Yêu Em Đến Ngàn Thu

Chương 32:



– Chuyện, ai như cô uống nước cam như kiểu voi uống phi la tốp ấy. Uống xong cốc nước cam bỏ xuống bàn “cộp” 1 phát. À mà thôi, có chuyện gì nói đi.

– Tôi…

– Làm gì mà cứ ấp úng như ngậm hột thị vậy.

– Tôi xin lỗi – cô ta ngại ngùng

– Xin lỗi tôi, cô làm gì nên tội?

– Thì cái hôm anh đến nhà tôi ấy, hôm đó tôi say.

– Không biết say thật hay giả vờ say để đuổi tôi về đây. Cô có nhớ cô nói cái gì không hả. “anh cút đi”. Ơ thề với cô là chưa có người con gái nào nói với tôi thế đâu nha, phụ nữ thì có rồi nhưng con gái thì chưa ai dám. Nha…

– Thì tại tôi vui vui nên uống mấy cốc, ai ngờ lại nhỡ miệng.

– Cái miệng của cô nhỡ nhiều thế. “ Ai cho anh uống, đây là nhà tôi” Chả biết 2 đứa nó có kể lại cho cô lúc đó nhìn cô thế nào không nhỉ. Tôi không bỏ qua đâu – tôi làm bộ quay mặt đi chỗ khác.

– Nhưng mà cũng tại anh nữa, tôi đâu có muốn nói thế đâu, trong thâm tâm tôi muốn nói thế mà.

– Ơ…. Cô giỏi, cô có biết tôi ngại mặt thế nào với 2 đứa em kia không. Lại còn trong thâm tâm tôi muốn nói thế. Tức là cô xin lỗi tôi là bên ngoài, còn trong thâm tâm cô rủa tôi à!

– Không, không tôi đã nói hết đâu, thâm tâm tôi cũng không muốn nói như vậy. Nhưng anh cứ làm rối tung hết mọi chuyện của tôi đấy chứ. – Cô ta ngượng ngùng. – Mà anh này !

Cô ta đưa tôi 1 cái túi

– Gì đây?

– Áo của anh, tôi giặt rồi đấy

– Ờ, tưởng cô ghét tôi nên vứt cái áo luôn đi rồi chứ?

– Tôi vứt đi anh lại bắt đền tôi thì sao, tôi đâu có dại.

– Thôi được rồi, vì cái áo nên tôi bỏ qua cho cô lần này. Mà quên đấy, hôm nay cô không đi làm à?

– Có chứ, nhưng tôi xin anh chủ tiệm nghỉ 1 tiếng.

– Ờ, chắc cô chưa ăn gì, đi ăn với tôi không?

– Thôi ạ.

– Lúc nào cũng thôi, con gái như cô mà cứ thôi thôi thì chỉ có thiệt vào thân. Tính tiền đi rồi tôi dẫn cô đi ăn, tôi cũng đã ăn cái gì đâu.

– Ơ… tôi chưa đồng ý mà.

– Nhìn cái mặt cô thế kia là đồng ý rồi, trả tiền nước đi, cô mời tôi đến đây thì trả tiền nước đi. Tí đi ăn tôi trả Nhanh tôi còn về đi làm.

Cô ta đứng dậy trả tiền nước. Rồi tôi cũng đi theo ra ngoài luôn.

– Cô có đi xe không?

Cô ta lắc đầu, lại trùm cái bộ ninja lên người. Mà cũng phải trời nắng thế này, lại ăn mặc hở hang đôi vai với cái cổ thế kia mặc vào là đúng rồi. Shop thằng Vũ gần đây chắc cô ta đi bộ.

– Lên xe đi.

Cô ta leo lên xe, ngồi vắt chân sang 1 bên vì mặc váy, tôi lại đi xe số, chẳng biết cô ta có nghĩ gì không. Người gì mà dễ tính, bảo 1, 2 câu là làm theo luôn. Lên xe tôi, ngồi đằng sau, cô ta bắt buộc phải bám vào hông tôi.

– Này, ngồi gần vào không ngã

– Anh lo mà nhìn đường đi, đừng có phanh gấp.

– Phanh gấp thì làm sao.

Cô ta im lặng không nói gì, đúng là cái đồ. Ghét mình mà mình bảo gì cũng làm. Hay cô ta áy náy chuyện hôm trước đuổi mình nhỉ.

Chở cô ta đến quán “Ngon” trên đường Trần Hưng Đạo

– Cô ăn gì gọi đi, ở đây nhiều món lắm, nhưng đừng ăn phở, dở èo.

– Anh gọi đi, tôi ăn gì cũng được – cô ta cầm menu nhìn, nhưng chắc nhìn thấy nhiều tiền nên ngại.

– Bánh xèo hay bánh bèo.

– Gì cơ ạ?

– Cô ăn được bánh xèo không, hoặc là bánh bèo.

– Anh cứ gọi đi, tôi ăn gì cũng được mà.

– 1 bò nướng, 1 mực 1 nắng, 1 bún bò, 1 hủ tiếu – tôi gọi.

– Sao anh gọi nhiều vậy.

– Cô bảo tôi gọi còn gì, ăn đi cho béo.

Ngồi nhìn cô ta nhân lúc cô ta đang ngơ ngác để ý xung quanh. Tôi đơ người ra 1 lúc, chẳng biết phải miêu tả thế nào nữa. Cô ta cũng hấp dẫn đấy chứ, dù không trang điểm nhưng phải công nhận 1 điều là mặt mộc của cô ta rất hấp dẫn
Chương trước Chương tiếp
Loading...