Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng (Every Breath You Take)

Chương 22



Co người nằm trong vòng tay Mitchell trên chiếc giường êm ái, Kate dõi mắt nhìn lên bầu trời đêm đang chuyển dần sang buổi bình minh. Sau khi từ bãi biển quay về khách sạn, họ tắm và rồi nhận ra cả hai cùng đói ngấu. Phần thừa của bữa ăn ngon lành bao gồm bánh kếp dâu tây và trứng luộc mà Benedict để lại vẫn còn trên mặt bàn.

Sau đó họ lên giường, nhưng ngủ thì không phải là ý định của Mitchell. Sự cấp bách đòi hỏi, dữ dội và mãnh liệt của cuộc làm tình trước đó của anh đã không còn, và giờ anh yêu cô với nỗi đam mê chậm rãi, nồng nàn, điềm tĩnh dìu cô đến tột đỉnh khoái cảm, trong lúc khám phá những phần cơ thể mà cô chưa từng biết mang lại những xúc cảm run rẩy đến vậy, anh thì thầm dẫn dắt và khuyến khích cô làm những điều anh đang làm cho cô. Cho đến lúc anh đưa cô đến tận cùng, Kate đang rung động một cách hoang dại trong vòng tay anh, điên cuồng thầm thì thầm van xin anh hết lần này đến lần khác.

Khi cơn co thắt cuối cùng của cô đã qua đi, anh thay đổi tốc độ những cú thúc của mình và cơ thể mảnh mai của Kate đột ngột cong lên như một sợi dây cung căng ra, áp chặt vào anh với sự tự nguyện dâng hiến trong khi anh trút bản thân mình vào cô. Kate nghe thấy tiếng cô rên rỉ, cô bám lấy anh, bị cuốn vào thời khắc mà không chỉ là tiếp xúc dữ dội về mặt thể xác mà còn cả sự kết nối tinh thần mãnh liệt giữa hai tâm hồn.

Sau này, khi cô nhìn lại những chuyện đã qua, cô thấy mình như một cô học trò ngây ngô vừa được chỉ dậy bởi một bậc thầy lão luyện, có lẽ gần như thôi, ngoại trừ sau đó, cả chiều dài thân hình anh đè lên cô và giữ cho cả hai bọn họ nằm đó, áp vào nhau với khuôn mặt anh gục xuống hõm cổ cô một lúc lâu, như thể anh cũng bị cuộc ân ái của họ tác động mạnh mẽ như cô vậy.

Vào lúc đó, khi họ cùng nhau ngắm mặt trời mọc nơi đường chân trời, bàn tay anh vòng quanh cánh tay cô, anh vuốt ve làn da cô thật dịu dàng. Cả hai người bọn họ đều uể oải, những phút giây yên lặng bên nhau càng dài hơn, nhưng khi bầu trời trở nên sáng tỏ, bình minh một ngày mới bắt đầu đang xua tan đi tâm trạng thỏa mãn sâu lắng của Kate và nỗi lo lắng tràn ngập trong cô cùng với cảm giác tội lỗi rõ rệt đè nặng khi cô nghĩ đến Evan.

Cô đã chờ gọi lại với anh ngày hôm qua cho đến trước lúc cô thay đồ đi đến sòng bài, vì cô biết Evan lúc đó chuẩn bị chơi tennis ở câu lạc bộ của anh. Cô đã để lại cho anh một tin nhắn thoại trấn an anh rằng cô không hề giận gì anh, rằng cô đang vui vẻ nghỉ ngơi thăm thú những hòn đảo xung quanh, và rằng anh hoàn toàn không cần phải lo lắng hay cảm thấy tội lỗi về bất cứ điều gì. Mọi chuyện cô nói cho anh đều là thật, nhưng có những điều cô không kể ra đã khiến cho lời nhắn đó trở thành một lời dối trá khó chấp nhận nổi. Ngoài ra, cô không thể nào nói hết với anh qua điện thoại, không phải sau nhiều năm họ ở bên nhau, và đặc biệt không phải sau khi anh vừa mới đưa ra lời cầu hôn. Chỉ còn bốn ngày nữa thôi trong chuyến du lịch 10 ngày theo như dự tính của họ. Nếu vụ việc mà anh thụ lý kéo dài thêm một hay hai ngày nữa, chắc chắn anh sẽ quyết định chẳng cần phải bay về Anguilla làm gì nữa.

Cảm nhận được một sự đổi khác nơi cô, Mitchell quay sang nhìn người phụ nữ đã cho anh trải nghiệm tràn đầy và viên mãn nhất trong đời sống tình dục của mình. Những lọn tóc đỏ rực của cô đang rối tung lên lộn xộn, trải dài trên đôi bờ vai và trên ngực cô, và đôi gò má mịn màng như sứ kia vẫn còn hơi ửng hồng sau cuộc làm tình của họ, nhưng nét mặt cô đã chuyển sang trạng thái trầm ngâm tư lự. Mitchell đoán hẳn cô đang nghĩ đến gã bạn trai kia và tự hỏi liệu anh ta có đến đây ngày nay không. Anh cũng có cùng một ý nghĩ giống cô.

"Những điều phiền muộn phải không?"

Cô nằm trên gối quay đầu sang anh, "Không hẳn. Dù sao thì cũng không phải về anh." Cô sửa lại. Một lúc sau, cô mỉm cười tiếp tục. "Anh đã kết hôn bao giờ chưa?"

Thường thì câu hỏi ấy đặt trong một bối cảnh cụ thể sẽ khơi dậy phản ứng thận trọng ở Mitchell, nhưng họ đang còn nằm đó đặt ra những câu hỏi linh tinh và vì họ vừa mới làm tình. Rốt cuộc, họ là hai người gắn kết với nhau qua một sự thân mật riêng tư, và tình cảm dành cho nhau thật rõ ràng, nhưng không hề ..... Và vì họ đã hiểu nhau qua những cuộc trao đổi chuyện trò về những món ăn ưa thích, những trò tiêu khiển lúc rảnh rỗi, ngay cả những chính trị gia nào ít được yêu thích nhất, và bao điều khác nữa, vậy thì câu hỏi của cô lúc này dường như hoàn toàn hợp lý với Mitchell. "Rồi, còn em?"

"Chưa," cô lên tiếng.

Điều này, không giống như tất cả những câu hỏi và câu trả lời trước đó của họ, rõ ràng cô nghĩ đến việc bắt buộc phải có sự trả lời rõ hơn, vì cô nhướng lông mày và nhìn anh chờ đợi.

"Anh đã cưới con gái của Stavros, Anastaska, trong ba năm." Mitchell thêm vào để cô hài lòng. Điều đó không hề làm cô thỏa mãn. Quay hẳn người sang anh, cô đưa tay ra chạm những đầu ngón tay mình vào đôi môi mím lại của anh. "Nếu em chết vì tò mò ngay trên cái giường này," cô cảnh báo, "anh sẽ phải giải thích nhiều với quản lý khách sạn đấy."

Mitchell cố tỏ ra cau có, nhưng một lọn tóc mềm mại của cô đang cù lên má anh, ngón tay cô đang miết lên khuôn miệng anh, và nụ cười của cô hấp dẫn đến không thể nào cưỡng nổi. " Anastasia là con út của Stavros và là cô con gái duy nhất." anh đành bại trận trước cô. "Ông ấy giữ cô con gái trong tầm tay và trong tầm mắt của mình bằng cách cấm không cho cô ấy tiêu tiền."

"Em nghĩ những nữ thừa kế người Hy Lạp hẳn lớn lên không ai quan tâm chăm chút ."

"Người nhà Stavros cũng vậy," Mitchell lạnh lùng đáp lời cô. "Lúc được 21 tuổi, cô ấy quá tuyệt vọng để có được chút tự do và muốn "trải nghiệm cuộc sống" đến nỗi gần như gợi lòng trắc ẩn. Hôn nhân là tấm vé duy nhất thoát ra khỏi vòng cấm đoán ấy, nhưng Stavros sẽ không để đàn ông đến gần cô ấy trừ một vài kẻ phù hợp với ông ta nhưng lại không hề hợp với Anastasia."

"Bọn anh đều biết nhau kể từ khi còn bé và hiểu rất rõ về nhau. Bọn anh đều cảm thấy thích nhau. Vì thế bọn anh đưa ra một cam kết. Bọn anh kết hôn và anh để cho cô ấy thoải mái vui thú với những trải nghiệm cuộc sống mà cô từng mong muốn."

"Vậy có gì sai?" Kate hỏi, chăm chú nhìn vào nét mặt anh.

" Anastasia quyết định cô ấy muốn một trải nghiệm mà anh không cho phép, một thứ mà cô ấy tuyệt đối đồng ý từ bỏ trước khi bọn anh kết hôn."

"Cái gì vậy?"

"Thiên chức của người mẹ."

"Anh li dị vì cô ấy muốn sinh con cho anh."

"Không, anh đã để cô ấy ly dị anh."

Qua tông giọng của anh cô hiểu chủ đề này nên chấm dứt tại đây, Kate cụp mắt xuống, tự hỏi liệu cô có thể tìm thêm được chút thông tin nào đó. Cô quyết định mình không thể làm được điều đó ngay lúc này, và cô không hề mong muốn phá hỏng tâm trạng hiện thời của cả hai người.

Cô tìm một câu hỏi vô thưởng vô phạt và quyết định hỏi đến vết sẹo nhỏ ngay bên cánh tay phải của anh. "Anh bị cái sẹo này ở đâu vậy?" cô chạm vào nó bằng những ngón tay mình.

Anh nhìn xuống để xem cô đang nói đến cái gì, và giọng anh mất đi sự vẻ cảnh giác sắc lạnh. "Lúc 15 tuổi, anh đã đụng vào một lưỡi kiếm mỏng."

"Lời tiên đoán đầu tiên của em cũng vậy."

Đôi mắt xanh của anh gợi lên một sự ấm áp dễ chịu sau nụ cười hiện ra ở góc miệng. Một tay nâng mặt cô lên, anh miết ngón cái của mình vào chỗ trên cằm cô mà anh nghĩ đó là vết chẻ và trêu ghẹo. "Vậy em có cái lõm nho nhỏ dễ thương trên cằm ở đâu vậy?"

"Lúc em 13, em va phải một cái thùng thư."

Mitchell cười phá lên và ghé miệng hôn lên cằm cô, nhưng cô quay đầu tránh. "Em nói thật đấy."

Anh ngẩng lên thích thú. "Thế quái nào điều đó lại xảy ra được?"

"Ngay trước sinh nhật lần thứ 14, em quyết định làm một cuộc du ngoạn trái phép đến Cleveland để thăm một người quen lâu lắm chưa gặp. Em đã thuyết phục một cậu bạn 15 tuổi đi cùng vì thế Travis đã mượn xe ô tô của anh trai vào buổi sáng, và buổi trưa chúng em trốn học. Đi được ba dặm, Travis bị mất lái, tông lên lề đường và đâm thẳng vào một cái thùng thư . Em va cằm vào bảng điều khiển xe."

"Mười lăm tuổi được phép lái xe à?"

"Phạm luật. Đó là một trong nhiều lý do mà bọn em bị bắt khi cảnh sát tới hiện trường."

"Còn những lý do gì khác nữa?"

"Sở hữu phương tiện ăn cắp, trốn học, tàng trữ cần sa,, và phá hoại tài sản công cộng."

Tiếng cười om sòm của Mitchell nâng đôi vai anh lên khỏi gối.

"Đó là một lời kết tội vô giá trị." Kate phản đối, chống hai khuỷu tay lên, và anh lại phá lên cười ha hả.

"Này, phải rồi. Travis đơn giản "đã quên" nói với anh trai rằng cậu ta đang dùng chiếc xe hơi, vì thế người anh đã báo chiếc xe bị mất cắp. Còn thứ cần sa kia không phải của bọn em, mà là của anh ta."

"Hình ảnh thánh thiện của em trong anh đang biến đổi đáng kể đấy."

"Đó là những ngày tuổi thơ nổi loạn của em. Dù sao đi nữa, chúng cũng kết thúc cùng ngày.."

"Sao vậy?"

"Em bị đưa vào bệnh viện để khâu vết rách trên cằm, và tự nhiên là bệnh viện phải thông báo cho bố em. Ông khiếp đảm và phẫn nộ đến mức ông quát lên với em suốt khoảng đường quay về nhà hàng. Lúc về đến nơi, ông đuổi em lên gác và nói rằng em bị cấm túc hai tháng. Ông nói sẽ hủy luôn bữa tiệc sinh nhật lần thứ 14 của em, và rằng sẽ có thêm hình phạt nữa cho đến khi ông bình tĩnh lại đủ để suy nghĩ cho thông suốt. Sau đó ông quay vào văn phòng và đóng sầm cửa mạnh đến mức nó bật tung ra. "

"Em bé ngông cuồng tội nghiệp," Mitchell trêu cô, ngón tay cái của anh chạm vào vết lõm nhỏ trên cằm cô. "Bị cấm túc những hai tháng trời."

"Em không định để bị cấm chỉ hai tiếng đồng hồ. Em tỏ ra phẫn nộ với ông vì lệnh cấm túc em và quát lên với em khi em vừa bị khâu. Em lồng lộn khắp tầng lầu mấy phút đồng hồ, và rồi em lẻn xuống nhà, định đến nhà bạn em một lúc. Khi em nhón chân qua cầu thang về phía cửa sau, em nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng làm việc của ông khiến em đứng sững lại."

" Gì vậy?"

"Tiếng nức nở," cô nói tiếp, "Em có thể thấy được bóng ông ở trong chiếc gương treo trên tường phía ngoài phòng làm việc. Ông đang ngồi sau bàn, đôi tay ôm lấy mặt, khóc lặng lẽ. Ông là một người mạnh mẽ, bất khuất đến mức em chưa bao giờ hình dung ra có điều gì đó lại làm cho ông khóc được. Đó gần như là giây phút đau đớn nhất trong cuộc đời em."

"Em đã làm gì sau đó?"

"Em quay lên gác và cấm túc mình trong vòng hai tháng. Em không bao giờ trốn học nữa, và em tránh xa các rắc rối – ít nhất là những mối phiền hà lớn – từ ngày đó trở đi."

Mitchell trở nên im lặng, tiếp thu điều mà cô vừa kể cho anh, cố gắng hình dung ra một hình ảnh ba chiều của cuộc đời cô, nhưng anh chưa bao giờ quen biết người nào đó có một lai lịch thậm chí còn xa mới giống được với cô.

"Em chưa bao giờ nhắc đến mẹ," cuối cùng anh lên tiếng.

Kate nhướng mày. "Anh cũng chưa bao giờ nhắc đến mẹ mình."

"Bà còn sống không?" Mitchell kiên nhẫn.

"Em không nói cho anh đâu, trừ khi anh kể cho em nghe trước."

"Anh nghĩ dù gì đi nữa em cũng sẽ kể cho anh."

"Anh không đời nào moi chuyện đó từ em với một cái xà beng."

"Anh có thể moi được ra bằng hai ngón tay thôi," anh hứa với một sự chắc chắn đến tuyệt đối, tay anh trượt xuống dưới tấm chăn.

"Thách anh dám..." Kate cảnh cáo, hai chân cô kẹp chặt lại. Đột nhiên trở nên quan trọng rằng anh không thể giữ bí mật của mình trong lúc lôi kéo cô quá dễ dàng vào việc tiết lộ những bí mật của riêng cô.

Những ngón tay anh trượt vào phần tam giác giữa hai đùi cô. "Mở chân em ra, Kate."

"Không," Tay anh chạm vào cô và rồi ý thức của cô hoàn toàn đảo lộn và rồi cô khó mà kháng cự lại. Cô thả lỏng bản thân mình, thở hổn hển khi anh trượt một ngón tay vào sâu trong cô và chà ngón cái lên mảng xoăn phía trước, rồi cô buông thả mình để cho anh truyền khoái lạc và sự ấm nóng qua cô.

"Có điều gì em muốn kể cho anh nghe không?" anh hỏi, chầm chậm tăng thêm áp lực và thay đổi những chuyển động của các ngón tay.

"Chưa," Kate yếu ớt thì thầm, vòng tay quanh vai anh và nhắm mắt lại. Anh đang đưa cô đến quá gần đến nỗi gần như không thể dừng lại được.

"Không có điều gì em muốn kể cho anh nghe sao?"

Cô đang đeo bám lấy anh, trái tim cô đập dồn, những móng tay bấm sâu vào khoảng lưng trần của anh.

"Không", cô thở hổn hển, nhưng cả cơ thể đang trên bờ vực giải thoát.

Anh ngừng lại. "Thế còn bây giờ?"

Cô đang cheo leo trên vách đá, tuyệt vọng, và anh biết điều đó, anh đã định tước đi của cô cực khoái ngay lúc cô đang đến gần và giữ lại cho đến khi cô chịu đầu hàng. Bằng cách nào đó cô đã tưởng lầm rằng anh tin anh có thể moi được một câu trả lời nơi cô bằng việc trao tặng cho cô khoái cảm. Trong khi anh có ý định thực hiện điều đó bằng cách tước đi niềm vui của cô.

Cơ thể cô đang cầu xin cô nhượng bộ; còn trái tim cô thì không cho phép. Cô buông vai anh ra và thả người vào gối, ngước mắt lên nhìn anh với ánh nhìn tổn thương, câm lặng và thất vọng.

Anh nhìn chăm chú vào cô, đôi mắt xanh nặng trĩu, nét mặt khó dò. Đột nhiên, anh lôi cô vào vòng tay của mình, những ngón tay anh tìm kiếm vào đúng những nơi anh vừa chạm vào và buông tay, đưa cô đến đỉnh điểm mà anh vừa tước bỏ khỏi cô trước đó.

Kate đeo bám đến anh trong lúc những cơn chấn động xuyên qua cô, và khi chúng qua đi, cô nằm xuống gối và đưa tay ra chạm vào phía quai hàm cứng rắn của anh, dịu dàng trượt lên mái tóc dày đen của anh. "Mẹ em sống ở Cleveland," cô thì thầm, chấp nhận chiến thắng của anh – nhưng chiến thắng đó nằm trong phạm vi các điều khoản của cô, không phải của anh.

Những xúc cảm xa lạ dâng lên đầy chặt trong lồng ngực Mitchell, nổ bùng ra và mở rộng. Cô là dành cho anh, và họ là dành cho nhau. Nhưng sau ngày hôm nay, hoặc ngày mai tới, một người đàn ông khác sẽ đến với cô, một người hẳn thích hợp với cô hơn là Mitchell....

Trong tâm trí anh, Mitchell nghe thấy tiếng kèn thổi và các sứ giả đang gọi tên mình, triệu tập anh có mặt trong Đại hý trường La mã của những lời Cam kết và tự giới thiệu mình trước đám đông đang gào thét – một đấu sĩ, tay không kiếm và lá chắn, chỉ trang bị quanh mình bằng những bí mật và những hy vọng mong manh. Những chiếc tù và đang thổi, và anh đang bước những bước dài về phía định mệnh của mình, không hề phòng bị nhưng cũng không hề sợ hãi.

Tay Kate đang đặt lên ngực anh, những ngón tay dịu dàng chạm nhẹ lên viền quai hàm anh trong lúc đôi mắt xanh sáng ngời của cô ngước lên nhìn anh. Mỉm cười, Mitchell cúi xuống tay cô, hôn lên lòng bàn tay, và thì thầm. "Chúng ta những kẻ sắp hy sinh đón chào em!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...