7 Kiếp Nhân Duyên

Chương 7: Tâm Loạn



“Vẻ mặt này của ngươi là gì? Mặc dù ta tú sắc khả xan, nhưng ngươi sẽ không muốn ăn sạch sành sanh ta đó chứ?” Khóe miệng Mạch Lưu Thương mỉm cười, cười mười phần tự tin.

Mộ Thanh Yên giật giật khóe miệng, bỗng nhiên nàng dựa lên trước, kề sát vào mặt Mạch Lưu Thương.

“Vẻ ngoài không tệ, chỉ là không biết mùi vị thế nào?” Khóe miệng Mộ Thanh Yên xẹt qua một nụ cười giảo hoạt.

Đối phó với lưu manh, biện pháp duy nhất chính là phải lưu manh hơn hắn. Đây là kinh nghiệm có được khi Mộ Thanh Yên đối phó với Quân Bắc Hàn.

“Hoặc là ngươi nếm thử đi?” Mạch Lưu Thương mặt không đổi sắc, ung dung nói.

Mộ Thanh Yên hít sâu một hơi, nàng cảm thấy yêu hậu nàng đã đủ lưu manh rồi! Lưu manh đến nỗi ngay cả Quân Bắc Hàn cũng thua nàng, nhưng nàng vạn lần không nghĩ tới, gian thần Mạch Lưu Thương này càng lưu manh hơn nàng!

Mộ Thanh Yên đơ hai giây, đang định tìm bậc thang đi xuống thì một giọng nói mang theo vài phần trẻ con lại âm trầm truyền đến.

“Hai người các ngươi đang làm gì?”

Mộ Thanh Yên bị dọa giật mình, quay đầu lại thấy Quân Bắc Hàn âm trầm đứng ở cửa viện.

Mộ Thanh Yên đột nhiên chột dạ, rụt người về.

Mà Mạch Lưu Thương thì mặt không đổi sắc, người bất động cười như trước.

“Sao người lại đến đây?” Mộ Thanh Yên kinh ngạc hỏi.

Lúc này, Tử Tô vội vội vàng vàng chạy vào, đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt bối rối.

Thấy tình cảnh này vội quỳ “phịch” xuống.

“Thái hậu, nô tỳ có tội, nô tỳ không thể ngăn hoàng thượng...”

Mộ Thanh Yên thở dài, phất tay một cái: “Ngươi lui xuống đi.”

Tử Tô vội vàng đứng dậy rời đi.

Thì ra là Quân Bắc Hàn xông tới, thằng ranh này, gan lại to ra à?

“Vi thần tham kiến hoàng thượng ”

Loading...

Mạch Lưu Thương đứng bên cạnh ghế quý phi hành lễ với Quân Bắc Hàn. Quân Bắc Hàn nổi giận, hắn đi tới trước mặt Mộ Thanh Yên.

“Trẫm nghe nói thái hậu triệu kiến thừa tướng, chắc là có việc gấp, nếu là việc gấp thì trẫm nên chia sẻ. Không biết thái hậu cùng thừa tướng đang thương thảo chuyện quan trọng gì?” Quân Bắc Hàn nghiến răng nghiến lợi.

Mộ Thanh Yên thu liễm thần sắc, ngồi ngay ngắn, bày ra tư thế thái hậu. “Cũng không có chuyện quan trọng gì, chỉ là ai gia chưa quen thuộc triều chính lắm, có một số việc muốn thỉnh giáo thừa tướng thôi.”

“Ồ? Chuyện gì cần thỉnh giáo trên ghế quý phi luôn?” Quân Bắc Hàn không bớt giận.

Mộ Thanh Yên nhíu mày, chẳng hiểu cái thằng ranh con này sao cứ níu Mạch Lưu Thương không tha vậy.

“Hoàng thượng, tuổi người còn nhỏ, chờ sau khi lớn lên sẽ biết.”

Nghe nói thế, sắc mặt Quân Bắc Hàn càng thêm khó coi. Việc sau khi lớn sẽ biết, còn có thể là chuyện gì! Nhìn sắc mặt Quân Bắc Hàn, Mộ Thanh Yên càng khó hiểu, thằng ranh này sao gần đây hỏa khí lớn dữ vậy! Lừa kiểu gì cũng không được, mệt tâm quá đi.

“Thật sao? Thì ra trong mắt thái hậu, trẫm chính là đứa trẻ không hiểu chuyện?”

“Hoàng thượng, đừng náo loạn được không?”

Mộ Thanh Yên rất đau đầu, trông trẻ con thật là khó, rất khó, rắc rối đặc biệt nhiều, trở mặt đặc biệt nhanh.

“Cho nên thái hậu cảm thấy trẫm dễ lừa à? Ngươi đừng quên, phụ hoàng mới vừa mất, tang lễ còn chưa cử hành, ngươi đừng quá sốt ruột!”

Mộ Thanh Yên sững sờ, trong đầu thằng ranh này đang chứa thứ gì vậy? Một mực đến tìm ngược đãi à?

“Hoàng thượng, xin người chú ý lời nói một chút!” Mộ Thanh Yên cũng hại não.

“Hoàng thượng, thái hậu, hai người bớt giận được chứ?”

Mạch Lưu Thương ở một bên mười phần bất đắc dĩ.

“Không được!”

“Không được!”

Hai người trăm miệng một lời.

“Không bằng để vi thần giải thích một lần?”

“Không được!”

“Không được!”

Mạch Lưu Thương rất bất đắc dĩ, ở trên cao nhìn xuống hai đứa nhóc mười mấy tuổi này, nội tâm tan vỡ.

“Vi thần xin cáo lui ”

Mạch Lưu Thương không đợi hai người trả lời, xoay người một cái mất dạng. Thật ra hắn cũng chả có ý định trợn mắt đối mặt hai người coi hắn là không khí này. Mộ Thanh Yên mắt lớn trừng mắt nhỏ với Quân Bắc Hàn vài giây.

Mộ Thanh Yên hừ một tiếng, tức giận nói: “Quân Bắc Hàn, người một lòng muốn bới móc khiến ta khó chịu sao?”

“Mộ Thanh Yên, làm thái hậu phải có dáng vẻ thái hậu! Ngươi đừng cứ câu tam đáp tứ được không?” Quân Bắc Hàn giận dữ.

“Ta câu tam đáp tứ bao giờ?” Mộ Thanh Yên khó hiểu.

“Vậy ý ngươi nói là bây giờ ngươi chỉ thông đồng với một mình Mạch Lưu Thương?”

“Vậy ý người là còn có người khác à?”

“...”

Quân Bắc Hàn lửa giận từ từ bốc lên, ẩn nhẫn cái gì, bình tĩnh cái gì, ngụy trang cái gì, tất cả đều quên sạch.

“Mộ Thanh Yên, ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi còn dám tới gần Mạch Lưu Thương, ta liền không khách khí với ngươi!”

“Quân Bắc Hàn, người quản quá nhiều rồi? Ta là mẫu hậu! Ta còn không để ý người, người lại tới hạn chế ta?”

“Không sai! Ta không thể để cho ngươi dâm loạn cung đình, họa loạn giang sơn!”

“Tiểu tử thối, ba ngày không đánh nhảy lên mái nhà lật ngói, dám cưỡi lên đầu ta à!” Mộ Thanh Yên tức chết.

Nàng đột nhiên đứng dậy bước nhanh về phía trước, bắt lại cổ tay Quân Bắc Hàn, đang định đè xuống đất đánh. Ai mà biết nàng vừa mới bắt được Quân Bắc Hàn, thằng ranh này lại xô mạnh về phía trước. Nàng không kịp chuẩn bị ngã trên mặt đất. Quân Bắc Hàn bị Mộ Thanh Yên kéo cổ tay lộn nhào xuống đất theo nàng. Mộ Thanh Yên giận dữ, còn dám phản kháng? Xem ra mẫu hậu này chưa đủ uy nghiêm!

Hôm nay nhất định phải giáo huấn cái thằng ranh này mới được! Mộ Thanh Yên xoay người một cái đè Quân Bắc Hàn trên mặt đất, nàng trực tiếp ngồi trên người Quân Bắc Hàn đánh lên mặt hắn. Đánh mấy lần, sau đó Quân Bắc Hàn đỏ mắt, đưa tay tóm eo Mộ Thanh Yên khiến nàng rất ngứa. Nhưng vào lúc này, Quân Bắc Hàn thừa dịp Mộ Thanh Yên co người, trong nháy mắt bỗng nhiên đẩy ngã nàng, đè nàng trên mặt đất. Mộ Thanh Yên đẩy Quân Bắc Hàn ra, Quân Bắc Hàn lập tức không suy nghĩ nhiều như vậy, cúi đầu cắn một cái lên cổ Mộ Thanh Yên.

“A...”

Mộ Thanh Yên kêu thảm thiết, dùng sức đá Quân Bắc Hàn một cước, hắn bị đá lăn vài vòng trên mặt đất. Mộ Thanh Yên đứng lên đè Quân Bắc Hàn muốn tiếp tục đánh hắn. Đột nhiên, một bàn tay kéo cổ áo nàng xốc lên. Nàng vừa quay đầu lại liền thấy Mạch Lưu Thương đen mặt xách nàng đi.

“Người còn không tới thì chủ tử các ngươi muốn đồng quy vu tận luôn đấy!” Mạch Lưu Thương hét một tiếng.

Tử Tô và Tiểu Linh Tử vội vội vàng vàng xông vào. Vừa đến liền thấy Mộ Thanh Yên và Quân Bắc Hàn quần áo xốc xếch, đầu tóc rối bời, dáng vẻ mười phần chật vật. Khuôn mặt Quân Bắc Hàn bị đánh bầm tím, trên cổ Mộ Thanh Yên còn có vết máu. Hai người liếc mắt cũng biết hai vị chủ tử đánh nhau, một chút cũng không dám trễ nãi vội vàng qua đỡ lấy chủ tử nhà mình.

Quân Bắc Hàn bị mang về Ung Hòa Cung, trong Trường Nhạc Cung chỉ còn lại Mộ Thanh Yên cùng Mạch Lưu Thương.

Mộ Thanh Yên tức giận bất bình.

“Sao lại kéo ta ra, ta đánh hắn còn chưa đủ!”

“Hắn mười hai tuổi, ngươi cũng coi mình mười lăm tuổi sao? Đánh nhay với trẻ con, ngươi đánh một quyền, ta cắn một ngụm?”

Mạch Lưu Thương thở dài, lấy thuốc ra bôi trên cổ Mộ Thanh Yên.

“Tư Mệnh, tâm ngươi loạn “

Mộ Thanh Yên cúi đầu, yên lặng không nói. Quả thực ngẫm lại việc hôm nay đều thấy hoang đường, nàng dám cùng một đứa nhóc mười hai tuổi đánh nhau.

“Tư Mệnh, ngươi chỉ đầu thai thôi, tự đem tâm mình đầu thai luôn sao?”

Chân mày Mạch Lưu Thương hơi cau lại, trong giọng nói mang theo trách cứ và lo lắng.

“Ta không có ”

” Có phải ngươi thích Thương Lăng rồi không?”

“Vậy Minh Húc thì sao?”

Tim Mộ Thanh Yên bỗng nhiên đau đớn, trong đầu hiện ra cảnh hắn ôm nàng gào khóc trong chiến trường thây phơi khắp nơi. Khung cảnh kia, cảm giác kia, phần cảm tình kia, nàng giấu ở vị trí sâu nhất trong tim, lặng yên không một tiếng động, không động không chạm vào.

Nhưng một khi chạm vào, nhớ tới vẫn sẽ đau đớn.

“ Minh Húc chết rồi.”Giọng Mộ Thanh Yên rất thấp.

“Nhưng hắn còn sống ở trong lòng ngươi.” Mạch Lưu Thương thất vọng thở dài.

“Hắn chết rồi, thế nhưng ký ức của hắn không biến mất, vẫn còn ở chỗ Thương Lăng. Nếu có một ngày ngươi không giữ được mình, đi đào hắn ra thì làm sao bây giờ?”

“Sao lại như vậy được? Thương Lăng không phải, cũng sẽ không để Minh Húc chiếm giữ tâm hắn, ta hy vọng xa vời cũng vô ích, không có chính là không có.”

“Thật sao? Thật không có sao? Nếu như vậy, vì sao ngươi phải phân cao thấp khắp nơi với Quân Bắc Hàn?” Mạch Lưu Thương vươn ngón tay chỉ vào ngực Mộ Thanh Yên.

“Tư Mệnh, ngươi rõ ràng là hy vọng xa vời hắn vẫn còn, chỉ là ngươi không muốn thừa nhận.”

Mộ Thanh Yên cúi đầu cắn môi, im lặng không lên tiếng.

“Ta nghĩ ngươi sẽ hiểu chuyện, không nghĩ tới một thời gian không thấy ngươi, ngươi liền vứt tim mình rồi.” Mạch Lưu Thương nhíu chặt mày, trong giọng nói tràn đầy sự đau lòng cùng thất vọng.

“Ngươi quên trước đây ta đã nói gì với ngươi sao?” “Bảo ngươi rời xa Thương Lăng, bảo ngươi đừng dây dưa không rõ với hắn, ngươi cũng quên luôn rồi?” “Giúp ngươi miễn Mạnh bà thang là để ngươi thanh tỉnh thấy rõ ràng hết thảy, đừng để mình ngã vào, không phải để ngươi giao trái tim ra.” “Phát sinh nhiều chuyện như vậy, lẽ nào ngươi còn chấp mê bất ngộ sao?” “Ngươi có thật sự muốn đi theo Thương Lăng không? Để cho hắn thích ngươi, sau đó các ngươi ở bên nhau?”

Mộ Thanh Yên lắc đầu, trong lòng bỗng nhiên rất khó chịu, rất khó chịu.

“Không có, ta chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ trở về làm Tư Mệnh.”

“Nhưng những việc ngươi làm hoàn toàn đi ngược lại! Nếu ngươi muốn đi đường này ta sẽ không ngăn cản, chỉ là về sau nếu ngươi thất bại, tổn thương, vạn kiếp bất phục, đừng tới tìm ta.”

“Hồ ly, ngươi đừng thế này... Ta sai rồi... Ta sẽ không bao giờ mặc kệ mình xằng bậy nữa.”

Chóp mũi Mộ Thanh Yên có chút chua xót, giống như là phải vứt bỏ thứ gì rất quan trọng, khổ sở, bất cam, rồi lại không có lựa chọn nào khác.

“Ta sẽ buông bỏ hắn.”

Mạch Lưu Thương thở dài, hắn nói: “Tư Mệnh, ta sẽ không hại ngươi.”

“Ta biết ”

“Việc trước đây ngươi cũng không nhớ rõ, lỡ như dẫm lên thứ gì không nên đụng vào khiến mình rơi vào nguy hiểm, vậy phải làm sao bây giờ?”

Mộ Thanh Yên cúi đầu giống như một đứa trẻ mắc lỗi. Hồ ly nói không sai, nàng xuyên không đến, việc trước đây của thân thể này, nàng hoàn toàn không biết gì cả. Có thể xuất hiện ở chỗ kỳ quái như thế, phát sinh chuyện kỳ quái như thế, khiến mình chật vật như vậy, nhất định không đơn giản. Nàng không muốn nhảy vào vũng nước đục kia, nàng chỉ muốn trải qua ngày tháng thật tốt đẹp giống như trước, an an phận phận, vô cùng đơn giản ở Thiên Phủ Cung. Đây mới là ước nguyện ban đầu của nàng.

Hồ ly không nói thì suýt chút nàng đã quên.

“Hồ ly, ngươi đừng tức giận, ta sẽ không tới gần hắn nữa.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...