Yêu Đương Với Trúc Mã Alpha

Chương 37: Ẩn Chứa Rất Nhiều Dục Vọng Mãnh Liệt



Chẳng lâu sau, một tin đồn thần bí trong ngành dần dần được lan truyền. Có thông tin cho rằng, thiếu gia Đỗ đã bỏ ra số tiền lớn mua nhẫn kim cương cho người yêu và họ sắp đính hôn.

Đỗ Thành khẩn trương gọi Đỗ Tẫn Thâm về nhà.

Đỗ Tẫn Thâm bước vào phòng khách nhìn thấy ba mẹ ngồi trên ghế sô pha đợi hắn, như thể đã chuẩn bị sẵn sàng trận địa để đón quân địch.

Đỗ Thành ném một xấp báo lá cải ra trước mặt Đỗ Tẫn Thâm.

Đỗ Tẫn Thâm dửng dưng liếc nhìn mà không hề ngạc nhiên khi thấy bức ảnh mình cố ý chọn đã xuất hiện trên tờ báo, với một dòng tiêu đề táo bạo giật gân cực kỳ bắt mắt.

Nói cách khác, hắn cố tình làm điều đó.

Ảnh trên báo không rõ lắm.

Có thể dễ dàng nhận ra khuôn mặt của Đỗ Tẫn Thâm, nhưng hình dáng của Trình Huyễn Chu phần lớn bị hắn chặn lại nên rất mơ hồ.

"Nói cho ba biết chuyện gì đang xảy ra?" Đỗ Thành vẫn luôn tươi cười, nhưng hiện tại có thái độ rất nghiêm khắc, "Gần đây con làm sao vậy?"

Đỗ Tẫn Thâm ngước mắt rồi trả lời rõ ràng từng chữ một: "Làm những chuyện ba mẹ thấy đấy."

Hắn thẳng thắn thừa nhận trước mặt ba mẹ, sau đó hỏi, "Hai người có phản đối không?"

"Không phản đối cũng không đồng ý."

Hạ Vãn Quyên dường như đã sớm đoán ra được nên không hề cảm thấy ngạc nhiên với phản ứng của Đỗ Tẫn Thâm, bà nói thẳng: "Nhưng mẹ nói như thế cũng không có nghĩa sẽ ép con kết hôn với Omega."

"Bởi vì mẹ thương các con, mẹ nhìn các con lớn lên từ nhỏ nên không muốn các con phải đau khổ."

Đỗ Tẫn Thâm đại khái đã đoán được câu trả lời của mẹ.

Ngay từ khi hắn chọn ra nước ngoài du học, thái độ của ba mẹ hắn đã rất rõ ràng. Họ không khuyên can, không bình luận hành động của Đỗ Tẫn Thâm là đúng hay sai, nhưng ngầm đồng ý Đỗ Tẫn Thâm và Trình Huyễn Chu thực sự nên xa nhau một thời gian để bình tĩnh lại.

"Con nhận được thư trúng tuyển rồi đúng không?"

Đỗ Tẫn Thâm im lặng một lúc. Hắn đã che giấu việc trúng tuyển của mình và không đề cập đến nó với bất cứ ai, nhưng không ngờ lại bị Hạ Vãn Quyên nói toạc ra.

"Vị giáo sư đề cử con đã liên lạc với ba mẹ." Hạ Vãn Quyên nói, "Ông ấy hỏi về tình hình của con và dự định học tiếp sau đại học của con."

"Ba mẹ chưa bao giờ bàn luận với con điều này."

Đỗ Tẫn Thâm: "Có lẽ lúc con nhập học đã điền thông tin liên hệ của ba mẹ."

Hạ Vãn Quyên hỏi với giọng nhẹ nhàng và chậm rãi, "Con có định đi không?"

Đỗ Tẫn Thâm không trả lời trực tiếp mà thay vào đó hỏi, "Nếu con nói không thì sao?"

Đỗ Thành thở dài nói: "Con đã nghĩ kỹ chưa?"

Đỗ Tẫn Thâm nói, "Con đã nghĩ kỹ."

Hắn đột nhiên nhớ tới lúc còn nhỏ mình phạm lỗi lầm và bị ba mẹ mắng, Trình Huyễn Chu luôn là người che chở cho hắn vì sợ hắn bị trách phạt.

Bây giờ, vị trí của bọn họ đang đảo ngược.

Ngày cuối tuần đang đến gần mà vẫn chẳng thấy bóng dáng của Trình Huyễn Chu đâu.

Hoặc ở trong thư viện hoặc ở trong văn phòng hội sinh viên.

Những ngày này, y và Đỗ Tẫn Thâm ít gặp nhau hơn.

Đỗ Tẫn Thâm rất bận nhưng vẫn thường xuyên nhắn tin cho Trình Huyễn Chu những tin nhắn ngắn gọn súc tích, có khi chỉ là một câu đơn giản như mấy giờ y về, có khi hỏi y ăn trưa cái gì, có khi hỏi y ở đâu và gặp ai.

Đỗ Tẫn Thâm cũng sẽ nói rằng mình đang ở công ty hoặc đang tham gia cuộc họp đột xuất, còn nói với y rằng mình đang chuẩn bị một việc quan trọng nhưng chưa thể nói với ba mẹ, càng không thể nói với Trình Huyễn Chu vào lúc này.

Nội dung đều là chuyện vụn vặt và nhàm chán, khiến Trình Huyễn Chu không thể phân biệt được hắn đang bận thật hay bận giả.

Y đặt điện thoại ở chế độ tắt tiếng để tránh bị làm phiền.

Hành vi của Đỗ Tẫn Thâm rất có quy luật, nếu Trình Huyễn Chu nửa tiếng không trả lời thì sau 30 phút hắn sẽ gọi điện video.

Giống như một loại giám sát không quá rõ ràng.

Trình Huyễn Chu phần lớn không trả lời, thỉnh thoảng chọn cách trả lời bằng tin nhắn thoại.

Bọn họ giữ một khoảng cách nhất định, ít nhất Trình Huyễn Chu tự cho là như vậy.

Hôm đó, Úc Lương đến trụ sở hội sinh viên để lấy tài liệu phân loại. Cậu ta nhìn thấy Trình Huyễn Chu quấn mình trong chiếc chăn giống như bánh burrito, y ngồi trên bàn làm việc không có biểu cảm gì.

Úc Lương ngạc nhiên một lúc, an ủi hỏi: "Sếp à, vẫn chưa về sao?"

Trình Huyễn Chu mở mắt như vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ đông, y hắt hơi một cái rồi lấy khăn giấy lau mũi, chậm rãi nói: "Tôi đang tự cách ly."

Gần đây y hắt hơi nhiều, nhưng không có triệu chứng khó chịu nào khác. Có thể là dạo này thời tiết bất thường, nhiệt độ lên xuống đột ngột đã khiến y không khỏe.

Úc Lương: "Sếp à, cậu bị cảm hay bị ốm vậy? Gần đây bệnh cảm cúm bùng phát, mấy người bạn cùng phòng của tôi cũng bị bệnh hết rồi."

Trình Huyễn Chu không tỏ ý kiến chỉ mơ hồ nói "Ừm", trên khuôn mặt lạnh lùng kia viết bốn chữ: "Tránh xa tôi ra".

Ngay khi y nói chuyện, người làm phiền y đã đi đến cửa. Tiếng bước chân vang lên dần dần to hơn, với một sự khẩn trương gần như không thể nhận ra.

Cánh cửa mở ra, Đỗ Tẫn Thâm biến mất mấy ngày nay bỗng bước vào phòng.

Trông hắn có vẻ mệt mỏi.

Hắn thường phải đi lại giữa trường học và công ty hai hoặc ba lần một ngày. Nếu là bình thường hắn chắc chắn sẽ chăm chút hình ảnh của mình tỉ mỉ khi ra ngoài gặp gỡ mọi người, nhưng lúc này nút trên cùng áo sơ mi chưa gài nên trông hắn không nghiêm túc lắm, tóc mái tóc lòa xòa trên trán phủ lên đôi lông mày sắc bén.

Úc Lương bất giác cảm thấy hắn trông thực nóng bỏng.

Thật hiếm thấy một Đỗ Tẫn Thâm như thế này, dường như hắn đã cởi bỏ chiếc mặt nạ đã đeo quanh năm, toát ra nét lưu manh vừa đẹp trai lại vừa độc lạ.

Trình Huyễn Chu đột nhiên đứng lên, sắc mặt không được tốt lắm.

Úc Lương đang chuẩn bị rời đi cảm thấy có chút kinh ngạc, tự hỏi phản ứng của Trình Huyễn Chu có hơi quá lố rồi không. Sau đó, cậu ta ngửi thấy trong căn phòng... Tràn đầy tin tức tố mùi rượu hoa quế thơm ngọt mà lại quá đỗi hấp dẫn.

Dù Beta ngửi thấy tin tức tố nhưng không nhạy bén như Alpha và Omega. Nếu lúc này cậu ta đã ngửi thấy mùi hương nồng nàn, thì thực tế mùi hương của Đỗ Tẫn Thâm còn nồng hơn nhiều.

Úc Lương sợ hãi, vội vàng hỏi: "Đỗ… Sếp Đỗ, cậu không sao chứ? Có cần tôi đưa đến phòng y tế không?"

Trình Huyễn Chu cũng lập tức nhận ra Đỗ Tẫn Thâm đang trong kỳ mẫn cảm.

Đỗ Tẫn Thâm chỉ lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh giống như vừa rồi chỉ vô tình xịt quá nhiều nước hoa.

Hắn nói: "Không sao đâu."

Trình Huyễn Chu đứng tại chỗ nhíu mày, không hiểu vì tại sao Đỗ Tẫn Thâm lại tự dưng lan tỏa mùi hương của mình ra khắp nơi.

Băng gạc trên cổ Trình Huyễn Chu đã được gỡ bỏ, may mắn là không để lại sẹo. Kỳ mẫn cảm của y trở nên không đều đặn do tuyến thể không hoạt động được một thời gian, nói cách khác là lâu rồi kỳ mẫn cảm chưa đến.

Trình Huyễn Chu cảm thấy đây nên coi là chuyện tốt vì không còn lúng túng vì không kiểm soát được tin tức tố hỗn loạn nữa, do đó lúc này y bình tĩnh hơn bao giờ hết.

Sau khi vào cửa, Đỗ Tẫn Thâm hơi nheo mắt lại rồi đưa ánh mắt tối tăm lướt qua Úc Lương và xung quanh, như muốn xác nhận xem Trình Huyễn Chu còn ở bên ai không.

Úc Lương rụt cổ, khát vọng sống sót mãnh liệt khiến cậu ta lập tức quyết định tránh xa hai người này.

Trong phòng chỉ còn lại Trình Huyễn Chu và Đỗ Tẫn Thâm.

Trình Huyễn Chu nhận ra sự kích động mãnh liệt trong tin tức tố của Đỗ Tẫn Thâm, đồng thời cảm thấy có gì đó không ổn nên giọng nói của y không khỏi toát ra sự lo lắng: "Cậu đang dùng thuốc ức chế sao?"

Đỗ Tẫn Thâm lấy hai viên thuốc rồi nuốt xuống, nói: "Có muốn nghe nhạc không?"

Trình Huyễn Chu không bắt kịp suy nghĩ của hắn: "Tại sao lại nghe nhạc?"

Trình Huyễn Chu hối hận vì đã hỏi, hiện tại môi trường xung quanh quá yên tĩnh nên nếu cả hai không nói chuyện sẽ cực kỳ gượng gạo.

Đỗ Tẫn Thâm đặt điện thoại lên bàn, ngồi bên cạnh Trình Huyễn Chu rồi mỉm cười: "Lần sau phải mang theo loa Bluetooth mới được."

Trình Huyễn Chu khịt mũi: "Cậu thật biết làm màu."

Giai điệu nhẹ nhàng bay bổng vang lên làm Trình Huyễn Chu nhận ra Đỗ Tẫn Thâm đang mở một bản tình ca.

Trình Huyễn Chu bị hắn làm phiền đến nỗi đầu óc rối tung, những bài hát ngọt ngào dù vụng về hay gượng gạo vẫn tạo ra bầu không khí có thể được coi là lãng mạn giữa hai người.

Đỗ Tẫn Thâm thầm nghĩ bản thân vốn dĩ sẽ làm rất tốt trong vấn đề kia, hắn bẩm sinh đã có năng lực nhưng quá lâu không sử dụng nên không thành thạo lắm.

Đỗ Tẫn Thâm nghiêng người nhẹ nhàng dựa vào vai Trình Huyễn Chu.

Hắn không nói ra chuyện vì mùi tin tức tố quá nồng khiến hắn không kiểm soát được, do sợ sẽ ảnh hưởng đến người khác nên hắn phải nhốt mình trong phòng trống.

Trong vô số kỳ mẫn cảm không có Trình Huyễn Chu, hắn đều trải qua như thế. Lúc đấy hắn dám thuyết phục bản thân rằng mình chỉ là do sinh lý mất kiểm soát, mới có thể trút bỏ gánh nặng tâm lý nhớ nhung đến Trình Huyễn Chu.

Cơ thể Trình Huyễn Chu cứng ngắc, nhận thấy động tĩnh rõ ràng ở chỗ của Đỗ Tẫn Thâm.

Hôm nay Đỗ Tẫn Thâm mặc một chiếc quần tây đen không quá rộng, chất vải cứng nên khi hắn ngồi... Mọi thứ đều hiện lên rõ ràng.

Trình Huyễn Chu nhắm mắt lại, nhịp tim càng lúc càng nhanh và nặng nề gần như muốn phá tan lồng ngực.

"Đỗ Tẫn Thâm, cậu..."

Y muốn hỏi đối phương có ổn không nhưng lại không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, y tự cảm nhận được dáng vẻ chật vật của mình cũng không khá hơn Đỗ Tẫn Thâm bao nhiêu.

Trong một khoảnh khắc nào đó, y còn muốn hỏi xin Đỗ Tẫn Thâm hai viên thuốc ức chế.

Kỳ mẫn cảm dễ lây lan thế sao?

Trong lòng Trình Huyễn Chu có một câu hỏi đó.

Alpha hiếm khi bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài vì vậy về mặt lý thuyết là không, chưa kể chức năng tuyến thể của y vẫn đang đóng băng.

... Nhưng có vẻ y đã thực sự bị lây bệnh.

Đỗ Tẫn Thâm xoay người sang một bên, cánh tay đột nhiên bế Trình Huyễn Chu lên.

Khi Trình Huyễn Chu có phản ứng thì y đã ngồi lên đùi hắn, mặt đối mặt với hắn.

Chỉ có một lớp quần áo nhưng có một vật cứng rắn gì đó ở giữa hai người.

Trình Huyễn Chu căng thẳng, sống lưng cảm thấy tê dại.

Đỗ Tẫn Thâm dùng đôi mắt như vực sâu ngàn thước nhìn chằm chằm y, ánh mắt như đại dương trong cơn mưa rào đầy những cơn gợn sóng hỗn loạn, nhưng rồi lại dịu dàng đến khó tin.

Hắn khẽ thở hổn hển, khàn giọng hỏi: "Thi xong chúng ta đi du lịch nha. Tôi đưa cậu đi xem trường học được không?"

Vừa nói, một mùi hormone giống đực mạnh mẽ phả vào lỗ mũi y.

Trông Đỗ Tẫn Thâm thật sự không tỉnh táo lắm, Trình Huyễn Chu nghĩ.

Y chưa bao giờ thấy đối phương có phản ứng dữ dội như vậy trong kỳ mẫn cảm, huống chi sau khi Đỗ Tẫn Thâm trưởng thành luôn biết cách kiềm chế bản thân.

Trình Huyễn Chu choáng váng vì mùi rượu hoa quế thơm ngào ngạt khiến y kháng cự, say đắm và nghẹt thở. Điều này có thể không liên quan gì đến sinh lý và bản năng, giới tính Alpha hay Omega cũng không liên quan bởi vì y đã quá quen thuộc mùi hương này.

Y không dám nhìn thẳng vào bộ dạng hiện tại của Đỗ Tẫn Thâm, trong lòng chỉ muốn trốn thoát khỏi đây.

Một Alpha bước vào trạng thái theo đuổi bạn đời đương nhiên sẽ toát ra sức hút mãnh liệt, chưa kể Alpha này còn là Đỗ Tẫn Thâm.

Hắn không phải ai khác, Đỗ Tẫn Thâm chính là Đỗ Tẫn Thâm, người dễ dàng làm Trình Huyễn Chu gục ngã.

Lý trí nói cho y biết bất kỳ hành vi nào của Đỗ Tẫn Thâm vào lúc này chẳng thể hiện ý nghĩa gì, Trình Huyễn Chu cảm thấy mình đang nhân lúc "cháy nhà đi hôi của", y đã quá biết rõ bản tính ti tiện chẳng thể nào sửa được của bản thân.

Miệng thì nói muốn từ bỏ nhưng lại thực sự không thể hạ quyết tâm, thế là trong đống tro lại ấy lại tiếp tục bốc lửa.

Trình Huyễn Chu hồi lâu không trả lời, Đỗ Tẫn Thâm không chịu nổi nữa nên kéo mặt y lại gần hôn một cái. Trình Huyễn Chu chỉ kịp nghiêng đầu, để nụ hôn của Đỗ Tẫn Thâm đáp xuống khóe môi.

Hơi thở nặng nề mà nóng bỏng của đối phương nhiệt tình quấn lấy khuôn mặt y, tất cả đều được Trình Huyễn Chu tiếp nhận. Y cảm thấy chính mình đang tiến đến ngưỡng giới hạn của sức chịu đựng.

Ngay sau đó, Đỗ Tẫn Thâm hỏi liên tục bằng một giọng nói... Ẩn chứa rất nhiều dục vọng mãnh liệt như muốn phá vỡ mọi thứ, xen lẫn nỗi khát vọng.

"Được không?"

"Được không? Được không?"

Hắn liên tiếp trao nụ hôn thứ hai, thứ ba và thứ tư, trong khi hỏi hắn hôn xuống phía dưới trúng ngay mục tiêu.

Nếu bỏ qua đôi môi của hắn đang trao những nụ hôn dồn dập cùng với mùi hương Alpha đấu đá lung tung, thì hành động của Đỗ Tẫn Thâm có thể nói là cực kỳ nhẹ nhàng.

Sau lời nói cuối câu của Đỗ Tẫn Thâm, Trình Huyễn Chu dường như bị mê hoặc bởi một cám dỗ không thể cưỡng lại nào đó vì vậy y vô thức nói "Được".
Chương trước Chương tiếp
Loading...