Yêu Phải Hotboy

Chương 18



Hẹn tôi vào một ngày cuối tuần bên dòng sông đượm buồn, Hoán Phi của ngày hôm nay dường như đã khác đi nhiều so với ngày hôm qua.

_Cậu và hotboy Kỳ Quân sao rồi?

Cậu ta nhìn tôi rồi chợt hỏi.

Tôi hơi bất ngờ trước câu hỏi mang tính riêng tư này nhưng rồi cũng trả lời.

_Bây giờ không có gì nữa rồi

Câu ta lại hỏi.

_Cậu có còn thích anh ta không?

Tôi mĩm cười.

_Thích thì được gì chứ, anh ta không thuộc về thế giới của mình

Khẽ thở dài cậu ta nhìn ra dòng sông rồi nói.

_Cậu biết không?, thật ra chia tay không phải chấm hết mà chia tay chỉ để con người ta suy nghĩ lại những việc đã gây ra cho đối phương trong thời gian vừa qua, khi thích một ai đó thì chúng ta luôn chỉ nhìn về phía người đó mà thôi, và sẽ không bao giờ có gì gọi là chia tay

Câu nói của cậu ta làm tôi phải suy nghĩ, nhưng rồi mọi suy nghĩ cũng cuốn theo dòng nước xoáy kia mà trôi mãi không về.

Đột ngột tôi đứng bậc dậy nhìn cậu ta rồi nói.

_Xin lỗi cậu, mình có một việc quan trọng…

Không để tôi nói hết lời cậu ta mĩm cười vui vẻ nói.

_Không sao cậu có việc gì quan trọng thì cứ đi làm đi

Tôi gật đầu.

_Uhm, xin lỗi cậu nha

Nói rồi tôi vội bước đi, cậu ta liền lên tiếng hỏi theo.

_Cậu có cần mình đưa đi không?

Tôi quay lại nhìn cậu ta mĩm cười thay lời cám ơn rồi lắc đầu từ chối.

Tôi quay lại nhìn cậu ta mĩm cười thay lời cám ơn rồi lắc đầu từ chối.

_Không cần đâu, mình đi một mình được rồi

Cậu ta gật đầu rồi tôi vội vả bước nhanh hơn về phía trước, vì nếu chậm trễ có thể tôi sẽ vụt cơ hội để gặp mặt và không biết đến khi nào tôi mới có đủ can đảm để nói lên một sự thật.

Tôi tìm đến công ty của ba mẹ Kỳ Quân, xin được phép gặp mặt ông bà để nói cho họ biết điều mà con của họ cần chính là thứ hạnh phúc đầm ấm gia đình, chứ không phải là những đồng tiền mà họ mang về.

Tôi cũng không biết vì lý do gì mà tôi lại làm việc này khi giờ đây tôi và anh đã không còn là của nhau, nhưng có lẽ một điều từ sâu trong thâm tâm tôi vẫn coi anh là một phần của cuộc sống mình, anh là một hotboy sa ngã giữa dòng đời nghiệt ngã vì thiếu vắng tình thương từ thuở nhỏ, và tôi làm điều này với hy vọng ba mẹ anh có thể hiểu ra tiền không là tất cả, để có thể bù đắp, có thể mang về cho anh thứ hạnh phúc đời thường nhưng với anh đó cả một món quà sa sĩ.

Sau một thời gian dài ngồi chờ đợi cuối cùng thì tôi cũng gặp được hai ông bà vào cuối ngày, lễ phép tôi gật đầu.

_Xin chào hai bác

Mẹ anh ngồi xuống bên cạnh nhìn tôi nheo mày hỏi.

_Con là ai?

Tôi mĩm cười.

_Dạ, con là Khiết Linh bạn của anh Kỳ Quân

Cả hai ông bà nhìn tôi gật gù rồi bỗng ba anh lên tiếng.

_Con muốn gặp chúng tôi có chuyện gì sao?

Tôi gật đầu, mẹ anh liền nói.

_Là chuyện gì? Có phải Kỳ Quân nó lại gây ra tại họa gì rồi không?

Ba anh có vẻ tức giận liền hỏi.

_Kỳ Quân nó lại gây ra tai họa gì? Con mau nói cho hai bác biết xem

Tôi hít thở thật sâu để lấy thêm can đảm rồi mạnh dạn nhìn thẳng vào ba mẹ anh mà nói.

_Anh Kỳ Quân không gây ra tại họa gì cả, thật ra ngày hôm nay con lấy hết can đảm đến tìm hai bác là để nói cho hai bác biết một sự thật

_Sự thật gì?

Mẹ anh hỏi.

Mẹ anh hỏi.

Tôi nhìn bà và nói.

_Sự thật là anh Kỳ Quân rất cô đơn

Nghe tôi nói vậy ba anh nhếch môi cười.

_Chắc là con chưa biết gì về Kỳ Quân rồi, nó đường hoàng là một hotboy con nhà giàu xung quanh nó lúc nào mà chẳng có bạn bè, làm sao mà có chuyện nó cô đơn được chứ?

_Chính vì anh ấy là một hotboy con nhà giàu cho nên anh mới trở nên cô đơn bác à

Tôi nói ngay khi nghe thấy những gì ba anh vừa hiểu về con trai mình.

Mẹ anh lại nhìn tôi nheo mày hỏi.

_Ý con là gì? Bác chưa hiểu ý con muốn nói

Tôi cuối đầu nín lặng ít phút rồi thẳng mặt nhìn ba mẹ mà nghẹn ngào.

_Thật ra con là bạn gái của anh Kỳ Quân

Ba anh tươi cười nói.

_Kỳ Quân là một hotboy chuyện nó có bạn gái là bình thường thôi

Tôi tiếp tục.

_Nhưng đó là chuyện của trước đây mà thôi, giờ đây con và anh Kỳ Quân chỉ đơn thuần là bạn bè

Mẹ anh ngập ngừng hỏi.

_Nhưng…có chuyện gì?

Không vội trả lời, tôi hỏi lại.

_Hai bác có biết thứ mà anh Kỳ Quân cần là gì hay không?

Ba anh trả lời chẳng chút đắn đo.

_Nó không cần thứ gì cả, cuộc sống của nó rất vui vẻ và hạnh phúc bởi nó đã quá đầy đủ

_Nó không cần thứ gì cả, cuộc sống của nó rất vui vẻ và hạnh phúc bởi nó đã quá đầy đủ

Ba anh vừa dứt lời tôi nói ngay.

_Bác nghĩ đầy đủ có nghĩa là hạnh phúc hay sao?, có một lần anh Kỳ Quân nói so với nhiều người thì có lẽ cuộc sống của ảnh rất tốt, từ nhỏ ảnh đã được sống trong một ngôi nhà lớn, được ăn ngon mặc đẹp, được học cao, sống một cuộc sống không âu lo phiền muộn nhưng cũng chính vì những điều đó, chính vì cuộc sống quá tốt đã lấy đi của ảnh một thứ mà ảnh hết lòng trận trọng

Ba anh tức giận liền to tiếng.

_Cuộc sống quá tốt, quá hạnh phúc hơn rất nhiều người đã lấy đi thứ gì của nó nào? Con nói xem

Lòng can đảm và sự mạnh dạn từ đâu ùa về mạnh mẽ tôi đáp lời ba anh dứt khoát.

_Đó là hạnh phúc gia đình, thứ hạnh phúc mà bất cứ một người ba người mẹ bình thường nào cũng có thể mang đến cho con cái của mình, nhưng hai bác đã không cho anh Kỳ Quân được điều đó, với anh Kỳ Quân mà nói thứ hạnh phúc gia đình mãi mãi là một món quà xa xỉ mà anh ấy không giờ có thể với tới

Đến đây ba mẹ anh ngạc nhiên nhìn nhau không nói được lời nào, tôi nghẹn ngào tiếp tục câu chuyện.

_Hai bác biết không đã nhiều lần anh Kỳ Quân tự hỏi lòng bao nhiêu cho đủ để chạm đến hạnh phúc, và nếu có thể anh ấy sẳn sàng hy sinh tất cả những gì mình đang có để được ăn một bữa cơm đầm ấm cùng hai bác, thật sự thứ anh ấy cần không phải là những đồng tiền mà hai bác mang về đâu, mà thứ anh ấy cần chỉ đơn giản là không khí gia đình, thèm được ba đánh đòn những lần đi chơi về muộn rồi được mẹ âu yếm dỗ dành, những điều này có quá khó không hai bác?

Từ trên khóe mắt mẹ anh tôi nhìn thấy những giọt nước mắt mặn đắng bắt đầu tuôn ra, những giọt nước trên khóe mắt tôi cũng dần rơi xuống, đưa tay khẽ lau dòng lệ nghẹn ngào, tôi nói thêm.

_Vì thiếu vắng tình thương, sự quan tâm từ hai bác mà anh Kỳ Quân đã tìm đến những người bạn xấu, những thành phần bên lề xã hội đi những bước đi lầm đường lạc lối để rồi ngày càng lún vào hố sâu tội lỗi, tất cả những việc anh ấy làm cũng vì muốn tìm quên sự lạnh lẽo cô đơn mỗi khi đặt chân về nhà, có những lúc giật mình đêm mưa anh ấy đã nghẹn ngào bậc khóc vì dòng đời thì cứ trôi mãi mà anh ấy vẫn không có được thứ hạnh phúc mà mình mong muốn, những lúc sương khuya rơi ướt lạnh càng làm tâm hồn thêm tê tái, và những lúc như thế anh ấy chỉ muốn được một giấc ngủ thật sâu và đừng bao giờ thức dậy…

Nghe đến đây mẹ anh không thể kìm chế thêm được nữa, nỗi nghẹn ngào của bà bậc lên thành tiếng.

_Bác thật là vô tâm, những việc nhỏ nhoi đơn giản như vậy mà bác đã không thể mang đến cho nó, bác một người mẹ xấu, chính bác đã hại con trai của bác thành một người như vậy, bác không xứng đáng làm mẹ của nó…

Khẽ ôm bà vào lòng ba an ủi, lúc này khi nhìn vào mắt ông tôi phát hiện ra dường như nó đang ngấn lệ.

Tôi không muốn nhìn thấy ai khóc và cũng không muốn ai phát hiện ra tôi đang khóc, tôi lễ phép chào ba mẹ anh rồi nhanh chân bước đi cố ngẫn mặt nhìn lên để những giọt nước mắt kia không thể trào ra ướt đẫm bờ mi.

Bất ngờ ba anh lên tiếng.

_Chờ đã

Tôi quay lại ông mĩm cười hiền từ khẽ nói.

_Cám ơn con

Nhìn ông tôi mĩm cười đáp trả, mặc dù nước mắt chảy nhưng ít ra tôi cũng hiểu được và tin chắc chắn rằng sau khi biết được sự thật hạnh phúc gia đình là thứ thiên liêng nhất trên cõi đời, ông bà sẽ có cách suy nghĩ khác về đồng tiền và ắt hẳn sẽ mang về cho Kỳ Quân con trai của ông bà điều thiên liêng đó.
Chương trước Chương tiếp
Loading...