mẹ mẹ…mẹ về rồi – Hai đứa chạy lại ôm lấy nó -Bảo Bảo, Bối Bối ở nhà có ngoan không? -Dạ có -Chị về rồi à? -Uhm. Hôm nay bọn nhóc có phá em không? -Không có – Bọn nhóc đồng thanh -Hôm nay Bảo Bảo phụ dì Nhã ôm củi – Thật ra là chỉ mang từng cây nhỏ vào quăng tứ tung trong nhà báo hại Thanh Nhã phải xếp lại mệt còn hơn tự mình làm -Còn Bối Bối phụ dì Nhã đang chuỗi hạt giống mẹ làm vậy đó – Thật ra thì ngồi đang lộn xà ngầu cả lên báo hại Thanh Nhã phải gỡ ra làm lại Nghe bọn nhóc kể mà Thanh Nhã chỉ biết lắc đầu -Hai đứa thiệt không phá dì không? – Thanh Nhã khoanh tay nhìn hai tên phá phách trước mặt mình – Ai làm dì phải xếp lại đống củi trong nhà? – Cô nhìn Bảo Bảo – Ai làm dì phải gỡ từng xâu chuỗi ra – Cô nhìn Bối Bối -Hì hì không phải tại con tại củi nó dài quá -Cũng không phải tại con tại vỏ sò nó cứng quá Hai đứa thấy mẹ nhìn vội chạy đến nấp sau anh -Haha giờ biết sợ rồi à – Thanh Nhã nhìn hai đứa nhóc mà không nhịn được cười -Thôi em vào nhà tắm rửa rồi ăn cơm – Anh quay sang hai đứa nhóc - Các con ra đây ba tắm cho này -Dạ. Ba Hưng…chiều nay dẫn con đi thả diều nha – Bảo Bảo -Cho con đi nữa nha – Bối Bối -Uhm. Lại đây ba bế - Anh bế hai đứa nhóc trên tay -Dạ, hihi Cô nhìn anh rồi nhìn hai tiểu tử của mình thiệt là hết biết, giống ai mà nghịch quá!!! @Dự án khu du lịch mới Hôm nay, Chính An được giao nhiệm vụ đi khảo sát vùng biển phía xa ngoại thành, nơi này đang được lên kế hoạch làm khu du lịch trong dự án tới. Chính Anh không đi một mình mà có thêm một Tiểu Minh ham mê nhiếp ảnh đòi đi cùng -Bây giờ em cứ đi thăm quan đi khi nào mệt thì về khách sạn. Anh có việc phải di gặp đối tác ở đây -Dạ -Đây cầm lấy – Chính An đưa cho Tiểu Minh chiếc điện thoại – Có gì thì liên hệ với anh. Anh đi trước -Dạ Chính An rời khỏi khách sạn, Tiểu Minh say sưa với khung cảnh thiên nhiên ở đây, mọi thứ đều mang một màu xanh thật đẹp. Chụp hết tấm này đến tấm khác mà cậu không thấy mệt, hình ảnh một người phụ nữ trong chiếc áo dài thật dịu dàng bên cạnh là chiếc xe đạp đang được dẫn bộ, ngay tức khắc hình ảnh này được Tiểu Minh ghi lại…một, hai, ba, bốn, năm tấm ảnh được chụp về người phụ nữ bên cạnh chiếc xe đạp nhưng gương mặt chỉ thấy được một phần. Tiểu Minh định chụp tiếp nhưng người phụ nữ ấy đã đi khuất. Tiểu Minh tiếp tục theo lói mòn đi một quãng đường khá xa thì cậu trông thấy biển, vừa lúc mặt trời đang xuống núi, thấy cũng khá trễ cậu phải nhanh chóng trở lại khách sản nếu không Chính An sẽ rất lo lắng -Haha lêu lêu anh hai không bắt được em đâu -Bối Bối chờ anh hai với…cho anh mượn đi -Không haha Nhìn hai đứa trẻ đang chạy đuổi nhau, hình ảnh này được Tiểu Minh ghi lại, thấy có người lạ cứ đưa cái gì đó về phía mình rồi nhá ánh đèn lên làm hai đứa trẻ tò mò chạy đến -Chú cái này là gì thế ạ? – Bảo Bảo -Đây là máy chụp hình -Nó dùng để làm gì thế ạ? Sao nó lúc nãy lại phát ra ánh sáng? – Bối Bối -Là chú chụp hình hai đứa…đây hai đứa xem có đẹp không? -Dạ hihi đẹp quá…Bối Bối nè -Có anh hai nữa nè -Có dây chuyền của mẹ nữa nè hihi -Bảo Bảo, Bối Bối mau về ăn cơm nè con – Thanh Nhã gọi -Dạ…Dì Nhã gọi, chào chú con về -Uhm. Chào hai đứa -Mai chú lại chụp hình bọn con nha – Bối Bối -Uhm – Tiểu Minh vẫy tay chào hai đứa nhóc khi chúng bỏ chạy về nhà Bọn nhóc trở về nhà vừa ngồi vào bàn là lập tức hai cái loa phát thanh thi nhau kể lại sự việc lúc nãy, cả nhà nhìn hai cô cậu chỉ biết lắc đầu -Hình con đẹp lắm đẹp hơn anh hai nữa -Không dám hình anh hai đẹp hơn -Không hình em chứ, không tin hỏi bà đi…bà ơi con với anh hai ai đẹp hơn -Haha đứa nào cũng đẹp cả - Mẹ Thanh Nhã xoa đầu hai cô cậu -Mẹ…con trả mẹ - Bối Bối đưa dây chuyền cho nó -Lần sau không được lấy dây chuyền của mẹ chơi nữa…Ba biết được ba đánh đòn hai đứa nghe không? – Anh không muốn hai đứa nhóc phá phách làm mất sợi dây chuyền của nó -Dạ - Hai đứa sợ hải vì nhìn thấy gương mặt hầm hầm của anh -Thôi mọi người dùng cơm đi, anh Hưng nữa tụi nó còn nhỏ biết gì mà anh la – Thanh Nhã miễm cười gắp thức ăn cho hai cô cậu nhóc – Nè ăn đi dì thương -Hai con ăn đi nào – Nó nhẹ nhàng Hai đứa nhìn anh khi thấy anh nỡ một nụ cười hai dứa mới dám ăn…lì như vậy mà lại sợ mỗi mình anh. Cứ nghĩ xuống đây ở khoảng mấy ngày, Tiểu Minh có cơ hội chụp được nhiều cảnh đẹp nhưng vì công ty có việc đột xuất nên trong đêm Chính An và Tiểu Minh phải quay trở lại thành phố, Tiểu Minh chỉ tiết một điều không được gặp lại hai đứa nhóc đáng yêu kia. -Cuộc khảo sát thế nào rồi – Hắn cùng Quốc Lâm & Chính An đang đi đến phòng họp -Mọi thứ đều rất tốt, dự án lần này nếu chúng ta giành được chắc chắn sẽ mang lại rất nhiều lợi nhuận – Chính An -Tốt. Cậu đã chuẩn bị đầy đủ tài liệu chưa? -Rồi. Thưa chủ tịch -Uhm Cánh cửa phòng họp mở ra, mọi người đứng dậy cuối chào -Bây giờ chúng ta bắt đầu cuộc họp. Về việc đấu thầu dự án lần này, Quốc Lâm cậu chuẩn bị thế nào rồi? -Mọi thứ đã sẵn sàng -Tốt. Vậy còn phía trưởng phòng Hưng Phát, ngài đã sắp xếp ổn thoả phía bên đấu thầu chưa? -Dạ. Mọi chuyện đã xong cả thưa chủ tịch, 2h chiều nay phiên đấu thầu sẽ diễn ra -Mọi người làm tốt lắm. Cuộc họp tạm dừng ở đây Mọi người bước ra khỏi phòng họp với tâm trạng nhẹ nhõm, ai mà không biết vị chủ tịch trẻ này rất khó tính, cẩn thận trong công việc, gương mặt lúc nào cũng lạnh như tiền đứng đối mặt với hắn ta làm cho người khác phải nể sợ. -Quốc Lâm 2h chiều nay cậu đi với tớ đến buổi đấu thầu -Uhm. Mà nè bây giờ ở đây chỉ có cậu và tớ…cậu làm ơn tháo bỏ cái gương mặt này xuống được không? Nhìn mà lạnh cả sống lưng Hắn nhìn Quốc Lâm cười nhạt rồi không nói tiếng nào. Về đến nhà, vừa thấy chiếc xe là tiểu công chúa gọi to -Ba ba bế Sang Sang -Mẹ bế Sang Sang nha, ba vừa về còn mệt để cho ba nghỉ chút chứ con – Thiên Kỳ đang bế tiểu công chúa trên tay -Ba ba bế Sang Sang oa oa -Đây ba đây…ba bế Sang Sang nào – Quốc Lâm hôn vào má tiểu công chúa của mình, hắn đi đến véo vào má Sang Sang -Sao không mừng cậu hả Sang Sang…sang cậu bế cậu mua quà cho -Cậu hai bế Sang Sang Quốc Lâm nhìn tiểu công chúa của mình lắc đầu, thiệt là lúc nãy một hai đòi ba bế giờ thì đòi cậu hai bế vì được quà…Hắn bế Sang Sang đi vòng vòng quanh nhà, đùa giỡn với Sang Sang…Quốc Lâm và Thiên Kỳ nhìn thấy nụ cười khao khác của hắn, họ biết hắn rất rất muốn một gia đình nhỏ có hắn có nó và những đứa con của hắn & nó nhưng…họ đành nhờ tất cả vào Sang Sang đem lại nụ cười cho hắn. Buổi đấu thầu diễn ra lúc 2h, mọi người đều đến đông đủ toàn những công ty có thế lực muốn tranh giành bằng được dự án lần này. Buổi đấu thầu kết thúc niềm vui dĩ nhiên thuộc về tập đoàn Hoàng Vũ. -Có lẽ tuần tới tớ phải sắp xếp thời gian đi một chuyến xuống đó xem thế nào, chuyện ở công ty giao lại cho cậu -Uhm. Cậu cứ yên tâm mà đi -Còn nữa, Thiên Kỳ ở nhà có một mình, ba mẹ lại không có nhà, cậu nhớ sắp xếp thời gian về sớm với nó -Tớ biết rồi, cậu khéo lo…còn cậu định ở vậy suốt đời sao? Hắn chau mày nhìn Quốc Lâm, một cái nhìn không có thiện cảm chút nào -Thôi được rồi, tớ không nói nữa -Có lẽ cậu nói đúng Quốc Lâm nhìn hắn thở dài, đã bốn năm trôi qua mà hắn vẫn chưa thể nào quên nó, vẫn chưa thể nào yên giấc mỗi lần nằm xuống là hình ảnh nó lại hiện lên…nó khóc và nó không nhìn hắn dù chỉ một lần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương