Yêu Hồ Loạn Thế

Chương 51: Hỏa thiêu lương thảo



Chủ tướng thành Đông Hải Chương Động vì đám người Từ Ngạo Thiên mà đau đầu không thôi.

Khe núi nắm giữa quận Đông hải và Chung Li, nằm gần về phía Đông Hải hơn, nhìn thấy thế lực của Từ Ngạo Thiên ngày càng lớn mạnh, Chương Động luôn có cảm giác lưu lại nó sẽ trở thành mỗi họa lớn. Trên thực tế, phán đoán của Chương Động là hoàn toàn chính xác, Từ Ngạo Thiên vẫn một mực suy nghĩ đánh chiếm Đông Hải.

Chương Động dâng tấu chương lên Từ Viên Lãng, yêu cầu viện binh từ Lang Gia hoặc từ Bành Thành hợp vây khe núi. Từ Viên Lãng vẫn một mực cho rằng Từ Ngạo Thiên là cái đinh trong mắt, lập tức từ Lang Gia điều xuất sáu ngàn quân tinh duệ giao cho Chương Động. Chương Động lại điều xuất thêm năm ngàn tinh binh từ Đông Hải hội hợp với sáu ngàn quân Lang Gia, tổng cộng một vạn một ngàn quân một đường cuồn cuộn hành quân về phía khe núi, những nơi đoàn quân đi qua không nơi nào là không hỗn loạn cả lên. Dọa đám dân chúng bất hạnh lũ lượt kéo về khe núi tị nạn, điều này khiến cho Từ Ngạo Thiên, vốn dĩ đã khan hiếm thực vật, lại càng thêm căng thẳng. Tiết trời ngày càng lạnh, hiện tại săn bắt cũng trở nên khó khăn hơn.

Đại đội vận chuyển lương thực của Tùy quân gồm hai ngàn năm trăm người, đại quân chủ lực còn chưa xuất phát, đại đội vận lương đã đi trước một bước đem lương thảo xếp lên bờ kênh, đặt bảo vệ nghiêm ngặt.

Một đội binh tuần tra đi qua, một tên trong đó đột nhiên rùng mình, đôi môi mấp máy dường như đang chửi rủa cái gì đó.

Tên đội trưởng đi đầu xoay người lại quát:"Trần Đinh, người đang làm gì thế?"

Trần Đinh lập tức bày thế quân nhân đáp:"Đội trưởng, tôi rất lạnh."

Đội trưởng ánh mắt quét qua từng người đội viên, thấy trong đội có vài người đang không ngừng run rẩy, than thở nói:"Được rồi, đi hết vòng này chúng ta tìm nơi nghỉ ngơi một chút."

Trần Đinh nhếch miệng cười, nói:"Vẫn là đội trưởng chúng ta tốt nhất."

Đội trưởng không tức giận liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:"Đừng có nói loạn lên ở các doanh trại khác nghe không."

Trần Đinh cười nói:"Tôi hiểu mà." Đi được nửa đường, Trần Đinh lại đi sát đến nhỏ giọng hỏi:"Đội trưởng, huynh nói xem chúng tôi hơn một vạn người đi đánh một cái sơn trại bé tẹo, con mẹ nó, có phải là chuyện bé xé ra to không?"

Đội trưởng trả lời:"Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ từng đánh bại tướng quân Đỗ Viễn của Tùy quân, cấp trên không thể không cẩn thận đối phó."

Trần Đinh không cho vậy là đúng, nói:"Không phải là chỉ giết mấy trăm tên bọn chúng thôi sao."

Đội trưởng cười khổ nói:"Đó là bởi vì các ngươi mới từ biên giới điều về, có một ít thông tin còn không biết."

Đám quan binh đằng sau nghe vậy nhao nhao lên hỏi đội trưởng việc đó là như thế nào.

"Ta biết." Một tên quan binh nói. Thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người mình, tên quan binh hài lòng nói:"Lúc đó ta đang ở trong thành Đông Hải."

"Tiểu Mạo, nói mau, chuyện đó như thế nào?"

"Đúng vậy, Tiểu Mạo, ngươi muốn chúng ta sốt ruột chết sao?"

"Tiểu Mạo, nói chuyện đừng có lấp lấp lửng lửng vậy, có rắm thì nhanh phóng ra đê."

…..

"Ngừng!" Đội trưởng hét lên:"Xếp hàng lại, vừa đi vừa nói, đừng để cho người khác nhìn thấy các ngươi lộn xộn ở chỗ này. Tiểu Mạo, ngươi nói chuyện cũng nhỏ giọng một chút."

"Biết rồi, đội trưởng." Tiểu Mạo gật đầu đáp, sau đó ép nhỏ thanh âm nói với đám quan binh:"Lúc đó Đỗ Viễn dẫn theo tám trăm người truy sát đám người Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ, mà bọn họ chỉ có khoảng một trăm thôn dân bình thường, trong đó có khả năng chiến đấu cũng chỉ có vài chục người."

Mọi người lần lượt gật đầu, điểm này bọn họ cũng đã được nghe nói qua nhưng không cho là đúng. Vài chục người đánh với vài trăm người, chỉ cần kế sách chính xác, cũng không hoàn toàn là không có khả năng. Ngày xưa Gia Cát Lượng chỉ dùng một tòa thành trống mà dọa lui được trăm vạn hùng binh của Tư Mã Ý, trở thành một giai thoại nổi tiếng.

Tiểu Mạo mỉm cười tiếp tục nói:"Nhưng có một điều các ngươi không biết, Tùy quân sau đó lại điều đến thêm hơn hai ngàn người nữa."

Mọi người miệng há hốc, việc này quả thực là bọn họ chưa được nghe nói đến. Bọn họ vẫn luôn liều mạng trên chiến trường, gần đây nhất mới được điều động vào trong quân Đông Hải, làm gì có người nào đang lúc liều mạng còn có thời gian tìm hiểu tin tức bên ngoài.

Một tên quan binh nóng nảy hỏi:"Sau đó thế nào nữa?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m

Tiểu Mao nhún vai nói:"Sau đó? Đương nhiên là bị diệt rồi?"

"Trời!" Trần Đinh vỗ trán kêu lên quái dị, nói:"Vài chục người diệt vài ngàn người, không phải là đang kể chuyện thần thoại đấy chứ?"

Đội trưởng vẫn một mực đi ở đằng trước lắc đầu nói:"Đó không phải là thần thoại, mà là sự thật. Cho nên cấp trên đối với Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ mới khẩn trương như vậy"

Một tên quan binh ở sau lưng đội trưởng, thần sắc hoảng sợ, nhỏ giọng nói:"Bọn họ vài chục người đã có thể diệt được vài ngàn người, hiện tại bọn họ có vài ngàn người, mà chúng ta chỉ có một vạn, không phải là…."

Đội trưởng xoay người lại gõ lên đầu hắn một cái, nói:"Không được nói bậy. Chúng ta là ai? Chúng ta là tinh duệ binh lính được lấy ra từ những đống người chết, đám Tùy quân sống trong thời kỳ thái bình không thể so sánh được. Hơn nữa, cũng không thể đánh đồng Chương Động tướng quân của chúng ta với tên Đỗ Viễn thô lỗ kia"

Tên quan binh xoa xoa đầu, vội vàng gật đầu vâng dạ.

Đội trưởng đang muốn tiếp tục nâng cao sĩ khí, đột nhiên, nhìn thấy sườn núi đối diện lửa đỏ mãnh liệt, đội trưởng sắc mặt trắng bệch, hét lớn:"Địch nhân tập kích!"

Quân doanh đại loạn, binh sĩ lũ lượt mặc áo giáp, tìm vũ khí, cũng vào lúc này, vỗ số mũi tên lửa phá không bắn tới.

Hiện tại thời tiết hanh khô, hơn nữa quân doanh được dựng bên cạnh sông, gió lại lớn, cả quân doanh sớm đã chất đầy lương thảo lập tức chìm trong biển lửa.

Binh sĩ chạy loạn khắp nơi, mặc dù có người có lòng muốn dập lửa nhưng cũng không dám tùy ý đem mạng sống của mình ra làm trò đùa. Lúc này, tên lửa bay đầy trời, hết đợt này đến đợt khác, mũi tên của đối phương giống như bắn không bao giờ hết.

Tên tướng lãnh cầm đầu khó khăn lắm mới có thể đem binh sĩ vốn tán loạn khắp nơi tụ tập trở lại, đang chuẩn bị phản kích. Nhưng địch nhân trên sườn núi đã sớm rút lui hết, đám binh sĩ đưa mắt nhìn nhau nhìn quân doanh và lương thảo đã chìm trong biển lửa, mà sắc mặt của tên tướng lãnh thì càng thêm tái mét. Lương thảo bị thiêu rụi, tội của hắn lần này rất nặng.

Chương Động mang theo đại quân hành quân trên đường, lúc này đang cúi đầu suy nghĩ điều gì đó.

"Báo!" Một tiếng hô lớn làm cho hắn tỉnh táo trở lại.

Chỉ thấy một tên lính truyền tin phóng ngựa chạy đến, chạy đến phía trước Chương Động tên lính truyền tin từ trên ngựa nhảy mạnh xuống, có tên quan binh khác tự động đi lên giữ mã cho hắn.

Tên lính truyền tin chạy nhanh đến trước mặt Chương Động một gối quỳ xuống nói:"Tướng quân, lưởng thảo mất rồi."

Chương Động giật mình, nói:"Thuật lại kỹ càng."

"Vâng, đêm qua Từ Ngạo Thiên phái người tập kích đêm đại đội vận chuyển lương thảo, nhưng không giao chiến, bọn chúng chỉ dùng hỏa tiễn tấn công quân ta từ xa."

"Chậm đã." Chương Động giơ tay lên nói:"Ngươi nói là bọn chúng không cướp lương thảo?"

"Vâng, bọn chúng chỉ phóng hỏa thiêu rụi lương thảo."

Chương Động cúi đầu im lặng, qua một lúc lâu mới hỏi:"Thương vong thế nào?"

Tên lính truyền tinh cúi đầu rất thấp, trả lời:"Quân ta chết ngay tại chỗ hơn một trăm năm mươi người, thương nặng hơn mười tám người, thương nhẹ hơn hai trăm người. Đối phương…"

Chương Động hiểu tên lính truyền tin là không dám nói tiếp, bình tĩnh nói:"Nói đi, đối phương thương vong thế nào?"

Tên lính truyền tin cắn răng, đáp:"Đối phương không ai bị thương."

Chương Động dường như đã sớm đoán được, khoát tay cho tên lính truyền tin lui ra, sau đó hắn xoay người lại nhìn tên trung niên, mặc trang phục nho sinh đang ngồi trên lưng ngựa phía sau, hỏi:"Ngài thấy thế nào?"

Nho sinh khẽ cười nói:"Ta cũng rất kỳ quái, theo lý mà nói bọn chúng có lẽ rất thiếu lương, nhưng tại sao lại không cướp lương?"

Chương Động trầm giọng hỏi:"Chẳng lẽ bọn chúng đã nhìn thấu kế hoạch của chúng ta?"

Nho sinh lắc đầu thở dài:"Ta cũng không biết. Ta bây giờ có thể dự đoán chỉ có hai điểm."

Chương Động nghi hoặc nói:"Hai điểm?"

Nho sinh từ tốn nói:"Một, bọn chúng không nhìn thấu kế hoạch của chúng ta, nhưng bọn chúng không thiếu lương, cho nên chỉ đốt lương thảo. Hai, bọn chúng quả thực thiếu lương, nhưng nhìn thấu kế hoạch của chúng ta, cho nên mới đốt lương thảo để ra oai."

Chương Động gật đầu nói:"Ngài phân tích rất có lý."

Nho sinh cười nói:"Mặc kệ là một hay hai, cũng có thể thấy rõ Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ hai người này đều là đối thủ khó chơi, trận chiến lần này đánh không được rồi."

Chương Động nặng nề hỏi:"Tiên sinh có thể đến khuyên hàng hay không?"

Nho sinh lắc đầu cười:"Nếu bọn họ có thể bị khuyên hàng, vậy thì đã không phải là Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ danh chấn thiên hạ nữa rồi." Thúc chân vào bụng ngựa, nho sinh vượt qua Chương Động nói:"Nhanh đi thôi, ta thật sự rất muốn nhìn thấy hai kẻ tuyệt đỉnh cao thủ có thể dựa vào vài chục người đánh bại vài ngàn quân của Đỗ Viễn, bộ dạng rốt cuộc là như thế nào."

Chương Động ánh mắt lấp lóe không ngừng, qua một lúc lâu mới thở dài một hơi cùng nho sinh sóng vai mà đi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...