Yêu Thương Không Trọn Vẹn
Chương 4
Tôi hơi nhíu mày, buông Huy ra, lấy điện thoại ra áp vào tai.- Vy à? Cháu đang ở đâu? Đến ngay bệnh viện XX nhé. Bà sắp không xong rồi. – Đầu dây bên kia vọng đến tiếng nức nở của mợ.Tôi xám mặt, như không tin vào tai mình.- Mợ chờ một chút, cháu đến ngay.Gia Huy dường như cũng nhận ra sự bất thường của tôi, hắn vớ lấy cái áo trên ghế, theo chân tôi chạy thẳng ra ngoài. Tôi vẫy tay gọi taxi, hắn cũng leo lên cùng tôi. Nói ra địa chỉ bệnh viện cho bác tài, tôi ngồi thu lu trên ghế, chỉ muốn thu mình lại. Cả người tôi run rẩy, đầu cúi xuống, run run nhận lấy cái áo từ tay Huy, khoác lên người mình.- Anh có khăn không? – Tôi nghe thấy giọng mình.Huy hơi không hiểu tôi nói gì, nhưng cũng lấy ra cái khăn từ túi đưa cho tôi. Tôi nhận lấy, lau hết phấn trên mặt, tóc cũng buộc gọn lại. Không thể để bà thấy tôi như này được. Bà sẽ đau lòng lắm. Bên cạnh, Huy không nói gì.Nhanh chóng, xe taxi đỗ xịch trước cửa bệnh viện. Huy trả tiền rồi theo tôi vào trong. Đến phòng cấp cứu, tôi thấy trước cửa, mợ đang khóc lóc như mưa. Tôi ngồi xuống ghế, cố lấy lại bình tĩnh, hỏi mợ chuyện gì xảy ra. Mợ bảo lúc nãy bà đang đi trong nhà thì đột nhiên ngất đi, mợ hoảng quá, gọi cấp cứu đưa bà đi. Đến nhơi thì bác sĩ bảo rằng cơ hội sống rất mong manh, cả nhà phải chuẩn bị tâm lý. Thì ra, bà dạo gần đây hay phát bệnh, mà bệnh thì càng ngày càng nặng. Bà không cho mợ nói cho tôi biết, bảo không muốn tôi lo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương