Chân Tình Hỏa Diễm
Chương Viii: Đi Rừng Gặp Quái Nhân
Theo phương thức quái dị của Ngọc Ân, nhóm bốn người bọn họ theo đường rừng đã đi được một quãng khá xa về phía nam, thẳng hướng Hỏa quốc. Sau năm ngày đường dài, lại chẳng gặp bất cứ cái gì, Mạc Ly bắt đầu nghi ngờ tính đúng sai của đường đi. “Sư phụ à, chúng ta có thực sự đi đúng đường không vậy?” “Tất nhiên” Ngọc Ân nhàn nhã nằm vắt vẻo trên cành cây cao chót vót bình thản trả lời lại kèm theo mệnh lệnh: “Đi về hướng đông nam cứu con hổ về đây, đem theo ít thịt lợn rừng về làm bữa tối!” Tạo cơ hội rèn luyện kiếm pháp của Mạc Ly mọi lúc mọi nơi, nàng không tiếc cơ hội cho nhóc nếm thử mùi nguy hiểm. Hiện tại, mặc dù huyền công chưa cao, nhưng kiếm thuật của nhóc chính là so với người thường hơn tới vài bậc, là thiên phú dị bẩm, ít ai sánh kịp. Mạc Ly nghe vậy, không chán ngán mà còn hứng chí bừng bừng chạy đi. Cậu chính là hứng thú làm việc thiện, cứu bạch hổ. Thi triển khinh công nhanh nhẹn lao tới chỗ một đám lợn rừng đang quần ẩu một con bạch hổ thân mình to lớn, máu ướt đẫm bộ lông trắng, cùng những mũi tên dài vẫn còn vương trên thân mình. Không chần chừ lấy một giây, Mạc Ly rút kiếm, tung chiêu. Dù chỉ một chiêu nhưng lại biến ảo khôn lường, được kết hợp từ mười ba bộ kiếm pháp khác nhau mà sư phụ chỉ dạy cho cậu. Nhanh như cắt, đám lợn rừng biến thành một đám thịt lợn tươi ngon lọc sạch sẽ da lông xương, chỉ việc đem xiên lên nướng. Mạc Ly lo lắng nhìn bạch hổ. Cậu định tiến lại gần, nhưng bạch hổ này lại kháng cự thấy rõ. Nó gầm gừ hung dữ đe dọa cậu, mặc dù chính nó cũng yếu ớt tới mức không đi nổi. Như thấy được sự sợ hãi trong mắt con vật to lớn, Mạc Ly từ từ bỏ kiếm xuống nhìn thẳng vào mắt bạch hổ với sự chân thành: “Không sao đâu, để tao xem vết thương cho mày!” Con hổ kia cư nhiên lại có ý thức, nó hiểu cậu nói gì, cùng hành động chứng minh của cậu, nó vênh mặt, kiêu ngạo khẽ gật đầu một cái quay đi. Mạc Ly nhìn hành động của nó, không khỏi buồn cười. Con hổ đặc biệt như vậy, thả nào sư phụ muốn cứu nó. Xem qua vết thương trên thân mình to lớn kia, Mạc Ly rút từ trong ngực ra một lọ nhỏ, đem dược trong đó thoa lên từng vết thương, lại vô cùng nhẹ nhàng như sợ làm kinh động đến bạch hổ. Các vết thương ngấm thuốc, ngay lập tức cầm máu, dần dần lành lại. Cảm thấy thân thể bớt đau nhức, bạch hổ quay đầu nhìn Mạc Ly ánh mắt tỏ vẻ cảm ơn. Nó đứng lên, thấy người nhẹ nhõm hẳn liền tiến tới định ngoặm một miếng thịt lợn rừng thơm mùi máu tươi ngay trước mặt. “Oái, này, miếng đó là của ta!” Thịt chưa đến miệng đã bị lấy mất, khiến bạch hổ nổi điên. Nó đang rất đói a! “Ta biết ngươi đói bụng, thịt còn nhiều mà, qua bên kia đi, miếng này ta chấm rồi” Mạc Ly đưa tay phủi phủi miếng thịt đỏ lòm. Hừ, miếng này cậu lấy từ chỗ ngon lành nhất để cho sư phụ nha, sao có thể nhượng cho con hổ này chứ. Bạch hổ tức tối nhìn Mạc Ly. Hừ, ta cóc cần biết, miếng thịt đó, ta chấm trước! Bạch hổ lao lên, ngoạm lấy miếng thịt, giằng lại. Mạc Ly cũng không buông tay, thành ra, một người một hổ chơi kéo co với miếng thịt. Bạch hổ bị thương nặng, sớm mất sức, Mạc Ly cũng chẳng hơn gì. Một đứa trẻ như cậu, giữ được miếng thịt không bị tuột tay là may lắm rồi. Còn muốn giằng lại đươc,..sau này sẽ xem xét. Đang giằng co gay cấn, không ai nhường ai, thì bỗng nhiên, một mũi tên xé gió bay tới. Mạc Ly cảnh giác, chồm người lên, đầy ngã bạch hổ cùng lăn qua một bên. Cả hai thở phì phò, mắt nhìn quanh. Hừ, kẻ nào lại đi phá đám thế không biết? “Hahaha, nhóc con rất tốt, có tư chất. Ngươi bái ta làm sư phụ, ta sẽ biến ngươi thành truyền kì võ học. Thế nào đồng ý không?” Bạch y nam tử với dung mạo vô cùng tuấn tú, bộ dáng thật xinh đẹp như nữ tử vậy. Bất quá… “Haiz, thúc thúc à, ta chỉ muốn bái người nào nhìn thiệt xinh đẹp là sư phụ thôi.” Mạc Ly ôm đầu tiếc rẻ nói. Nam nhân kia nhìn nhóc ngạc nhiên: “Vậy ta không đẹp sao?” Giọng nói của hắn đầy tính chất “nữ” không khỏi khiến người ta nổi da gà. “Thực ra thúc cũng rất đẹp, chỉ là…” “Thực ra thúc cũng rất đẹp, chỉ là…” “Ô ô, ngươi khen ta đẹp, vậy là đồng ý bái ta làm sư phụ rồi, haha, thích quá, đồ đệ, sư phụ nhất định không bạc ngươi!” Mạc Ly nhìn nam nhân kia, không tự chủ rùng mình một cái. Eo ơi, ánh mắt kia,…sao giống mắt sói vậy ta? “È…hèm, ta chưa nói hết, chỉ là…” “Là sao?” Nam nhân kia ánh mắt sáng như sao nhìn Mạc Ly. “Chỉ là thúc không đẹp bằng sư phụ hiện tại của ta!” “Sư phụ hiện tại của ngươi? Hắn rất đẹp? AAA Mau, mau dẫn ta tới chỗ hắn, đại soái ca hoàn mĩ, ta tới!!” Mạc Ly ngơ ngẩn cả ngày, thế là thế nào nhỉ? Thôi đi, chuyện người lớn, cậu không hiểu được. Thấy vị thúc thúc kia nho nhã thư sinh, chắc không phải người xấu, sẽ không hại cậu đâu, nên… “Được rồi, ta sẽ dẫn thúc đi…” “Con cứ tin người như vậy, sợ có ngày ta bán mạng lúc nào không hay.” Một giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên. Bạch y nam tử quay đầu nhìn, không khỏi mắt sáng ngời. Ôi mẹ ơi, đẹp quá! Không biết khi hắn ở trên sẽ mê người tới mức nào đây??? *phụt*…máu mũi đầm đìa… “Thúc, oái, thúc không sao chứ?” Thấy vết máu trên mũi thúc thúc xinh đẹp, Mạc Ly ngây thơ hỏi, không biết đã khiến nam tử kia thẹn tím mặt. “À, ta không sao…”hướng về phía nam nhân có vóc dáng nhỏ nhắn, nhưng lại đẹp tựa trích tiên kia, mạo muội hỏi: “Tại hạ là Hiểu Minh. Vừa mới gặp sư đệ đây đã thấy yêu thích, liền có vài lời mạo phạm mong công tử thứ lỗi. Không biết công tử đây xưng hô như thế nào?” Giọng nói nhu tình mật ý khiến Ngọc Ân toàn thân nổi da gà. Tên kia…hẳn là tiểu thụ đi. Và chắn chắn, nhìn cái ánh mắt sáng rực, bộ dạng mê mẩn quên cả Tổ quốc kia, hẳn là đang, câu dẫn nàng làm công đi. Thôi kháo, ta là chỉ thích mĩ nam đại soái ca, không thích mĩ nam thụ ca ca như thế này đâu, mặc dù, ờ, hắn cũng thuộc hàng hiếm đấy chứ. “ Ta là…” Ngọc Ân chưa nói hết câu đã phải nhảy phốc sang một bên tránh một luồng ám khí sắc bén, cùng với đó là tiếng gào thét. “ Ta là…” Ngọc Ân chưa nói hết câu đã phải nhảy phốc sang một bên tránh một luồng ám khí sắc bén, cùng với đó là tiếng gào thét. “Hiểu Minh chết tiệt, ngươi dám hồng hạnh vượt tường sao? Nói cho ngươi biết, ngươi cả đời là người của ta, chết cũng phải đi theo ta…” Thực ra nếu đây là tiếng nói của một nữ tử, thì Ngọc Ân không có ý kiến. Tuy nhiên, câu nói đầy tính chất bá đạo cùng tính chiếm hữu cực cao này lại xuất phát từ một nam nhân…cũng khá đẹp đi, chỉ là khá thôi. Vâng, tất cả nam nhân đứng trước mặt nàng đều chỉ là khá… “Xú nam nhân đáng chết, ai cho phép ngươi đi câu dẫn nương tử của ta?” Tiếng nói thân ảnh kia trực tiếp tấn công Ngọc Ân, khiến nàng vội vàng né tránh. Có thể nói, những người này hẳn là cao thủ lánh đời đi, nếu không, tất cả những kẻ trong Tam đại cực vĩ kia đều là địa thần địa tiên hết sao??? Nàng thực muốn diện kiến thử một trong ba đại nhân vật đó xem sao, hừ. Ngay cả nam tử đang tấn công nàng, sức lực cũng là Truyền kì bán tiên cảnh Sơ giai, so với lũ Thất Dạ Thất Nhật, chính là cao thủ trên cao thủ rồi. Tránh né vài đòn, tiện thể niệm chú ném Mạc Ly đưa lại chỗ tiểu Hương, Ngọc Ân bắt đầu phản công. Chưa rõ chuyện quỷ gì tự nhiên hung hăng tấn công kẻ khác, chính là đáng chết nhất. Nàng tụ huyền khí trong tay, truyền vào gió, tạo nên một trận địa của gió lốc vây nam nhân kia lại. Nam nhân kia cũng không vừa, kiếm khí hừng hực, điều khiển cây cối làm vũ khí phá trận, lại tấn công về phía Ngọc Ân. Không chút nao núng, một ngọn lửa vàng tinh thuần xuất hiện, thiêu cháy vạn vật. Cây cỏ như gào thét trước uy lực của ngọn lửa, không để nam nhân kia chỉ huy mà trực tiếp đem huyền lực cắn trả. Hiểu Minh kia đứng bên cạnh sốt sắng, thấy vậy cũng không thể án binh bất động được nữa, trong tay xuất hiện một viên ngọc nhỏ. Từ viên ngọc, nước tràn ra ngoài, định bụng sẽ dập tắt lửa vàng hung hãn. Những tia nước bắn lên cao như những mũi lao bắn thẳng về phía Ngọc Ân, tấn công mãnh liệt. Lại thêm một Truyền kì Bán tiên cảnh sơ giai nữa ư? Khó nhơi đây! Lửa gặp nước, không bị tắt mà thổi bùng lên càng mãnh liệt. Gió thét gào, cả một vùng chim muông tan tác, cây cỏ xác xơ tiêu điều. Đột ngột, một trận huyền khí cực mạnh từ trên trời giáng xuống, khiến ba người đồng loạt đình chỉ hoạt động. Nam tử thần bí xuất hiện, áo trắng phơ phất trong gió, gương mặt đẹp đẽ, lại mang một chút gì đó lạnh nhạt liếc mắt nhìn nàng. Ực! Ngọc Ân nuốt nước bọt đánh ực một cái, thực đúng chất Địa tiên nha. Shit thật, thế quái nào ở đây, soái ca nhan nhản ra vậy, toàn loại động vật hiếm cần ghi trong sách đỏ, loại sắp tiệt chủng cần bảo vệ khẩn cấp. Nhìn cái bản mặt kia, thực là muốn …muốn …muốn…ư..cắn cho hắn một cái a! Đáp lại ánh mắt như lang sói ấy, nam nhân kia chỉ nhàn nhạt quay đi. Hừ, không đáp ứng? Tốt, tốt lắm, soái ca à, ta chấm ngươi làm nam sủng của ta! “Thất lễ!” Hắn nhàn nhạt bỏ lại một câu, rồi quay người bước đi, không thèm để Ngọc Ân vào mắt. Nàng xù tiết,hừ hừ, lơ? Được, ta cho ngươi lơ! “Đứng lại!” Ngọc Ân tức giận, khoanh tay nhìn soái ca ca bằng ánh mắt lạnh băng. Người kia cũng dừng bước, xoay đầu nhìn nàng. “Chuyện gì?” Vẫn là kiểu nói chuyện cao cao tại thượng vô cùng đáng ghét, hắn buống lời không mấy mặn mà hỏi. “Bồi thường!” Ngọc Ân nâng tay trái, nơi không biết tự lức nào đã có vết xước nhỏ đang ướm máu. Hiểu Minh cùng tên tướng “công” kia mặt buông đầy hắc tuyến. Thế mà cũng phải bồi thường sao? Mà chủ nhân lại cư nhiên đáp ứng nói chuyện với “hắn”, xem ra hắn chắc cũng đặc biệt. Xưa nay, chủ nhân rất kiệm lời, hôm nay lại nói được những bốn chữ. Quá kì tích! Nam nhân kia nhíu mày, nhưng lại hào phóng vung tay một cái, dùng tiên thuật trị thương. Tuy nhiên, khác với suy nghĩ của hắn, vết thương kia không chịu lành theo ý nghĩ của hắn, mà còn thêm nghiêm trọng. Nam nhân kia nhíu mày, nhưng lại hào phóng vung tay một cái, dùng tiên thuật trị thương. Tuy nhiên, khác với suy nghĩ của hắn, vết thương kia không chịu lành theo ý nghĩ của hắn, mà còn thêm nghiêm trọng. “Aida, ngươi thực là muốn giết ta sao? Tiên nhân là vậy á, ta thực không muốn tu tiên nữa a…huhuhu…phí phạm công sức tu luyện của ta, trở thành người vô tình vô nghĩa, thích hành hạ người khác đau đớn tới chết a…huhuhu…” Bất kể hình tượng nam nhân, Ngọc Ân khóc đến thương tâm, khiến kẻ kia cũng phải bối rối. Chậc, thông cảm a, hắn tu luyện trong núi, ít tiếp xúc chuyện đời, làm sao đối phó được với những kẻ mang dòng giống nhà hồ ly như nàng? Thấy vẻ mặt ngây thơ mắc cười của hắn, Ngọc Ân nín khóc nén cười, dịu giọng hỏi “Ngươi tên là gì? Sao lại ở giữa chốn hoang vu này?” “Ta…Nam Cung Hiên” Hắn ngập ngừng trả lời. Haha, nàng vớ phải báu vật rồi, bên noài mang lốt sói khó chơi, bên trong là cừu ngơ ngác. Ôi, ôi, nhất định phải lừa hắn về Đông cung làm nam sủng a! “Ngươi…ngươi là ai mà dám hỏi quý danh của chủ nhân chúng ta? Ngươi võ công cao cường như vậy, hẳn là cũng nhận thấy tên tiểu hài tử kia cùng tên thuộc hạ của ngươi gặp nguy đi! Còn nói người vô tình vô nghĩa, sao không mau mau đi cứu họ?” Nam Cung Hiên nghe thuộc hạ nói, mặt hơi tối lại, nhìn vết thương kia, không biết lành từ bao giờ. Hắn hừ một tiếng, định bỏ đi, ai ngờ, Ngọc Ân dai hơn đỉa bám kéo tay hắn níu lại: “Đại tiên a, ngươi làm ơn làm phúc đi cứu bằng hữu của ta đi, ta sẽ trả công ngươi xứng đáng đi!” “Muốn cứu, tự đi mà cứu!” “Hừ! Nam Cung Hiên, đứng lại cho ta, người ngươi toàn mùi cây cỏ, hẳn là ở núi tu luyện lâu năm đi, như thế chắc cũng biết trận pháp mà thuộc hạ của ta rơi vào là cái gì chứ!” Ngọc Ân lạnh giọng. Mềm không ăn, muốn là muốn ăn cứng? Nghe nàng nói, Nam Cung Hiên quay phắt lại. Chưa một ai dám gọi cả họ tên hắn, cũng là, chưa một ai phát hiện được trận pháp kia, chỉ là vô tình rơi vào, như thế thì tự sinh tự diệt, hắn không quan tâm. Nhưng kẻ này, cư nhiên lại thấy được trận pháp do một vị Thần ở trên giáng thế tạo ra, chắc chắn không phải người thường. Ngọc Ân thấy ánh mắt hoài nghi của hắn, nhếch mép cười lạnh. Muốn đấu với chị? Chú em còn non và xanh lắm! “Xà trận mạnh như vậy, kẻ nào có thể tạo ra nhỉ? Đoán không nhầm là giam…Linh Miêu?” Ngọc Ân trầm tư suy luận, bỗng hoảng hốt. Linh Miêu, chính là…một thú sủng của “hắn”!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương