Buổi Tối Không Muốn Tăng Ca
Chương 18: Từng Bước Một
"Ngươi đang ở đâu? Trợ lý đến tra ban kìa." Lúc tin nhắn của Tiểu Sở vừa tới thì, Lang Giai Âm liếc mắt nhìn bên người Tống Nguyên Minh."Ta đang đi cùng quản lý.""A? ? ?" Tiểu Sở đánh liên tục ba cái dấu chấm hỏi."Quản lý không phải về Hồng Kông sao?""Quản lý đem ngươi về nhà?" Chưa kịp đợi Lang Giai Âm hồi phục, Tiểu Sở tin nhắn rất nhanh lại tới.Tiểu Sở hiển nhiên cảm thấy tin nhắn không thể thỏa mãn kinh hách của nàng, nàng cho Lang Giai Âm gọi điện thoại tới. Lang Giai Âm đương nhiên không dám nhận điện thoại của Tiểu Sở. "Quản lý đang ngủ.""? ? ?""Ngươi đừng hiểu lầm. Quản lý lần này đến Hồng Kông, là đến nói chuyện làm ăn."". . .""Làm sao?""Ngươi vậy mà cũng tin?"Lang Giai Âm biết Tiểu Sở là nói giỡn, nàng liếc mắt nhìn Tống Nguyên Minh bên cạnh. Nàng cùng Tống quản lý cách một cái chỗ ngồi, Tống quản lý trên mặt còn mang trùm mắt, không chỉ đeo trùm mắt, còn tự cho mình nắp chăn mỏng. Thực sự là một người biết tự chăm sóc bản thân. Để cho Lang Giai Âm không khỏi nhớ tới lần trước Tống quản lý trước khi ngất đi còn chỉ cho mình biết thuốc giải rượu đặt ở nơi nào. Hiện tại đã đến Hồng Kông, các nàng muốn đi tham dự một bữa tiệc tối. Mặc dù hiện tại đã xuống mặt đất, Lang Giai Âm vẫn còn có chút "Choáng váng" . Vừa mới bắt đầu, Tống quản lý chẳng qua là để cho nàng đi ra ăn điểm tâm. Ăn điểm tâm lại nói đến công tác, Tống quản lý liền nói ra toàn bộ lịch trình công việc ngày hôm nay. Người khác đều cho rằng Tống quản lý đến Hồng Kông là ăn mừng sinh nhật, lại không nghĩ tới là đi công tác. Nói thật, Lang Giai Âm còn là lần thứ nhất cùng cấp trên đi công tác. Lúc trước làm kiêm chức, đi công tác cũng chỉ là đến nhà cung ứng ở xung quanh nhìn một chút. Cảm giác quản lý muốn tỉnh rồi, Lang Giai Âm lại vội vã dời đi tầm mắt. Cảm giác có chút có tật giật mình . Tống Nguyên Minh ngón tay thon dài, rơi xuống một bên mũ trùm mắt , từ từ kéo xuống. Kéo xuống rồi, cũng không có lập tức mở mắt ra."Mấy giờ rồi?""Hơn năm giờ.""Đói bụng sao?"A? Không phải là sẽ đi tiệc tối sao?Tống Nguyên Minh gấp lại chăn mỏng trên người, từ trong tay lại lấy ra một cái hộp bánh ngọt."Ngươi tốt nhất nên ăn chút gì đó, lót dạ.""Cảm ơn quản lý." Lang Giai Âm lấy qua bánh ngọt hộp, quản lý đại khái là muốn nhắc nhở nàng, làm cho nàng chớ tham ăn. Đại khái là bữa tiệc lần trước, nàng cắm đầu ăn cơm để lại ấn tượng với quản lý.Các nàng không có trực tiếp đi tiệc tối, quản lý đầu tiên là dẫn nàng đến một salon trang điểm bổ trang."Quản lý, ngươi muốn ăn một chút gì sao?" Ngoại trừ điểm tâm, liền không thấy quản lý ăn thêm cái gì. Trong lúc bổ trang, Lang Giai Âm lại đem hộp bánh ngọt trên tay đưa cho quản lý. Lang Giai Âm không đói bụng, cũng đã ăn hai khối."Ta thấy bên trong đều có bao riêng biệt, ta không có động vào cái khác."Bánh ngọt xác thực ăn rất ngon, khá là thơm ngọt. Lúc ăn khối thứ hai, Lang Giai Âm còn lặng lẽ nhớ kỹ khẩu vị của quản lý . Quản lý hẳn là thích ăn đồ ngọt.Vốn là quản lý vẫn đang xem văn kiện, thấy Lang Giai Âm bổ trang được rồi mới ngẩng đầu. Nàng nhìn Lang Giai Âm trang dung, khóe miệng hàm chưa nụ cười. Người này làm sao như thế yêu cười. "Trang điểm nhìn rất đẹp.""Chính là. . ." Tống Nguyên Minh thả xuống văn kiện trong tay."Lại đây."Tống Nguyên Minh chọn chọn lựa lựa, chọn bên tay một bộ hoa tai, nàng thay hoa tai cho Lang Giai Âm . Cảm giác ngón tay của Tống Nguyên Minh có chút lạnh, Lang Giai Âm hơi dựa vàoTống Nguyên Minh, lộ ra vẻ vô cùng ngoan ngoãn. Tống Nguyên Minh câu khóe mắt, khóe miệng ý cười càng sâu. Lòng bàn tay của nàng nhẹ nhàng vuốt nhẹ vành tai của Lang Giai Âm một hồi, cũng không biết là vô tình hay là cố ý. "Như vậy là tốt rồi. Sẽ không quá trắng."Hai người bởi vì ai đến rất gần, ánh mắt thoáng chạm vào nhau. Nhìn Tống Nguyên Minh ánh mắt mỉm cười, Lang Giai Âm lại nghĩ tới lúc trước Diêu Tinh cùng nàng nói. Mặc dù đã nói tận mắt thấy mới là sự thật, thế nhưng chỉ cần cùng quản lý tiếp xúcnhư vậy, nàng sẽ không tự chủ nhớ tới "Quy tắc ngầm" ba chữ này . Tiểu Sở còn nói, quản lý rất ít đem người mới đi ra xã giao...Lót dạ quả nhiên là cần thiết. Đi tới tiệc tối, mặc dù trong tay bưng rượu ngon, Lang Giai Âm cũng không cócơ hội để uống. Phần lớn đều là đi theo quản lý. Trong trường hợp này, đối với Lang Giai Âm mà nói cũng không tính xa lạ. Chỉ là cùng nhiều người thường xuyên tiếp xúc cùng trao đổi, vẫn tính lần thứ nhất. Nếu là một mình nàng, ở mấy loại trường hợp xã giao thế này chắc chắn không cần cảm giác mình tồn tại. Thế nhưng đi bên người quản lý liền khác, đối với những người cùng Thi Đạt hợp tác hoặc là có ý đồhợp tác, nàng chính làmột phần đại biểu của công ty . Hơn nữa cũng không có ai biết nàng là thực tập sinh. Đi rồi một vòng, quản lý vừaxoay lưng, liền có người hướng nàng tới gần. Nói không tới hai câu, liền vòng qua chuyện của nàng. Có lẽ là kỹ năng nói chuyện trao đổi đột phá? Ngược lại suốt toàn bộ quá trình, Lang Giai Âm vẫn luôn tương đối trầm ổn. Quả nhiên cách để đột phá kỹ năng, chính là phải đi tham gia xã giao. Không đi xã giao thì kỹ năng không thể phát triển được."Giai Âm, Lão Hồ Ly liền như thế đem ngươi bắt đi?" Lang Giai Âm trở về khách sạn, mới dám tiếp điện thoại của Diêu Tinh . Quả nhiên vừa nhận sđược điện thoại của Diêu Tinh , Diêu Tinh liền nhảy ra "Lão Hồ Ly" ba chữ này. Đemtrái tim nhỏ của Lang Giai Âm vừa nghe được lập tức nhảy thình thịch một cái, dù sao hai phút trước, quản lý mới cùng nàng nói ngủ ngon."Lúc trước ngươi còn gọi nàng là Tống quản lý.""Bây giờ không giống lúc trước. Lúc trước ngươi cũng không phải tiểu bạch thỏ." Diêu Tinh nói: "Ngươi không phải cùng nàng cùng một cái phòng đó chứ?""Chẳng lẽ giống như trong tiểu thuyết, bởi vì không có đặt trước, khách sạn chỉ còn dư lại một căn phòng?" Một người có thể đem bạn cùng phòng của mình hình dung thành tiểu bạch thỏ, có thể thấy được não động lớn cỡ nào."Không có, quản lý ở phòng khác.""Nàng sẽ không mượn cớ kêu ngươi tăng ca, làm việc cầm thú chứ?""Yên tâm.""Ta đối với nhan sắc của ngươi không yên lòng.""Ngươi đây là khen ta sao?""Ngược lại, ngươi phải cẩn thận nhiều hơn." Trước khi cúp điện thoại, Diêu Tinh còn căn dặn thêm một câu như vậy.Lúc quản lý mang nàng lại đây, nàng luôn cảm thấy là quản lý nhất thời khởi ý mới làm vậy . Nghĩ chắc là mình ở đây không tới hai ngày, kết quả, liền ở tới ba ngày. Ba ngày này, ngoại trừ thời gianngủ , nàng hầu như đều cùng Tống quản lý ở chung một chỗ. Diêu Tinh mỗi buổi tối đều sẽ cho nàng gởi tin nhắn tới hỏi thăm. So với Diêu Tinh, Lý Nhân không được mấy lần, chỉ là trong một lần Lang Giai Âm khen năng lực làm việc của Tống quản lý thì, đột nhiên lại hỏimột câu."Giai Âm, ngươi đối với quản lý có hảo cảm sao?"Lang Giai Âm lúc đó cũng trả lời, nàng cảm thấy nàng đối với Tống quản lý rất có hảo cảm. Cảm giác được năng lực của đối phương ở khắp mọi mặt đều là xuất sắc. Nhưng là nàng vừa nằm xuống, cho Tống quản lý gởi tin nhắn chúc "Ngủ ngon" , chờ quản lý trả lời lại thì, trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy trống rỗng. Ba ngày nay, Lang Giai Âm có thể rõ ràng cảm giác được bầu không khí giữa nàng và quản lý . Thật giống có chút hài hòa? Không biết nói thế nào. Đại khái là sáng sớm hôm qua, trong lúcquản lý vô tình cho nàng sửa cổ áo. Hoặc là trong hội nghị ngày hôm nay, quản lý hướng nàng nháy mắt một cái.Thình thịch. Lang Giai Âm dùng tay ôm lòng ngực của mình. Mãi đến tận tin nhắn của quản lý lại đây."Chiều nay đi máy bay, ngươi có thể ngủ thêm một lát. Ngủ ngon.""Ân." Tin nhắn của Tống quản lý , lập tức liền hòa tan nội tâm đang trống không của Lang Giai Âm .Xuống phi cơ, Lang Giai Âm lại nhận đượcđiện thoại của mẫu thân . Mẫu thân nói Lạc Uy muốn đi qua, để cho nàng tiếp một hồi. Ngay ở trước mặt Tống quản lý , Lang Giai Âm không thể làm gì khác hơn là cùng mẫu thân nói đợi lát nữa lại nói chuyện."Làm sao?" Ở chung ba ngày nay, để Tống Nguyên Minh có đầy đủ thời cơ "Quan tâm thuộc hạ"."Chuyện của bạn trai sao?" Tống Nguyên Minh hỏi đến rất "Vô ý", lại như một đại tỷ tỷ."Không phải. Cảm ơn quản lý." "Cảm ơn" hai chữ này vừa đủ khéo léo từ chối một lời thăm hỏi lễ phép. Lang Giai Âm không mở miệng nữa, Tống Nguyên Minh cũng không có tiếp tục hỏi. Cách một hồi, Lang Giai Âm mới nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ. Tống Nguyên Minh có vẻ rất kiên nhẫn, ngón trỏ của nàng hơi gõ cặp văn kiệnmột cái, lại nhìn Lang Giai Âm ở bên cạnh .Lang Giai Âm không nghĩ tới Lạc Uy sẽ tới, Lạc Uy nhìn qua như là nhất thời hưng ý mà tới. Tiếp hắn một ngày kia, hắn còn nói bóng gió nói: "Kỳ thực Thượng Hải cũng không tệ.""Cũng không nhất định phải ở quê hương." Lạc Uy nói như vậy.Phảng phất hắn cùng Lang Giai Âm trong lúc đó trở ngạiduy nhất là khoảng cách. Rõ ràng Lạc Uy so với nàng không có lớn hơn mấy tuổi, nhưng là suy nghĩ lại như phụ huynh thế hệ trước, cho rằng chuyện tình cảm có thể bồi dưỡng được. Lang Giai Âm cũng không muốn làm khó chính mình. Nàng cho rằng hôm đó ở quán cà phê từ chối, là đã hết sức rõ ràng. Không chỉ mẫu thân luôn nói, liền Phàn a di cũng hay gọi điện thoại cho nàng, làm cho nàng coi chừng Lạc Uymột chút . Nàng làm sao coi chừng Lạc Uy? Lạc Uy so với nàng lớn năm tuổi, còn đi ra nước ngoài, chẳng lẽ còn có thể lạc mất ở quốc nội? Phương pháp tác hợp của thế hệ trước, hiện tại đã không còn hàm súc rồi. Cho dù là bàn ăn dọn sẵn, Lang Giai Âm cũng vô lực thưởng thức.Lạc Uy không biết có thật hay không là muốn ở Thượng Hải phát triển, ngược lại cũng đã ở lại một quãng thời gian. Hẳn cùng đồng học ở Thượng Hải của hắn du ngoạn một quãng thời gian. Trong lúc đó cũng gọi cho Lang Giai Âm tới, Lang Giai Âm không có đáp ứng. Cũng không biết ai đã cho Lạc Uy miêu tả, để Lạc Uy đối với Lang Giai Âm có một luồng mê chi hảo cảm. Lạc Uy cùng Lang Giai Âm nói qua, cũng làm cho Lang Giai Âm đồng dạng sinh ra một loại mê man, chính là mê man về "cái kia Lang Giai Âm" ở trong đầu Lạc Uy vẽ ra. Chả lẽ trong mắt người khác hình tượng của nàng chính là một thiếu nữ luôn quy củ thế thiếp sao??Lạc Uy trở lại ngày ấy, mẫu thân lại gọi điện thoại tới. Tự nhiên là nói cho Lang Giai Âm nghe một trận. Nói Lạc Uy là muốn ở lại Thượng Hải. Lang Giai Âm thế nhưng biết Lạc Uy sẽ không ở lại Thượng Hải, hắn lần này đến, chỉ là muốn tiến bước thăm dò. Nếu như Lang Giai Âm đáp ứng Lạc Uy, Lạc Uy tất nhiên sẽ dùng cảm tình đến mài mòn việc Lang Giai Âm muốn ở lại Thượng Hải. Không phải Lang Giai Âm muốn đem Lạc Uy xem thành như vậy, mà là Lạc Uy đã nữa già nữa non lộ ra như vậy. Đối phương không muốn sói con chính là muốn sói mẹ. Trên ngườiLạc Uy, lớn hơn nàng năm tuổi thể thiếp, cũng lớn hơn nàng năm tuổi khôn khéo. Đương nhiên, Lạc Uy cho nàng cảm khái càng nhiều chính là, hình tượng mà nàng hiện ra ngoài. Lang Giai Âm vẫn luôn không cảm thấy hình tượng của mình có cái gì khác lạ, thậm chí đã muốn ít cầu toàn đi rất nhiều, vừa đủ hoàn thiện là được. Thế nhưng vừa nghĩ lại, nàng hình như luôn lấy một loại phương thức rất khác so với toàn thể mọi người để dự đoán tình huống? Nàng là người như thế, thì sẽ làm chuyện như vậy. Mặc dù trong lòng nàng không có nghĩ như vậy, cũng sẽ hướng những chuyện tương tự mà làm theo. Bỏ ra hiểu biết trong lòng mình, kết quả cuối cùng không phải đều giống nhau sao?Vừa đúng ở cái mấu chốt này, Lang Giai Âm lần thứ nhất đối với nhân sinh của mình trở nên mê man. Rốt cuộc là vì cái gì, ở cùng quản lý bầu không khí sẽ trở nên có điểm vi diệu. Nàng cũng không biết xuất phát từ lúc nào, lại làm cho nàng có ý nghĩ như thế. Hay là cái ý nghĩ này vỗn đã có rồi, mới lên men cái điểm vi diệu này. Từ Hồng Kông trở về đến giờ, mối quan hệ của nàng và quản lý xuất hiện đình trệ ngắn ngủi. Nếu như dựa theo chiều hướng như lúc trước khi đi công tác, quan hệ giữa các nàng hẳn là sẽ tăng lên. Đình trệ lại đến từ quản lý, quản lý không có truyền gọi nàng làm chuyện gì. Mãi cho đến hạng mục trước kì nghỉ xuân.---------------------------------p/s: Người ta hỏi e chuyện bạn trai, em k trả lời người ta giận chứ sao -_-!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương