Ánh Sáng Của Đêm
Chương 9: À Quên Cô Là Kỷ Nử
Mặt trời nắng chói chang. Ngồi dưới góc cây. Dùng cái nón lá quạt cho tan đi cái oi bức của trưa hè. Đã lâu lắm rồi cô chưa phơi nắng lâu như vậy. Mồ hôi ướt đẫm như tắm. áo dính chặt cả vào người. Thở hòng hộc nóc nước. Nhìn ra giữa sân. Đầu trần, chân đất, áo quần sắn hết cả lên, như một con sóc nhảy chổ này, bay chỗ kia. Hết đống đinh rồi cưa gỗ. Hết cưa gỗ rồi buộc dây. Xông xáo cả lên để dựng lại cái nhà sập sệ tạm bợ của cô. Hắn vẽ vời lung tung rồi hỏi ý cô tới tấp. Nhìn cái bản vẽ chòng chéo hình vẽ cua bò, chi chít chữ nghĩa của hắn cô phát đau đầu, ù ù cạt cạt gật đầu cho hắn vui. Hắn lại hứng trí cắt, xây, đống buộc. Dựng nhà cho cô theo mô hình đó. Dù chỉ phụ hắn đút cơm, đơm nước. Lâu lâu mang cái rìu, cái búa cho hắn nhưng cô cũng mệt đến rã người. Nhiều lúc bốc hỏa cô đạp cho hắn mấy đạp không thương tiếc. Hắn cũng chỉ vô lại bỏ chạy. Chóc chóc lúc cô không để ý chọc ghẹo cô. Báo hại cô không ít lần đầu trần chạy giữa cái nắng gay gắt. Cô biết hắn làm là vì mình. Nhưng bắt một loài động vật sống về đêm như cô theo hắn tứ tung bay nhảy giửa trưa là một cực hình. Hậu quả của cực hình ấy là da cô đen đi trong thấy. Nắng còn làm cô rát người, khó chịu. Nhiều lúc điên người cô nhảy thẳng xuống ao gần đó. Khi nhảy rồi mới nhận ra mình không biết bơi. Ngụt lặng cầu cứu. Hắn không cứu thì thôi còn đứng cười đến gặp cả người lại. Cô không biết mình lên bờ lúc nào mà chỉ biết khi tỉnh lại mình đang nằm dưới góc cây. Y phục treo lung lẳng khắp nơi. Còn thân mình thì phủ bởi cái áo hôi hám đẫm mồ hôi của hắn. Cô nỗi điên kiên quyết đồi học bơi. đánh chết cô cũng không chịu xuống nước vào giữa trưa. Lại chẳng dậy sớm nỗi vào buổi sáng. Cũng chính vì thế mới phát sinh ra cái hiện tượng kì dị này. Hai tên có bệnh giữa cái lạnh cắt da của đêm bì bõm dưới ao. Trên trời vằng trăng tròn vành vạch treo lơ lững. Cái ao to, sâu trơ trội giữa rừng. Gió lùa từng cơn cắt da. Tiếng la hét om tỏi của cô hòa cùng tiếng cười sặc sụa xen lẫn tiếng ho đứt quảng của hắn hòa cùng tiếng côn trùng kêu và cái ánh nhìn phớt lờ kinh bỉ của hắc nương tử. Một cảnh tượng độc đáo có một không hai chỉ có thể làm được bởi cô và hắn.Cô phải về liều. Đánh chết cô cũng phải về liều. Không thể ở thêm một ngày nào nữa. Nhà không biết đến khi nào mới làm xong. Hắn thì cứ chóc làm chóc ngồi thở. Cô thì phải ngồi giữa cái nắng. Hắn sao lại bắt cô ngồi giữa cái nắng này chịu khổ trong khi cô có thể nghĩ ngơi trong liều cơ mà. Kể từ ngày hắn nỗi hứng dựng nhà cô cùng hắn chưa về liều. Thế là cô trốn hắn về liều. Nằm trằn trọc cũng chẳng nghĩ ngơi gì được. Thôi thì cô ngồi dậy soạn vài bộ đồ mua vài vò rượu cho hắn vậy. Đang soạn áo quần cô bị tiếng bàn tán bên ngoài làm phân tâm. Có người đang buôn chuyện. Vốn không phải người nhiều chuyện nên cũng không chú tâm. Đến khi nghe được tên mình cô mới bắt đầu chú ý lắng nghe. Họ nói gì? Họ không nói gì. Họ chỉ mắng. Mắng cô, mắng hắn. Mắng hắn bạc tình. Mắng cô hồ ly xảo trá. Họ dùng nhiều, rất rất nhiều lời khó nghe mắng cô và hắn. Nguyên nhân cũng vì hắn cùng sự lạnh lùng của hắn khi khước từ nhận tin từ Như Ý. Người ta nói hắn có mới nới cũ phụ bạc vợ nhà. Nào là lầm tin hắn. Xót thương Như Ý. Phỉ nhổ cô. Cô nóng. Cô giận. Là như ý bạc tình trước. Sao người chịu xỉ vả lại là cô và hắn. Cô giận vì mình một. Xót thương hắn đên mười. Cô nén không được ấm ức đập mạnh nghiên mực trong phòng. Lực đạo mạnh đến nỗi nghiên mực nứt đôi. Tiếng vọng ấy khiến bọn bà tám kia chú ý. Họ chạy vào liều. Thấy cô cùng gương mặt bốc hỏa của mình. Thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lấy lại ý thức. Có kẻ bắt đầu buông tiếng bè dĩu.- Tưởng ai. Thì ra là hồ ly tinh đại nhân. Hứ giẻ rách mà tưởng mình thanh cao.- Phải đó. Nhìn bộ dạng yếu đuối ngay thơ. Thì ra là một con đàn bà nghê tởm.Cô trừng mắt nhìn họ. Một gã với cái cằm nhọn hoắc cùng con mắt láo liên hất hàm phách lối tiến lại.- Ái chà còn kênh kiệu nữa.- Ái chà còn kênh kiệu nữa.Nói đoạn hắn nắm cằm cô. Ép cô nhìn hắn. Cô vùng ra. Nhưng càm lại bị hắn nắm chặc. Tức người cô vung tay tát hắn. Chỉ là… lực tát của cô cũng chỉ đủ gãi ngứa. Nhưng chính cái gãi ngứa ấy khơi gợi dục vọng trong hắn. Hắn dùng ánh mát đầy nhục dục dơ bẩn nhìn cô. Chính thế khiến cô thêm tức khí vung tay định tát hắn. Nhưng tay lại bị bắt giữa không trung. Cô tức mình vung nốt tay còn lại. Nhanh như cắt hắn buôn cằm cô chụp cả cánh tay còn lại. Hai tay của cô bị hắn vặn ngược đâu đớn vô cùng. Vũng vẫy cũng không được. Không động võ được ta động khẩu. Cô mắng chưởi hắn. Hắn xám mặt vì miệng lưỡi độc địa của cô. Nhưng nhanh chống mặt hắn trở nên vô lại. Hắn buông nụ cười sặc mùi dục vọng đến buồn nôn. Kề mặt gần tai cô. Buông hôi thở bốc mùi củng những lời chói tai.- Miệng lưỡi cũng độc đáo lắm. nhưng để đại gia nếm thử mùi vị của hồ ly tinh mê như thê nào mà có thể mê hoặc được gã đầu đất ngu ngốc Nhất Trung ấy.Cô hoảng hốt. Chưa kịp phản ứng hắn đã hôn cô. Kinh tởm. Thật kinh tởm. Hắn thô bạo hôn cô khiến cô không trở tay kịp. Dùng đôi mắt van xin sự cứu giúp của những người xung quanh. Chẳng những không được đáp lại còn bị người người kinh bỉ chỉ trỏ. Từng gương mặt một. Một sự kinh nhờn. Từng gương mặt một. Hình ảnh họ mờ nhòe bởi nước mắt. Những hình ảnh nhạt nhòa lạnh lẽo. Một sự ghê tởm rợn người từ miệng lan dọc khắp cô thể. Nhờ người không bàng nhờ mình. Cô cắn mạnh một cái. Hắn gáo lên tán chọ cô một bạc tai khiến cô ngã nhào ra đất. Còn hắn, khóe miệng còn vươn tơ máu. Mặt cô sưng lên đau rát. Dù không vững nhung cô vẫn có loạn choạng vừa bò vừa chạy. Đây là liều của Nhất Trung. Cô biết. Rất rõ. Từng ngóc ngách của căn phòng. Dưới gối, đầu giường. Dưới bàn. Đâu đâu cũng có vũ khí. Đoản đao, dao găm, trùy thủ. Từng món từng món. Cô vung loạn xạ. Máu tanh vươn vãi. Dù gươm có bén. Dù binh khí có lợi hại. Nhưng dưới tay cô chúng thật vô dụng. Cô cố dùng sức nhưng chỉ lưu được vài vết thương ngoài da trên thân thể chằng chịt sẹt mờ ngang dọc cũa bọn người kinh tởm. Xiêm y màu trắng nhuộm đỏ. Tóc rối tung. Áo quần cũng bị xé thành từng mãnh. Bản thân bất lực chống đỡ giửa rừng đàn ông hôi tanh dơ bẩn. Nước mắt cô chảy dài. Tay và chân sau một hồi vung loạn xạ cũng bị bắt được. Họ ném cô lên giường. Toàn thân bất lực ngã nhào. Toàn thân ê ẩm. Trái tim tê dại ra. Cô đau. Cả thể xác lẫn tâm hồn. Bị tát. Bị đánh. Khóe miệng vươn tơ máu. Nước mắt lăn dài lăn dài. Dơ bẩn. Gớm ghiết.- Kinh tởm. Cô yếu ớt mắng- Hả? Kinh? Tụi tao? Mày nhìn lại mày đi. Một con kỷ nữ mà cũng nói được hai từ này? Hạng đàn bà có thể dạng chân cho bất cứ thằng nào như mày có tư cách mắng tụi tao? Thứ rác rưỡi như mày còn tưởng mình là thiên nga? Mày cho rắng nhất trung thương mày thật? Mày tưởng mày đọ được với như ý. Hứ. Nực cười. Mày chỉ là thứ nó chơi qua đường. Được sủng ái vài ngày tưởng sẽ khoát được áo phượng hoàng? Mày chỉ là hạng rác rưởi. là tứ cặn bả của cuộc đời.- Hả? Kinh? Tụi tao? Mày nhìn lại mày đi. Một con kỷ nữ mà cũng nói được hai từ này? Hạng đàn bà có thể dạng chân cho bất cứ thằng nào như mày có tư cách mắng tụi tao? Thứ rác rưỡi như mày còn tưởng mình là thiên nga? Mày cho rắng nhất trung thương mày thật? Mày tưởng mày đọ được với như ý. Hứ. Nực cười. Mày chỉ là thứ nó chơi qua đường. Được sủng ái vài ngày tưởng sẽ khoát được áo phượng hoàng? Mày chỉ là hạng rác rưởi. là tứ cặn bả của cuộc đời.Trong đoàn cũng có con gái. Nhưng họ chỉ gương mắt nhìn cô bị đối xử tồi tệ. À. Phải rồi. Trong mắt họ cô không phải con gái. Phải rồi trong mắt họ cô thậm chí không phải con người. Là thứ dòi bọ mọt tiền đàn ông. Lắc hông theo địu nhạc. Nâng chén rượu. Sà vào lòng vạn vạn người không quen đổi lấy ba bữa cơm. Buông tiếng cười lả lơ đổi lấy một manh áo, mái che. Chúng tôi là vậy. Rẻ rúng dơ bẩn. Hạnh phúc bình thường của một con người lại là thứ xa xỉ. Yêu lại là điều mộng tưởng. Chúng tôi có quyền yêu ư? Có người yêu chúng tôi ư? Chúng tôi là con người cơ mà? Sao tình yêu của chúng tôi lại trở nên xấu xí méo mó vậy. Sao tình yêu của chúng tôi lại bị rẻ rúng như vậy? Vĩnh viễn phải làm vợ vạn người nhưng không ai thật sự là chồng của mình. Lúc xế chiều. Nhìn khói bếp, lửa hồng. Nhìn mâm cơm quây quần sau những manh ván khép hờ lòng dáy lên trùng trùng ngưỡng mộ. Nhìn nữ nhi thường tình cũng nhân tình thả đèn kết tóc còn mình ôm đàn ca hát. Rồi khi tàn hoa bại liễu còn lại gì ngoài sự rẻ rúng lạnh nhạt của người đời. Sự kinh tởm của ngay cả những kẽ từng nâng niu chiều chuộng ta? Sự sỉ vả của mọi người. Họ bị tước đoạt tức cả, kể cả quyền lợi thiêng liêng và cao quý nhất của người con gái. Làm mẹ. Kỷ nữ không thể có con. Lặng lẽ cô độc. Là ai? Vì sao? Chúng tôi đang gánh tội gì? Hàng ngàn câu hỏi cất lên trong đêm đen tuyệt vọng. Nhưng lại không có lời đáp. Không ai đáp lời chúng tôi. Không ai nghe chúng tôi. Không ai cần chúng tôi. Những con đom đóm cố gắng lập lòe cái ánh sáng yếu ớt giữa đêm tàn. Những con thiêu thân lao đầu vào ngọn lữa phù phiếm tự thiêu hủy bản thân rồi tan biến. Một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi thiếu nữ.Cô lững thững như người mất hồn. Cô không nhớ làm sao mình lại có thể đến được đây. Những ký ức cứ hỗn loạn bay nhảy trong đầu. Cô chỉ biết, khi tỉnh lại, cô đã ở nơi này. Toàn thân đây nhức. Khóe mi còn vươn vết máu. Toàn thân hắc lên mùi tanh tưởi. Cô khóc. Cô biết cô khóc không vì những ngón tay đánh đàn quý giá bị gãy. Cô khóc không vì bộ y phục yêu thích bị xé nát. Cô khóc vì thân phận vồn dĩ bần cùng như cô gắng vùng vẫy giữa mãnh đời nghiệt ngã bị chà đạp. Cô khóc. Nức nỡ. Đã lâu rồi không khóc. Thì ra khóc mệt đến vậy. Nghĩ tới tình cảnh lúc ấy. Cô trống rỗng. Trong sự trống rỗng cô lại nghĩ tới hắn. Nghĩ tới nụ cười tỏa nàng của hắn. Nghĩ tới cử chỉ nhẹ nhàng của hắn. Nghĩ tới cô yêu hắn như thế nào. Càng nghĩ càng khóc dữ dội hơn. Đang nghĩ đến hắn. Hắn lại đến. Thân hình hắn méo mó nhạt nhòa qua lớp nước mắt mỏng. Hắn ở đó. Đối diện cô. Nhìn cô. Chỉ nhìn cô. Cô gục mặt vào gối. Không muốn nhìn thấy hắn. Giọng nói hắn lại lọt vào tai cô. Dịu dàng ôn nhu như mọi lần.- Nàng sao vậy. bị thương? Tại sao?- … cô lắc đầu không đáp.- Ngoan ngước lên ta xem nào.- Ngoan ngước lên ta xem nào.Hắn khẽ nâng cằm cô. Khi ánh mắt cô chạm mắt hắn. Thấy nét sững sờ thoát hiện trên gương mặt vốn luôn cười vô lại của hắn. Cô chạnh lòng? Cô vùng vẫy. Cô đuổi hắn. Cô nhảy xuống sông. Cô trốn hắn. Gương mặt hắn thoáng nhăn. Nhưng không lâu sau hắn rời đi. Đuổi là cô. Nhưng khi hắn đi cô đau lại thấy hụt hẫng. Cô gục người xuống. Cả người chìm trong dòng sông lạnh buốt. Lạnh lắm. Rất lạnh. Cô nghĩ mình cứ thế chìm đến tân đáy. Bàn tay bé nhỏ nám lấy một bàn tay quen thuộc. Toàn thân sà vào vòng tay ấm. Không quá to nhưng đủ ôm trọn cô. Cánh tay mạnh mẽ ôm chặc cô kéo lên. Khi mở mắt ra bắt gặp đôi mắt hắn. Hắn không nói, nhìn cô. Chỉ nhìn cô. Cả hai cùng nhau ướt đẫm. Hắn ôm chặc cô. Gió không nhừng thổi. Cả khu rừng lào xào tiếng lá. Hắn vẫn ôm lấy cô. Hơi ấm từ vòng tay ấy khiến cô cảm thấy ấp áp hơn tất cả. Rất ấm. “Ấm áp nhất không phải mùa xuân. Không phải đệm dày. Chỉ đơn giản là vòng tay khép hờ của ngươi”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương