Yêu Nữ Tiểu Nương Tử
Chương 7.2
Cái tên phu quân thúi này thật là quái nhân ưa làm khổ nàng. An An đây có sở thích lấy oán báo oán nha, chàng đã dám tàn nhẫn thì nàng sẽ tàn bạo, dã man đáp trả gấp chục lần xem ai thua ai. Môi hồng chu lên, ánh mắt se lại nhíu mắt nhìn hắn vẫn thật đáng yêu. - … vậy thì chàng đừng có trách thiếp nữ nhi không biết xấu hổ, hạ lưu mà giở trò với chàng! Hắn đang khí thế như vậy còn sợ đến mím bạc môi nghe lời đe doạ thật ghê rợn từ nương tử. An An lần nữa đưa môi hôn lên môi mỏng tuấn mỹ của Tống Minh một cách hờn giận rồi mới tự mình rời khỏi hồ trước. Tống Minh bị bỏ lại thấy rất là choáng váng, xem ra hắn ngâm nước lâu quá nên có tác dụng phụ rồi. Sau buổi tịnh thân KINH KHỦNG đối với nam nhân, Tống Minh cảm giác vừa sợ vừa hồi hộp không biết nàng sẽ “giở trò” gì với mình nữa. Tuy cự tuyệt nàng, nguyện làm thầy tu tránh xa nàng nhưng hắn vẫn cảm thấy rất vui và thích thú khi có được một nương tử quái lạ không giống ai như nàng. Nàng không những hoang dã, không biết xấu hổ là gì, còn chẳng có chút tính cách nào giống nữ nhi nói gì đến tiểu thư khuê cát nhưng Tống Minh thật thích thế. Có lẽ vốn dĩ con người hắn quá khô khan rồi cần có một sự khác biệt dành cho hắn. Hắn ngồi nhìn nàng chải lại tóc, sau đó nàng xoay lại liếc khẽ hắn đang nằm trên giường định bụng ngủ trước như thường lệ. Giống con mồi nhỏ sợ hãi, Tống Minh kéo chăn che người mình ‘e thẹn’ nói không lưu loát đề phòng nàng hết mức… - Ta đã nói ta không muốn, nàng không làm gì được ta đâu! - Tuy hắn cư nhiên là nam nhân nhưng vẫn cảm giác nàng có khả năng “cưỡng bức” mình nha. - Ai thèm làm gì chàng chứ? An An nói có tí hậm hực giận dỗi bước đến trước giường. Gương mặt thanh tú vẫn không vui tuy nhiên chút biến sắc xấu hổ cũng không có khi tự nàng cởi tuột áo ngủ sa mỏng xuống. Tống Minh nằm chết trân trên giường thiếu chút há hốc trào nước bọt nhìn áo lụa cứ rơi xuống, mặt tuấn mỹ lúng túng đáng thương… - Nàng… nàng làm gỉ dzậy? - Hắn run lên thật không dám nhìn thân thể tuyệt mỹ trần trụi của nàng ngay trước mắt nha. An An nhếch môi cười nhẹ trả lời phu quân ngay một cách ngắn gọn. - Thì đi ngủ!!! Nàng thoải mái chỉ giữ lại trên người độc mỗi nội y nhỏ màu hồng bên dưới che đậy không bao nhiêu, rồi bước lên giường nằm xuống ngay cạnh hắn. Tống Minh ngay lập tức bật dậy, sắc mặt vừa đỏ mắc cỡ vừa tức đến đen xì lại không còn chút bình tĩnh nào nữa… - Tại sao nàng lại cởi áo hết ra như thế? - Chàng nói không muốn đụng đến thiếp thì đừng có ý kiến. Mặc hay không là quyền của thiếp! An An hung hăng trả lời mang đầy sự ác độc nhất nhầm vào phu quân “xấu xa” không chịu ăn thịt mình. Hắn nhìn nàng nhắm mắt lại có ý ngủ hạnh phúc thật không chịu đựng nổi run lên… - Lỡ có người xông vào thì sao? - Phòng này chỉ có chàng mới xông vào thôi. Sao hả? Chàng sợ bị thiếp dụ sao? Chất giọng của nàng rõ trêu hắn. Gương mặt xinh đẹp tà mị, cùng thân thể trắng mịn hoàn mỹ chỉ khiến Tống Minh nói lắp bắp nghẹn lời… - Nàng… yêu nữ mà!!! - Ấy! Sao phu quân có thể chửi thê tử của chàng như vậy chứ? Tội nặng lắm nha! Giờ chàng không ngủ, thiếp đành ngủ trước vậy. - Ấy! Sao phu quân có thể chửi thê tử của chàng như vậy chứ? Tội nặng lắm nha! Giờ chàng không ngủ, thiếp đành ngủ trước vậy. An An trả thù hắn hôm trước dám lạnh nhạt với mình, phải cho Tống Minh biết nàng không phải cái loại nữ nhân bị nam nhân “vùi dập” sẽ khóc lóc cam chịu đâu. Nàng rõ ràng lộ hết đuôi hồ ly tinh xấu xa rồi vẫn thản nhiên nằm đó ngủ mặc kệ hắn. Tống Minh vò đầu sắp sửa điên lên. Con người hắn vốn lãnh đạm với mọi người mọi việc, hiếm lắm mới nóng giận mất bình tĩnh thôi vậy mà nàng chọc được hắn. Tống Minh hít vào, hắn đường đường là một nam nhân cường tráng mạnh mẽ há lại sợ chút trò dụ dỗ nhỏ nhặt này chứ. Thế là Tống Minh nằm xuống quyết đối mặt với nàng. An An ngay lập tức xoay người về phía hắn đem cả người sát vào. Trong chăn da thịt nữ nhi mềm mịn như tơ lụa dán vào tay hắn, vậy mà nàng có thể an lòng ngủ ngon trong khi biết Tống Minh lẩm nhẩm rủa mình. Đến khi sáng ra, nàng choàng tỉnh chỉ thấy còn mỗi mình nằm trên giường, nàng ngồi dậy và phát hiện có kẻ nào đó “không thể chịu đựng” nổi nên đã lén mặc sơ áo lại cho nàng lúc nào không hay. An An nhoẻn miệng cười khì khì xấu xa, phủi phủi áo trên người mình đầy dễ chịu. Cái này không phải do nàng ác chỉ là do chàng không biết to biết nhỏ chọc nàng để tự hại mình. Để rồi xem Tống Minh có mạnh mẽ cỡ nào cũng thổ huyết chết trên giường vì nàng thôi. Nghĩ đến là An An muốn cười bò lăn ra sàn luôn rồi. ————————– Phiến An Thành hết hồn nhìn thần thái của kẻ trước mặt. Biểu ca anh dũng, tuấn tú, lạnh lùng, hàng xử lãnh đạm, làm việc nguy cũng không biến sắc nhưng nay chỉ dùng vài chữ “mất phong độ” cũng không thể gột tả hết. Tống Minh chờ An Thành đến, mắt nhìn chung rượu bằng vẻ lừ đừ, quầng thâm to như gấu trúc khiến cho gương mặt thiệt là dễ sợ, xuống sắc đến phờ phạc. Chưa kể Tống Minh còn biết thở ngắn thở dài. Tuy gan của An Thành không nhỏ nhưng thấy cảnh tượng này cũng không khỏi muôn phần sợ hãi… - Biểu ca! Huynh sao dzậy? Nghe giọng, Tống Minh nhìn lên lập tức đổi lấy vẻ mặt giận dữ túm cổ áo biểu đệ từ bên kia bàn gầm gừ ngay… - Tất cả đều tại đệ rủ huynh thưởng cực tửu gì đó hại huynh! - Đệ làm gì hại huynh? Phiến An Thành oan ức nha làm sao biết mình mình làm gì hại biểu ca chứ. Tống Minh trút giận xong lại thu về bầu không khí u ám chết chóc. Nếu hắn không say rồi “lỡ” ăn thịt nàng thì nàng cũng đâu đối xử tàn nhẫn với hắn như thế. Cứ nghĩ lại đêm hôm qua hắn chịu đựng cả đêm trường thì thật muốn cầm đao chém giết vài người nha. Phiến An Thành ngồi xuống, ánh mắt tinh anh quan sát chốc lát chỉ cười… - Biểu ca thế này chắc chắn chỉ do nữ nhân mà ra thôi! Tống Minh ngẩn lên, ánh mắt dễ sợ cộng thêm quầng thâm đen thui đích thị doạ ma… - Chỉ có đệ mới giúp được huynh thôi biểu đệ! “Cao thủ” như đệ làm sao kiềm chế ham muốn với một cô nương hả? - Chỉ có đệ mới giúp được huynh thôi biểu đệ! “Cao thủ” như đệ làm sao kiềm chế ham muốn với một cô nương hả? An Thành nhướng chân mày hứng thú ngay với câu hỏi xem ra khó nha thuộc đúng lĩnh vực hắn rành nhất nữa. Thêm đây là lần đầu biểu ca nhờ vả thật là đáng quý, tuy nhiên phạm trù “chuyện người lớn” này hình như Tống Minh hơi bị quá tuổi mới lớn để hỏi rồi… - Theo đệ… kiềm chế làm gì ệt. Cứ theo bản năng, “ăn” rồi tính tiếp! - Phải kiềm chế! Nhất định không được “ăn”! Nếu không phải ban đầu Tống Minh không lớn giọng nói sau một năm mới động phòng thì chuyện cũng đâu đến mức dã man như thế. An Thành suy tư xoa xoa cằm nhăn mày nhíu mặt còn hơn nghiệm ra chân lý mới… - Hmm… vậy thì đi nơi khác “xả nhiệt”! - AHH!!! Huynh chỉ muốn mỗi nàng ấy thôi! Đệ có thấy huynh từng như thế này bao giờ chưa hả? Việc này sẽ giết chết huynh! Tống Minh nói thôi còn đau khổ hơn gào khóc nằm phục xuống sàng. Nhìn biểu ca lại thành bộ dạng này khiến Phiến An Thành phấn khích vỗ vỗ tay hân hoan… - Oa… biểu tẩu hẳn lợi hại lắm. Hôm nào có dịp đệ phải nhìn cho biết dung nhan nha! - Thấy huynh khổ đệ vui lắm hả? - Không giải quyết được gì từ An Thành khiến Tống Minh cáu lên nha, song tên đó có sợ biểu ca đâu chỉ nhe răng cười. - Đâu có! Thật ra bản thân đệ cũng đang có một con mồi nhỏ ở nhà chưa biết nên “ăn” hay không đây, tình hình chắc cũng tệ nửa phần huynh đó! Phiến An Thành cười trừ bó tay vấn đề của biểu ca rồi. Cả loại người ở thanh lâu còn nhiều hơn ở nha với mẹ cũng không biết thì Tống Minh đành vắt óc cố vượt qua sự “tra tấn” tàn bạo của nương tử thôi. An Thành cảm giác biểu ca như thế này cũng thú vị bởi đâu có người nào chai lì cảm xúc như khúc gỗ thật sự chứ. Có người giúp biểu ca biết thế nào là hỉ – nộ – ái – ố lại càng tốt. Chia tay Tống Minh, Phiến An Thành thoải mái về viên trang ở ngoại thành của mình. Đây là nơi ở cố định của An Thành vừa yên tĩnh, vừa tự do không bị cha, mẹ quản. Vừa đi vào thì một nữ nhân áo thiên thanh, dáng vẻ thanh tú hiền hiền đáng yêu chờ đợi. Tuy nàng không có nhan sắc xuất chúng nhưng trông kĩ không khác một tiểu oa nhi khả ái, ai trông vào cũng muốn nựng ngay. Nàng chính là cô nương cải nam trang va vào hắn ở phường Trường Thanh hôm nọ, thấy người ta té xỉu nên hắn đem về không ngờ quyết định quá đúng đắng. An Thành cười nửa miệng, Dương Nhi cũng nhiều ngày rồi vẫn là nhìn hắn còn tí thẹn thùng, có chút hướng về hắn nhưng che giấu. Chỉ cần mở nửa con mắt, gã phong lưu từng trải như Phiến An Thành đã biết là người ta có ý với hắn rồi. - Nàng chờ ta hả Dương cô nương? - Dạ!… thật ra tiểu nữ có chút chuyện cần nói với công tử! - Vào dùng trà với ta rồi nói! Thần thái An Thành luôn tao nhã, mang chút phóng khoáng, dễ gần nên có ai ngờ hắn chính là một đại háo sắc, phong lưu trác tác. Tại hắn còn chưa ra tay thôi chứ cô nương nào thoát khỏi giường của hắn được. Dương Nhi run run cùng đi ra sau thuỷ hồ có bàn uống trà. Trang viên này được xây lấn ra một phần hồ nên mặt sau cụm nhà có thể thưởng ngoạn toàn cảnh hồ nước trong vắt cùng rừng dương bốn mùa khác nhau thơ mộng. Dương Nhi run run cùng đi ra sau thuỷ hồ có bàn uống trà. Trang viên này được xây lấn ra một phần hồ nên mặt sau cụm nhà có thể thưởng ngoạn toàn cảnh hồ nước trong vắt cùng rừng dương bốn mùa khác nhau thơ mộng. Phiến An Thành ở đây chỉ với tiểu Lạc hầu cận và một lão quản gia già từ phủ tể tướng do cha phái qua làm tai mắt canh hắn. Nhưng canh thì canh, hắn làm gì có ai quản được, chẳng hạn như mang một nữ nhân về lưu lại lâu thế này cũng lạ lắm rồi. An Thành tự tay trót trà mời nàng, môi cười thật tươi. - Dương cô nương có gì muốn nói với ta? - Công tử gọi Dương Nhi là được rồi! - Mỹ nhân nói có chút thẹn thùng. - Thế thì ngược lại hãy gọi ta là An Thành không cần công tử này nọ suốt như thế đâu! Dương Nhi cười nhẹ, gương mặt như tiểu oa nhi trông cũng cuốn hút thật. An Thành cười nho nhã là thế nhưng trong lòng thật muốn ăn thịt ngay con mồi có mùi vị lạ này, dù sao hôm nay ra ngoài chỉ gặp biểu ca, hắn còn chưa ghé qua thanh lâu nên thấy ham muốn lắm rồi. - Thật ra muội làm phiền huynh nhiều ngày rồi, huynh giúp muội còn đối đãi tốt như thế… Muội rất cảm kích! - Nàng nói thật lòng, khi tỉnh dậy thấy đã ở đây, hắn cho người mua y phục nữ nhi cho nàng, còn cho đại phu đến khám mỗi ngày nữa. Nghe ý nàng nói thế có vẻ muốn rời đi nên An Thành hỏi lại… - Vậy nàng định đi đâu? Lại cải nam trang một mình ra ngoài lỡ lại gặp những kẻ như hôm trước thì sao? Dương Nhi có chút nhăn mặt, xem ra có muốn đi cũng thân bất do kỷ thật. Phiến An Thành nheo mắt, chỉ cần là nữ nhi hắn đã nâng niu như hoa như ngọc, huống gì lại còn là một mỹ nhân tú lệ. An Thành cười đặt chung trà xuống. - Nếu nàng không chê cứ ở lại đây chừng nào nghĩ ra muốn đi đâu thì nói cho ta biết! - Ấy… vậy không được đâu! - Má Dương Nhi đã đỏ lên hết nói có chút túng quẩn nhìn hắn. - Có gì mà không được. Nơi này nhiều phòng, nàng cũng không ăn bao nhiêu cả! Xem giọng điệu hắn như nuôi thêm một con thú cưng mà thôi. Dương Nhi bặm môi có chút suy nghĩ rồi lại nói… - …hay là muội làm tì nữ ở đây hầu hạ nha! - Thế thì tốt! Cứ như vậy đi! - Sao huynh chấp nhận nhanh vậy? Dương Nhi ngơ ngác không biết hắn vui là vì nàng ở càng lâu, hắn càng thư thái thưởng thức từ từ. Số cô nương Dương Nhi này coi như sẽ “tiêu” trong tay Phiền công tử đây rồi. - Hết chương 7 -
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương