Yêu Không Hối Tiếc

Chương 19



Không lối thoát

Khánh Nam lái xe thẳng đến phòng trọ của Phượng Vũ. Đã hơn 8h tối và theo thường lệ thì giờ này cô đáng lẽ phải đang ở nhà rồi. Nhưng cửa khóa im lìm, điện tối om báo cho anh biết là cô chưa về. Lo lắng đã có chuyện xảy ra, anh gọi điện cho cô nhưng máy tắt, gọi điện đến văn phòng thì không có ai bắt máy.

Gửi xe ở gara mà anh thường gửi mỗi lần nghỉ qua đêm ở đây, anh ngồi đợi cô ở hàng hiên tối cạnh phòng cô. Tim anh đập thình thịch, anh cầu mong cô chưa biết chuyện này. Anh chưa bao giờ nghĩ xem cô sẽ phản ứng thế nào khi biết chuyện này, vì vốn dĩ bản thân anh cũng quên nó lâu rồi.

Phải đến 11h Phượng Vũ mới về. Vừa nhìn thấy anh, cô định quay người bỏ đi, nhưng thấy anh đứng dậy vội vã chạy lại, cô lại mím môi bước tiếp về phía cửa.

- Sao em tắt máy? Em làm anh lo quá!- Anh vội ôm lấy cô.

Phượng Vũ để yên trong vòng tay anh một lúc, rồi cô khẽ lùi lại, nói bằng giọng mệt mỏi khô khốc:

- Em có hẹn nên tắt máy.

Quay đi, cô lui cui tìm chìa khóa phòng, vừa tra chìa vừa nói:

- Anh về nhà đi, em mệt lắm, em muốn nghỉ ngơi.

Nhưng Nam đã lách vào trong trước khi Phượng Vũ mở hẳn cửa ra để dắt xe vào. Bật điện, anh nhìn rõ sắc mặt tái nhợt của cô, đôi mắt đượm buồn và hơi hoảng loạn, hoang mang khiến anh cũng thấy tê tái lòng. Anh vội kéo cô lại, ôm cô vào lòng, cố tìm một câu nào đó giúp cô bình tâm trở lại.

- Có chuyện gì thế? Em đừng làm anh sợ.

Anh cúi xuống, đôi môi tìm đến môi cô. Nhưng rồi anh giật mình vì cô không đáp lại anh dù chỉ một chút, đôi môi lạnh ngắt, trơ trơ khiến anh cũng phải rùng mình. Cô đang phong tỏa bản thân cô trước anh.

Bất ngờ, cô đẩy anh ra xa một cách thô bạo và tiếp:

- Anh về đi. Em không muốn gặp anh nữa.

- Có chuyện gì thế?- Anh cố gắng vớt vát tình hình.

Phượng Vũ rút từ trong túi xách của cô ra một túi hồ sơ gập đôi, quẳng thẳng về phía anh, đáp lại:

- Lý do đó. Vui lòng đi khỏi đây trước khi em có hành động khiếm nhã với anh.

Chỉ cần nhìn liếc qua Khánh Nam cũng thừa biết đó là hồ sơ bệnh án của Phượng Vũ, thứ mà hơn 4 năm trước anh đã quẳng đi rồi. Tại sao nó lại rơi vào tay Phượng Vũ lúc này? Là mẹ anh đưa cho cô chăng? Nhưng làm thế nào mà mẹ anh có được nó?

Một khoảnh khắc trong quá khứ vụt về, và khi nhớ lại, anh mím chặt môi, người run lên vì giận. Vào cái ngày anh bỏ tập hồ sơ này vào thùng rác, Sang đã đến chơi ở phòng anh. Anh đã quá sơ xuất khi không đốt nó đi. Có thể cô ta đã lén xem nó trong khi anh đi tắm và giữ nó để làm vũ khí tấn công anh lúc này. Thì ra đằng sau cái dáng vẻ ngây thơ từ ngày đó vẫn luôn là một người khó đoán biết. Anh đã quá khinh suất mất rồi.

Quẳng nó qua một bên, anh chồm dậy kéo cô ngồi xuống giường, anh ôm chặt lấy cô, giải thích:

- Cho anh xin lỗi. Anh giấu em vì muốn em sống thật vui vẻ. Anh đã nói rõ với mẹ anh rồi, anh không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này chút nào, vì vậy em cũng đừng bận tâm làm gì. Cứ nghe theo anh là được...

- Em đã rất vui... thực sự những tháng ngày qua em rất vui...- Phượng Vũ đáp, cô bắt đầu khóc, tay cô bấu chặt lấy vai anh đau nhói.- Nhưng chỉ đến đây thôi, kết thúc rồi. Đã đến lúc em phải trả giá cho những bồng bột, dại khờ trong quá khứ. Anh về đi. Còn nhiều người cần anh ở bên hơn là em...

- Không...- Anh ghì chặt lấy cô khi cô định đẩy anh ra.- Anh cần em... Anh không thể từ bỏ em được. Anh làm không được đâu...

- Anh về đi.- Phượng Vũ vùng ra khỏi tay anh, cô đứng phắt dậy, ánh mắt nhìn anh kiêu ngạo nhưng có gì đó thật đau đớn- Anh về đi. Mình chia tay...

- Không được... Mẹ anh bắt em phải làm thế đúng không?

- Không... em chưa gặp mẹ anh... Mẹ anh cũng chưa bao giờ yêu cầu em làm thế. Nhưng đây là lựa chọn duy nhất của chúng ta lúc này. Anh mau đi đi. Em mệt rồi, em muốn nghỉ ngơi...

Phượng Vũ đẩy anh ra cửa à vội đóng chặt lại. Mặc cho anh đập cửa và gọi liên tục, cô dựa lưng vào cánh cửa đã khóa trái, cô đã kiệt sức. Phượng Vũ gục xuống cửa và ôm mặt khóc. Chuyện cổ tích kết thúc rồi, cô cũng không đủ tư cách làm một Bạch Tuyết với một kết thúc có hậu. Đơn giản chỉ là cô lại đến một ngã ba nữa, trước mắt cô là một con đường cô đơn. Cô sẽ phải đi trên con đường đó. Một mình.

Khánh Nam về nhà vào lúc 5h sáng, sau khi đã thả mình đắm chìm trong men say tại một quán bar. Khi nhìn thấy chị giúp việc đang loay hoay nấu bếp, anh dừng lại hỏi:

- Sao hôm nay chị nấu bếp sớm thế chị Tâm?

- Ôi trời, cậu chủ...- Chị ta thốt lên- Cậu làm tôi giật cả mình. Cậu đi đâu suốt đêm mà tôi không gọi được vậy?

- Tôi ở công ty.- Anh đi về phía cầu thang- Tôi đi ngủ đây, sáng không phải gọi tôi dậy ăn sáng đâu.

- Cậu không biết sao, bà chủ đang ở trong bệnh viện.

Bước chân anh sững lại ngay khi vừa đặt chân lên bậc cầu thang, anh quay ngoắt lại hỏi:

- Chị nói sao? Mẹ tôi làm sao?

- Bà chủ bị ngất trong phòng. Lúc tôi vào gọi bà xuống ăn tối thì thấy bà đã bất tỉnh rồi. Tôi và ông chủ gọi cho cậu mãi mà không được.

- Bác sĩ bảo sao? Mẹ tôi đang ở đâu?- Anh hét lên.

- Bà chủ bị shock quá thôi ạ! Nhưng ông chủ vẫn bắt bà chủ ở lại viện để theo dõi thêm. Hiện bà chủ đang ở bệnh viện Lotus ạ!

Lotus là hệ thống bệnh viện do Lotus xây dựng, những nhân viên làm cho mọi bộ phận ở Lotus sẽ nhận được sự chăm sóc đặc biệt ưu đãi khi đến đây khám bệnh.

Khánh Nam lao ngay ra xe và lái thẳng xe đến bệnh viện. Chính anh là nguyên nhân khiến mẹ anh ra như thế này sao? Mẹ anh bị ngất vì phản ứng ngỗ ngược của anh sao? Anh đã làm gì với mẹ mình thế này? Anh chưa bao giờ làm bà vui lòng, mà chỉ đem lại cho bà buồn lo, giờ còn hại bà phải nhập viện nữa. Anh thực là một thằng chẳng ra gì.

Khánh Nam ngập ngừng trước cửa phòng bệnh nơi mẹ anh nằm, trời đã tang tảng sáng, anh nghe thấy có cả tiếng nói chuyện của ba và mẹ anh trong phòng. Anh đẩy cửa bước vào. Mẹ anh đang ngồi tựa trên gối, mở một nụ cười nhợt nhạt với ba anh. Thấy anh, cả hai quay ra nhìn, nụ cười vụt tắt. Ba anh nghiêm mặt hỏi:

- Con lớn ngần này rồi còn để ba mẹ lo lắng nữa. Đi đâu thì cũng phải báo một câu chứ, gọi điện thì con tắt máy.

- Thôi mà anh…- Mẹ anh kéo tay ba anh nhỏ nhẹ- Con nó làm việc ở công ty cả đêm cũng mệt lắm rồi.

- Có việc gì quan trọng mà con phải làm việc cả đêm cơ chứ?- Ba anh hừ giọng.

- Con xin lỗi ba mẹ…- Anh cứ đứng mãi nơi ngưỡng cửa, lý nhí đáp

- Trông con kìa...- Mẹ anh trách- Để ý đến bản thân một chút chứ, quần áo xộc xệch thế kia à? Mau về tắm rửa đi.

- Mẹ...mẹ không sao chứ ạ?

- Mẹ không sao. Chút nữa là về nhà được rồi. Để em con ở nhà như thế mẹ không yên tâm.

- Mau đi làm thủ tục ra viện cho mẹ đi.- Ba anh nhắc.

- Vâng, con đi đây ạ!

Khánh Nam lật đật quay trở ra ngoài. Anh luôn bị áp lực khi đứng trước người cha đầy quyền uy của mình. Ông luôn biết cách tạo áp lực lên người khác mà không tốn nhiều công sức lắm. Đó cũng là lý do tại sao anh ít gần gũi ba hơn mẹ mình.

Đưa mẹ mình về đến nhà và đỡ bà vào giường nằm nghỉ xong, anh lúng túng đứng nơi đầu giường nhìn bà, muốn nói một vài câu xin lỗi nhưng anh không sao thốt ra được. Ba anh ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho anh ra ngoài, nói:

- Con mau về phòng tắm rửa đi. Sau đó kêu chị Tâm mang cháo lên cho mẹ. 30 phút nữa sang phòng làm việc của ba.

- Vâng ạ!

Ngoài những lần bàn bạc làm ăn, ít khi anh và ba anh có dịp trò truyện riêng với nhau. Và Khánh Nam cũng chưa bao giờ nghĩ được rằng hai người có thể nói với nhau những chuyện gì ngoài mấy việc điều hành công ty, đầu tư này nọ. Ba anh đã biết việc này rồi sao? Trước nay mẹ anh luôn khéo léo tìm cách che đậy giúp anh những lỗi lầm do anh gây ra, nhưng lần này có vẻ như bà không thể giữ lặng thinh mãi được. Anh đã đi quá giới hạn cho phép của mình rồi.

Khi Nam gõ cửa phòng ba mình và bước vào, anh thấy ông đang ngồi trên ghế ở bàn làm việc. Gương mặt ông có vẻ trầm ngâm khi ông ngước lên nhìn anh. Mặc dù không rõ như mẹ anh, nhưng trông ông có vẻ già đi nhiều từ sau chuyện của Trác Vân. Hơn ai hết, có lẽ ông là người day dứt nhất khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn với đứa con gái ông vô cùng yêu thương.

- Có chuyện gì vậy ba?- Anh ngồi xuống ghế, nhìn ông.

- Ba con ta chưa khi nào nói chuyện riêng thế này phải không? Ba gọi con vào đây vì muốn nói chuyện với con trên tư cách của một người cha, chứ không phải cấp trên của con. Con không cần phải căng thẳng như thế.

- Vâng...- Anh khẽ gật đầu.

- Dạo này công ty có việc gì hay sao mà con phải làm cả đêm như thế?

- Dạ... không ạ!- Anh ngẩng đầu lên nhìn ông hơi bối rối. Có lẽ như ông không biết đã có chuyện gì xảy ra ngày hôm qua giữa anh và mẹ anh.

- Lần sau con nên chú ý một chút. Không nên tắt máy như thế... Ba đã cố gọi cho con mà không được. Mẹ con nói con làm đêm ở công ty ba mới yên tâm đôi chút. Con lớn rồi, ba hy vọng không phải nhắc lại chuyện này với con thêm một lần nào nữa.

- Vâng ạ! Con xin lỗi ba.

- Dạo này nhà mình cũng nhiều chuyện. Mẹ con giờ lại đổ bệnh nữa. Ba đã làm khổ mẹ con, làm khổ cả em con, ba thấy có lỗi với cả nhà quá! Chỉ vì những tính toán ích kỷ mà mọi chuyện thành ra thế này.

Khánh Nam im lặng, những lời bộc bạch của ba anh làm anh có phần ân hận. Anh là con trai lớn trong nhà, nhưng chính anh lại là người gây ra quá nhiều phiền lo cho mẹ anh, là nguyên nhân trực tiếp làm bà ngã bệnh. Phải chăng anh đã quá ích kỷ?

Nhưng còn Vũ thì sao? Yêu anh bằng cả tâm hồn, trao trọn cho anh mọi thứ. Từ bỏ tại đây sao? Anh có thể dứt bỏ cô sao? Thế thì anh có khác nào thằng đàn ông đã phụ cô năm xưa? Anh cũng khốn nạn không kém hắn nếu như anh phủi tay mọi thứ với cô.

Nhưng sự cố chấp của anh liệu có còn gây ra thêm tai họa gì nữa đây? Chỉ với một cú shock mà mẹ anh đã ốm như thế, liệu rằng bà còn có thể chịu thêm một cú shock nào nữa không?

Giờ đây, anh đang đứng giữa một ngã ba đường, nhưng chẳng có con đường nào là có thể cho anh đi qua cả. Với anh, tất cả bây giờ đều là ngõ cụt...
Chương trước Chương tiếp
Loading...