Yêu Người Cùng Tên

Chương 1



- Mày cứ suốt ngày dí mắt vào cái máy vi tính thế thì bao giờ mới có người yêu hả con ? Ra đây mẹ bảo.

Mẹ mình quát, vừa đứng dậy thì ông nội đi vào.

- Con chào ông

- Ừ, mẹ con nói phải đấy, lo mà cưới vợ đi để cho ông bế cháu.

- Ông ngồi đây đi ạ!

Lần nào cũng vậy, cứ về đến nhà thì cái điệp khúc vợ con làm tôi ong hết cả đầu. Tôi cũng sốt ruột muốn có người yêu lắm chứ, nhưng cái giống đời không phải cái gì cũng như mình mong muốn. Vợ với chả con!

- Ông xem, nhà có mỗi nó. Con thì ốm đau mười mấy năm nay. Con "thăng" lúc nào không biết. Nó không cưới sớm thì con làm sao được bế cháu mình. Nói mà mặt nó cứ trơ ra ấy.

Tôi cười, mẹ luôn thế, nói thì nhiều, nhưng trong lòng thương yêu tôi lắm. Tôi nói: - Thôi được rồi, lần sau con về con sẽ dẫn theo 1 cô xinh đẹp nết na về cho bố mẹ và ông duyệt.

25 tuổi đầu, qua cái tuổi bẻ gãy sừng trâu lâu rồi, mới ra trường được một thời gian. Công việc đã ổn định, chỉ còn chuyện vợ con nữa. Thế mà ai cũng cuống quýt hết cả lên, trừ bố mình.

- Tùng này, con cũng lớn rồi. Nhà có 1 mình con, bác cả lại không có con trai, sau này chuyện hương hỏa của cả dòng tộc nhà mình con phải lo liệu. Con còn trẻ, cứ tính chuyện sự nghiệp cho ngon lành đi, 2 năm nữa đem về cho bố mẹ 1 cô con dâu ngoan ngoãn. À, cái android này dùng làm sao, có khác ios mấy không con. Bố đang định bảo con lên đời dùm bố cái máy 3gs cũ rích này đi. Lên đời iphone 4 hay iphone 5 cũng đc, bố đưa tiền cho (bố tôi nháy mắt).

- Ôi dời ơi, đấy ông xem, bố nó còn nối giáo cho giặc nữa kìa. Giục nó chuyện vợ con , ông lại bảo từ từ. Ông đi dạy con nhà người ta cả năm mà có mỗi chuyện bảo nó cưới vợ cho tôi mà không xong. Mà thằng Tùng - mẹ cấm từ nay biếu bố mày mấy cái đồ công nông công nghệ gì sất nha, suốt ngày ông í dí mặt vào cái tab hay pad gì gì đấy. Chả hiểu có gì mà cắm mặt vào đó cả ngày được. Mà sao chả thấy mày biếu mẹ gì hết thế - Mẹ mình hắng gióng

- Ơ thế lúc nó đưa tiền bà có cầm ko thế

- À, ừ thì...nhưng mà đấy là tôi giữ cho nó sau này, có công có việc còn bỏ ra mà dùng chứ.

Tôi bụm miệng cười, chả hiểu sao bị chửi nhưng tôi thấy vui lắm. Bố tôi là giáo viên dạy Văn, đang làm hiệu trưởng một trường cấp 2. Năm nay mới sấp xỉ có 50 tuổi nên tính cũng thanh niên và thoải mái lắm. Được cái bố tôi thích dùng đồ công nghệ, tiện cho việc đọc báo, cập nhật tin tức. Đi làm lâu rồi nên đợt này về tôi mua biếu ông con samsung tab 3.Quay lại cuộc nói chuyện còn dang dở, ông nội tôi lên tiếng.

- Ông thấy mẹ cháu nói đúng đấy, người ta bảo cưới vợ phải cưới liền tay. Bây giờ người yêu chưa có thì phải xúc tiến đi tìm, đi tán đi cháu . Ngày xưa bố mẹ cháu 22 tuổi đã lấy nhau rồi, giờ cháu cứ để ông phải giục. Ông gần 80 tuổi rồi, cháu phải nhanh để ông bế chắt nội chứ!

- Dạ, con biết rồi, ông với bố mẹ cứ yên tâm, chuyện hạnh phúc cả đời con phải lựa chọn kĩ lưỡng chứ ạ! - Đang nói thì điện thoại tôi reo, chú Quang gọi.

- Alo chú ạ...Vâng...Vâng... Để cháu chuẩn bị rồi đi luôn. - May quá gặp được cứu tinh, chú Quang là giám đốc công ty mình làm. Chú là chồng của dì ruột - em gái tựa mẹ. Mẹ mình sốt sắng!

- Sao thế con?

- Chú Quang vừa điện, công ty có việc con phải đi gấp mẹ ạ

- Ơ hay, vừa mới về hôm qua, hôm nay đã gọi đi rồi là sao, mày để mẹ gọi cho chú. - Nói là làm, mẹ mình rút điện thoại ra gọi luôn , nói to:

- Này, cả năm con tôi nó về được mấy lần, mới về được 1 ngày chú đã gọi nó đi là sao, công ty hết người à.

- ......

- Nó vẽ à! Rồi. Nhưng mà này, chị nói cho chú biết, nó đi theo chú cả mấy năm nay rồi, chú phải giục nó cái chuyện vợ con cho tôi. Không là tôi kéo nó về quê rồi lập nghiệp ở quê đấy. Xa bố xa mẹ, chỉ đi làm kiếm tiền chả biết gì hết. Tôi sốt ruột lắm rồi.

- ...

- Ừ, tôi cúp máy đây.

Mẹ thở dài, mặt ngệt cả ra. Bố nói:

- Có chuyện gì thế con?

- Dạ, bản thiết kế con làm có chút sai sót, chú bảo con lên làm nốt cho xong để mai chú đem ra sở công thương người ta thẩm định lại.

- Công trình gì thế con?

- Khách sạn bố ạ!

- Khách sạn bố ạ!

- Thôi, có việc gấp thì chuẩn bị mà đi đi con, không lại nhỡ việc.

Mẹ tôi lại than!

- Khổ thân con tôi, chưa kịp nghỉ ngơi mà đã phải đi rồi, công việc gì thì công việc, cái gì cũng ôm đồm vào người. Mày nhớ lời mẹ dặn chưa?

- Dạ, con nhớ rồi!

- Nhớ xong cứ để đấy, về mẹ mày bảo

- Hề hề. Ông! con có việc gấp phải đi, ông với bà ở nhà giữ sức khỏe nhé, ông thích gì? Lần sau con về con mua biếu ông

- Cha bố nhà anh, chỉ được cái mồm, sao ko dùng cái mồm này đi tán gái đi, tôi chỉ cần anh cho tôi 1 thằng chắt là được rồi.

- Ok sir (tôi đứng nghiêm chắp tay tuân lệnh)

Tôi vào nhà trong chuẩn bị đồ rồi đi Hà Nội luôn. Ra bắt xe đi mà lòng cũng ngổn ngang thật. Ngồi trên xe, nghĩ vẩn vơ, hai mấy tuổi đầu rồi, cái gì cũng bố mẹ lo, cả năm về được vài lần. Mẹ thì ốm gần 20 năm nay, lương bố thì chỉ đủ ăn đủ tiêu. Bố mẹ cũng vất vả tần tảo, mãi mới được như bây giờ, có chút của ăn của để. Nghĩ đến cái cảnh con 1 vất vả, nhiều lúc tôi cũng muốn có 1 đứa em để mình chia sẻ gánh nặng với nó, ước gì có 1 người chị để những lúc buồn tôi có thể gục đầu vào vai chị mà khóc như 1 đứa con nít. Tôi ko dám khóc trước mặt bố mẹ, không muốn bố mẹ thất vọng, vì con cái là tài sản duy nhất của bố mẹ mà.

Lên đến Hà Nội, tôi bắt xe đến công ty ngay. Sơ qua về công ty của chú mình. 1 công ty xây dựng có tiếng ở Hà Nội, cũng có 4, 5 chi nhánh trải đều toàn miền Bắc. Chủ yếu là thiết kế, tư vấn, đầu tư xây dựng các công trình giao thông, cơ sở hạ tầng, cả kiến trúc nữa. Mình thì đảm nhận mảng kiến trúc. Công việc hằng ngày là ngồi máy và thiết kế. Một công việc khô khan với nhiều người, nhưng với tôi nó là cả 1 niềm đam mê. Khi tinh thần thoải mái + đam mê, bạn có thể ngồi cả đêm để làm việc. Tôi cũng vậy, công việc của tôi luôn bắt mình phải đổi mới, phải nảy ra những ý tưởng độc đáo. Tôi yêu công việc đang làm. Thứ nhất nó làm tôi không phải bận tâm đến chuyện mà bố mẹ tôi giục lúc nãy, thứ 2 nó cũng tạo cho tôi 1 khoản kha khá. Tôi đang rất hài lòng về cuộc sống hiện tại trừ việc đôi khi phải bận tâm đến cái khoản bạn gái, người yêu, vợ con rắc rối kia. Bước vào phòng giám đốc:

- Cháu chào chú ạ!

- Ừ, ngồi đi

- Bên sở công thương họ gây khó dễ gì ạ!

- Ừ, sáng nay họ trả lại hồ sơ, bảo phải sửa lại, mà không biết sao đợt này họ soi kĩ thế?

- Thế "bôi trơn" đầy đủ rồi chứ ạ

- Tất nhiên rồi, chú nghe nói bọn Lade đợt này muốn nhảy vào, mình đang chiếm thị trường, chắc có khó dễ rồi. Mà thôi cháu xem lại hồ sơ, bản vẽ đi, rồi đưa lại bên kết cấu họ xem. Làm nhanh nhé, còn chuyện kia để chú lo. Mà về nhà bố mẹ nói gì không?

- Mệt lắm chú ạ, nhưng mà buồn cười. Cháu còn ngời ngời thế này, lo gì ế vợ chú nhỉ?

- Cứ liệu đi là vừa, chú thấy cái Trang cũng thích cháu đấy chứ. Cháu tôi đẹp trai, nhà con 1, gia đình gia giáo, làm gì có đứa nào mà không thích chứ!

Có tiếng gõ cửa. Em Trang - thư kí của chú tôi bước vào, tay cầm tập hồ sơ trên tay. Trang sở hữu khuôn mặt ưa nhìn, ko nói quá thì xinh đẹp, nhưng xinh kiểu hiện đại, thông minh, sắc xảo. Đặc biệt đôi môi nhìn gợi cảm, má lúm đồng tiền.

- Cháu chào chú, em chào anh!

- Ừ, chào em. Em ngồi đi

- Dạ, đây là hồ sơ bên sở công thương gửi anh

Tôi luôn vậy, trước con gái dù có xinh đến mấy, tôi vẫn luôn tỏ ra tự tin, tỏ ra nghiêm túc. Người ta bảo gái xinh chỉ để ngắm chẳng sai chút nào. Mấu người lí tưởng của tôi là 1 cô gái hiền lành, dịu dàng. Nhìn lại bản thân thì tôi cũng thuộc dạng đẹp trai phong độ, cao 1m78, nặng 60kg, tóc để kiểu undercut, mặt thì râu ria cũng ra trò nên ai cũng bảo menly, mỗi tội nhát gái. Khổ nỗi cái ngành xây dựng này toàn đàn ông với nhau, chẳng có đối tác nào là con gái. Mỗi lần đi gặp khách hàng toàn phải kéo em Trang đi cùng. Đứng dậy chào ông chú rồi đi ra ngoài, e Trang cũng đứng dậy đi đi theo luôn. Bước ra tới cửa:

- Anh Tùng, chiều đi café ko anh?

- Anh còn sửa bản vẽ không biết có kịp ko, nếu xong sớm anh gọi!

- Vâng (mặt bí xị)

Mình thì coi em nó như em gái, lúc nào cũng nhí nhảnh quanh mình. Tạm biệt e nó, bước vào thang máy để lên phòng làm việc. Tranh thủ bỏ bản vẽ ra xem qua, mọi nhân viên trong công ty đều biết mình hết với lại là trưởng phòng thiết kế, đi ra ngoài ai cũng chào nên ko phải là chuyện lạ. Mồm thì lúc nào cũng chuẩn bị cười khi gặp người hơn tuổi. Cổ thì gật liên tục khi gặp nhân viên thua tuổi. Phòng thiết kế của tôi gần chục mạng, mình làm trưởng phòng, cũng có những anh chị hơn tuổi, cũng có người ít hơn , có người mới ra trường. Được cái mọi người cũng đoàn kết, đồng lòng nên tôi cũng an tâm.

Làm việc đến tận tối muộn mới xong, nhìn đồng hồ cũng 6 rưỡi rồi. Ra khỏi phòng thì mọi người về hết. Xuống tầng 3 thì vẫn thấy e Trang còn ngồi.

Làm việc đến tận tối muộn mới xong, nhìn đồng hồ cũng 6 rưỡi rồi. Ra khỏi phòng thì mọi người về hết. Xuống tầng 3 thì vẫn thấy e Trang còn ngồi.

- Ê nhóc, chưa về à e, chú Quang về chưa?

- Chú về rồi anh ạ, e ngồi đợi anh

- Gì cơ, tai anh có nghễnh ngãng không vậy, EM NGỒI ĐỢI ANH

- Vâng, thì sáng e rủ a đi café còn gì?

- Zời, đợi người yêu qua đón chứ đợi gì thằng ế vợ này!

- Anh này! Anh mà cứ như vậy thì đợi ma nó lấy nha. Mà muộn rồi đi ăn đi anh.

- Ơ thế không phải đợi người yêu thật à?

- Đã bảo không mà lại, đi theo e, hôm nay a phải đãi e vì cái tội sáng nay bỏ bom e đến tận bây giờ!

- Rồi rồi, từ từ...

- Anh lúc nào cũng từ từ, bảo sao giờ vẫn ế, ế, ế. Đi thôi anh (Nó nhe răng cười)

Ít khi tôi cười thoải mái như vậy, dường như cuộc sống bận rộn làm con người mình chẳng còn biết nghĩ đến chuyện gì nữa. Bên cạnh Trang, con người láu lính, vui tính làm tôi quên đi hết mệt mỏi. Thỉnh thoảng đi chơi cùng em nó cũng vui. Không biết em nó có thích mình thật không nhưng hiện tại trong tôi, tôi chưa sẵn sàng cho 1 mối quan hệ ràng buộc nào cả. Ăn tối xong cũng đến 9 giờ.

- Anh, đi xem phim đi

- 9h rồi, không biết còn phim hay không?

- E vừa check rồi, megastar đi anh, 10h mới suất cuối cơ

- Nhưng xem xong đến 11 rưỡi, e về có muộn ko?

- Lúc nãy mẹ gọi e bảo đi chơi với anh rồi, yên tâm đi. Anh lai e đi, tí e xế anh về nhà, sáng a đi từ bến xe lên ko đi xe máy đúng ko?

Trang lại nhăn nhở, cười hì hì. Trên con xe vespa của Trang, tôi chở Trang. Có vẻ con nhóc thích thú lắm, đi đường mà nó cứ thao thao bất tuyệt, kể chuyện trên trời dưới biển. Đang đi đường bỗng Trang ôm lấy tôi, nhẹ nhàng nói, không phải cái giọng lém lỉnh như mọi khi:

- Anh à, e biết anh rất quý e, anh rất nhiệt tình và cởi mở, nhưng e cứ thấy a có gì đó... khó hiểu lắm anh ạ, E cũng thấy mình...

Tôi vội ngắt lời.

- Anh cời mở thế mà e còn không hiểu à, chả lẽ e bắt anh cởi hết à!

- Ơ... E nghiêm túc thì a lại trêu e, đồ ế chỏng ế chơ. Xi!

Đang đi trên đường, cười nói vui vẻ thì mưa. Mình thì cận, may có áo mưa trong cốp xe của e Trang

- Mưa thế này có đi nữa ko e – mình hỏi

- Đi chứ anh, đã đi chơi là ko được sợ mưa rơi, đi với em không việc gì phải sợ hết.

- Gớm, chỉ được cái mạnh miệng.

Mặc dù rất mệt, vì ở quê lên từ sáng, chưa kịp nghỉ ngơi gì, mình vẫn cố gắng làm cho cuộc đi chơi cùng e Trang cho trọn vẹn. Vừa đi được 1 đoạn thì...

- Ơ

- Ối ôi, anh ơi.

- Ối ôi, anh ơi.

Rầm. Cô bé đi đằng trước mình phanh gấp, đi xe wave đỏ. Mình thì đeo kính, nước mưa bắn vào ko nhìn rõ, cũng phanh gấp theo. Cả 3 đều ngã lăn ra đường, quần áo bẩn hết. Ê hết cả lưng, bị xe nó đè vào chân nữa. Quay sang nhìn em Trang thì nhăn nhó, quần thì rách, xước hết chân. Mình dựng xe dậy, dìu e nó vào vỉa hè, mấy người đi đường thấy vậy cũng dừng lại đỡ cô bé wave đỏ kia dậy.

- Này chị kia, chị đi đứng kiểu gì thế, đi mà phanh gấp thế hả - e Trang la lớn

- Tôi xin lỗi, trời mưa với lại tôi bị rơi đồ.

- Rơi gì thì rơi tôi không cần biết, lỗi tại chị. Chị xem quần áo bẩn hết rồi, nữa kìa. Chân thì đau. Ái ui.

Trang ngước mắt lên tôi.

- Anh ơi, em đau!

Nhìn xuống dưới thì mình cũng bẩn gần hết. 1 mảng quần bị rách vì mài dưới đường. Trời còn mưa lắc rắc vài hạt. Nhìn thoáng qua cô gái kia thì ăn mặc bình thường, trông mặt cũng ko đến nỗi nào. Dáng người dỏng dỏng. Tay thì ôm cái chân, nhăn nhăn nhó nhó, trông cũng tội.

- Cô có sao không?

- Tôi không sao, tôi xin lỗi, chỉ tại tôi làm rơi đồ

- Thôi được rồi, đứng tạm lên vỉa hè đi, đợi tôi gọi taxi

- Gọi taxi làm gì anh

- Cứ đứng lên trên kia đi, tôi chưa bắt đền đâu mà lo.

E Trang thấy thế lại gọi.

- Anh, sao lại không bắt đền, cô ta đi đứng kiểu đó, a ko thấy đau à. Ái ui

- Tất nhiên là có đau, e đợi a gọi taxi

Mình gọi taxi dìu e Trang lên xe. Thấy cô bé kia còn đang đứng ngẩn người tay ôm cái chân

- Này, cô ko định lên xe à

- Lên đâu cơ ạ (ngơ ngác, miệng thì cũng sihhhhh có vẻ đau)

- Lên taxi chứ đâu, đi bệnh viện

- Thôi ạ!

- Thôi cái gì mà thôi, không khám thì cũng phải lên, để xem hết bao nhiêu tiền. Cô có trách nhiệm trả tiền viện phí cho bạn tôi.

- Nhưng còn xe...

- Đã bảo để đấy tôi lo. Lên xe

Chạy lại dìu cô gái lên xe. Cũng có vẻ đau, cũng bị xước ở cổ tay. Chắc là chống tay xuống đường. Mình nhìn quanh quanh thì thấy 1 quán sửa xe. Nhờ người dắt hộ vào đó,dặn ông chủ sửa xe mai quay lại lấy. Lên xe taxi, mình ngồi với em Trang đằng sau, còn cô gái kia ngồi đằng trước. Em Trang có vẻ đau.

- Anh ơi, không biết có bị làm sao ko, hic.

Mình cúi xuống nhìn thì thấy sưng to, nghĩ cũng khổ. Lâu lắm đi chơi với mình, được ngày thì mưa, rồi lại còn ngã xe, không biết tí đưa cô bé về nói với bố mẹ cô bé làm sao đây. Ngẩng mặt lên nhìn qua gương, trông cô gái đằng trước có vẻ đau, nhưng không thấy kêu. Thỉnh thoảng nhăn mặt lên. Bỗng nhiên mình thấy đau đau ở dưới sườn bụng, chắc phanh gấp, người lao ra phía trước bị đập bụng vào cái tay ga. Tay ôm bụng ngả người vào em Trang

- Anh Tùng, anh có làm sao không, anh Tùng. Ái ui...
Chương tiếp
Loading...