Cappuccino 2.0
Chương 40
Lam Ngọc rụt rè trượt từ từ xuống hồ nước mát lạnh. Có lẽ vì chưa biết được độ sâu của hồ nên khi vừa nhảy xuống nàng đã hụt chân chìm sâu xuống dưới đáy. Tôi hốt hoảng lặn xuống kéo nàng lên trấn tĩnh: -Ngọc có sao không? -Ngọc không học bơi nữa đâu cho Ngọc lên đi! Nàng níu vai tôi cứng ngắc trong sắc mặt sợ hãi lắm. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nàng sợ sệt như vậy nhưng thiết nghĩ còn người ta khi bị đẩy vào tình cảnh nguy cấp như thế này ai mà chẳng sợ. Thế nên tôi nghiêm mặt trấn an: -Đừng sợ, lúc nãy Ngọc nói là sẽ không bỏ cuộc rồi mà! Cố gắng lên! -Nhưng nước sâu quá! -Không sao, bây giờ Phong đưa Ngọc lại thành hồ để Ngọc tập làm quen với nước trước nhé! -Ùm… Tôi đưa nàng đến thành hồ, cho nàng tập nín thở dưới nước để quen với áp lực trước khi học bơi. Điều này khá quan trọng vì khi bơi nước sẽ tác động trực tiếp đến việc thở cho nên phải làm quen dần để ta không bị đuối sức trong quá trình bơi. Lúc đầu Lam Ngọc chỉ nín thở được vài giây rồi ngoi lên thở hỗn hễn, trông mặt nàng muốn bỏ cuộc lắm nhưng vẫn tiếp tục cố gắng luyện tập. Đến một lúc sau có vẻ nàng đã quen dần nên thời gian nín thở đã lâu hơn được một ít và không còn bị hốt hoảng khi ngoi lên nữa. Thấy vậy tôi liền chuyển sang bài học tiếp theo: -Được rồi, việc làm quen coi như đã ổn! Bây giờ đến phần kỹ thuật bơi nhé! -Phần đó như thế nào? -Hề hề, cũng không khó lắm! Ngọc chỉ cần vịnh vào thành hồ rồi đạp chân cho thân nổi lên thôi, nếu đúng kỹ thuật sẽ nổi dễ dàng mà không cần dùng quá nhiều sức. -Ùm, để Ngọc thử! Nói rồi nàng làm theo lời tôi, dùng tay vịnh vào thành hồ mà ra sức đạp chân. Nhưng chưa đầy 10 giây, nàng đã buông lỏng không đạp nữa. -Gì vậy? -Nặng chân quá, như thế này còn hơn chạy bộ nữa! -Phải rán thôi, lúc đầu học nó thế mà! Nhưng tôi chưa kịp nói thêm thì nàng đã hướng sự chú ý của mình về phía sau lưng tôi. Theo bản năng tôi quay về sau thì cả Ngọc Lan lẫn thằng Toàn đã ở sờ sờ phía sau từ lúc nào. Cả hai đang nhìn tôi với đôi mắt hết sức ngạc nhiên cứ y như người ngoài hành tinh đang đứng trước mặt họ vậy. Trước tình huống cực kì nhạy cảm đó, tôi buộc miệng tìm đường lui ngay: -À, hai người thi xong rồi đó à? Ai thắng vậy? -Vẫn chưa, đang bơi đột nhiên không thấy mày nữa nên mới dạt vào đây đấy! -Vẫn chưa, đang bơi đột nhiên không thấy mày nữa nên mới dạt vào đây đấy! -Sao Phong lại bỏ thi giữa chừng vậy? -Uầy, mọi người bình tĩnh nào để Phong giải thích đã! Tại Phong không có sức bơi nên chịu thua từ sớm, vả lại Lam Ngọc… Tôi bỗng ngượng ngùng nhìn về phía nàng. Như hiểu được ý, Lam Ngọc khẽ gật đầu để tôi kể tiếp sự việc. -…Lam Ngọc không biết bơi nên Phong chỉ muốn dạy bạn ấy bơi thôi! -Thật chứ Ngọc? -Thật, mình chưa nói dối bao giờ! Lam Ngọc lúng túng đáp lời. Chắc nàng ngượng ngùng lắm, ai đời bí mật của mình lại để nhiều người biết được chứ. Nhưng nếu không nói ra chúng tôi sẽ bị nghi ngờ ngay lúc đó hậu quả sẽ càng khó lường hơn. Thôi thì đành tạ tội với nàng sau vậy, còn giờ thì phải lo việc triều chính trước đã. Khi nghe Lam Ngọc không biết bơi, mặt thằng Toàn liền phởn ra: -À, thì ra bà này cũng….hề hề! -Cũng sao, hử? -Hông có gì hế hế, không biết bơi à? -Ông đang mỉa mai tôi đấy à Toàn? Lam Ngọc tức điên nhăm nhe nắm đấm trước mặt thằng Toàn, nhưng thằng quỷ này xem ra chẳng si nhê: -Gì, muốn dùng tui làm mộc nhân à, ra đây mà dùng! Nó cố ý bơi ra xa để khiêu khích Lam Ngọc vì cơ bản điểm yếu của nàng là không thể bơi được. Nhưng mặc cho hai người đó cứ chọc ghẹo nhau. Sau khi nhìn xung quanh một hồi, tôi chợt phát hoảng khi chẳng thấy Ngọc Lan ở đâu cả. Nàng chỉ vừa mới ở đây, nếu đã lên khỏi hồ đáng lí ra tôi phải biết. Đột nhiên linh tính mách bảo tôi nhìn thẳng xuống đáy hồ. Qua làn nước xanh lợ, tôi đã thấy nàng. Phải, tôi đã thấy Ngọc Lan đang bất tỉnh ở dưới đó. Chẳng thể chần chừ, tôi vội lao mình xuống đáy hồ lạnh ngắc, dùng hết sức bình sinh của mình lôi Ngọc Lan lên nhanh nhất có thể. -Hai người phụ tui kéo Lanna lên bờ, nhanh! Tôi gậm gực gọi thằng Toàn và Lam Ngọc như ra lệnh. Hai người đó có vẻ sững sốt lắm, nhưng cũng vội leo lên bờ kéo Ngọc Lan lên hộ tôi. -Con Lanna bị gì thế mày? -Tao không biết, lúc tao phát hiện thì Lanna đã chìm dưới đáy hồ rồi! -Tao không biết, lúc tao phát hiện thì Lanna đã chìm dưới đáy hồ rồi! -Để tôi xem! Lam Ngọc áp tai mình vào mũi của Ngọc Lan dò xét. Nhưng không lâu sau đó nàng liền biến sắc: -Ngưng thở rồi? -Cái gì? -Lanna ngưng thở rồi! mấy cậu tránh ra một bên đi! Lam Ngọc đẩy hai tụi tôi ra một bên rồi cuối xuống tiến hành hô hấp nhân tạo cho Ngọc Lan. Trông sặc mặt của Lan giờ đây tím tái quá, nó làm lòng tôi nóng như lửa đốt nhưng chẳng thể nào làm được gì ngoài ngồi nhìn Lam Ngọc đang từng bước giành lại sự sống cho nàng. Và rồi thần may mắn cũng đã mỉm cười. Sau một lúc được hô hấp nhân tạo, Ngọc Lan đã dần hồi tỉnh. Nàng ho sặc sủa từng ngụm nước trong miệng ra ngoài nhìn phát tội. Lam Ngọc vội đỡ nàng ngồi dậy nhẹ nhàng vỗ lưng: -Sao rồi, có thấy không khỏe chỗ nào không? -Ùm, không có gì! Cảm ơn Ngọc nhé! -Hùm, mình chỉ góp một chút công thôi, người mà bạn phải cảm ơn là Phong đấy! Chính Phong đã phát hiện ra bạn! Vừa nghe, Ngọc Lan liền khẽ nhìn tôi, đôi mắt xanh của nàng lại một lần nữa khoét sâu vào tim tôi đến rung động. Đôi môi nhỏ xinh của nàng khẽ cong lên thật dễ thương: -Cảm ơn Phong nhé! -Ư, không có gì! Nhưng sao Lanna lại đuối nước vậy? -Chuyện này…, ình giữ bí mật được không? Nàng ấp úng không nói khiến chúng tôi dù tò mò lắm cũng phải gác chuyện ấy sang một bên. Và buổi đi bơi hôm ấy đành phải kết thúc trong một không khí vô cùng nặng nề. Nếu lúc nãy tôi phát hiện ra chậm một tý chắc là đã không còn nhìn thấy nàng nữa rồi. Nhưng dù sao đi chăng nữa một thiên thần mắt xanh như nàng không thể nào gặp chuyện gì được, chắc chắn là như thế…chí ít là như thế…cho đến một lúc nào đó… __Cappuccino 2.0__
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương