39 Manh Mối (Tập 4: Bước Vào Cõi Tử)

Chương 06



CHƯƠNG 6

LÃO TA TỪ ĐÂU CHUI RA NHỈ? Dan tự hỏi. Nó không thấy một cánh cửa nào. Cứ như lão ta từ trên trời rơi xuống. Đáng sợ thật.

“Vì duyên may ta đã được biết hai đứa đặt phòng khách sạn bằng họ của ta. Ta cứ nghĩ đó là thằng cháu ta kia đấy. Rất tiếc ta lại không gặp nó. Nhưng ta mong sẽ gặp được nó.” Bae mỉm cười, song trông lão cứ như đang chìa hàm răng ra cho nha sĩ khám. “Nhưng chẳng phải vì thế mà ta không thấy vui khi được gặp hai đứa.”

Dan không tin được lấy một nửa chữ lão ta nói. Nó nghĩ về cánh cửa ra đã bị khóa. Nếu chạy, chúng phải chạy đi đâu? Thằng bé thấy Amy cũng nhìn ra sau chỗ lão Bae đang đứng. Chị nó cũng đang tìm một lối thoát.

Nụ cười quái gở của Bae càng nới rộng, cứ như lão ta đã ngửi thấy nỗi sợ hãi của chúng. “Hai đứa có thích căn cứ Ekaterina không nào?” Lão vung vẩy cây gậy nạm ngọc. “Thú thật là ta rất đỗi tự hào về nó. Chính tay ta đã thiết kế nơi này.”

“Chỗ này không nhiều đồ lắm nhỉ?” Dan nói.

Nụ cười của Bae biến mất. “Ngay cả những người khác thuộc chi Ekat cũng là những kẻ tài. Bọn họ không hiểu được thiên tài của ta chẳng liên quan gì đến vinh quang cá nhân của ta cả - ta thiết kế ra nơi này dành cho tất cả mọiEkat. Tuy nhiên, ta có sai hay không khi nói rằng cũng chính ta đã tiên liệu sẽ mua cả cái khách sạn này? Chính ta là gã nhìn trước tất cả? Cairo trước đây từng có một căn cứ của nhà Ekat, nhưng nó khác xa với nơi này. Chỉ là một ngôi nhà tồi tàn do Howard Carter lập cho chúng ta từ năm 1915 khi ông ấy đang tìm bức tượng Sakhet thứ hai. Trong suốt Thế chiến thứ hai, chi Ekat buộc phải giải tán các món cổ vật đi khắp nơi, và ta nhận thấy sẽ là khôn ngoan hơn nếu xây dựng hẳn một căn cứ khác vững chãi hơn. Không ai hiểu được sự cần thiết ấy. Ta phải tốn nhiều năm trời mới thực hiện được. Và khi công nghệ đã phát triển, ta nâng cấp cho nó. Nơi đây cũng tuyệt vời như một viện bảo tàng, hai đứa có nghĩ như thế không nào? Còn hơn như thế nữa. Đây quả là một nơi vinh danh xứng đáng cho vô vàn các thiên tài là hậu duệ của Katherine.”

“Bao gồm cả cháu ông,” Amy nói.

“Bah.” Chiếc miệng mỏng của Bae cong lên vẻ khinh bỉ.

“Cháu cứ nghĩ tên của ông là Bae chứ không phải Bah,” Dan bảo. “Cháu tệ thật!”

Bae ném cho Dan cái nhìn hắc ám của lão. Thằng nhóc thấy toàn thân ớn lạnh. Cảm giác giống như nhìn cận cảnh cặp mắt cá mập. Ngay trước giây phút nó há ngoác hai hàm răng xé ta ra làm hai mảnh.

“Ta nghe nói mày là một thằng nhóc khôn ngoan,” Bae bảo Dan. “Chắc chắn mày sẽ tiến xa.” Lão chuyển cái nhìn sang Amy. “Nhưng còn với ta, từ lâu Alistair đã là một nỗi thất vọng ê chề. Một cái đầu xuất chúng trong một thằng ngu xuẩn.”

“V-vậy tại sao ông muốn gặp lại ông ấy?” Amy thắc mắc. Có thể nó đang bị dồn vào chân tường, có thể bị đe dọa, nhưng Amy sẽ không để lão già độc ác này bắt nạt chúng.

“Ta là chú nó. Ta hứa với người anh quá cố mến thương của ta sẽ trông nom nó. Khi Alistair còn trẻ, nó đầy triển vọng. Chính nó đã tìm ra cách mở bức tượng Sakhet thứ ba. Thế rồi nó bỏ đi để trở thành một tay phát minh, và nó phát minh ra cái gì nào? Một thứ giấy các-tông đông lạnh vô vị không thể nào tiêu hóa được, thứ đồ ăn dỏm đó!”

“Ta là chú nó. Ta hứa với người anh quá cố mến thương của ta sẽ trông nom nó. Khi Alistair còn trẻ, nó đầy triển vọng. Chính nó đã tìm ra cách mở bức tượng Sakhet thứ ba. Thế rồi nó bỏ đi để trở thành một tay phát minh, và nó phát minh ra cái gì nào? Một thứ giấy các-tông đông lạnh vô vị không thể nào tiêu hóa được, thứ đồ ăn dỏm đó!”

“Cháu nghe nói rằng ông ấy kiếm được vài triệu đô từ miếng các-tông đó,” Dan bảo.

Bae dồn trọng tâm cơ thể vào cây g“Mày phải hiểu rõ điều này. Tiền bạc không phải là biểu hiện của thành công. Đối với người thuộc chi Ekat. Đây chính là lý do vì sao bọn ta ưu tú hơn tất cả các chi tộc còn lại. Bọn ta xem trọng thứ gì ư? Không phải là quyền lực như bọn Lucian, không phải cơ bắp như bọn Tomas, cũng không phải trí tuệ như bọn Janus. Hoàn toàn không. Mà là một thứ khác to tát hơn. Là kỹ năng. Là cảm hứng. Và biến những thứ đó trở thành hữu ích.” Lão khua cây gậy. “Tụi mày thấy các Ekat chúng ta đã tạo ra những gì rồi đó!”

“Bọn cháu vừa thấy một số ví dụ khủng khiếp được kỹ năng của chi Ekat tạo ra,” Amy chỉ trở lại tấm màn bóng tối.

“Ta nghĩ mày phải thông minh hơn thế chứ, quý cô trẻ tuổi. Nhận xét đó không phù hợp với mày tí nào.”

“Tại sao?” Amy hỏi. “Chẳng lẽ cháu phải cảm thấy ấn tượng với các trại tập trung và bom nguyên tử hay sao?”

Bae dằn mạnh cây gậy xuống đất. “Đó là một phản ứng ủy mị! Chi Ekat không độc ác. Nhưng cũng không lương thiện. Họ phát minh. Họ thử thách. Họ dẫn đầu. Có người mất mạng ư? Chỉ là những mối bận tâm nhỏ nhặt. Điều quan trọng ở đây chính là sự khám phá. Sự phát minh. Mày có hiểu không?”

“Phải, chúng cháu đã hiểu rồi,” Dan chen vào. “Thưa tổng đài 1080[1] - ông đúng là một kẻ đáng ghê sợ.”

[1] Tiếng lóng Mỹ, nguyên văn là “four-one-one”.

Bae Oh tiến lại gần chúng, và chúng lùi về phía sau một bước. “Hai đứa bọn mày cũng là người của dòng họ Cahill. Bọn mày đều biết rằng cái khiến ta phi thường cũng đôi khi khiến ta trở nên nguy hiểm. Tổ tiên của chúng ta chính là minh chứng cho điều này. Bọn mày phải học từ sai lầm cũng như từ các chiến tích của họ. Chẳng phải thế sao?”

Amy không muốn nghe những gì lão nói. Nhưng rốt cuộc lão ta cũng có lý đấy chứ.

Lão già lại tiến thêm một bước, chìa một tay ra với vẻ ân cần. Cả hai tiếp tục lùi lại. Không đời nào Dan muốn đến gần lão già độc ác này.

“Đến đây nào,” lão tiếp tục bằng giọng nói mà có lẽ chỉ lão mới cho là ấm áp. Nhưng trái lại, nó vô cùng đáng sợ. “Chúng ta đều là người một nhà. Chúng ta nên là đồng minh của nhau. Hai đứa đã đến xa được nhường này trong hành trình tìm kiếm ba mươi chín manh mối, thế nhưng ai cũng cần giúp đỡ cả. Vậy một cuộc trao đổi thông tin thật đơn giản thì sao nào? Ta sẽ cho hai đứa biết những gì ta biết về truyền thuyết tượng thần Sakhet. Còn hai đứa sẽ nói cho ta biết những thứ liên quan đến thằng cháu của ta. Ta biết nó rất yêu mến hai đứa.”

“Mời ông nói trước,” Dan lên tiếng.

“Mời ông nói trước,” Dan lên tiếng.

Bae nghiêng đầu sang một bên. “Rất sẵn lòng. Ta sẽ cho hai đứa thấy sự tín nhiệm, và hai đứa cũng sẽ làm như thế, ta đoan chắc như vậy.” Lão lấy gậy trỏ vào bức tượng Sakhet đầu tiên. “Đây là bức tượng mà chi Ekat biết rõ nhất. Tổ tiên vinh quang Katherine của chi Ekat, nữ hoàng của sự khéo tay, đã rời châu Âu đến Ai Cập. Hai đứa có thể hình dung một người phụ nữ đã có lòng quả cảm đến nhường nào để một mình đơn độc du hành vào đầu thế kỷ 16 hay không? Bọn ta biết bà đã đi đến Cairo và mua ba bức tượng Sakhet nhỏ. Một bức tượng có mắt bằng đá ruby, một bằng đá lapis, tượng thứ ba bằng ngọc lục bảo. Rồi bà giả trang thành nam giới và rời khỏi Cairo. Bọn ta biết được bà đã gặp gỡ một gia đình của những kẻ cướp mộ và thuê bọn họ mang bà đi theo chuyến hành trình ngược dòng sông Nile. Bà đã cất giấu từng bức tượng Sakhet, và mỗi bức tượng đều ẩn chứa một bí mật.”

Bae nhìn bức tượng thật chăm chú. “Bức tượng đẹp thật, phải không? Chẳng phải ngẫu nhiên mà Katherine lại chọn một nữ thần. Bà tin rằng mình chưa từng được nhận sự công bằng vì bà là phụ nữ. Và thật vậy.” Lão thở dài. “Chúng ta vẫn không biết làm thế nào các chi tộc còn lại tìm ra manh mối của Katherine, nhưng chúng ta biết bọn chúng vẫn đang tìm kiếm suốt nhiều thế kỷ. Cái tên Lucian thấp bé tởm lợm khó ưa Napoleon ấy đã ra lệnh cho lũ học giả của hắn để mắt đến từng bức tượng Sakhet. Nhiều người cho rằng hắn ta quyết định xâm chiếm quốc gia này chỉ để chiếm đoạt nó. Nhưng Napoleon chưa hề nổi danh bởi trí tuệ mà hắn có.” Bae khịt khịt mũi khinh bỉ. “Một Lucian khác hắn dẫn theo cùng đoàn thám hiểm mới chính là kẻ thật sự làm nên chuyện. Đó chính là Bernadino Drovetti[2]. Hắn mới là kẻ đã phát hiện ra bức tượng Sakhet. Nó nằm trong bộ sưu tập cá nhân của Napoleon. Các Ekat đã nhiều lần cố gắng cướp lại nó. Cuối cùng, Drovetti cho rằng hắn có thể giữ cho nó được an toàn khi chuyển nó về bộ sưu tập hắn dành tặng bảo tàng Louvr

[2] Tên đầy đủ là Bernardino Michele Maria Drovetti (1776-1852) - nhà ngoại giao, luật sư, nhà hải dương học, được Napoleon bầu làm cố vấn cho quân đội viễn chinh Pháp xâm lược Ai Cập.

Amy sợ hãi không dám nhìn vào Dan. Bernardino Drovetti - có phải ông ấy là nhân vật “B.D” đã viết nên lá thư chúng tìm thấy ở Tòa nhà Sennari hay không?

Manh mối hiện đang trên đường về đến cung điện của L ở Paris...

“May mắn làm sao, một Ekat của chúng ta cũng là một nhà khảo cổ đang làm việc tại bảo tàng Lourve. Ông ta tuyên bố đó là một bức tượng giả và cuỗm được nó ra khỏi bảo tàng. Ông cho tuồn nó về đến tay bọn ta để tiến hành nghiên cứu. Ha! Ngay trước mũi Drovetti! Thế là chúng ta đã tìm thấy mảnh ghép đầu tiên trả lời cho trò ghép hình.”

Nhưng có lẽ vẫn còn một bức tượng Sakhet khác, Amy nghĩ. Một bức tượng mà không một ai biết đến. Drovetti đã gửi nó đến một lâu đài.

Bae bước vài bước lại gần bức tượng Sakhet thứ hai. Amy và Dan buộc phải bước lùi theo, nếu không chúng sẽ đứng quá gần lão già. “Cuộc tìm kiếm các bức tượng Sakhet vẫn tiếp diễn. Tin tức lan truyền, thế là rất nhiều thành viên dòng họ Cahill ùa đến Ai Cập với hy vọng sẽ tìm thấy. Trong số đó có nhà thám hiểm vĩ đại Richard Francis Burton[3], Winston Churchill[4], Flinders Petrie[5], Mark Twain[6]... chẳng ai trong số bọn họ là Ekat. Bọn ta thích âm thầm thực hiện công việc hơn.”

[3] Richard Francis Burton (1821-1890), nhà thám hiểm, nhà Đông phương, nhà ngôn ngữ, điệp viên, nhà ngoại giao lừng danh bởi các cuộc thám hiểm và du hành ở châu Á, châu Phi và châu Mỹ, bên cạnh kiến thức uyên bác khác thường khi thông thạo gần 30 ngôn ngữ cũng như các nền văn hóa trên thế giới. Ông còn là một chiến binh quả cảm, đại tá phục vụ trong đạo quân của công ty Đông Ấn tại Ấn Độ.

[4] Winston Churchill (1874-1965), chính trị gia người Anh, thủ tướng Anh trong Thế chiến thứ hai, đồng thời là nhà báo, họa sĩ, chính trị gia xuất chúng, một trong những lãnh đạo quan trọng nhất của nước Anh và thế giới, đoạt giải Nobel Văn.

[5] Flinders Petrie (1853-1942), nhà Ai Cập học người Anh, tiên phong phương pháp hệ thống trong khảo cổ, chủ tịch ngành Khảo cổ học đầu tiên ở nước Anh.

[6] Mark Twain, tên thật Samuel Langhorne Clemens (1835-1910), nhà văn, nhà báo, nhà diễn thuyết nổi tiếng của Mỹ, tác giả các cuốn sách: “Những cuộc phiêu lưu của Tom Sawyer”, “Hoàng tử và kẻ ăn mày”, “Cuộc sống trên dòng Mississipi”...

“Có cả Mark Twain ư?” Dan tò mò.

“Có cả Mark Twain ư?” Dan tò mò.

“Hắn là một Janus,” Bae lại khịt khịt mũi. “Hậu duệ của Jane rặt một lũ ba hoa. Mãi cho đến khi Howard Carter bắt tay vào thực hiện thì bọn ta mới thấy được bức tượng thứ hai. Hết ngôi mộ này sang ngôi mộ khác, hết cuộc khai quật này đến cuộc khai quật khác. Ông chạy đua với Flinders Petrie.”

“Một nhà khảo cổ lừng danh khác,” Amy lên tiếng. “Ông ấy là Lucian ư?” nó đoán.

Bae gật đầu. “Lẽ dĩ nhiên, Ekat là chi giành chiến thắng. Carter đã tìm thấy bức tượng. Là nó đây, với đôi mắt làm bằng ngọc lục bảo. Chỉ có một vấn đề. Bức tượng này hoàn toàn đặc. Bọn ta không tìm được cách mở nó ra. Nó giống hệt với các tượng Sakhet khác, nhưng lại không có khe bí mật nào cả. Bọn ta chắc chắn về điều này. Vậy câu trả lời là gì? Phải chăng vẫn còn một bức tượng Sakhet khác? Chắc chắn là thế. Đích thân ta, khi hãy còn là một gã trai trẻ, ta chỉ biết tìm và tìm nó. Ta lui đến từng cửa hiệu ở Cairo. Tìm bằng hết từng catalog bán đấu giá hiện vật, đến gặp từng kẻ buôn hàng chợ đen một. Và một ngày nọ, ta đã tìm thấy bức tượng thứ ba.” Bae nhìn bức tượng bằng một vẻ sùng kính. “Bức tượng mắt xanh thực sự là một báu vật.”

Bae tựa người vào cây gậy, bất thình lình trông lão thật già nua và thảm bại. “Bọn ta vẫn không thể giải được mật mã ấy. Thất bại ngay tại điểm quan trọng như thế. Bọn ta đã vẽ mô hình trên máy tính, viết ra các phần mềm cốt để giải đáp bí ẩn này. Có đến hàng trăm ngôi mộ ngoài kia vẫn chưa được khám phá ra. Bất kỳ ngôi mộ nào trong số chúng cũng đều có thể chứa bức tượng. Có thể bọn ta đã hiểu sai về gợi ý của Katherine. Hay biết đâu bà đã có một bức tượng Sakhet thứ tư để đề phòng. Chẳng thể nói gì chắc chắn được.

Lão bước loạng choạng về phía hai đứa, đôi mắt khẩn khoản. “Ta là kẻ đứng đầu chi Ekat,” lão nói giọng khàn đục. Chừng như lão đã hết hơi. “Alistair là đứa sẽ kế tục vị trí của ta. Nếu như nó có bức tượng Sakhet, bọn chúng sẽ chào đón và tôn vinh nó. Ta có thể thoái lui trong mãn nguyện. Nhưng giữa bọn ta có sự khác biệt. Nó quá kiêu hãnh nên không muốn ta giúp đỡ. Nhưng ta phải giúp nó. Vì chính nó và cũng vì những thành viên chi tộc Ekat. Hai đứa có hiểu được không?” Khuôn mặt Bae dịu lại. Lão bước đến gần chúng hơn. “Ta làm điều này cũng vì nó. Hãy cho ta biết có thể tìm thấy thằng cháu ta ở đâu?”

Dan nhìn Amy. Có phải con bé thật sự tin điều này không? Mắt Amy đã dịu đi. Dan kéo mạnh khuỷu tay chị nó, buộc Amy bước lui lại. Thình lình, nó nhận thấy rằng mình đang ở trong tầm với chiếc gậy của Bae.

“Rất tiếc phải nói với ông điều này,” Dan nói. “Nhưng ông Alistair đã chết rồi.”

Bae nhìn Dan giận dữ. Dan chằm chằm nhìn lại lão, không chớp mắt.

“Thật lấy làm tiếc,” cuối cùng Bae lên tiếng, “là bọn mày đã nói dối.”

Sự yếu ớt chợt biến mất. Bae chuyển động nhanh một cách đáng kinh ngạc. Lão vung chiếc gậy lên và khua nó vào góc xa của trần nhà. Từ một trong những viên ngọc nạm vào đầu gậy bắn ra một tia laser. Hai đứa nghe thấy một tiếng rì rì nho nhỏ.

Một tủ kính kích thước bằng một căn phòng nhỏ từ trên trần sập xuống. Hai đứa nhận ra Bae đã lừa để lùa chúng vào một chỗ thì đã quá muộn. Tụi nó bị nhốt bên trong bốn bức tường làm bằng nhựa siêu cường và hoàn toàn không có một cánh cửa nào.

“Bọn mày sẽ vẫn ở đó cho đến khi chịu nói ra sự thật,” Bae bảo. “Một cuộc trưng bày hai đứa trẻ ngu ngốc dành cho các hậu duệ của Katherine thưởng thức.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...