Bức Thư Tình Anh Viết Cho Em

Chương 21



- Cả lớp, chú ý lên đây. -con Hà đứng trên bàn giáo viên hét to gây sự chú ý, chẳng biết nó có vấn đề gì đây nữa.

- Gì đấy, nói nhanh đi.

- Thầy Bình đưa cho tôi tờ thi đua học tập 1 tuần cho học sinh, lớp mình nhất định phải xếp hạng đầu. Đồng ý ko?

- Nhất định phải vượt mặt bọn A7, cho bọn đấy hết hống hách.

- Bắt đầu từ hôm nay lớp mình giữ trật tự và phát biểu cho sôi nổi vào nhé.

- Nhất trí.

Kế hoạch xếp hạng thi đua của lớp tôi bắt đầu triển khai từ sáng nay. Ai trực nhật thì phải lau bảng cho thật sạch, quét lớp, ko xé giấy bừa như ngày trước nữa, trong lớp hạn chế nói chuyện và phải tích cực giơ tay phát biểu. Thầy cô nào vào lớp cũng phải há hốc miệng vì lớp tôi thay đổi 180•. Ngày trước là 1 lớp nghịch ngợm nhất nhì trường, cũng gọi là ngang hàng với bọn A6 bên cạnh. Lớp bẩn thỉu, từ trên bục giảng xuống dưới góc lớp đâu cũng thấy rác. Cô chủ nhiệm nhắc nhở phải lau cho sạch mà sáng nào đến lớp bảng cũng bẩn như chó liếm, thôi thì chịu khổ ngoan ngoãn 1 lần xem sao.

- A2 hôm nay quét lớp cơ à. - Hồng Anh lớp A7 đứng ngoài cửa lớp tôi bĩu môi.

- Ô hay, có con ruồi nào ở ngoài cửa lớp thế nhỉ. - con Hạnh nói bóng gió khiến bọn trong lớp tôi cười ồ lên.

- Nói ai đấy hả.

- Tôi cứ nói trúng ai thì trúng thôi.

Hồng Anh mặt đỏ bừng câm nín bỏ về lớp, con Hạnh cười đắc ý lắm.

Thứ 2 đầu tuần sau, lớp tôi thi đua đứng thứ 3 toàn trường, cơ mà như vậy cũng vui lắm rồi.

Chiều tối tan học, bọn con trai lớp tôi kéo nhau ra sau trường đá bóng, bọn con gái ra đấy ngồi xem 1 lát cho vui rồi trở về nhà.

***

Từng cơn gió cuối thu luồn qua cửa sổ lớp học, khẽ làm bay trang sách đang mở trên bàn, dưới cuối lớp, một thằng con trai tóc nâu hạt dẻ gục mặt xuống bàn ngủ ngon lành.

- Vũ Phong, ngủ à, đứng dậy nhắc lại câu hỏi của cô.

Cô Tuyết lắc đầu, thằng này đâu nó cũng ngủ được, tôi đưa tay bịt mũi cậu ta lại, được 1 lúc kiểu ko thở được liền bật dậy. Cả lớp quay lại nhìn nó, còn nó thì tóc tai bù xù, kiểu chưa tỉnh ngủ, mắt mơ màng nhìn cô giáo.

- Cô bảo mày nhắc lại câu hỏi của cô kìa.- thằng Tài dãy bên quay lại tốt bụng nhắc nó.

- Cô nhắc lại câu hỏi đi ạ. - nó gãi đầu.

- Ơ hay cái anh chàng này, tôi bảo em nhắc lại câu hỏi của tôi em lại bảo tôi nhắc lại câu hỏi của tôi à.

- Vâng. - nó trả lời tỉnh bơ làm cả lớp cười ồ lên.

- Em chưa tỉnh ngủ phải ko?- cô Tuyết giận tím mặt.

- Cũng hơi hơi cô ạ.

- Được rồi, ra đứng góc lớp 2 tiết hôm nay cho tôi, học sinh gì mà lười học, ko ngủ thì phá lớp, tôi chẳng hiểu mục đích em tới trường là gì nữa.

Như 1 chuyện quá bình thường, Phong đứng trong góc lớp nhìn xuống dưới lớp cười cười, mấy thằng ở dưới lôi điện thoại ra chụp lại cảnh nó tạo dáng 1 con khỉ 1 cách kinh dị hết mức có thể, cả lớp ở dưới lại cười sằng sặc.

- Anh ko đứng yên được 1 chỗ thì ra khỏi lớp cho tôi.- cô phẫn nộ gõ thước cái rầm xuống bàn, Phong vẫn nhe răng cười:

- Em hứa đứng yên được mà cô.

- Anh cứ cẩn thận cái hạnh kiểm tháng này của anh.

- Tuân lệnh!

Phong hết đứng lại ngồi, chán chán lại xé trang giữa quyển vở ra vo lại ném thằng Trường đang ngồi ghi bài ngay gần đấy.

- Thằng chó.

- Haha.

- Cho anh ngồi sổ đầu bài cho mát, sau tiết này quét toàn bộ sân trường cho tôi.

- Haha. Vui.

Phong mếu máo, bọn con trai thì hả hê lắm.

- Phương Giao, em ở lại kiểm tra cho cô, nếu bạn quét bẩn mai báo cô phạt quét tiếp cả tháng này.

****

Tôi đứng nhìn Phong, trong khi cậu ấy đang hì hục quét quét cái sân trường đầy lá bàng rơi. Mùa thu có khác, cây rụng nhiều lá thật, kiểu như càng quét lá càng rụng nhiều như muốn lấp đầy khoảng trống dưới sân, tôi vô thức nhặt chiếc lá dưới chân lên chăm chú nhìn. Sắp thi học kì 1 rồi, nhanh thật, còn vài tháng nữa thôi là ra trường rồi, chúng tôi chẳng còn tư cách gì để mặc áo trắng nữa. Đến khi bừng tỉnh tôi mới nhận ra Phong ngừng quét sân từ bây giờ, cậu ấy tay vẫn cầm chổi nhưng mắt thì chăm chú nhìn tôi, tôi nheo mắt:

- Nhìn gì thế?

Phong bối rối gãi đầu cười cười rồi lại nhanh nhảu quét cái sân mà ko nói thêm câu nào nữa, cũng chẳng dám ngẩng mặt nhìn tôi.

- Trời ơi, sân trường rộng vậy quét bao giờ cho hết đây.

Tôi bật cười, anh chàng mọi hôm hay ngủ gục trong lớp, chán ko ngủ thì tìm nhiều trò phá lớp, thế mà lúc này đưa mắt nhìn khoảng sân trường rộng lớn cười bất lực.

- Sắp thi học kì rồi đấy. -tôi khẽ nói.

Phong quay lại, gật gật đầu, tôi nói tiếp:

- Cậu ko định học hành gì à? Mấy tháng nữa là thi tốt nghiệp rồi đấy.

- Tớ...thật ra tớ rất thích vẽ.

Tôi ngạc nhiên, cậu ấy chưa từng nói điều này với ai cả, tôi biết cậu ấy thích vẽ vì nhiều lần tôi bắt gặp cậu ấy ngồi trong góc thư viện vẽ gì đó vào tập A4.

- Cậu muốn thi vào kiến trúc? -tôi nghiêng đầu nhìn cậu ấy hỏi.

- Nhưng bố mẹ tớ ko cho, muốn tớ học về báo chí, nhưng tớ nghĩ mình ko hợp với nó.

Một khoảng lặng dài, cả 2 cùng hướng ánh mắt ra xa và nghĩ ngợi.

- Theo đuổi đam mê là 1 niềm vui, tớ nghĩ cậu vui vì điều đó.

Chúng tôi cùng cười, nụ cười trong trẻo nhất của tuổi học trò.

- Cậu cười rất xinh đấy.

Giọng cậu con trai cất lên, bé lắm, dường như chỉ vừa đủ cho cậu ấy và gió nghe thấy, cô gái khẽ nghiêng đầu:

- Cậu nói gì cơ?

- Tớ nói là đợi tớ quét sân xong cùng về nhé, để tớ đưa cậu về.

*****

Mới ở ngoài cổng thôi đã thấy tiếng bố mẹ tôi cãi nhau, nếu ko nhầm chắc mẹ thấy tờ đăng kí trường đại học của lớp tôi, chắc mẹ biết tôi định đăng kí thi sư phạm rồi.

- Cho nó chọn trường nào nó muốn, bắt nó theo ý mình thì khác nào nó học cho mình. -bố tôi lớn tiếng.

- Ko phải là nó học cho mình, cho nó học kế toán giống cái Tình nhà bà Khúc kia kìa, nó ra trường xin việc lương hơn chục triệu 1 tháng, ko tốt?-mẹ tôi lớn tiếng ko kém.

Thấy tiếng đóng cổng, chắc bố mẹ biết tôi về nên ko ai nói câu gì nữa, tôi cũng im lặng như ko nghe thấy gì, quét sân xong tắm giặt chuẩn bị ăn cơm, trong khi đang ăn cơm, bố tôi mấy hỏi:

- Con đăng kí thi trường nào rồi Giao?

- Con thi sư phạm ạ. -tôi vừa gắp thức ăn vào bát vừa trả lời, mẹ tôi đặt bát cơm uỳnh 1 cái xuống bàn, cau mày nhìn tôi.

- Lúc đầu mẹ đã thi kế toán, sao bây giờ đăng kí thi sư phạm là sao.

- Ơ cái bà này hay nhờ, tôi đang nói chuyện với nó cơ mà, nó muốn thi cái gì là việc của nó, mình phải ủng hộ nó chứ bắt nó phải theo ý mình là được à.

Chẳng biết bao giờ chuyện này mới kết thúc đây?

*****

3 tuần trước khi thi cuối học kì 1.

Trong lớp chẳng còn ko khí nhốn nháo như ngày trước nữa, những khuôn mặt phờ phạc vì thức đêm trông đến tội, một vài đứa nằm dài ra bàn, tranh thủ vài phút ra chơi đánh 1 giấc lấy lại sức, dù có 5" thôi, một vài đứa khác thì túm tụm lại 1 chỗ, đứa hỏi bài đứa chỉ bài ầm ĩ. Nghĩ mà thấy thương cho số phận mình, chẳng biết bây giờ mình dốt đi hay kiến thức càng ngày càng khó lên nữa.

- Cậu trông ko được khỏe ý, đau ở đâu à? - Phong quay sang hỏi, mặt tỏ rõ sự lo lắng, nhìn xung quanh người tôi.

- Ko đâu, chắc tại hôm qua tớ thức khuya.

- Chỉ là ôn thi cuối kì 1 thôi mà, đừng căng thẳng quá, học vừa thôi nhé, cậu mà làm sao là tớ buồn lắm đấy.-Phong giả vờ mếu máo.

- Haha. Ko sao đâu, thật mà.

Phương Mai đi đến chỗ Phong định đưa cho cậu ấy tập đề, sắc mặt lộ rõ sự mệt mỏi.

- Trả Phong này, cảm ơn cậu nhé.

- Ừ, ko có gì đâu. - Phong trả lời, Mai nghe xong cười gật đầu.

À, chắc đây là tập đề Phong mượn được của anh Tịnh khóa trước, Mai mượn về ôn đây mà.

- Tớ về chỗ ngồi đây. - nói rồi Mai quay lại về chỗ ngồi.

- Mai, Mai, sao thế? - cái Mây nói to.

Cả lớp dồn hết sự chú ý lên người bạn ấy, tự nhiên người cậu ấy lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã ra đất, may mà có Phong nhanh tay đỡ cậu ấy lại, các bạn khác bắt đầu nhốn nháo, Phong cõng Mai lao nhanh ra khỏi lớp, một vài đứa con gái trong lớp bắt đầu sụt sịt:

- Ko biết nó có sao ko nữa.

- Chắc nó học nhiều nên kiệt sức.

- Huhu. Mai ơi.

- Thôi nín đi, các bà cứ làm như nó sắp chết ko bằng. - thằng Khánh an ủi.

- Đúng rồi đấy, vào lớp rồi, tí ra chơi xuống thăm nó cũng được mà.

- Nhưng tôi lo lắm, ko biết bây giờ nó đã ổn chưa.

- Để tôi đi xem thế nào. - tôi chạy ra khỏi lớp hướng về phòng y tế.

Mấy bọn lớp khác tò mò cũng ngó ra xem, thấy tôi đi qua thằng Hiệp lớp bên cạnh gọi giật lại hỏi:

- Giao Giao, bạn Mai lớp cậu sao thế?

- Cậu ấy bị ngất, tớ lên xem thế nào.

Chạy đến phòng y tế tôi thấy Phong đang ngồi đấy hỏi luôn:

- Sao rồi?

- Cậu ấy bị suy nhược cơ thể, do học nhiều, ăn uống ko đầy đủ đấy mà, 1 lát là tỉnh thôi, đừng lo lắng. - Phong đặt tay lên vai tôi.

- Ko sao là tốt rồi.

- Cậu ngồi xuống đây, bỏ 1 tiết cũng ko sao đâu.

- Haha, tớ cũng đang định vậy, lâu lắm rồi chưa trốn học lần nào.

- Mà Giao trông ốm lắm, hay cậu lên đây nằm ngủ 1 giấc đi, bao giờ trống về thì tớ gọi tớ đưa về.

- Như này đã nhằm nhò gì, tớ có ốm đâu ơ.

Chúng tôi nói chuyện, toàn những câu chuyện ko đầu ko cuối, thỉnh thoảng lại thấy cậu ấy nhìn tôi cười cười:

- Cười gì thế?

- Tự nhiên thấy cậu dễ thương lắm ý.

- Quái, thế mọi hôm tớ ko dễ thương à?

- Có, nhưng má cậu hôm nay hồng thế, nhìn hay cực.

Má hồng ư, chắc tại lúc đấy tôi đỏ mặt nên Phong tưởng má tôi hồng. Hehe, ngộ ghê ta.

- Ơ, Mai tỉnh rồi hả. -Phong galăng đỡ Mai ngồi dậy.

- Thấy thế nào rồi? -tôi hỏi.

- Tớ hơi nhức đầu chút thôi. -nói rồi bạn nhìn quanh, hình như nhận ra đây là phòng y tế nên hỏi tiếp:

- 2 cậu đưa tớ xuống đây à.

- À ko, Phong thấy cậu bị ngất nên cõng cậu xuống đây đấy, cảm ơn cậu ta đi, haha.

Tôi quay sang hất mặt với Phong làm cậu ấy hào hứng hẳn lên, tuôn 1 tràng.

- Bà ko biết đâu, để tôi tả lại cảnh tượng huy hoàng lúc đấy cho bà nghe, lúc thấy bà sắp ngất đi thì tôi lao ra như 1 chàng bạch mã hoàng tử đẹp trai phong độ đỡ lấy bà, sau đấy thì phi như bay xuống đây cho cô Cẩm Vân khám cho bà.

Cậu ấy vừa nói vừa khua tay múa chân, vuốt tóc rồi biểu cảm hài hước khiến 2 chúng tôi phì cười, Phương Mai cười trông xinh gái hẳn lên, nghiêm túc nói với Phong:

- Cảm ơn cậu, tớ từng ước 1 lần được cậu cõng, ko ngờ nó lại thành sự thật trong tình huống này.

1 khoảng im lặng bao quanh chúng tôi, cảm giác nặng nề làm sao, tôi cảm thấy ko được vui cho lắm, chẳng hiểu tại sao, Phong đưa mắt nhìn tôi vẻ như tìm kiếm điều gì đó nhưng rồi quay lại nhìn ra cửa sổ:

- Đông về rồi. -Phong nói, như muốn phá vỡ bầu không khí u ám bao trùm gần 30 phút trước.
Chương trước Chương tiếp
Loading...