Ánh Tà Dương
Chương 27
Lên giường rồi, tim Hàn Lương vẫn đập nhanh không thôi, trải qua sống chết trong nháy mắt, cảm giác sống sót sau tai nạn khiến Hàn Lương hết sức sợ hãi, lần đầu tiên cảm nhận được tử vong gần sát như vậy. Trước đây sau khi cha và Đỗ Nhạc qua đời, có một dạo Hàn Lương cảm thấy cuộc đời thật vô vị, chết đi cũng có thể là một loại giải thoát. Nhưng hôm nay khi thật sự trải qua tình trạng cận kề cái chết, mới biết sinh mệnh tuyệt vời thế nào, đáng quý thế nào. Trước khi chết, Đỗ Nhạc vẫn vui vẻ cười, nhìn thấy cô đau lòng, anh vẫn cười. Cô từng hỏi anh vì sao còn cười được, thật sự vui vẻ đến thế sao. Đúng vậy, bây giờ cô mới hiểu được câu trả lời của Đỗ Nhạc: Có thể sống, tất nhiên phải vui vẻ. Hàn Lương lại nghĩ tới Chu Đông Dã có nét cười tương tự Đỗ Nhạc kia, người đã xuất hiện trong tâm trí cô khi ngỡ mình phải chết, người khiến cô cảm thấy ấm áp. Thật ra Hàn Lương hơi kinh ngạc, cô vẫn cho rằng đến thời điểm đó, người cô nhớ đến hẳn phải là Đỗ Nhạc, nào ngờ là Chu Đông Dã. Sao lại là anh chứ?! Đây là tình yêu? Hay chỉ là thói quen? Nhớ tới tươi cười sảng khoái của Chu Đông Dã, nhớ tới Chu Đông Dã điềm tĩnh nói thích cô, nhớ tới ôm ấp ấm áp của Chu Đông Dã, nhớ tới nụ hôn ngọt ngào của Chu Đông Dã, nhớ tới những bức thư dài lải nhải của Chu Đông Dã, Hàn Lương nhẹ nhàng mỉm cười. “Đỗ Nhạc, tạm biệt.” Hàn Lương khẽ nói với bản thân. “Hàn, cô đang nói gì thế? Vừa rồi cô sợ không?” Hiển nhiên là Jodie không ngủ được, xoay người hỏi. “Sợ, sợ muốn chết ấy, ha ha.” Hàn Lương cười hai tiếng trào phúng: “Nếu không phải cô tới kéo tôi, chắc chắn tôi không thể bước được một bước, sợ đến nhũn chân rồi mà.” Jodie nghe vậy cười khanh khách, lát sau mới nhẹ giọng nói: “Tôi cũng rất sợ, lúc nổ súng tay đang run rẩy, còn nghĩ tới cha mẹ và bạn trai, khi đó mới đột nhiên cảm thấy tôi rất yêu bọn họ.” “Cô thật dũng cảm, còn quyết đoán nữa, nếu không có cô kiểu gì tôi cũng chết ở đó.” Hàn Lương nhất thời không biết nên an ủi cô gái bất thình lình sầu não này thế nào, đành phải khen biểu hiện vừa rồi của cô, trên sự thật cũng đúng như thế. Quả nhiên, cô gái trẻ vừa nghe liền cười, “Cô cũng rất dũng cảm mà, tôi nghe thấy tiếng cô nổ súng. Hôm nay chúng ta thật may mắn phải không? Tôi muốn gọi điện thoại, nghe giọng nói của bọn họ, chà, yêu họ chết mất.” Nói xong, Jodie nghịch ngợm chớp mắt đưa tình với Hàn Lương, đi sang một bên gọi điện. Hàn Lương cười nhìn cô bước đi, nghĩ tới lời nói vừa rồi. Yêu ư? Bởi vì yêu, cho nên mới ở thời khắc như vậy nghĩ đến anh ấy sao? Hàn Lương lắc lắc đầu, đặt ý tưởng đột nhiên nảy ra này sang một bên. Mở máy, quyết định viết cho anh một bức thư. Miêu tả hết phong cảnh của các điểm đến trong ngày hôm nay, ngoại trừ che giấu vụ kinh hồn ban đêm, những thứ khác đều kể lại cực kỳ chi tiết. Sau khi viết xong một bức thư du ký cực kỳ hoàn hảo cực kỳ vui vẻ, cô mới mở hòm thư, thấy có một thư mới chưa đọc, vừa được gửi đến. Nhấn vào xem, bức thư hiện ra ngoài dự đoán, đánh mạnh vào tâm hồn vẫn chưa bình ổn sau trận kinh hồn kia của Hàn Lương. Ấm áp ấm áp, hạnh phúc hạnh phúc, xót xa xót xa, Hàn Lương cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người khẽ phát run, tuy vừa rồi cô bắt buộc đè nén nỗi sợ hãi của bản thân, nhưng kỳ thật đến bây giờ mới coi như hoàn toàn dứt bỏ được. Cầm nước mắt, mở điện thoại, nghe thấy đầu dây bên kia vang lên một giọng nam ấm áp: “Anh là Chu Đông Dã đây.” *Cùng đêm, bên này Chu Đông Dã vẫn là buổi chiều. Hôm nay Chu Đông Dã nhận được thư của Hàn Lương, vẫn mang giọng điệu vui sướng, hay nên nói là, có vẻ vui sướng hơn lúc trước. Phong cảnh Luxor, đồ ăn Luxor, hành trình ngày mai, kèm cả hình ảnh, cả nội dung, thật giống như du ký của một người vô cùng hạnh phúc. Nhưng mà chưa nói nhớ anh, Chu Đông Dã có phần không hài lòng, đọc lại bức thư một lần, aiz, nhưng anh rất nhớ Hàn Lương. Nhìn xem căn phòng lạnh lẽo cũ nát này, không có Hàn Lương, vì sao liền mất đi sự ấm áp như vậy? Chu Đông Dã cảm thấy trống rỗng, rất muốn ôm cô, hôn cô. Anh thở dài, bắt đầu hồi âm, nhưng nên viết gì đây? Hơn nửa giờ nhìn màn hình trắng xóa, một chữ cũng chưa viết được, Chu Đông Dã bất đắc dĩ, bất đắc dĩ, bất đắc dĩ, thở dài, đánh một trăm tám mươi chữ nhớ em, nhớ em, nhớ em, nhớ em, nhớ em, nhớ em,… Sau đó ấn nút gửi, nhìn ký hiệu thư gửi thành công ở trên giao diện, Chu Đông Dã đóng máy lại, cười khổ một tiếng, thì ra cái gọi là tình yêu thật sự tồn tại. Thôi, cứ như vậy đi. Chu Đông Dã đứng dậy, chuẩn bị học Hàn Lương, làm một bát mì trộn lạnh để ăn. Vừa đến cửa phòng bếp, chợt nghe thấy ‘Chết rồi ~ cũng phải yêu!! Không mất hồn mất vía không thoải mái…’, tiếng chuông di động réo rắt tê tâm liệt phế của chính mình. Cầm lấy di động, là điện thoại quốc tế đường dài. Chu Đông Dã, không, Chu Đông Dã đáng thương chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch thình thịch, tay run lên, suýt chút nữa đánh rơi điện thoại, hít sâu thở mạnh vài hơi mới nhận điện: “Anh là Chu Đông Dã đây.” Ngừng trong chốc lát mới nghe thấy giọng nữ mang âm mũi dày đặc, là tiếng của Hàn Lương, mỏng mảnh run rẩy: “Chu Đông Dã, mình quen nhau đi.” “Được.” Chu Đông Dã hít sâu một hơi, nói: “Hàn Lương, em mau mau trở về, anh rất nhớ em.” “Em biết, em nhận được thư của anh rồi.” Giọng nói của Hàn Lương đứt quãng, không biết có phải do tín hiệu đường dài quốc tế không tốt hay không. Chu Đông Dã di chuyển đến gần cửa sổ, lại nghe thấy tiếng nói mềm mại của Hàn Lương truyền đến bên tai, tựa như cô đang ở ngay bên cạnh, cô nói: “Em cũng nhớ anh.” Chu Đông Dã nghe vậy, thong thả nở nụ cười, cười đến lệ ướt mắt, ngừng trong chốc lát mới đáp: “Hàn Lương, anh nghe thấy rồi đó, về sau em không được chối cãi đâu đấy.” “Ừm.” Dường như Hàn Lương không biết nên đối mặt như nào với trường hợp này, lúng ta lúng túng: “Vậy, cứ thế đã nhé.” Nói chưa xong liền nghe thấy Chu Đông Dã đột nhiên hét lớn: “Hàn Lương! Anh yêu em!”. Sau đó, điện thoại bị ngắt. Thật không lễ phép chút nào cả. Hàn Lương nhìn điện thoại trên tay, vừa buồn cười vừa ngọt ngào, rốt cuộc cũng có một người quan tâm cô, một người sưởi ấm cho cô, có lẽ, có một người yêu như vậy cũng không phải chuyện xấu, ít nhất, dù ở đâu cũng không bị cô độc. Hàn Lương lưu luyến đặt điện thoại, bắt đầu đọc thư một lần nữa, nhìn thấy cả bức thư toàn là chữ ‘nhớ em’, nước lại muốn chảy xuống. Thì ra, tình cảm chỉ đơn giản như thế này, quen nhau mà thôi, lúc trước cô còn ra sức từ chối, hoài nghi ngờ vực vì điều gì đó, lúc này hoàn toàn nghĩ không ra, bỗng nhiên chỉ cảm thấy rất hạnh phúc. Chu Đông Dã ngắt điện thoại, nhìn di động hồi lâu, không thể tin được. Ai mà ngờ một chàng trai đã trưởng thành cũng sẽ có lúc nhất thời xúc động như vậy, thật đúng là buồn nôn, thật đúng là buồn nôn. Chu Đông Dã bực bội quăng điện thoại lên sô pha, sau đó lại nhịn không được cong cong khóe miệng, nghĩ tới giọng nói trầm thấp mềm mại của Hàn Lương nói nhớ anh, trong lòng chất chứa ngọt ngào, mang theo nụ cười đi nấu một bát mì lạnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương