Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 41: May Mắn



Hai con cáo sa mạc sải bước chạy trên vùng hoang dã vô tận, bộ lông bồng bềnh bay phần phật theo gió, cảnh sắc xung quanh cứ nhanh chóng lướt qua và bên trong xe thì cực kỳ yên tĩnh.

Xa xa có thể nhìn thấy sắc xanh của núi rừng, nhất là trên vùng hoang mạc đầy đất vàng và đá xám này. Tuy nhiên "vọng sơn chạy chết ngựa" không phải là nói suông, nhìn qua thì giống như gần trong tầm tay nhưng Dã li phải chạy hơn nửa tiếng đồng hồ mới thực sự dừng lại.

Nửa giờ này, Tuyết Lê đóng cửa nghỉ ngơi, Carl thì ngay lúc bọn họ lên xe có chút hứng thú đánh giá một phen và chỉ chốc lát sau cũng nhắm mắt lại.

Còn mỗi Khuê Khắc, người này đặc biệt ngay thẳng vì ánh mắt anh vẫn xoay quanh hai người họ rồi há hốc miệng vài lần, rõ ràng là muốn nói gì đó nhưng đến cuối cùng vẫn im lặng. Chỉ là biểu tình kia, nhìn qua giống như đang bị nghẹn gì đó.

Hạ Nặc cứng đờ dựa vào người đàn ông. Không thể cự tuyệt "ý tốt" của hắn, kế hoạch giữ khoảng cách với hắn xem như hoàn toàn thất bại.

Cậu không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nhìn về phía vùng hoang dã vô tận bên ngoài xe, hoang vu vô tận, nhìn cảnh sắc không chút thay đổi nào kia khiến mí mắt của cậu dần dần trở nên nặng nề...

Không lâu sau, Hạ Nặc nghiêng đầu và ngủ thiếp đi trong lòng người đàn ông.

Người đàn ông nhếch khóe môi, điều chỉnh tư thế để cậu ngủ ngon hơn. Đồng thời, những "viên đá" trên đường cũng nhanh chóng biến mất không dấu vết.

Con đường trở nên bằng phẳng và xe cũng không còn xóc nảy nữa, hô hấp của Hạ Nặc dần dần trở nên đều đặn, cậu ngủ say.

Cậu đã có một giấc mơ ngắn ngủi và kỳ lạ.

Trong mơ cậu đang đứng trước một cánh cửa được trang trí hoa lệ, trước mặt là một mảnh trống rỗng, nhìn vào bóng tối luôn khiến người ta hoảng sợ vì không biết thứ gì trong đó. Mà phía sau lại có một bóng người với khuôn mặt mơ hồ, cứ lẳng lặng ở nơi đó nhìn cậu.

Hạ Nặc nhìn không rõ mặt hắn nhưng lại cảm thấy thân hình của hắn vô cùng quen thuộc, giống như đã gặp qua rất nhiều lần. Nhưng nếu muốn cậu nói đó là ai thì lại nhất thời không nhớ được.

Chỉ là nhìn bóng dáng kia, trong lòng cậu liền dâng lên một nỗi buồn khó tả.

Bầu trời âm u với những đám mây đen dày bao phủ, giống như một trận mưa lớn sắp ập đến. Mấy con chim đen như mực bay lượn dưới những đám mây, phát ra tiếng kêu khàn khàn thô ráp. Sau đó liền đồng loạt xông lên, nuốt chửng hoàn toàn bóng dáng người nọ.

"Raaa ——" Tiếng chim kêu vang bên tai cậu.

Hạ Nặc giật mình ngồi dậy.

"Sao vậy? Gặp ác mộng à?"

Trên mặt thiếu niên còn mang theo hoảng sợ, ánh mắt trống rỗng không có tiêu điểm.

Lồng ngực của cậu vẫn còn đập mạnh, theo bản năng túm lấy góc áo người đàn ông, vội vàng hỏi: "Anh không sao chứ?"

Người đàn ông chậm rãi nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng trấn an: "Tôi không sao, đừng sợ, đừng sợ..."

Tuy rằng không biết thiếu niên mơ thấy cái gì, nhưng nhìn bộ dáng sợ hãi của cậu khiến trái tim hắn liền đột nhiên co thắt lại, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Không để ý đến cảm giác kỳ lạ chưa từng có này, hiện tại điều duy nhất hắn nghĩ đến là không muốn thiếu niên để lộ ra biểu cảm bất lực kia.

Hạ Nặc mờ mịt nhìn hắn.

Thật sự thì khi nhìn thấy người đó bị quạ đen cắn nuốt, cậu mới giật mình nhận ra. Khó trách tại sao cậu lại cảm thấy quen mắt như vậy, bóng người kia, không phải rất giống Camlanel sao?

Cho dù là mơ, cái cảm giác mất đi một người quan trọng vẫn rất rõ ràng.

Vì thế sau khi tỉnh dậy, lại nhìn thấy người quan trọng đó, phản ứng đầu tiên của cậu chính là —— hắn không sao chứ?

Hạ Nặc dần bình ổn lại cảm xúc, cậu ngượng ngùng buông góc áo người đàn ông ra, cúi đầu xuống: "Xin lỗi, là tôi phản ứng quá mức."

Cậu còn có chút thắc mắc, thường thì người ta đều nói ngày nghĩ đêm mơ. Vậy vì sao cậu lại mơ như vậy?

Hơn nữa những con chim trong mơ đó giống như con quạ của cậu, rõ ràng ở ngoài đời con quạ rất thích hắn mà?

Hạ Nặc nghĩ như thế nào cũng không ra, cậu theo bản năng nhìn lướt qua một vòng, phát hiện trong xe chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Đã đến rồi sao?" Cậu ngẩng mặt lên hỏi, trên mặt còn mang theo vẻ yếu ớt chưa hoàn toàn mất đi, ánh mắt mờ mịt, giống như viên trân châu đen sáng bóng, nhìn qua khiến người ta có cảm giác trìu mến.

"Không, còn chưa vào núi." Hắn lắc đầu, bàn tay vẫn chưa dừng lại mà từng chút từng chút vuốt ve sống lưng thiếu niên. "Trước khi tiến vào núi, còn phải cúng tế Thần thụ một chút, được sự cho phép mới được vào."

"Vậy chúng ta mau xuống đi, đừng để mọi người sốt ruột." Hạ Nặc hít sâu một hơi, dụi dụi mắt, cố gắng làm cho bề ngoài của mình nhìn không ra cái gì khác thường.

Cậu thậm chí còn đùa: "Anh nói tôi cứ tiếp tục như thế này, mọi người có nghĩ anh đang bắt nạt tôi không?"

Thanh âm của cậu mềm nhũn, còn mang theo vài phần khàn khàn không dễ phát hiện.

"Có thể."

Người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve mi mắt ướt đẫm của cậu, thiếu niên nhắm mắt lại, lông mi thật dài như cánh bướm lay động. Khuôn mặt trắng nõn nhìn qua vừa ngoan ngoãn vừa thuần khiết.

"Được rồi, như vậy sẽ không nhìn ra gì nữa."

Hắn nắm tay Hạ Nặc bước xuống xe, thiếu niên ngoan ngoãn đi theo phía sau.

Vừa ra khỏi xe, con quạ đang lượn lờ trên bầu trời liền lao xuống.

Nó không theo Hạ Nặc lên xe mà bay theo bọn họ, tốc độ so với Dã li thậm chí còn nhanh hơn vài phần.

Đợi đến khi Hạ Nặc xuất hiện, nó lập tức sà xuống muốn đậu ở trên vai thiếu niên.

Người đàn ông lại nhạy bén phát hiện, trong khoảnh khắc nhìn thấy quạ đen thì thân thể thiếu niên rõ ràng cứng ngắc trong chớp mắt, thậm chí còn lui về phía sau một bước, giống như là muốn né tránh.

Giấc mơ của thiếu niên có liên quan đến quạ? Hắn suy đoán như thế, nhưng không hỏi ra miệng.

Dù sao hắn thật vất vả mới dỗ được cậu, lỡ mà nhắc tới lại khiến thiếu niên đau thương nữa thì làm sao bây giờ?

Chi bằng không hỏi.

Drow nhìn thấy bọn họ, lập tức nghênh đón: "Nghi thức do ngài chủ trì ạ."

Anh ta nói như vậy, ba người còn lại đang chờ ở một bên cũng không có biểu hiện bất mãn nào.

Dù sao là người trong nghề, lúc trước Tuyết Lê cũng đã có cân nhắc về người cúng tế Thần thụ nên mới đồng ý để Camlanel đi cùng. Nếu không thì nhìn bộ dáng bệnh nặng chưa khỏi của hắn đi, cô mới không muốn mang theo một người kéo chân sau như vậy.

Kỳ thật nghi thức nói khó cũng không khó, nói đơn giản cũng không đơn giản, chỉ cần người chủ trì nghi thức có thể giao tiếp với Thần thụ là đủ rồi.

Tuy nhiên chỉ có một điều kiện như vậy mà có thể đánh sạch vô số người.

Về việc giao tiếp với Thần thụ, không biết có phải là năng lực vốn có của trưởng làng hay là khi có thể giao tiếp với Thần thụ mới được làm trưởng làng. Dù sao Nasuru cũng rộng lớn như vậy, ngoại trừ trưởng làng thì chỉ có Camlanel mới có thể làm được, đồng thời hắn vốn sẽ là người thừa kế.

Nghe được lời của Drow, Hạ Nặc chủ động buông tay người đàn ông ra, hắn liền tiến lên vài bước đứng ở trước Thần thụ, đồng thời đặt tay lên thân cây.

Người đàn ông nhắm mắt lại, giống như đang giao tiếp với Thần thụ. Sự chú ý của Hạ Nặc lại không đặt trên cái cây kia.

Thật ra chuẩn xác mà nói, Thần thụ trước mắt bọn họ chỉ là một phần. Bản thể chân chính thì sinh trưởng ở đỉnh núi cao, hệ thống rễ bao bọc toàn bộ ngọn núi, thân cây khổng lồ rõ ràng bộc lộ cảm giác tồn tại của mình.

Thần thụ trước mắt tuy rằng chỉ là một phần nhỏ, không bằng một phần mười bản thể nhưng vẫn tản ra uy thế lẫm liệt bất khả xâm phạm, làm cho người ta không cách nào khinh thường.

Một cơn gió thổi qua, lá cây của nó nhẹ nhàng đung đưa trong gió, phát ra âm thanh xào xạt.

Hạ Nặc vô cớ sinh ra một loại ảo giác giống như nó đang chào hỏi cậu, nhưng sau đó ý nghĩ này rất nhanh đã bị chính mình phủ định, cậu nhịn không được nở nụ cười: Suy nghĩ này cũng hơi quá phận rồi.

Vừa lúc Camlanel đã giao tiếp xong, nói: "Thần thụ đồng ý cho chúng ta tiến vào, hiện tại các người có thể làm giống như ta, từng người một đặt tay lên thân cây. Nếu được Thần thụ yêu thích, Ngài ấy sẽ ban cho người đó một chúc phúc."

"Chúc phúc?"

Bọn người Tuyết Lê lập tức liên tưởng đến đây có thể là một đạo cụ?

Người đàn ông nhếch khóe môi: "Chúc phúc này có thể che chở các người, làm giảm khả năng gặp nguy hiểm trong rừng núi và có thể nhận được một món quà từ Thần thụ. "

Mắt Khuê Khắc vừa sáng lên nhưng lại nghe thấy người đàn ông nói tiếp: "Nhưng tỷ lệ rất thấp, có lẽ chỉ có một phần trăm khả năng."

Một phần trăm?

Mọi người đều có tâm tư khác nhau, nhưng vẫn quyết định thử một chút.

Tuyết Lê dĩ nhiên đến trước, sau đó là Carl và Khuê Khắc. Tiếc rằng sau khi bọn họ đặt tay lên cũng không có gì phát sinh, rõ ràng người may mắn này không phải bọn họ.

Hạ Nặc đối với việc này cũng không ôm hy vọng gì, dù sao cậu vốn là kẻ xui xẻo, cho dù thật sự có bánh nhân thịt từ trời rớt xuống cũng sẽ không bao giờ rớt trên đầu cậu.

Ôm loại tâm tình này, Hạ Nặc đặt tay lên thân cây.

Thân Thần thụ phi thường bóng loáng, sờ lên lạnh lẽo, Hạ Nặc rất nhanh liền buông tay ra, xoay người nói với bọn Tuyết Lê: "Tôi cũng..." không phải.

Lời còn chưa dứt, cậu thấy được ánh mắt kinh ngạc của mọi người, theo tầm mắt bọn họ, Hạ Nặc quay đầu nhìn lại liền thấy được một màn kỳ diệu này.

Dưới tán cây xanh ban đầu đột nhiên kết ra rất nhiều nụ hoa, sau đó liền nhanh chóng nở rộ những cánh hoa chồng lên nhau. Màu sắc diễm lệ nhuộm cả cây, đẹp đến không gì sánh được.

—— Sau đó, những đóa hoa lần lượt rơi xuống người thiếu niên ngốc nghếch, trên đầu, trên vai và trên cánh tay của thiếu niên đó đầy những đóa hoa đủ màu sắc, chóp mũi tràn ngập hương hoa thơm ngát.

Cho đến khi trước ngực phủ đầy hoa, Hạ Nặc vẫn không thể tin được: Cái người may mắn này lại là mình?
Chương trước Chương tiếp
Loading...