7 Kiếp Nhân Duyên

Chương 15: Yêu Hậu Pháo Hôi 2



Mộ Thanh Yên suýt chút nữa không nhịn được kích động mà tiến lên hành hung Quân Bắc Hàn một trận. Tên hỗn đản này, chiếm tiện nghi còn khoe mẽ, quả thực vô sỉ vô lại! Thấy vẻ mặt Mộ Thanh Yên, Quân Bắc Hàn cười vui vẻ hơn, khóe miệng cong lên cười cực kì đẹp. Mạnh Tử Nam thấy Quân Bắc Hàn tươi cười rạng rỡ, cho là hắn rất là hài lòng với lần tuyển tú này. Ông ta đã bắt đầu tưởng tượng hậu cung của Quân Bắc Hàn ba nghìn giai nhân, con cháu thành đàn, cảnh tượng vận mệnh Thanh quốc thịnh vượng.

“Hoàng thượng, bốn vị tú nữ này, người có thích ai không ạ?”

Quân Bắc Hàn phất tay lên: “Tiếp tục đi.”

Mạnh Tử Nam sững sờ, ông ta thấy Quân Bắc Hàn cười vui vẻ như vậy, còn tưởng rằng đều thích hết, sao lại cho qua luôn?

Ông ta hơi ngu người rồi đó. Nhưng vẫn cho người đưa bốn vị tú nữ xuống.

“Hoàng thượng đều không thích sao?”

“Dáng dấp đều không xinh đẹp bằng nàng, khí phách cũng không sánh nổi với nàng, thủ đoạn càng không cao minh hơn nàng, quan trọng là, công phu trêu chọc trẫm đều kém xa nàng, cần làm gì?”

Mộ Thanh Yên giật giật khóe miệng, nàng thật sự rất muốn đè Quân Bắc Hàn xuống đánh một trận. Cái thằng ranh này, càng ngày càng kỳ cục. Câu nào cũng đùa giỡn nàng, trêu chọc nàng, nàng không phát uy thật lấy nàng làm trái hồng mềm mà bóp sao? Mộ Thanh Yên trừng mắt giận dữ nhìn Quân Bắc Hàn, hắn sờ mũi một cái, thoáng thu liễm một chút, nhưng sự đắc ý bên khóe mắt vẫn không thu lại được. Cái thằng ranh này, bộ dáng hiện tại này, giống như hành khất* mấy chục năm đột nhiên phát hiện mỏ vàng.

Liên tiếp bốn tốp tú nữ đều đi qua, Quân Bắc Hàn cũng không thèm nhìn nhiều, chẳng hứng thú gì. Vốn gương mặt Mạnh Tử Nam đang hưng phấn cũng suy sụp xuống theo, đây là tiết tấu của sự thất bại à?

Mộ Thanh Yên một tay đỡ đầu ngáp một cái. Người thì đẹp, chỉ tiếc chẳng vào nổi lòng Quân Bắc Hàn. Một nhóm cuối cùng, nếu vẫn chọn không được, lần này liền thật sự thất bại.

Lúc này, chỉ nghe thái giám báo danh hô: “Đan Tiểu Nghiên, Lý Quân Tuệ, Trác Thiện Thủy, Lãnh Lâm Sương.”

Lúc nghe được ba chữ Lãnh Lâm Sương này, Mộ Thanh Yên giật mình một cái, sâu ngủ đều chạy mất hết. Phản ứng này của nàng lập tức đưa tới ánh mắt tò mò của Quân Bắc Hàn. Thế là hắn cũng hứng thú theo.

Mộ Thanh Yên trở nên kích động, tới đi tới đi tới đi, nữ chính bạch liên hoa tới nào! Nàng không khỏi hoạt động ngón tay mình một chút, chuẩn bị động thủ bóp chết. Nghĩ xem, nàng làm yêu hậu hơn ba năm rồi, hôm nay rốt cuộc phải khai trai, rốt cuộc phải đại khai sát giới, rốt cuộc phải tàn bạo một lần. Mộ Thanh Yên liền hưng phấn lên, bóp chết bạch liên hoa ra sân, tức chết lục trà nữ Dao Cơ kia!

Loading...

Thế là, dưới ánh mắt sáng quắc của Mộ Thanh Yên, bốn tú nữ cuối cùng chậm rãi đi tới. Các nàng cúi đầu, nhất tề quỳ xuống, động tác mười phần chỉnh tề tiêu chuẩn.

“Dân nữ tham kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, tham kiến thái hậu, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

“Đứng lên đi” Quân Bắc Hàn phất tay một cái.

“Đều ngẩng đầu lên đi.”

Mộ Thanh Yên gấp gáp muốn xem bạch liên hoa kia đẹp bao nhiêu! Trên mệnh cách miêu tả kinh thiên động địa khiếp quỷ thần như vậy, nàng cũng muốn nhìn xem có thể đẹp thành thế nào! Thế là, bốn tú nữ nhất tề ngẩng đầu lên. Giữa lúc nàng muốn các tú nữ báo tên, tay nàng bỗng nhiên run một cái, chén trà trong tay liền nghiêng đi. Nàng vội đỡ lấy, không đỡ còn tốt, vừa đỡ thì toàn bộ chén trà đều rơi xuống. Ngu xuẩn giống như trước đây nhìn thấy hồ ly, giống nhau như đúc!

“Thái hậu, người làm sao vậy?”

Tất cả mọi người ngẩng đầu khiếp sợ nhìn Mộ Thanh Yên.

Mộ Thanh Yên thì khiếp sợ nhìn Lãnh Lâm Sương.

“Không, không có gì.”

Mộ Thanh Yên thu lại vẻ mặt, khôi phục như thường. Nhưng trái tim nhỏ của nàng nhảy nhót bịch bịch, có cần kích thích vậy không! Lục trà nữ Vu Sơn Thần Nữ Dao Cơ vậy mà tự mình hạ phàm! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cô ta là tiên, nàng là người, lần này bóp không chết nổi...

Trong lòng Mộ Thanh Yên không ngừng gào thét, khó lắm mới đại khai sát giới một lần, khó lắm mới muốn đoạt mạng người một lần. Vậy mà đến một kẻ bóp không chết aaaa! Mộ Thanh Yên không khỏi hồi tưởng lại mệnh cách kia, bỗng nhiên thấy lạnh người. Ôn nhu hiền thục, hiền lành mỹ lệ, tình cảm chân thành của Quân Bắc Hàn, Lãnh Lâm Sương? Quân Bắc Hàn cùng Lãnh Lâm Sương nâng đỡ lẫn nhau, dắt tay vượt hoạn nạn, đấu trí với Mộ Thanh Yên và Mạch Lưu Thương? Lãnh Lâm Sương còn luôn bị Mộ Thanh Yên đố kị làm khó dễ khiến Quân Bắc Hàn rất đau lòng, càng căm hận Mộ Thanh Yên hơn?

Viết ghê tởm như vậy, thì ra là cô ta muốn tự mình lên, cùng chung hoạn nạn với Thương Lăng sao? Bồi dưỡng cảm tình ư? Sợ nàng lại thay đổi mệnh cách, hủy hoại thiết kế của cô ta? Nghĩ thật là chu đáo nha! Mộ Thanh Yên cái khác không biết chứ phá hoại, đùa chết người thì lại rất am hiểu. Đặc biệt đời này giết chết nhiều người như vậy, làm sát thủ mặt lạnh mười lăm năm, nàng sẽ nương tay à?Trong lòng Mộ Thanh Yên không khỏi cười nhạt, xuống đúng lúc đấy, còn đang buồn lần trước không kịp hành hung Dao Cơ một trận, đang cảm thấy tiếc đây này!

Thừa dịp Mạnh Tử Nam giới thiệu bốn tú nữ kia, Mộ Thanh Yên không khỏi chuyển ánh mắt cho Mạch Lưu Thương. Nàng phát hiện con hàng Mạch Lưu Thương này lại đang ngẩn người, thì ra toàn bộ quá trình đều không nghe mà vẫn luôn ngẩn người sao? Gần đây hắn rất thích thất thần nha! Rốt cuộc, Mạch Lưu Thương cảm giác được Mộ Thanh Yên gào thét nên xoay đầu lại. Mộ Thanh Yên nhìn Mạch Lưu Thương, làm khẩu hình với hắn.

“Hồ ly, con hàng trước mắt này, ngươi không có lý do đánh không lại chứ?”

Lúc này, Mạch Lưu Thương mới quay đầu nhìn về phía bốn tú nữ, hắn nhíu mày một cái, liếc mắt liền phát hiện trong bốn người có một người là tiên.

“Ai đây? Tới tìm ngươi trả thù à?” Giọng Mạch Lưu Thương nhẹ nhàng vang lên bên tai Mộ Thanh Yên.

“Vu Sơn Thần Nữ, Dao Cơ ”

Lông mi Mạch Lưu Thương khẽ rung một cái, thần sắc có chút kinh ngạc.''Ta nghe nói Vu Sơn Thần Nữ là tuyệt sắc, chỉ dạng này thôi à? Xấu hơn cả ngươi.”

“...”

Mộ Thanh Yên giật giật khóe miệng, gọi con hàng này tới là để cho hắn độc miệng à?

“Đây không phải là trọng điểm được không? Trọng điểm là ngươi nhất định sẽ không thể không đánh lại cô ta đúng không? Ngay cả ta đều có thể đánh cô ta chứ đừng nói tới tam hoàng tử Vương tộc Thanh Khâu Cửu Vĩ Hồ.”

“Ồ, thì ra lúc Tư Mệnh muốn cầu cạnh ta có thể khen tặng như vậy.”

“Hồ ly chết tiệt, đừng nháo! Nói đàng hoàng đi!”

“Đàng hoàng chính là, tùy ngươi muốn chỉnh thế nào, có ta ở đây, cô ta không đả thương được ngươi.” Mộ Thanh Yên nghe được câu trả lời của hồ ly, trong lòng nhất thời sảng khoái vô cùng.

Vừa đúng lúc Mạnh Tử Nam cũng giới thiệu xong. Lúc này đang chờ Quân Bắc Hàn quyết định. Sắc mặt Quân Bắc Hàn lúc này rất khó coi, mười phần âm trầm.

Mộ Thanh Yên có chút khó hiểu, con hàng này vừa nãy chẳng phải còn rất vui hay sao? Làm sao trong nháy mắt liền nhăn mặt suy sụp thế? Trẻ con hay lật mặt, rất thích hợp với thằng ranh Quân Bắc Hàn này. Bất quá, lúc này Mộ Thanh Yên không có tâm tình quản hắn nhiều như vậy. Mộ Thanh Yên đứng dậy, đi xuống từng bước tới trước mặt Lãnh Lâm Sương thì dừng lại.

“Ngươi tên là gì?”

“Ta tên Lãnh Lâm Sương.”

Lãnh Lâm Sương nhìn Mộ Thanh Yên, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt lại cung kính. Cô ta vừa dứt lời, khóe miệng Mộ Thanh Yên xẹt qua một nụ cười lạnh lùng, lập tức nâng tay lên. Theo sau chính là một tiếng tát vang dội, vang vọng toàn bộ đại điện, làm cho lòng người chấn động.

“Bốp”

Tất cả mọi người đều khiếp sợ, bao gồm cả Lãnh Lâm Sương vừa ăn một cái tát. Lãnh Lâm Sương che mặt, quay đầu khiếp sợ nhìn Mộ Thanh Yên. Khuôn mặt nàng bị một cái tát sưng lên, khóe miệng tràn ra tơ máu.

“Vì sao người đánh ta?”

Lãnh Lâm Sương quả thực không thể tin được, Mộ Thanh Yên đi tới cho cô ta một cái tát, không có chút điềm báo nào, lại còn ra tay ác như vậy nữa! Mộ Thanh Yên nhếch miệng lên cười nhạt.

“Ngươi không có bất kỳ phẩm cấp nào, chỉ là một thảo dân mà có tư cách gì tự xưng ta trước mặt ai gia?”

Lãnh Lâm Sương nhíu chặt mày nhìn Mộ Thanh Yên, trong mắt tràn ngập hận ý, cô ta hận không thể nhào lên xé Mộ Thanh Yên ngay bây giờ. Thế nhưng Quân Bắc Hàn vẫn còn đó, cô ta không thể bại lộ, chỉ có thể nhịn xuống toàn bộ. Lãnh Lâm Sương cắn môi, trong mắt trào ra từng vệt nước mắt, nhìn hết sức đáng thương.

“Thái hậu nương nương, dân nữ...”

Lãnh Lâm Sương lời còn chưa nói hết, lại một tiếng “Bốp” thanh thúy vang dội toàn bộ đại điện. Bên mặt còn lại của Lãnh Lâm Sương bị đánh sưng to, cả khuôn mặt đều biến dạng.

“Ngươi...”

“Làm sao? Ai gia giáo huấn ngươi, ngươi không phục à? Ngươi còn dám trừng ai gia sao?” Khóe miệng Mộ Thanh Yên hiện lên một tia cười lạnh. Cái tát thứ nhất, là đánh vì một nhà Hạ gia chết thảm.

Cái tát thứ hai, là đánh vì ủy khuất chính nàng phải chịu. Lục trà nữ này, nàng đã sớm muốn đánh cô ta rồi!

Không tìm đường chết thì không phải chết, tự mình hạ phàm làm chi? Nàng vẫn đang giằng co cùng lục trà nữ này, chỉ cần có nàng ở đây một ngày, Dao Cơ cũng đừng mơ yên ổn! Xem ai đùa chết ai nha!

Lúc Lãnh Lâm Sương đang khiếp sợ không thôi, Mạnh Tử Nam bỗng nhiên đứng lên chỉ vào Lãnh Lâm Sương nói: “Va chạm với thái hậu nương nương mà còn không quỳ xuống?”

Toàn thân Lãnh Lâm Sương run lên, trực tiếp quỳ xuống. Thân thể cô ta vẫn luôn liên tục run rẩy, người khác đều cho là cô ta sợ tới run. Mộ Thanh Yên lại rõ ràng, cô ta đang giận đến run người. Chắc là lúc này đang nghĩ làm sao để đối phó mình nhỉ? Bất quá, lúc này Mạnh Tử Nam lại nhảy ra cứu nguy.

“Thái hậu nương nương, tiểu tú nữ không hiểu chuyện, không đáng để người tức giận.”

Mạnh Tử Nam tươi cười ngăn cản, tận lực giải vây thay Lãnh Lâm Sương.

“Ta lại không cho là như vậy, trước mặt thái hậu tự xưng ta là bất kính thái hậu, bị phạt mà chẳng những không biết ăn năn còn trợn mắt nhìn, chính là coi rẻ hoàng quyền.”

Mạch Lưu Thương cong môi cười nhạt, thêm mắm dặm muối.

” Tú nữ nho nhỏ lại có gan dám làm việc này, về sau thái hậu còn uy nghiêm gì nữa, còn phục chúng thế nào nữa?”

Mạch Lưu Thương cũng biết đời trước Mộ Thanh Yên ăn bao nhiêu quả đắng nên lúc này châm ngòi thổi gió theo, tuyệt đối không đồng tình với Dao Cơ. Chính mình có lỗi, ai cũng không ngăn cản được. Mạch Lưu Thương chặn tất cả lời cứu nguy của Mạnh Tử Nam về.

Ông ta cũng không phải muốn cứu Lãnh Lâm Sương, nhưng tú nữ là ông ta tuyển ra đến, thái hậu ra tay không lưu tình chút nào, mặt mũi ông ta rất khó coi. Đặc biệt là hoàng thượng còn không lên tiếng nữa.

Mạnh Tử Nam chuyển hướng về phía Quân Bắc Hàn, ông ta nói: “Hoàng thượng, người xem chuyện này...”

Lúc này, Lãnh Lâm Sương ngẩng đầu, hai bên gò má sưng cao, còn có nước mắt từng hàng, cắn chặt môi, khiến cô ta càng có vẻ điềm đạm đáng yêu. Liếc mắt nhìn thấy như là nữ tử yếu đuối bị khi dễ, khiến người ta sinh ra một cỗ ý muốn bảo vệ. Lãnh Lâm Sương cứ thống khổ, tràn ngập ước ao cùng mến mộ nhìn Quân Bắc Hàn như vậy, chờ hắn mở miệng, chờ hắn tới giải cứu cô ta. Như là trong mệnh cách đã viết, gặp nhau, làm bạn, hiểu nhau, yêu nhau, sinh tử gắn bó
Chương trước Chương tiếp
Loading...