Yêu Em, Chờ Em
Chương 8
_Em không lạnh à? Mau mặc đồ chỉnh tề vào đi! Tịnh Yên, lúc này vừa mới tắm xong, làn da trắng hồng, trên người chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm. Mái tóc vẫn còn ươn ướt, vài giọt nước chậm rãi chảy xuống vai, trước ngực cô. Khăn tắm bó sát người, càng tôn lên dáng người lung linh của cô. _Em để quên quần áo trên ghế…- Dường như nhận ra điều gì, cô bỗng tiến lên ôm cổ Hải Lam. _Làm sao? Không phải chúng ta còn tắm chung với nhau sao? Có gì mà chị phải ngại? Mặt Hải Lam không tự chủ được nóng lên. _Lúc đó khác, dù sao ở đây cũng không phải là nước ngoài, đừng có tùy tiện thế chứ. _A a a, đáng yêu quá! Nếu em mà là đàn ông thì em đã thích chị rồi! – Nói xong nhéo nhéo khuôn mặt cô. _Đừng nghịch nữa! Chỉ một lúc, cả hai đã lâm vào “khổ chiến”, gối ôm cùng bông bay tứ tung. Trong lúc “vật lộn”, Hải Lam vô tình đè lên nút gọi của điện thoại ở trên ghế. Khi Đình Phong nhấc máy, tất cả những gì anh nghe thấy chỉ là – “Á! Dừng tay!!” “Không cần! Nhột quá…ha ha!” “Ngừng lại, không được chạm vào chỗ đó!” “…” _Hải Lam! Cô đang ở cùng ai đó? Có nghe tôi nói gì không? Hải Lam!? ==! Đáp lại cũng chỉ có tiếng tút tút đơn điệu. _Chết tiệt! Anh vội nhấn ga phóng như bay về phía trước, trong lòng càng thêm nóng như lửa đốt. … Mười phút sau, trong phòng khách. _Không xong, mới đùa một lúc mà người đã đầy mồ hôi rồi. Hải Lam há miệng thở dốc, tiện tay ném cái áo về phía cô. _Mặc áo vào! _Ha ha…Chị có cần phải thẹn thùng thế không? _Thôi đi đi đi đi! Lỡ hết cả phim hoạt hình của tôi rồi! Một lát sau, tiếng chuông cửa dồn dập vang lên. Hải Lam không tình nguyện ra mở cửa, lại kinh ngạc khi thấy người tới. _Giám…giám đốc!? Đình Phong đứng trước cửa, mồ hôi rịn ra trên trán, hẳn là vừa chạy vội tới. Hung hăng nhìn chằm chằm cô, bàn tay anh vô thức siết chặt, đáy mắt như muốn phun lửa. Được lắm, quên anh còn chưa nói, bây giờ lại còn mang cả người khác phái về nhà? Còn nữa, cô đây là tình trạng gì? Hai má ửng hồng, tóc rối xõa tung sau lưng, quần áo hỗn độn. Cúc áo trên cùng bị bung ra, ẩn ẩn có thể thấy được dây áo trong… _Giám đốc…- Cô nuốt nuốt nước bọt, bất giác sợ hãi lui về phía sau mấy bước. – Anh tới…có việc gì sao? Hải Lam bỗng sợ run…Cô chưa bao giờ thấy anh phẫn nộ như thế. _Nếu tôi không đến, không biết đã có chuyện gì rồi? Anh từng bước áp sát, sau đó lướt qua cô đi thẳng vào trong, ánh mắt lùng sục khắp nơi, điển hình giống như người chồng đi bắt quả tang vợ ngoại tình. Dĩ nhiên anh đã quên hiện giờ, anh đối với cô, cái gì cũng không là. _Khoan đã! Anh…Anh làm gì vậy? – Cô cuống quýt ngăn anh lại. _Hắn đâu? _Hả?…Ai!? – Vẻ mặt cô mờ mịt. _Tôi hỏi, gã đàn ông đó…đâu rồi? Đàn ông? Đàn ông nào? Cô càng không thể hiểu nổi. _Chị Lam, ai vậy? Đúng lúc này, Tịnh Yên mới thay xong quần áo bước ra. Ách…Hiểu lầm!? Không khí nhất thời có chút cương, cuối cùng anh đành vội ho khan che đậy sự xấu hổ. Nhưng khi nhìn rõ mặt cô, anh bỗng ngẩn ra. Cả Tịnh Yên cũng giật mình sửng sốt. _Ừm, đây là giám đốc phòng chị, Đình Phong. Còn đây là Tịnh Yên, bạn tôi…- Dường như không phát hiện sự khác thường giữa bọn họ, Hải Lam vẫn theo phép lịch sự giới thiệu hai người với nhau. Cuối cùng, vẫn là Tịnh Yên phục hồi tinh thần trước. Cô cố dùng ngữ điệu thoải mái để giấu đi những gợn sóng trong lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương