Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

Chương 51 - Câu Dẫn



"Ngươi sẽ không thật sự đáp ứng cha ngươi chứ?" Chung Minh vừa thấy Tô Tử Mặc liền la lên.

Trên đường trở về Tô Tử Mặc đã có tính toán, Tống Tuấn Kiệt ngoài tầm mắt của nàng liền chuồn ra ngoài lêu lổng, đừng nói cùng phòng với Tống Tuấn Kiệt, dù chỉ để hắn chạm một chút, nàng cũng cảm thấy bẩn, phụ thân ra lệnh, nếu nàng không nghe theo, cho dù phụ thân mất hứng, cũng sẽ không làm gì được nàng, chỉ sợ Tống Tuấn Kiệt vô sỉ sẽ không từ bỏ ý đồ như vậy. Chung Minh mới vừa rồi vì muốn giải vây cho nàng, không tiếc lấy bản thân làm tấm gỗ, nàng cảm động nhưng không nói ra miệng, chỉ nói :"Đó là phụ thân ta, ta tất nhiên phải nghe theo lời phụ thân".

"Ngươi.... cái này gọi là ngu hiếu!" Chung Minh tức giận đến run rẩy, châm trà nhận sai thì còn được, chuyện viên phòng thì không thể không ngăn cản, phân phó Thanh Nhi cùng Tri Hoạ đứng chặn trước cửa viện, không cho Tống Tuấn Kiệt tiến vào.

Tri Họa hỏi:"Nếu biểu thiếu gia vẫn muốn tiến vào thì sao?"

Chung Minh nảy sinh ác độc nói:"Vậy đánh gãy chân chó của hắn!"

Tri Họa "Ôi" Một tiếng nói:"Tiểu thư, ta không có can đảm đó đâu".

Chung Minh liếc nàng một cái,"Dẫn hắn vào trong phòng thì được chứ?"

Tri Họa lập tức bị doạ đến mặt trắng bệch, hai tay ôm ngực vội vàng nói:"Tiểu thư, ta không thể, ta còn là khuê nữ trong trắng a ".

Chung Minh bật cười:"Mệt cho ngươi, ta kêu ngươi dẫn hắn vào phòng ta".

Tri Họa lòng còn sợ hãi nói:"Tiểu thư không nói rõ, làm ta sợ nhảy dựng." Nghĩ thấy không đúng, lại nói, "đừng nói là tiểu thư tính hầu hạ biểu thiếu gia nha?"

"Ai cho hắn đắc ý!" Chung Minh hừ lạnh,"Ta đều có đạo lý, ngươi đi đi."

Thanh Nhi không muốn nghe Chung Minh sai khiến, bất quá vì Tô Tử Mặc, liền đi cùng Tri Hoạ.

"Muội đã thay ta an bài tốt chuyện này rồi sao?" Tô Tử Mặc cười hỏi Chung Minh.

Này rõ ràng là chuyện của Tô Tử Mặc, vậy mà nàng ấy chậm rãi như người không có việc gì, còn mình thì lại vô cùng lo lắng cho nàng, thật đúng là hoàng đế không vội mà thái giám lại vội vàng, Chung Minh mất hứng, bĩu môi nói:"Ta giúp ngươi mà ngay cả lời cảm kích nào cũng không có, thật là chó cắn Lữ Động Tân*, không nhìn được tâm tư người tốt gì hết a".

Này rõ ràng là chuyện của Tô Tử Mặc, vậy mà nàng ấy chậm rãi như người không có việc gì, còn mình thì lại vô cùng lo lắng cho nàng, thật đúng là hoàng đế không vội mà thái giám lại vội vàng, Chung Minh mất hứng, bĩu môi nói:"Ta giúp ngươi mà ngay cả lời cảm kích nào cũng không có, thật là chó cắn Lữ Động Tân*, không nhìn được tâm tư người tốt gì hết a".

Ý cười nơi khoé mắt Tô Tử Mặc không hề giảm,"Muội thật sự không có tư tâm* khác?".

Nàng đương nhiên là có tư tâm, nàng làm sao cho phép người ngoài nhúng chàm Tô Tử Mặc, huống chi còn là tên biểu ca nàng chán ghét nhất, chẳng những không phủ nhận, còn hào phóng thừa nhận:"Đương nhiên là có tư tâm, nếu không sao ta lại tận tâm hết sức a". Nói xong cố ý dùng ánh mắt xấu xa đánh giá Tô Tử Mặc từ trên xuống dưới.

Tô Tử Mặc sợ nàng lại làm ra chuyện gì không hợp quy củ, vội nói:"Minh nhi, ta có lời muốn nói cùng muội".

Chung Minh tuy có ý với Tô Tử Mặc, nhưng không tới mức làm ra chuyện ép buộc người, nàng biết trong lòng Tô Tử Mặc còn chưa có nàng, áp bức quá ngược lại làm cho chuyện tốt thành chuyện xấu, thu hồi vẻ mặt không đứng đắn, nói:"Ngươi nói đi".

Tô Tử Mặc nói:"Phụ thân ta đêm nay ở lại đây, chỉ sợ không nhìn thấy ta cùng tướng công viên phòng thì phụ thân ta sẽ không dừng tay, cho nên biện pháp của muội cũng chỉ có thể giữ biểu ca muội được nhất thời thôi, không thể giải quyết vấn đề".

Chung Minh đương nhiên biết, bực bội nói:"Phụ thân ngươi dù sao cũng không biết dùng dây thừng trói ngươi rồi quăng lên giường biểu ca đâu".

Tô Tử Mặc thở dài:"Phụ thân ta bất quá là muốn ta gả gà theo gà, gả chó theo chó, nhận mệnh thôi."

Chung Minh tức giận nói:"sao có phụ thân hồ đồ vậy không biết, không được, tuyệt đối không thể theo ý nguyện của phụ thân ngươi, không phải đại lão gia coi trọng mặt mũi sao, vậy làm cho đại lão gia thấy rõ bản tính sài lang của biểu ca ta, coi còn bức ép được ngươi hay không".

"Ô, muội có biện pháp gì khả thi không?" Tô Tử Mặc hỏi.

Chung Minh vịn cằm suy nghĩ, nói: "Người xưa nói thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, nếu lúc này cho phụ thân ngươi chính mắt thấy biểu ca pha trộn cùng dã nữ* bên ngoài, ngươi nói phụ thân ngươi sẽ nghĩ như thế nào?"

Chung Minh vịn cằm suy nghĩ, nói: "Người xưa nói thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, nếu lúc này cho phụ thân ngươi chính mắt thấy biểu ca pha trộn cùng dã nữ* bên ngoài, ngươi nói phụ thân ngươi sẽ nghĩ như thế nào?"

Tô Tử Mặc nói:"Nếu có thể bắt tại trận tất nhiên là tốt, chẳng qua biểu ca muội sẽ không ngốc đến mức đêm nay lại đi ra ngoài ăn vụn đâu". Như vậy chẳng khác nào nàng không có mị lực a.

Không ngờ Chung Minh kéo y phục xuống, lộ ra nửa vai, ánh mắt quyến rũ nói:"Ta đi câu dẫn biểu ca, ta không tin hắn chống đỡ được".

Ánh mắt Tô Tử Mặc không khỏi dừng ở bờ vai trắng nõn trơn mịn kia, Chung Minh như vậy, đừng nói là nam nhân, ngay cả nữ nhân như nàng nhìn thấy còn đỏ mặt, bại dưới tay Chung Minh thì nàng tâm phục khẩu phục, chẳng qua thâm tâm nàng không hề muốn để cho Tống Tuấn Kiệt nhìn đến bộ dáng hút hồn người này của Chung Minh, lắc đầu nói:"Ta cảm thấy không ổn".

Chung Minh nghĩ Tô Tử Mặc sợ nàng bị biểu ca chiếm tiện nghi, nói:"Yên tâm đi, ta chỉ lừa biểu ca đi ra ngoài, cùng hắn trên giường thì có người khác". Lòng Chung Minh đã sớm chọn ra người thích hợp.

Tô Tử Mặc vẫn như trước lắc đầu.

Chung Minh khẽ nhíu mày, nghĩ đến một khả năng, liền kéo vạt áo xuống thêm một chút, nhất thời phần ngực trắng như tuyết vô cùng xinh đẹp lộ ra trước mắt Tô Tử Mặc, cười nói:"Mặc tỷ, chẳng lẽ ngươi hoài nghi bản lĩnh của ta, không lẽ biểu ca thấy thế này mà không động tâm?"

Hai má Tô Tử Mặc lập tức đỏ hồng, vẻ mặt trở nên có chút không được tự nhiên.

Chung Minh càng khẳng định ý nghĩ trong lòng, cử chỉ càng phóng đãng, cơ hồ là dán lên người Tô Tử Mặc, dùng âm điệu mềm nhũn nói:"Nếu là như vậy thì sao?"

Tô Tử Mặc cúi đầu liền nhìn đến khe rãnh trước ngực Chung Minh, ngẩng đầu lại đối diện ánh mắt câu hồn kia, không biết nên dời tầm mắt đi đâu, cố gắng trấn tĩnh lại tự nhiên, kỳ thực trong lòng đã loạn thành một đoàn, thầm nghĩ Chung Minh thật đúng là yêu tinh, ai bị nàng câu dẫn mà có thể chịu đựng chứ, chỉ sợ tên Tống Tuấn Kiệt vừa thấy đã hồn bay phách lạc, nếu Tống Tuấn Kiệt thật động sắc tâm, làm sao Chung Minh có thể toàn thân trở ra?

Chung Minh thấy thần sắc nàng khác lạ, hoàn toàn không giống thường ngày, trong lòng cười thầm, nhìn xem nàng còn có thể kiên trì bao lâu, chớp chớp đôi mắt long lanh, cắn môi nói:"Nếu như vậy mà còn không được, vậy thì chỉ có......" Lời còn chưa dứt, đã nắm tay Tô Tử Mặc đặt lên bầu ngực mềm mại của mình.

Tô Tử Mặc bất ngờ, không nghĩ tới Chung Minh lại lớn mật như thế, lòng bàn tay như chạm vào lửa, nóng rực làm nàng muốn buông tay, nhưng lại bị Chung Minh kiềm chế không thể động đậy.

Tô Tử Mặc bất ngờ, không nghĩ tới Chung Minh lại lớn mật như thế, lòng bàn tay như chạm vào lửa, nóng rực làm nàng muốn buông tay, nhưng lại bị Chung Minh kiềm chế không thể động đậy.

Chung Minh dán môi sát bên tai nàng, nhẹ nhàng thổi khí, thấy thân người Tô Tử Mặc run lên, tiếp theo lại kéo dài thanh âm gọi một tiếng:"Mặc tỷ tỷ".

Tô Tử Mặc một trận run rẩy, khác thường dưới đáy lòng lan tràn, chợt thấy có chút miệng khô lưỡi khô, nhẹ nhàng "uhmm" một tiếng dường như rên rỉ, Tô Tử Mặc lại càng hoảng sợ.

Chung Minh nghe được, xương cốt suýt nữa cũng yếu mềm, rõ ràng là nàng dùng sức cả người, dùng hết chiêu thức câu dẫn Tô Tử Mặc, vậy mà Tô Tử Mặc chỉ rên có một tiếng, nàng liền không kiềm chế được, một ngụm liền khéo léo ngậm lên vành tai đáng yêu của Tô Tử Mặc, nhẹ nhàng lướt đầu lưỡi chơi đùa.

Vành tai là chỗ cực kỳ mẫn cảm, làm sao chống được sự khiêu khích của Chung Minh, Tô Tử Mặc xém chút đứng không vững, hơi thở không ổn định, ngăn cản nói:"Minh nhi, không thể".

Chung Minh nghĩ nàng dục cự hoàn nghênh*, buông vành tai ra, dọc theo cần cổ thon dài, chậm rãi hôn lên đôi môi mềm của nàng, không cho Tô Tử Mặc nói ra lời nào ngăn chặn, tay di chuyển bên hông nàng, vượt qua tầng tầng y phục, tay trượt đi vào vòng ra phía sau xoa tấm lưng trơn nhẵn của Tô Tử Mặc.

Tô Tử Mặc bị ngón tay lạnh lẽo kích thích, nhất thời thanh tỉnh rất nhiều, thấy mình cùng Chung Minh, y phục không nghiêm chỉnh, dây dưa cùng một chỗ, sợ tới mức hoàn toàn tỉnh táo, cũng không biết khí lực từ đâu ra, đẩy mạnh Chung Minh, mặc nhanh y phục, vẻ mặt đề phòng nhìn Chung Minh, bộ dáng kia cực giống ác bá đầu đường đang khi dễ cô nương nhà đàng hoàng.

Nhưng mà dưới ánh mắt Chung Minh, giờ phút này Tô Tử Mặc đúng là khả ái làm cho nàng tâm động không thôi, mặc dù chưa thoả mãn nhưng cũng không tiếp tục, cứ một chút một chút tới gần Tô Tử Mặc, một ngày nào đó cũng sẽ có thể ăn nàng sạch sẽ, Chung Minh được tiện nghi còn lém lỉnh, giả vờ oán giận nói:"Mặc tỷ thật là, mỗi lần đều làm hại người ta kiềm lòng không được, làm người ta dục cầu bất mãn* a".

Tô Tử Mặc cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, cũng không cùng nàng tranh cãi, lập tức chỉnh lại y phục, sau mới nói:"Muội có thể lừa biểu ca muội xuất môn, nhưng không cho phép như vậy......như vậy phóng đãng".

Chung Minh biết ý nàng, lại lén hôn một cái lên môi nàng, cười nói:"Yên tâm đi, thân thể của ta chỉ ngươi có thể thấy được, biểu ca dám nhìn, lão nương móc mắt hắn!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...