Cái Giá Của Nhận Sai Nữ Chủ

Chương 30



Vốn dĩ chưởng môn là chuẩn bị mở một đại điển kết đan chúc mừng Vân Ca trở thành đệ nhất nhân trong vòng bách linh kết đan, kết quả bởi vì Vân Ca không tình nguyện cũng liền thôi.

Vân Ca không tình nguyện là một trong số nguyên nhân, một nguyên nhân khác là bởi vì tiểu bí cảnh của Quy Nhất Tông sắp mở ra.

Người của Quy Nhất Tông đã đến Vân Phù Môn.

Vân Ca luôn luôn hành sự tự do, lần này cũng không ngoại lệ, Vân Ca dẫn theo tiểu đồ nhi lưu lại tin tức nói mình đã đi Quy Nhất Tông, nói cách khác Vân Ca cũng không đi nghênh tiếp sứ giả Quy Nhất Tông.

Bởi vì Vân Ca đã nghe nói sứ giả đến chính là Thiếu tông chủ Minh Hiên của Quy Nhất Tông.

Vân Ca dẫn theo tiểu đồ nhi chuyện thứ nhất cũng không phải trực tiếp đi Quy Nhất Tông, mà là đi Thiên Ky Các, tìm Bách Thư Sinh

Bách Thư Sinh thấy Vân Ca, trên mặt vui vẻ: "Thực sự là quý khách, có gì cần giúp một tay sao.?"

Vân Ca ôm tiểu đồ nhi: "Chúng ta vào trong rồi nói."

Tiến nhập tầng thứ hai Thiên Ky Các, tay phải của Vân Ca ở trên đầu tiểu đồ nhi nhẹ nhàng ấn xuống một cái, sau đó liền thấy tiểu đồ nhi vốn dĩ mở to hai mắt ngáp một cái, Vân Ca cúi đầu: "Mệt nhọc thì ngủ một hồi đi, sư tôn nói chuyện với Bách thúc thúc của ngươi, nói xong lập tức gọi ngươi."

Tiểu đồ nhi bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Bách Thư Sinh đối diện, Bách Thư Sinh không khỏi dựng đứng tóc gáy, bản năng cảm thấy nguy hiểm, liếc mắt nhìn tiểu nha đầu nhu nhu nhược nhược ghé vào trong lòng Vân Ca, càng gầy càng vô hại, lại cảm giác mình suy nghĩ nhiều quá.

Bách Thư Sinh có chút kỳ quái vì sao Vân Ca lại dùng thuật pháp ngủ trầm đối với tiểu nha đầu, nhưng cũng không có hỏi.

"Thư sinh, chuyện đã xảy ra ở trăm năm tỷ thí ngươi khẳng định đã biết?" Vân Ca nhìn thấy tiểu nha đầu đang ngủ, nói thẳng chủ đề, hỏi.

"Xảy ra chuyện lớn như vậy. Cả tu tiên giới đều biết, chúc mừng Vân Ca, trở thành tu sĩ kết đan trẻ tuổi nhất." Bách Thư Sinh cảm thấy Vân Ca thật sự là thi chi sủng nhi, nàng chăm chỉ không sai nhưng cũng không phải mỗi người chăm chỉ như nàng đều có thể có tu vi như nàng!

"Cũng không phải chuyện này." Vân Ca nhíu mày một cái, bản ý của nàng cũng không muốn kết đan: "Tiểu Huyễn Mạt trong lúc ta lên đài bị người bắt đi."

"...." Bách Thư Sinh đương nhiên cũng biết chuyện này: "Ta chỗ này cũng không có được tin tức, không biết đối phương là ai."

"Đan điền của Tiểu Huyễn Mạt bị hủy rồi." Vân Ca nói đến đây khí tràng toàn thân biến đổi, rõ ràng vẫn là mặt mặt không biểu tình, nhưng Bách Thư Sinh lần đầu tiên thấy Vân Ca như vậy, đôi mắt hạnh sắc bình tĩnh như mặt nước đột nhiên tràn ra gợn sóng, khiến kẻ khác sợ hãi: "Liễu trưởng lão nói, với thân thể của Tiểu Huyễn Mạt, rất khó sống quá thành niên...."

Bách Thư Sinh sửng sốt một chút, ai sẽ đối với một tiểu nha đầu không thể dẫn khí nhập thể xuống tay nặng như vậy? Bách Thư Sinh đem ánh mắt nhìn về phía hài tử trong lòng Vân Ca: "Ngươi bây giờ muốn làm thế nào?"

Vân Ca lắc đầu: "Không biết, Liễu trưởng lão nói linh khí của tu tiên giới không thích hợp với Tiểu Huyễn Mạt, nếu như đưa về nhân giới bên kia có thể sống thêm hai năm...."

"Ý của ngươi là?" Bách Thư Sinh trước đây cũng hiểu được Vân Ca sớm muộn gì cũng sẽ đem người đưa về nhân giới, cho nên cũng không kinh hãi.

"Ta không có đáp ứng." Vân Ca dạy dỗ không ít hài tử, cũng biết tiểu đồ nhi của mình, nàng cũng không phải một người sẽ lấy lý do "Ta là vì muốn tốt cho ngươi" để quyết định thay người khác, huống chi, nếu quả như thật trở về nhân giới bên kia, mới thật sự không có khả năng, trong tu tiên giới không thiếu đều lạ, nói không chừng có thể tìm được thứ gì đó chữa trị cho tiểu đồ nhi: "Ta đã đáp ứng Tiểu Huyễn Mạt sẽ bảo hộ nàng cả đời."

Người trong ngực Vân Ca ánh mắt ngoan lệ hồng sắc đã toàn bộ rút đi, bởi vì một câu này. Kỳ thực sư tôn vĩnh viễn sẽ không biết, lời hứa hẹn này, nàng muốn không phải là bảo vệ, mà là cả đời. Nhưng, nàng dáng vẻ như vậy rốt cuộc có tư cách gì yêu cầu cả đời, nàng chỉ là một kẻ bị vứt bỏ, nhất định là quái vật bị ông trời vứt bỏ mà thôi, ngoại trừ dựa vào bề ngoài tiểu hài tử nhu nhược này... ..hoặc giả....

"Ngươi tới chỗ của ta là muốn biết tu tiên giới có thứ gì có thể trọng tố đan điền hoặc là Linh vật tẩm bổ thân thể thường nhân?" Bách Thư Sinh hiểu dụng ý của Vân Ca.

Vân Ca gật đầu: "Thêm một tháng nữa chính là thời gian bí cảnh của Quy Nhất Tông mở ra, sư tôn cho phép ta xuống núi, cho nên ta nghĩ trong một tháng này tìm xem có thể tìm được linh vật như vậy hay không."

Bách Thư Sinh suy tư một chút, sau đó gọi sai vặt của mình đến: "Ngươi mang xấp tư liệu ở lầu ba xuống đây một chút."

"Ta cũng nhớ không rõ, ta nhớ chắc là có, ngươi cũng biết, ta cũng không phải tu sĩ, đối với phương diện này thu thập tương đối nhiều, cũng là bởi vì quá nhiều, ta trái lại nhớ không rõ." Bách Thư Sinh có chút ngượng ngùng, sau đó đột nhiên lại nhớ ra cái gì đó: "Tiểu nha đầu biết chuyện này không?"

Vân Ca lắc đầu." Ta cũng không nói cho nàng biết, ta chỉ hy vọng nàng sống vui vẻ, mà không phải mỗi thời khắc đều sống trong sợ hãi."

"Ngươi...." Bách Thư Sinh dừng một chút, sau đó nói tiếp: "Là một sư tôn tốt."

"...." Vân Ca không nói gì, chỉ là trìu mến xoa đầu Tiểu Huyễn Mạt trong lòng, nàng cũng không phải sư tôn tốt, nếu như phải, Tiểu Huyễn Mạt cũng sẽ không bị thương, còn là bị thương nặng như vậy.

"Các chủ." Chỉ chốc lát sau sai vặt xuống đến.

"...." Bách Thư Sinh cẩn thận nhận lấy, sau đó bắt đầu kiểm tra.

Vân Ca ở bên cạnh ôm Tiểu Huyễn Mạt chờ đợi.

"Có rồi!" Bách Thư Sinh đột nhiên mở miệng nói: "Ở đây, Địa Tâm Quả!"

"Dùng bồi bổ thân thể bị tổn thương." Bách Thư Sinh nhíu mày: "Nhưng cũng không dễ tìm, chỉ có nơi cực hàn mới có, hơn nữa cũng không rõ ràng rốt cuộc hình dạng thế nào."

"Có là tốt rồi." Có thì có hy vọng.

"Sư tôn...." Tiểu Huyễn Mạt ưm một tiếng, sau đó từ từ mở mắt, nhìn về phía Vân Ca ánh mắt bởi vì mới vừa mở ra còn không có tập trung: "....."

"Tỉnh? Đói bụng sao?" Vân Ca người người đi ra ngoài làm thức ăn, chỉ để lại Bách Thư Sinh vẻ mặt mờ mịt nhìn bóng lưng Vân Ca, cho dù dùng xong liền vứt cũng không đến mức nhanh như vậy đi?

Tu tiên giới cũng không có những thứ cho phàm nhân ăn, nhưng là bởi vì phải ra khỏi, Vân Ca đã chuẩn bị rất nhiều bên trong túi đựng đồ, sau khi Vân Ca ra ngoài, liền lấy hai tiểu lung bao đưa cho Tiểu Huyễn Mạt.

"...." Tiểu Huyễn Mạt ăn đến hai má phình lên, giống một con chuột nhỏ, đáng yêu, Vân Ca nhìn lại cảm thấy vừa đáng yêu vừa đau lòng, vốn dĩ nàng đã đem người nuôi đến có thịt, manh manh tiểu nha đầu, kết quả lúc này đây liền gầy đi.

"Sư tôn, hai người chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi ~" Tiểu Huyễn Mạt biết sư tôn chỉ dẫn theo mình nàng, hai người cùng đi Quy Nhất Tông, không đợi người của Vân Phù Môn, trọng điểm là không có tiểu sư thúc vừa ngốc vừa huyên náo kia đi theo, rõ ràng hưng phấn, cả người đều mang một cổ khí tức vui mừng sung sướng.

"...." Vân Ca bị hai chữ bỏ trốn làm cho 囧.....
Chương trước Chương tiếp
Loading...