Yêu Phải Nhỏ Lưu Manh

Chương 31: Tai Nạn Bất Ngờ (Tt)



Giáng sinh đến rồi , mí bạn giáng sinh vui vẻ nha, hạnh phúc và thành công trong cuộc sống nha. Iu iu

-----------------------

Sau vài tiếng xe cũng dừng trước núi XX, một ngọn núi khá đẹp. Nhóm nó quyết định sẽ đi bộ lên đỉnh núi, những vật dùng cần thiết dùng để dựng liều cấm trại đều đầy đủ. Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, đường đi rất dài nhưng có vẻ rất ngắn. Bọn nó lên đến trạm cáp treo. Nó là người hào hứng nhất với cái trò chơi mạnh thế này..nó cũng muốn được đi cáp treo lâu rồi nhưng không có cơ hội và tất nhiên nó là người xung phong đi đầu.

Nó , Hân Thảo, Kiều được thắt dây an toàn , cáp treo đi tòn ten trên sợi dây cap, ngôi trên đây ngắm nhìn khung cảnh xung quanh thật sự rất tuyệt vời, yên tĩnh , thanh bình và lãng mạn đó là cảm nhận của nó bây giờ. Không khí ở đây thật sự mát mẻ ôn hòa, nó cảm thấy thật thoải mái khi ở đây. Bọn nó cùng xuống khi cap đến trạm...Sau một lúc bọn hắn và cô cũng đến. Vậy là bọn họ tiếp tục đi chặn đường còn lại lên đỉnh núi.

Sau khi đi bộ có lẽ là rất lâu, đến chân bọn nó cũng đã rã rời, sau vài chập nghỉ ngơi thì tiếp đó là một trải nghiệm không hề kém như cap treo đó là một đồi bằng lăng. Mùa bằng lăng nở rộ, những cánh hoa rơi rãi khắp đồi, một khung cảnh thật lãng mạn cho các cặp tình nhân chụp ảnh làm kỉ niệm chẳng hạn như là cặp Hân và Hạo đang chụp ảnh trên những cánh hoa đằng kia. Thấy thế cả bọn cũng kéo nhau đi chụp ảnh làm kỉ niệm. Nó cùng mọi người đi khỏi đó, hương thơm của hoa dại và bằng lăng vẫn còn phản phất trên tóc trên người bọn nó, dễ chịu làm sao.

Phía bên phải đồi bằng lăng là con đường đi lên đỉnh núi,cả bọn cũng theo hướng đó mà đi lên . Những bậc thang lên đỉnh được xếp bằng đá, bên cạnh là những khóm tre xen nhau che mát cả con đường. Bóng mát của tre, bậc thang đá cùng với hương thơm dịu nhẹ của hoa dại ven đồi , thật sự một phong cảnh thật lãng mạn, bình yên...... những ai có tâm hồn văn chương có thể nhờ đấy mà viết một đoạn văn phong cảnh hoặc cả bài thơ hữu tình.

Sau vài tiếng vất vả mồ hôi nhể nhãi, bọn nó cũng lên đến nơi cao nhất của ngọn núi. Từ trên cao nó nhìn bao quát cảnh quang, mây núi mập mờ, cảnh quang phía dưới được thu nhỏ thật sinh động.

_AAAAAAAAAAAAAAA - NÓ và cả bọn la lớn.

_Thật là mát

_Thôi mình chuẩn bị cấm trại thôi các em - cô nói.

Tất cả cùng nhau tìm một địa điểm thích hợp, ít gió một tí, mát một tí và yên tĩnh để dựng liều. Vậy là 4 thằng con trai dựng liều còn bọn con gái phải đi kiếm củi về để tối sưởi ấm. Sau khi cả 2 bên đều hoàn thành nhiệm vụ thì cũng gần xế. Cô lấy đồ ăn mang theo sẵn phát cho từng đứa rồi đứa nào đứa nấy tự đi tìm một chỗ thoải mái cho mình để tận hưởng một bữa ăn vui vẻ.

Nó leo lên nơi cao nhất của ngọn đồi, vừa ăn vừa ngắm hoàng hôn rất chi là thoải mái. "Hoàng hôn buổi chiều ở đây thật đẹp, nó như một bông hồng kiêu sa nhưng không có gai, mặt trời từ từ lặn xuống rồi khuất dần sau ngọn đồi, những tia sáng đủ màu sắc còn sót lại làm mọi người cảm thấy thật huyền bí và thu hút. Không quá kiêu sa, không cầu kì nhưng lại vô cùng hoàn mĩ. Mây, trời, rừng núi, biển , cỏ́ cây cùng gió......mọi thứ tạo nên một ước mơ thật đẹp cho nó.

"Nó mơ mình đang đứng ở một nơi rất đẹp, mây núi mập mờ, sương sớm bao vây khắp nơi nhưng óng ả vô cùng đẹp, mây cứ bay qua lượn lại trước mặt nó. Còn dưới chân là những bậc thang được tạo bằng thạch nhũ với nhiều hình ảnh khác nhau nhưng không kém phần tinh tế và mọi thứ có vẻ đẹp mà nó không thể dùng lời nào để diễn tả cảm xúc bây giờ của mình. Một hồ có chứa loài hoa gì đó mà nó chưa bao giờ được thấy, mùi hương của hoa làm nó cảm thấy thoải mái, dễ chịu như có cảm giác muốn say ngủ một giấc, những cánh hoa chen nhau đua sắc, màu sắc rực rỡ lại có thêm tia sáng lấp lánh chói lòa chiếu vào mắt nó.

Sau lưng nó giờ là một hang động , 2 bên vào hang là những dây leo nở những bông hoa tuyệt đẹp. Những cái lá những bông hoa thật mềm mượt. Nó lại tiếp tục bước vào trong hang động. Trước mặt nó là một hang động châu báu, các vật thật đáng giá, thật lấp lánh nhưng hình như mọi thứ nó chưa bao giờ được nhìn thấy và chạm vào" Nó đang tiến lại gần kho châu báu để sờ chúng thì ở đâu một cánh tay đập vào vai nó làm nó thoát khỏi giấc mộng đẹp ngàn năm.mới mơ thấy được, nó nghiến răng nghiến lợi, sát khí hầm hầm chuẩn bị phục thù.

_Cô đang làm gì đó? -hắn quan tâm.

_Không có gì *lạnh lùng*

_Rõ ràng là có. Tôi gọi cô hơn cả chục lần mà không động đậy luôn mà - hắn nói.

_Hoàng tử băng sao mà nói nhiều dữ vậy, ít bữa về đổi tên thành Hoàng tử nhiều chuyện hay bà tám gì đi! - nó hét lên làm mọi người quay lại nhìn chằm nó.

_Không có gì, không có gì .... tiếp tục tiếp tục công việc *cười trừ xua tay nhìn bọn họ*

_Đồ điên đi đi! Đứng đây làm gì! Tôi chịu hết nổi anh rồi nghen!- nó nói giọng khó chịu chứ không dám hét lên nữa. Nó vừa nói xong, anh cũng quay đít đi.

_Ơi - nó gọi hắn.

_Gì? -không thèm quay lại.

_Cho miếng nước, đang khát nước quá!

_Không cho!

_Ơi! Giờ hỏi cho không? Muốn uống rượu mới ha rượu phạt - nó ngênh mặt.

_Ực...ực....ực......ngụm...- nó nói rồi giựt chai nước trên tay hắn uống một hơi.

_Nè, cám ơn nha! Xong rồi đó đi đi! - Nó dí chai nước vào tay hắn rồi đuổi hắn đi.

---------

Tối đến, nó khoác thêm lên người một cái áo khoác dày ra ngoài tản đá to ngồi ngắm sao, ngắm trăng thưởng ngoạn. Sao sáng, trăng càng sáng hơn,gió nhè nhẹ thổi qua tóc làm nó bay phấp phới làm cho người khác nhìn vào phải mê mẫn. Cảnh vật phi thường, con người cũng khác thường, mắt buồn mặt cũng suy tư với những tiếng âm thanh ghê rợn cứ vang lên trong đêm tĩnh mịch làm cho người khác rùng mình còn với nó thì quá bình thường,những tiếng kêu của bọn côn trùng cứ vang lên khi nó ở quê làm nó chẳng còn gì là sợ.

_Làm gì mà suy tư vậy em gái? -chị Thanh của nó bước ra hỏi nói, ngồi bên cạnh nó.

_Chị *cười*- ngưng một lát nó nói tiếp: _Đâu có gì đâu.

_Chị biết là có mà! Kể chị nghe đi! - cô nài nỉ nó.

_Không có gì đâu chị đi dô đi - nó xua tay đuổi cô đi dô...Cô bị đuổi một cách phủ phàng thế nên cũng lặng lẽ đi vào.

Nó thì tiếp tục với sự nghiệp ngắm sao của mình..nó lại nhớ đến họ, nhớ những gì họ nói và suy nghĩ rất nhiều làm nó hơi bị đau đầu. Lại đâu một cánh tay đặt lên vai nó, nó nghĩ chắc là chị Thanh chưa dô nên nói mà không quay mặt lại nhìn»

_Chị chưa dô sao?

_Là tôi. Kiều đây? - Kiều lại gần nó ngồi xuống.

_Ừ.

_Tôi có chuyện muốn nói với bạn - Kiều nói.

_Nói đi

_Tôi nghĩ anh Huy đã thích cậu, nhưng không sao cậu cứ yên tâm tôi sẽ không từ bỏ, tôi sẽ dùng mọi cách để anh ấy thích tôi , mọi thủ đoạn dù là bỉ ổi tôi cũng sẽ làm...nếu ...ai cản trở tôi, tôi sẽ giết người đó - Kiều gằn từng chữ kề sát tai nó nói.

_Tôi biết bạn sẽ không làm như vậy vì bạn không phải con người đó, phải không? - nó quay lại nhìn Kiều.

_Rồi cô sẽ biết - Kiều nói rồi bỏ đi. Chỉ còn nó ngồi một mình ở đó, một lúc lâu sau mọi người trong kia cũng đã đốt lửa và gọi nó vào để nướng cá.

Với sở thích ăn uống của mình, nó không cần mọi người gọi quá nhiều mà chạy một mạch vào bên trong để nướng cá.

…………bốp..bốp..bộp........

_Chết mầy nè,,,,,chết mâỳ nha con.....v.....v...-những tiếng nói tương tự vang lên với những tiếng đập muỗi rạo rực của mọi người.

…………bốp……………

Tất cả mọi người ở đó cứ nhìn chăm chăm nó và Đạt...Chẳng hiểu sao Đạt lại bị nó tán một cú trời giáng từ tay nó nữa, trong khi Đạt chưa khỏi bàng hoàng, mấy hồn mấy vía còn chưa trở về thì nó lên tiếng.

_Con muỗi ú quá, máu me tùm lum - nó xòe bàn tay ra, trong đó là một con muỗi với mấy giọt máu bắn ra lung tung.

_Hu.....vậy mà đánh tôi đau chết..- Đạt nảy giờ mới trở lại trạng thái bình thường mà lên tiếng, tay ôm cái mặt vừa bị đánh đỏ chét còn in rõ 5 ngón tay nhỏ nhắn của nó.

_Hihihi..*cười trừ*......Tôi đánh nhẹ lắm, đâu biết sao nó ghê tới vậy - vừa nói nó vừa lấy tay Đạt ra sờ lên mặt Đạt để xem vết thương.

_Thôi mấy đứa ăn cá đi ! - cô Thanh nói.

_Dạ! - nói rồi mọi người cùng ăn ca hát rồi nhảy múa với đám lửa.

Do trời khá tối muỗi cũng nhiều nên cô kêu mọi người đi ngủ, một cái là nam còn cái còn lại là của 5 người nữ. Nảy giờ, ai cũng mắt lim dim muốn ngủ mà cứ cố chống lên để đập muỗi vừa vào liều ai nấy đều ngủ say. Còn nó thì cứ bị hân với Thảo bảo nằm giữa mãi...và tất nhiên nó không muốn nằm giữa rồi nên sang nằm mé bìa rồi đến cô Thanh, Hân, Thảo rồi Kiều. Nhanh chóng 4 người còn lại ngoài NÓ đều ngủ say hết. Bên bọn con trai cũng thế, vừa đặt mông xuống chưa đầy 3 phút đã ngủ tiêu.

Giờ trong đây chỉ còn lại mình nó là chưa ngủ được, cứ hết quay qua rồi quay lại suy nghĩ tứ lung tung chuyện. Hết chuyện này rồi đến chuyện kia cứ dồn dập làm nó thật khó xử lí, hết chuyện của hắn rồi cả bọn (5 người), rồi đến chuyện của Kiều nói lúc chiều làm nó thật mệt mỏi. Trong đầu giờ cũng chỉ có suy nghĩ và suy nghĩ mà thôi rồi từ từ sau đó mắt nó dần híp lại, cơ thể mệt mỏi đưa nó nhanh hơn vào giấc ngủ.

Ò..ó..o.o...(chắc là gà rừng) ..Sáng sớm tinh mơ, tiếng gà gáy vang ầm ĩ, sương sớm vẫn còn động trên ngọn đồi, khói sương mịt mờ, tiếng chim hót vang ríu rít chào ngày mới....và...cả những vạch sáng hồng đang loe lói trên ngọn đồi xa xa đó. Giữa khu rừng có một cô gái dang tay hứng từng cơn gió nhẹ nhìn rất chi là cuốn hút. Mùi thơm man mát dịu dàng của các loài hoa cứ phản phất bay vào mũi nó. Nó bây giờ rất thích cái cảm giác này mát mẻ, dịu dàng, yên bình và lãng mạn chứ không phải là cái thành phố kia, xoa hoa, tráng lệ, bụi bẩn , ồn ào tấp nập..không khí ôn nhiễm nặng nề bởi khói xe và cả những công ty thải nước thải không đúng cách. Nó bây giờ đang mong thời gian trôi chậm lại, để nó được cảm nhận cái không khí này để nó được ở đây dài thêm một chút.

........tít...tít....

Nó vừa nhận được một tin nhắn từ Mai, nó gọi điện nói chuyện với mẹ nó một lúc rồi trả lời tin nhắn của Mai. Ngồi nhắn tin một lúc thì mấy người kia cũng thức dậy. Sau khi rửa mặt, vệ sinh chân tay thì tiếng bà cô vang lên.

_Tất cả tập hợp! Cô có chuyện muốn thông báo - cô hét lên, bọn nó chạy lại xếp một hàng ngang đối diện với cô.

_Trường vừa thông báo xuống, chúng ta sẽ ở đây thêm 1 ngày một đêm nữa - cô thông báo..._Các em giải tán đi! Đi chơi tự do nha.

Cô nói rồi cả bọn nó tản ra, ai đi đường nấy mỗi người một nhóm mà đi chơi. Nó thì chỉ thích đi một mình nên đã đi trước. Nó khám phá mọi thứ, hết dạo chỗ này rồi đến chỗ khác.

Hôm nay trời khá rét nên nó mặc thêm một cái áo ấm bằng len khoác bên ngoài cho ấm, đội thêm cái nói len lưỡi trai, cái khăn len choàng cổ, nó mặc quần jean và cái áo thun chân mang giày. Bây giờ nó cảm thấy ấm lên rất nhiều như vậy là có thể tự do bay nhảy. Nó đi khắp núi, hết dãy này qua đến dãy kia, hái hoa rất nhiều, hoa nào cũng đẹp và thơm hết. Cuối cùng sau 2 tiếng đi chơi, bây giờ điểm dừng chân của nó chính là dãy núi kế bên dãy nó đang cấm trại. Giữa 2 dã có đường liên thông nhau nhưng cùng khá ngập ghềnh, ngay bên cạnh con đường đó là một khe núi chiều rộng chỉ cỡ 20 mét, nước thì chảy xiết, núi lại bén nhọn khiến nó cảm thấy choáng nên không dám nhìn nữa mà chạy vô giữa núi đứng ngắm cảnh.

Bỗng ở đâu, một cánh ray nho nhỏ đặt lên vai nó theo phản ứng nó quay lại vừa quay vừa hỏi.

_Ai vậ... AAAAAAAAAA - vẫn chưa hỏi xong thì người phía sau xô nhẹ trong lúc nó mất thăng bằng làm nó ngã xuống và lăn theo chiều từ cao xuống mà hướng nó lăn lại là khe suối chảy xiết của vách đá. Nó cứ lăn mà không cách nào dừng được.

_Aaa- nó lăn trúng phải một tản đá to đầu va phải nó chảy máu, nhanh tay nó bám được tản đá...nó hét lớn:

_Cô là ai? Sao lại xô tôi

_Tôi là ai à...hahaha..- cô ta cười giọng cười man rợn.

_Linh! Là cô đúng không? - nhó lại hét toáng lên.

_Đúng cô thông minh lắm đó.

_Cô muốn gì?

_Đơn giản là tôi muốn cô chết! - cô ta ghiến răng nghiến lợi cười nham hiểm nói.

_Nhưng tại sao cô lại muốn giết tôi - nó gặn hỏi.

_Vì mầy dám bắn tao một phát súng - cô ta lại gần nó nói.

_Vậy cô bắn tôi thì sao? *cười kinh bỉ* Chẳng lẽ cô có quyền bắn người khác, người khác ngồi yên cho cô bắn mà không bắn lại cô à - giọng khinh miệt ngước nhìn cô ta.

"Bốp" .._Đây là 2 cái tác tao trả lại mầy ,Tao còn muốn rạch mặt mầy nữa nhưng thôi chỉ chút xíu nữa mầy phải chết rồi đẹp xấu cũng không quan trọng - Linh nói.

_Ồ mặt mầy vẫn chưa hết mấy nhát rạch hả..hèn gì vẫn xấu như xưa -nó cố ý khiêu khích để Linh khùng lên cơ mà. Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà đang trong tình trạng nguy hiểm mà.

Mặt Linh tối sầm lại, tiến lại gần nó lấy chân đạp lên 2 tay nó . Nó bị đau lắm nên la lên một tiếng rồi bỏ tay khỏi đó giống như suy nghĩ của nhỏ Linh, nó bị té xuống vách núi. Vì ở đó rất dốc lại gần vực nên rất dễ té xuống . Sau khi thấy nó lăn xuống , Linh cũng rời khỏi đó, gương mặt rạng ngời.

Nó theo dốc núi mà lăn xuống, rơi xuống vách núi gần 20 mét thì tay nó bám vào một vách đá lớn. Chân nó cũng tìm được nơi để đặt chân an toàn.nó thở dốc.....

_Cứu tôi với, có ai không cứu tôi với.............- nhiều tiếng kêu cứu ở vực núi cứ vang lên làm cho người ta không khỏi lo lắng, bàng hoàng. Những ngón tay nó do cố dùng sức nắm chặt tản đá nên máu bắt đầu ướt ra rất nhiều , tay lại vừa bị thương nên cũng khá mệt mỏi, đầu , chân, tay và toàn thân nơi nào cũng có thương tích máu chảy liên tục khiến nó mất máu khá nhiều. Do lúc rơi xuống va phải những mảnh đá nhọn nên nó mới bị nhiều vết thương như thế.

20' trôi qua nhưng đối với nó như cả thế kỉ, sức khoẻ cũng yếu dần, không còn sức để mà kêu cứu, toàn thân đều bị thương. Bây giờ nó đang muốn buông tay, nó cảm thấy vô cùng nhức đầu, mí mắt như không mở ra được.

(Muốn nhắm mắt, muốn buông tay. Liệu nó sẽ ra sao? )

------------

Hắn và Thảo với Bảo đang đi dạo cùng. Hân và Hạo thì cùng nhau đi dạo cùng. 3 người vừa đi vừa nói chuyện

_Anh à,dạo này em thấy chị My lạ quá - Thảo nói

_Ừ! Thảo nói đúng đó! Dạo này My hay đi một mình , lãng tránh bọn mình nữa - Bảo nói. Hắn suy nghĩ một lúc rồi cũng đưa ra ý kiến của mình.

_Hay cô ta đã biết chuyện bí mật của chúng ta.

_Nhưng làm sao có thể được anh, làm sao chị ấy có thể biết - Thảo nói.

_Không chuyện gì là không có thể - hắn đứng lại nói. Thảo với Bảo suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng tình.

_2 anh có nghe tiếng ai kêu cứu sao giống chị My quá vậy? - Thảo hỏi.

_Anh cũng có nghe - Bảo nói.

Vậu rồi 3 người chạy đi với tốc độ kinh khủng theo hướng la kêu cứu. Mất gần 30' cả 3 mới qua đến nơi. 3 người tìm khắp nơi, hắn thì tìm được dấu máu nên theo đó mà lần ra vách núi. Thảo cũng đi theo anh mình.

Khuôn mặt hắn ướt mem hình như hắn khóc, hắn khóc thật sao? Khóc vì nó sao? Vừa khom người xuống đưa tay muốn níu nó. Thì nó cũng tự mình buông bàn tay đỏ chét đầy máu của nó ra khỏi tản đá, nhắm mắt lại rồi rơi xuống vực sâu. Hình ảnh cả cư thể nó máu me từ từ rơi xuống dòng suối chảy xiết dưới kia được thu nhỏ trong tầm mắt của 3 người.

_Myyyyyyyyyyyyy

Chị̣iiiiiiiiiiiiiiii- tiếng kêu thảm thiết vang khắp cái núi này của 3 người họ. Hắn và Thảo thì nước mắt không ngừng mà cứ tranh nhau rơi mãi, lạnh lùng máu lạnh sao? Bây giờ thì không còn nữa chỉ thấ trước mặt là một người đàn ông yếu đuối, đau thương mà thôi. Hắn khóc, nhìn từng giọt máu nơi đây mà không khỏi xót xa. Anh tự trách mình "trách do anh đến quá trễ , do anh không bảo vệ được em.........v....v.v...." anh cảm thấy mình có lỗi với nó, lại cảm thấy mình như buông mất một thứ gì đó rất quan trọng trong cuộc đời anh.

Thảo cũng vậy cũng không khác anh là mấy, lại đau rồi lại khóc nhưng nỗi đau này đôi khi còn tàn nhẫn hơn cả nỗi đau trước nữa, đau khi thấy tận mất người chị của mình rơi xuống vực. Có phải ông trời đã quá bất công với cô, cho cô người chị yêu thương mình rồi lại tước mất nó..cho rồi lại mất. Ông đang muốn thử thách cô đây mà. Bảo đứng đó cũng không khỏi bàng hoàng đau đớn, anh cũng khóc.

--------------

Có phải nó lại là vết cắt lớn trong tim anh lần nữa. Lần này anh lại cảm thấy nó đau hơn, nhói hơn. Liệu anh và mọi người có vượt qua được điều này....
Chương trước Chương tiếp
Loading...