Yêu Hận Vô Tận

Chương 26



Quay về căn phòng nhỏ của mình, Uất Lam cẩn thận thay váy áo sang trọng ra, mặc lại bộ đồ đã khá cũ. Mục đích mà Bộ Nguyên Ngạo muốn khi nàng mặc bộ váy áo sang trọng này đã đạt được rồi, nàng nên trả nó lại cho hắn thôi, nàng đã không còn hợp mặc những bộ đồ đẹp như thế nữa. Phần lông thú trên cổ áo vẫn còn dính nước mắt của nàng, nàng dùng tay áo quẹt đi, nước mắt… từ nay về sau, còn ai thèm quan tâm đến nước mắt của nàng nữa đâu? Đến cả mẹ, cũng không thèm quan tâm nữa rồi.

Trên suốt con đường đến Tu Đức Uyển, nàng thậm chí không còn bi thương nữa. Cũng có thể, nàng đã sớm liệu trước sẽ có ngày này, hắn sẽ phá huỷ hết tất cả những gì của nàng. Chỉ là không ngờ, lại nhanh đến vậy, triệt để đến vậy… khi mẹ hoài nghi nhìn nàng, nàng lại có chút khâm phục hắn, tính toán rất chuẩn xác! Mảnh vỡ sau cùng của con tim nàng cũng đã bị hắn đạp vụn không hề phí chút công sức nào.

Khi Mẫn Lan Thao nói với nàng, y không nghiên cứu ra được bất cứ phương pháp nào để giải được hàn độc trong người nàng ngoại trừ máu của Bộ Nguyên Ngạo, nàng chỉ khẽ gật đầu.

Thất vọng? Tuyệt vọng? Tuyệt vọng hơn?

Nàng khẽ cười, dường như nàng không còn trải nghiệm được những cảm giác này nữa. Khi nghe đáp án của Mẫn Lan Thao, đối với nàng mà nói, chỉ là một kết quả mà thôi. Dù cho Mẫn Lan Thao có thể giải được hàn độc kia, thì cũng chỉ có thể miễn đi những sỉ nhục của Bộ Nguyên Ngạo đối với nàng, giải thoát ư? Trừ khi nàng chết đi, nàng sẽ không được giải thoát đâu, nhà, người thân, tất cả, cho dù nàng đã được giải thoát, thì đã sao nào?

Uất Lam chào cáo từ Mẫn Lan Thao, hàn độc không có cách nào để giải trừ, vậy… dù có chết, nàng cũng không thể giải thoát được rồi! Nàng chết đi, cha mẹ vẫn trách mắng sao nàng không cứu lấy đứa em trai, nàng vẫn chỉ là một đứa con gái tham lam chỉ biết lo cho hạnh phúc của riêng mình.

“Uất Lam…” Biểu hiện của Uất Lam khiến Mẫn Lan Thao đau lòng, khi nàng quay người một cách máy móc, đợi y nói tiếp, ánh mắt như nhìn chăm chú lại như xa xăm kia làm y không thể phân biệt được rốt cuộc nàng có đang nhìn y không, y có thể nói thêm gì đây? Có thể giúp nàng được gì chứ? Chỉ biết nắm chặt tay lại, chỉ có thể để nàng quay trở lại bên cạnh Bộ Nguyên Ngạo.

Khi nàng trả bộ đồ lại cho Hương Cầm, Hương Cầm hơi bất ngờ. Nàng nhìn vào bộ đồ đơn giản của Uất Lam, môi khẽ mấp máy, niềm xót thương khẽ dâng lên trong lòng, nhưng lại không biết nên nói gì. Rốt cuộc nàng cũng chỉ là một kẻ hầu người hạ, ý của Gia nàng cũng không thể suy đoán, trong mấy ngày này, Gia thật lòng tốt với Uất Lam, hay chỉ là….

“Hương Cầm tỷ, cho muội tắm rửa một chút nhé?” Uất Lam chầm chậm nói, giọng nói ngọt ngào kia lại như phả ra một luồng khí chết chóc khiến người khác không khỏi rùng mình.

Hương Cầm nhịn không được khẽ đánh giá Uất Lam, vừa đi gặp người nhà về, nàng ấy dường như có gì đó khác lạ, lại__ còn mỉm cười nữa, nhưng nụ cười ấy, nàng thà nhìn thấy bộ dạng giả vờ quật cường trước kia còn hơn. Nụ cười này, khiến người ta không khỏi chua xót.

Đợt hết bao lâu?

Cuối cùng Uất Lam chuyển ánh mắt, trời tối bao giờ vậy? Nàng lại hoàn toàn không cảm thấy. Hương Cầm bước vào thắp đèn, nàng yên lặng ngồi trên giường không nói lời nào, Hương Cầm cũng không lên tiếng, nàng đang chờ đợi gì, trong lòng bọn họ đều hiểu hết rồi chẳng phải sao?

“Ăn cơm trước đi.” Hương Cầm dẫn theo vài tiểu nha hoàn vào phòng, bày thức ăn lên bàn. “Gia và vài quản sự vẫn còn việc chưa giải quyết xong, ăn ở tiền viện rồi.”

Uất Lam khẽ lắc đầu, nàng không dám ăn… nếu như hắn lại bắt nàng dùng miệng, nàng sợ rằng mình sẽ nôn ra mất.

Cuối cùng, nàng nghe thấy tiếng bước chân của hắn.

Nàng… lại có thể phân biệt ra sự xuất hiện của hắn trong hàng loạt những tiếng bước chân hỗn loạn kia. Nghe ra được__ thì đã sao nào? Sớm đã chuẩn bị? Chờ đợi lâu như vậy, chuẩn bị lâu như vậy, hắn thật sự đã đến rồi, nàng vẫn rất sợ hãi, tay và chân, toàn thân vẫn không tự chủ mà run rẩy.

Hắn bước vào phòng, liếc qua người đang ngồi trên giường không lên tiếng, lại nhìn qua thức ăn trên bàn chưa hề đụng đũa.

“Qua đây ăn cơm.” Hắn lạnh lùng ra lệnh.

Nàng không động đậy, dũng khí tích tụ lâu như vậy trong phút chốc tan biến đâu hết, chỉ đơn giản việc xuống giường tiến đến phía hắn, mà cũng rất khó khăn.

Thấy Uất Lam không hề động đậy, Bộ Nguyên Ngạo cau mày, ngước mắt lạnh lùng.

Giằng co một hồi, nàng nhúc nhích, bước xuống giường, bước thẳng đến bên cạnh hắn. Bộ Nguyên Ngạo chợt giật mình, ánh mắt của nàng luôn khiến hắn không được thoải mái, hôm nay lại khiến hắn vô cùng bực bội.

Uất Lam vươn tay ra, kéo tay của hắn, khẽ quyết tâm. Nàng muốn tiến về phía giường, hắn khẽ cứng người, không để nàng lôi đi.

Gạt tay Uất Lam ra, Bộ Nguyên Ngạo ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn, “Muốn làm gì?”

Cụp mắt xuống, hàng mi dài che đi làn sương không nên có, muốn làm gì? Hắn sao lại không biết nàng muốn làm gì? Hắn ngồi trên ghế, rõ ràng không muốn lên giường với nàng, vậy… đã đến nước này, nàng còn có gì phải để tâm nữa? Còn việc gì không thể làm đâu?

Bước qua, quỳ xuống, khi nới mở quần hắn, thậm chí bàn tay nàng cũng không còn run rẩy nữa, xấu hổ, tôn nghiêm… nàng đã sớm không còn nữa rồi.

Thân thể cứng ngắc của hắn không hề động đậy, cũng không thốt lên lời nào, đôi mắt tối đen một mảng.

“Gia, ngài muốn ăn thêm một chút… ai da!” Hương Cầm bị hình ảnh nhạy cảm trước mắt làm cho tái mét mặt mày, vội vàng che mặt chạy ra ngoài.

Bộ Nguyên Ngạo chỉ lạnh lùng nhìn người đàn bà đang quỳ giữa hai chân mình, không ngờ sắc mặt nàng lại không chút thay đổi, hoàn toàn không thèm để tâm đến việc bộ dáng này có thể bị người ta nhìn thấy, thậm chí đôi tay lạnh ngắt kia đã cầm lấy hạ thể của hắn, đôi môi tái mét cũng mang theo cái lạnh tương tự mà hôn lên.

Điều này có thể là những gì hắn mong muốn, nhưng sao nàng thực sự lại trở thành như vậy…

Tức giận! Ngoài tức giận ra cũng chỉ còn tức giận!

Hắn hận không thể một tát giáng xuống lấy mạng nàng luôn! Nàng lại dùng biểu cảm này để đối đãi với hắn, dùng ánh mắt này nhìn hắn, sai rồi, nàng hoàn toàn không hề nhìn hắn!

Vươn tay đẩy Uất Lam ra, “Cô có thể đừng đê tiện như vậy được không?! Thuốc giải đúng không? Tôi cho cô!”

Uất Lam hơi ngạc nhiên, Bộ Nguyên Ngạo đã dùng dao rạch lên tay mình, máu nhanh chóng nhỏ được nửa chén. Nàng hồi hộp ngước mắt lên, hắn cũng đang trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt của hắn mang đầy sự chán ghét, tức giận…. nàng cũng không hiểu nổi.

Có thể, do hắn đã thấy bộ dạng của nàng khi bị hàn độc phát tác, nên đến cả việc nàng làm như vậy hắn cũng cảm thấy gớm ghiếc rồi chăng?

Nàng nhìn nửa chén máu đó… như trút được một gánh nặng.

Có được số máu này, ngày mai có thể ăn nói với mẹ rồi.

“Cô!”

Hắn lại xông qua bắt lấy nàng, móng tay hắn đâm vào phần da thịt trên tay nàng, nàng lại không hề cảm thấy đau đớn. Nàng cúi mắt xuống, hắn muốn làm gì thì tuỳ, chỉ cần có được số máu kia là tốt rồi.

Nắm lấy nàng lâu như vậy, có phải hắn đang nhìn nàng không?

Nàng còn gì để đáng xem nữa đây? Con người nàng hiện tại… còn gì để đáng xem nữa. Cũng có thể hắn đang thưởng thức thành quả của mình.

Khi trên miệng Uất Lam lại hiện lên nụ cười ấy, Bộ Nguyên Ngạo rất hận! Gạt mạnh tay nàng, hắn chỉ muốn đến một nơi không phải nhìn thấy người đàn bà này nữa!

Uất Lam nhìn ra cánh cửa vừa bị mở tung, từng trận gió lạnh tấn công vào, nàng chỉ cảm thấy nhẹ nhõm__ tháng này, có thể ứng phó qua rồi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...