Chí Tôn Đào Phi

Quyển 1 - Chương 56: Lần triền miên cuối cùng



hông thành Sử tiểu thư đây, lại không ai có thể tìm được sơ hở trên người bản cung !” Cửu vương phủ, bên trong lương đình ở hậu viện, Thương Diễm Trạch vô lực ghé người lên bàn đá, hai mắt ngơ ngác nhìn về phía trước, hắn đã suy nghĩ tất cả các biện pháp có thể nghĩ, nhưng từ sau hôm đó, hắn không thể nào gặp được tỷ tỷ, cũng không biết nàng hiện tại thế nào. Cửu Vương gia đi qua dãy hành lang, đi được một đoạn liền dừng bước, nghiêng mặt nhìn con trai đang hữu khí vô lực nằm nửa người trên bàn đá, khẽ nhíu mày, liền xoay người hướng về phía hắn đi đến. “Hôm nay như thế nào con lại chỉ ở trong phủ mà không có đi ra bên ngoài a ?” Nghe thấy vậy liền quay đầu, nhìn thấy lão cha, vội vàng đứng lên nói: “Phụ vương”. Đưa tay đặt lên trên vai hắn, ấn hắn ngồi lại xuống ghế đá, còn mình cũng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhìn hắn hỏi: “Nhìn dáng vẻ của con hình như có tâm sự rất lớn đâu, lại đây, nói cho phụ vương biết nà”. “Không có việc gì, phụ vương lo lắng nhiều rồi”. “Ồ?” Rõ ràng là một bộ biểu tình không tin . Kéo kéo khóe miệng, hắn tự biết lão cha không dễ lừa như vậy, thú thật nói : “Con chỉ là cảm thấy thật thương tâm, thất ca vừa mới thú thất tẩu còn chưa đến nửa năm, không nghĩ tới ngày mai lại đã muốn nạp sườn phi, thất tẩu khẳng định sẽ rất là thương tâm”. Sửng sốt một chút, sau đó nói: “Đây cũng là chuyện tình không có cách, nàng có thể tiếp tục sống mà làm Lạc Vương phi cũng đã là Thiên hoàng ban ân, hay là nàng còn muốn độc chiếm Túc nhi nữa ?” “Có gì không thể? Chẳng lẽ thân phận như thế nào, lại quan trọng như vậy hay sao ?” Lời này khiến cho Cửu Vương gia không biết trả lời hắn như thế nào, há miệng thở dốc, lại đột nhiên nói: “Này, kỳ thật cũng có gì là lạ đâu ? Nam nhân ba vợ bốn nàng hầu vốn là chuyện bình thường mà, huống chi hắn đường đường là Vương gia đâu?” “A? Nói như vậy, Vương gia ngài rất muốn nạp thêm mấy phòng thê thiếp nữa đúng không !” Đột nhiên phía sau lưng truyền đến một thanh âm chậm dãi, mà ôn nhu, Cửu Vương gia nháy mắt vài cái, lại làm như không có phát hiện điều gì, lập tức rung đùi đắc ý hồi đáp: “Đây tất nhiên là không cần, bổn vương đã có ái phi yêu thương nhất, sao có thể để ý đến nữ tử khác đâu ?” Cửu Vương phi cũng đã ngồi xuống bên cạnh Thương Diễm Trạch, đối diện với Cửu Vương gia, dường như rất vừa lòng với câu trả lời đó, tươi cười trên mặt có chút sáng lạn, ngược lại nhìn về phía Thương Diễm Trạch, nói: “Làm sao vậy, Trạch nhi là thấy thất tẩu bị thương tổn mà cảm thấy bất công hay sao ? Xem ra, Trạch nhi dường như rất thích thất tẩu đâu”. “Đúng vậy, thất tẩu tốt như vậy, ai gặp cũng đều sẽ thích”. Thương Diễm Trạch thẳng thắn nhưng thật ra làm cho Cửu Vương gia cùng Cửu Vương phi đều sửng sốt một chút, liếc nhau một cái sau đó lại đem tầm mắt đặt trên người Thương Diễm Trạch . “Thật đúng là hiếm khi thấy nha, thế nhưng lại có người có thể khiến cho Trạch nhi nói ra những lời như vậy a, nương thật là muốn thấy Lạc Vương phi như thế nào lại khiến cho Trạch nhi của ta khen ngợi như vậy”. Hắn nghe vậy ánh mắt không khỏi sáng lên, vội vàng tiến đến trước mặt Cửu Vương phi, cười tủm tỉm nói: “Cái này thật dễ a, hiện tại nương cũng có thể đi gặp nàng, hoặc là, gọi nàng vào trong Vương phủ cũng được rồi !” Nhìn Thương Diễm Trạch đột nhiên tinh lực mười phần, thân mình Cửu Vương phi thoáng nghiêng ra sau, vẻ mặt đề phòng nhìn hắn, nói: “Con đang nói cái gì vậy a ? A, ta có nghe nói, ngày hôm đó, con đã dùng hết mọi biện phát để tiến vào cửa Lạc Vương phủ, kết quả lại bị thất ca đánh bay ra ngoài cửa a”. Thương Diễm Trạch bĩu môi, than thở nói: “Không đi thì thôi”. Vỗ nhẹ nhẹ lên đầu hắn, nói: “Tốt lắm, ngày mai không phải con có thể quang minh chính đại đi vào sao?” “Ngày mai cũng đã muộn”. “Cái gì?” “Đâu, không có gì!” Lãnh Thanh Nghiên nhẹ nhàng mà mài mực, sau đó cầm lấy bút lông vẽ vẽ cái gì đó trên giấy, đôi mi thanh tú càng nhăn càng chặt, rốt cục dừng bút, nhìn hình vẽ trên giấy mà ngay cả nàng cũng không biết nó là cái gì nữa, đưa tay vo lại thành một cục rồi ném xuống đất, lại tiếp tục họa. Bút lông mềm mại nằm sấp lại nằm ngửa, lại còn luôn biến hình, viết quả thực rất là khó, bất quá nàng cũng chỉ là tùy tiện điểm cái gì đó, vẽ cái gì đó, dùng để giết thời gian mà thôi, cũng không chờ mong sẽ họa ra được một cái gì, thuần túy cho là đang luyện tập đi. Cửa phòng bị mở ra, bóng dáng Thương Diễm Túc xuất hiện ở cửa, hắn rốt cục vẫn không nhịn được mà đi đến đây, nhìn trên mặt đất toàn là giấy, trên mặt nàng còn có một chút mực đen, khóe miệng nhịn không được hiện lên ý cười, cứ đứng đó lẳng lặng nhìn nàng, lại cảm thấy thỏa mãn khác thường . Lãnh Thanh Nghiên trừng mắt to, cẩn thận nắm bút lông tiếp tục họa, động tác trên tay đột nhiên nhanh hơn, đem bức họa trên giấy hoàn toàn thay đổi, sau đó buông mạnh bút lông xuống, nhặt tờ giấy lên không chút do dự vo lại thành một cục rồi ném đi . “Ba!” Trong không trung vang lên một tiếng, vừa vặn ném trúng vào gương mặt Thương Diễm Túc, trên mặt hắn còn dính một chút mực nước . Nghe được thanh âm dường như có chút khác lạ, ngẩng đầu lên nhìn lại bắt gặp gương mặt Thương Diễm Túc dường như một tháng này chưa thấy, giờ phút này thế nhưng lại xuất hiện ở cửa . Ánh mắt híp lại nhìn, cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn, Thương Diễm Túc cũng không có động tác gì, cẩn thận nhìn nữ nhân giống như tinh miêu trước mắt, đột nhiên lại xúc động vô cùng . Đã bao lâu rồi, hắn không có được nhìn nàng kĩ như vậy ? “Ngươi tới nơi này làm cái gì?” Thương Diễm Túc hít sâu một hơi, đột nhiên nói: “Sau ngày mai, ta sẽ không hạn chế tự do của nàng nữa “. Trong mắt hiện lên một tia đau xót, hắn tới nơi này, chính là muốn nói cho nàng biết như vậy sao ? Nhắc nhở nàng, ngày mai sẽ là ngày hắn thú nữ nhân khác hay sao . Trong nhất thời hai người lại lâm vào yên tĩnh, trong lúc đó không ai biết nói điều gì, bàn tay đặt sau lưng của Thương Diễm Túc nắm chặt lại, đau lòng bắt đầu lan rộng . Lãnh Thanh Nghiên ngồi ở trên ghế cũng không có di chuyển, chống má nhìn nơi khác, vẻ mặt lạnh lùng. “Nghiên nhi, chẳng lẽ nàng không có lời nào muốn nói với ta hay sao “Chúc mừng Vương gia lấy được tân phi, chúc Vương gia vùng tân phi bạch đầu giai lão, con cháu đầy đàn”. Lãnh Thanh Nghiên như đông cứng lại nói . Ánh mắt Thương Diễm Túc co rút lại, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, bị đè nén gần như muốn hộc máu, hắn quả nhiên không nên hỏi nàng như vậy ? Hắn chỉ là muốn cùng nàng trò chuyện mà thôi . Sau nhiều ngày như vậy, mỗi ngày hắn đều chỉ có thừa dịp nàng ngủ vụng trộm đến thăm nàng, nhưng ngay cả nửa câu cũng không thể nói được, hắn thật sự sắp điên rồi. Nhìn thấy đau xót trong mắt hắn, trong lòng Lãnh Thanh Nghiên không khỏi tê rần, nhưng là, tuy rằng nàng biết hắn vẫn luôn yêu nàng, nàng cũng tin tưởng câu hắn nói là trong lòng hắn chỉ có nàng, nhưng nay hắn lại muốn thú nữ nhân khác, mà đây lại là chuyện mà nàng vĩnh viễn không thể tha thứ được . Nhìn nàng thật lâu, sau đó chậm rãi xoay người muốn rời đi, đột nhiên lại cảm thấy có một trận gió nhẹ thổi qua lưng, một thân thể mềm mại gắt gao dán lại trên lưng hắn, một đôi tay nhỏ bé quấn bên hông hắn . Thấy vậy đột nhiên dừng lại cước bộ, cả người rung mạnh, kích động, khiếp sợ, thỏa mãn, hạnh phúc. . .Có vô vàn loại cảm xúc đan xen lẫn nhau, hắn còn nghĩ dường như là mình nằm mơ, sững sờ gọi nàng : “Nghiên nhi?” Lãnh Thanh Nghiên gắt gao ôm hắn, đem mặt dán vào lưng hắn, nhẹ giọng hỏi: “Có phải ngươi nhất định phải thú cái nữ nhân kia hay không ?” “. . .Ừ”. Chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó lại mở, trong mắt lộ ra quyết tuyệt quang mang, nói: “Ta có chết cũng không để cho ngươi thú nữ nhân khác vào cửa !” “Nghiên nhi. . .” Lãnh Thanh Nghiên cũng không có đợi cho hắn nói điều gì đó, đột nhiên buông lỏng tay ra, xoay người đi tới trước mặt hắn, hai tay đặt lên trên vai hắn, lại chủ động đưa đôi môi anh đào lên . Đôi môi chạm nhau, cả người Thương Diễm Túc chấn động, lăng lăng nhìn dung nhan tuyệt mĩ trước mắt kia, sau một lúc lâu mới có phản ứng lại, đột nhiên gắt gao ôm nàng vào trong ngực, tinh tế, hôn lên môi nàng thật sâu, dục vọng đã bị đè nén một tháng nay liền bùng nổ . Bốn hắc y nhân ngoài cửa nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó yên lặng lui xuống dưới. Trong phòng, hai người gắt gao ôm nhau, tận tình hôn môi, đôi tay mềm mại của Lãnh Thanh Nghiên chậm dãi trượt xuống ngực hắn, tiến vào bên trong vạt áo của hắn, Thương Diễm Túc cảm thấy hạ thân căng thẳng, càng thêm dùng sức ôm nàng vào trong lòng, như muốn làm cho nàng hòa tan vào trong cơ thể hắn vậy . Hô hấp của hai người càng thêm nặng nề, phấn môi Lãnh Thanh Nghiên tự tung, nhẹ nhàng cắn cắn lên gáy hắn, “Túc, ôm ta đến giường”. Thương Diễm Túc dường như cũng đã quên mất suy nghĩ như thế nào, liền ôm ngang người nàng lên, cẩn thận đặt ở trên giường, mà hắn cũng liền xoay người nàng đặt ở dưới thân . Tiếp xúc thân mật, Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên xoay người ngồi lên trên người hắn, hai tay để ở trước ngực hắn, trán đụng trán, ôn nhu nhìn hắn, trên mặt mang theo vẻ thẹn thùng, trong mắt lại lộ ra bướng bỉnh, lầm bầm nói: “Ta muốn ở bên trên”. Thương Diễm Túc nhìn ánh mắt của nàng tràn đầy dịu dàng, đưa tay kéo lấy đầu nàng, tận tình hôn môi, đồng thời một tay đưa đến bên hông của nàng, tháo đai lưng ra, trong lúc nhất thời, quần áo tung bay, trong phòng một mảnh xuân quang kiều diễm, triền miên không ngớt . Không biết rốt cuộc dây dưa bao nhiêu lâu, Lãnh Thanh Nghiên vô lực nằm trong lòng hắn, ánh mắt híp lại nửa tỉnh nửa mê . Bàn tay Thương Diễm Túc nhẹ nhàng xoa trên tấm lưng mềm nhẵn của nàng, cằm để tì trên trán nàng, trên mặt tràn đầy tươi cười thỏa mãn, hai người không ai nói gì, nằm hưởng thụ thời gian yên tĩnh trôi qua, giờ khắc này, dường như tất cả mọi thứ đều tốt đẹp như vậy, thế cho nên Thương Diễm Túc không có phát hiện ra đáy lòng có một tia bất an . Đợi đến khi hơi khôi phục lại một chút khí lực, Lãnh Thanh Nghiên từ trong lòng hắn ngồi dậy, một đầu đầu tóc đen trút xuống, che đi hơn phân nửa thân mình lõa lồ, hai mắt như phủ một tầng sương nhìn Thương Diễm Túc . Tay hắn chu du trên khắp người nàng, nhẹ nhàng mà vuốt ve, ánh mắt mờ mịt, thanh âm có chút khàn khàn nói” Nghiên nhi, nàng đang dụ dỗ ta”. Lãnh Thanh Nghiên mỉm cười một chút, thần thái kia so với trời sinh khúm núm Ưng Dung Kiều lại càng yêu mị hơn vài phần, thân mình thoáng cúi xuống, ngón tay vẽ lên các vòng tròn trên ngực hắn, sau đó chậm dãi càng lúc càng đi xuống, xuống đến bụng hắn, lại vẫn thong thả đi xuống tiếp . Thương Diễm Túc cầm lấy bàn tay nhỏ đang làm loạn của nàng, trong mắt đã là một mảnh lửa nóng, yết hầu nhấp nhô nói, “Nghiên nhi đã hết mệt mỏi rồi hay sao ?” Lãnh Thanh Nghiên cúi đầu cắn cắn trước ngực hắn vài cái, nhận thấy thân thể hắn căng cứng lên, không khỏi cười khẽ một tiếng, nói: “Thật là mệt mỏi quá”. Thanh âm của nàng, mang theo vô tận mị hoặc, nhiệt độ của Thương Diễm Túc càng lúc càng tăng, rốt cục buông bàn tay nhỏ bé của nàng ra, sau đó xoay người đem nàng đặt ở dưới thân, bàn tay to bao phủ lên bầu ngực no đủ của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, cúi đầu hôn lên bờ môi phấn nộn như ngọc, trong thanh âm mang theo tràn đầy hơi vị tình dục nói:”Xem ra ta còn chưa có cố hết sức rồi”. “Ưm. . .” Độ ấm trong phòng lại một lần nữa bay lên, một cuộc chiến mới dường như chỉ vừa mới bắt đầu . Một đêm triền miên, đến khi Lãnh Thanh Nghiên tỉnh lại cũng đã là buổi trưa của ngày hôm sau, bên người cũng đã không có thấy thân ảnh của Thương Diễm Túc . Cẩn thận rời giường, chân vừa đặt xuống đất lại có chút lảo đảo, cả người đau nhức vô lực, dường như là nghe được động tĩnh trong phòng, cửa phòng khẽ mở một chút, nhìn thấy Lãnh Thanh Nghiên cũng đã đứng dậy, bọn nha hoàn chờ ở ngoài cửa thấy vậy mới nối đuôi nhau vào . Nhìn thấy tình huống như vậy, Lãnh Thanh Nghiên không khỏi khẽ nhíu mày, hỏi: “Các ngươi tiến vào làm cái gì ?” “Bẩm Vương phi, là Vương gia phân phó chúng nô tỳ đến rửa mặt chải đầu cho Vương phi”. Sửng sốt một chút, tầm mắt cũng chuyển ra phía bên ngoài, từ bên ngoài, mơ hồ truyền đến một ít tiếng động náo nhiệt, ánh mắt buồn bã, hỏi: “Hiện tại là giờ nào?” “Đã là giờ tỵ, không lâu nữa sẽ đến buổi trưa ạ”. “Vậy sao?” Nếu nói như vậy, giờ lành cũng sắp đến, qua buổi trưa, còn kém một chút . Khẽ thở dài một tiếng, nhìn vài nha hoàn trước mắt, nói: “Các ngươi đi chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm rửa”. “Dạ!” Hai cái nha hoàn lĩnh mệnh lui ra, trong phòng còn còn lại hai người, chủ động đi tới bên người Lãnh Thanh Nghiên, cung kính nói: “Nô tỳ giúp Vương phủ dùng bữa trước “. Lãnh Thanh Nghiên cũng không có cự tuyệt, hiện tại quả thật nàng không còn khí lực, chỉ là ngồi trước bàn không có động đũa, nhìn trên bàn đầy thức ăn, trên khóe miệng tràn ra ý cười chua xót. “Các ngươi lui xuống trước đi, đợi sau khi tắm rửa xong, ta sẽ ăn”. “Vậy nô tỳ đem đi hâm nóng lại”. “Không cần, đi xuống đi”. “Dạ!” Tiền viện, vô cùng náo nhiệt, các vị quan to trong triều, hoàng thân quốc thích, những vương công quí tử, rất sớm đã đi đến Lạc Vương phủ, cùng với lúc Thương Diễm Túc thú chính phi lúc trước không có khác nhau nhiều cho lắm, dù sao, tân nương tử hôm nay cũng chính là nhi nữ của Thừa tướng . Thương Diễm Túc một thân hỉ phục một mình ngồi bên cạnh, thần sắc đạm mạc lạnh như băng, không hề có chút vui mừng của chú rể nào cả, khiến cho mấy người muốn tiến đến chúc mừng nhưng cũng không dám đi lên . Thương Diễm Hách cũng không có hứng đi đùa giỡn nữ nhân, miễn cưỡng ngồi ở ghế bên cạnh Thương Diễm Túc, từ sáng đến giờ cũng không biết hắn đã thở dài biết bao nhiêu lần . Một cái bóng đen xuất hiện ở bên người Thương Diễm Túc, người này xuất hiện khiến cho Thương Diễm Túc đột nhiên sống lại vài phần, trong mắt cũng đã có thần thái hơn, hỏi: “Vương phi đã tỉnh sao ?” “Đúng vậy, Vương phi đã tỉnh lại, sau khi tắm rửa xong, hiện nàng đang dùng bữa”. “Ừ, để cho vài cái nha hoàn ở lại bên ngoài phòng, tùy thời hầu hạ Vương phi!” “Dạ !” Thương Diễm Hách vểnh tai lên nghe đối thoại của hai người, đột nhiên lại thở dài, đợi cho hắc y nhân kia đi xa, mới sâu kín nói: “Thất ca, nếu hiện tại huynh không muốn thú sườn phi, còn kịp đó”. Thương Diễm Túc lại giống như là không nghe thấy gì, vẫn ngồi, đối với tất cả mọi thứ bên ngoài dường như không có quan hệ gì tới hắn vậy . Thương Lang hoàng cau mày lại, vẻ mặt không vui nhìn Thương Diễm Túc, nhưng ông cũng biết, đây đã là cực hạn mà Thương Diễm Túc có thể làm được rồi, nếu như còn muốn làm cho hắn thật sự giống như chú rể bình thường vui vẻ, quả thật là không có khả năng. Đột nhiên nhớ tới, thời điểm khi hắn thú chính phi lúc trước, khó mà thấy hắn lại có tâm tình vui sướng như vậy, trên mặt hoàn toàn là thỏa mãn cùng nguyện ý, sau này hắn lại coi nàng kia như vật trân bảo, nhưng sự thật lại là, kia căn bản không phải là Mộc gia đại tiểu thư, chẳng lẽ nói, hắn cũng đã sớm biết ? Thậm chí. . . Phát hiện này khiến Thương Lang Hoàng giật mình, nhưng hắn cũng không có thời gian nghĩ nhiều đến những chuyện này, giờ lành cũng đã đến, kiệu hoa của Thừa tướng phủ cũng đã xuất hiện ở cửa Vương phủ . Một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện ở bên người Thương Diễm Túc, đó rõ ràng chính là Dung phi Ưng Dung Kiều, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế bên cạnh hắn, ánh mắt nhìn ra phía cửa, sau đó hướng về phía Thương Diễm Túc nói : “Ta nói Vương gia, ngươi cũng quả thật là có diễm phúc nha, Sử tiểu thư kia cũng nổi danh kinh thành là tài nữ mỹ nữ, không ngờ rằng lại gả cho ngươi làm sườn phi .Mà vị Vương phi kia của ngươi cũng thực là xinh đẹp a, ngay cả bản nương nương cũng cảm thấy tự ti”. Thương Diễm Túc ngay cả nhìn cũng không có liếc nàng một cái, Ưng Dung Kiều cũng không so đo cùng hắn, chính là u oán thở dài một tiếng, nói: “Còn có bản nương nương một tuyệt sắc mỹ nữ như vậy lại muốn câu dẫn ngươi, thử hỏi trong thiên hạ còn có người nam nhân nào có thể so sánh với ngươi đâu ?” Nàng vừa nói ra lời này, Ưng Dung Kiều đột nhiên cảm thấy cả người lạnh lẽo, vội càng cách xa hắn một chút, u oán nhìn hắn một cái sau đó xoay người đi đến nơi náo nhiệt . Sau khi ẩn vào bên trong đám người, xoay người lại nhìn thân ảnh cao ngạo ngồi kia, vẻ yêu mị trên mặt biến mất hết, trong mắt chỉ là còn lại đầy vẻ phức tạp, nhưng chỉ nháy mắt sau đó, lại khôi phục lại nguyên hình. Kiệu hoa của Sử Vân Kiều cũng đã đứng lại ngoài cửa Lạc Vương phủ, mà Thương Diễm Túc lại vẫn cứ lẳng lặng ngồi trong đại sảnh, điều này khiến cho bà mối vẻ mặt khó sử nói, “Vương. . . Vương gia, tân nương đã. . . Đã đến, thỉnh Vương gia đi trước. . .” “Phanh!” Tất cả mọi người ở trong phòng đều khoảng sợ, Thương Diễm Túc cầm chén trà trong tay đặt mạnh xuống bàn, chậm dãi ngẩng đầu nhìn bà mối vẻ mặt hoảng sợ, lạnh lùng nói: “Chỉ là thú sườn phi mà thôi, chỉ cần trực tiếp đi cửa sau vào là được, cần gì phải phiền toái như vậy”. Tất cả mọi người nghe vậy đều là húp một ngụm khí lạnh, sắc mặt Thương Lang Hoàng âm trầm đáng sợ, “Túc nhi. . .” Cũng không có chờ cho Thương Lang Hoàng nói hết lời, Thương Diễm Túc liền quay đầu lại nhìn hắn, hờ hững nói: “Ta chỉ đáp ứng thú sườn phi, những cái khác, ngài đừng nghĩ nhiều!” “Ngươi. . .” Thương Lang Hoàng đột nhiên đứng lên, tức giận đến mức cả người như đều run rẩy, Thương Diễm Túc cũng không nhường nhịn, bên trong Lạc Vương phủ bị bao trùm bởi một tầng không khí khẩn trương . Thương Diễm Hách nhíu mày lại, nhìn Thương Diễm Túc trong ánh mắt tràn đầy khó hiểu, nhưng mặc kệ như thế nào, hắn vẫn luôn đứng ở bên thất ca, cho nên hắn cũng đứng lên, hướng về phía Thương Lang Hoàng hành lễ nói :”Phụ hoàng cũng đừng tức giận thất ca, hôm nay là ngày mừng, nếu thất ca mất hứng, vậy một chút nghi thức có thể bỏ thì bỏ đi, dù sao cũng chỉ là nghi thức mà thôi”. Thương Lang Hoàng hung hăng liếc mắt trừng Thương Diễm Hách một cái, nhưng cũng nhờ bậc thang này mà ngồi xuống, chậm rãi ngồi trở lại trên ghế, hướng về phía bà mối nói : “Nếu đã như vậy, ngươi đi đỡ Vân phi tiến vào đi !” Chỉ có chính phi của Vương gia mới được xưng là Vương phi, sườn phi chỉ có thể gọi là phi, mà một số thị thiếp thấp hơn lại chỉ được gọi là phu nhân . “Dạ !” Không lâu sau, Sử Vân Kiều một thân hỉ phục hồng sắc được đỡ vào trong đại sảnh, bởi vì nàng là sườn phi, cho nên không được mặc gả y đỏ thẫm, mà Thương Diễm Túc rốt cục cũng đứng lên, tiếp nhận mảnh vải đỏ bà mối đưa cho, đứng hướng mặt về phía Thương Lang Hoàng cùng Trữ hoàng hậu . Tầm mắt Trữ hoàng hậu ngừng lại trên người Sử Vân Kiều, đây là con dâu mà nàng vừa ý, không ngờ rằng lại trở thành sườn phi của Lạc vương, điều này nàng sao có thể cam tâm được đây ?Chủ yếu, sau lưng nàng chính là phủ Thừa Tướng . Người chủ trì hôn lễ bắt đầu hô lớn : “Giờ lành đã đến, hành lễ. . .” Tay Trữ hoàng hậu run rẩy một chút, mà ngay sau đó, một hắc y nhân đột nhiên xuất hiện bên ngoài hỉ đường, thời điểm mà không ai phát hiện ra, Thương Diễm Túc đang muốn nhất bái thiên địa vội vàng quay người lại, vừa nhìn thấy hắc y nhân kia trong lòng liền hoảng hốt, trầm giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” Lực chú ý của mội người đều đổ dồn về phái hắc y nhân vừa xuất hiện kia, Thương Diễm Hách nhận ra đây chính là hắc y nhân vừa xuất hiện lúc trước. Hắc y nhân kia nặng nề quì gối xuống đất, nói: “Thuộc hạ đáng chết, không chăm sóc tốt cho Vương phi, Vương phi nàng, đã tự sát!” Lãnh Thanh Nghiên lặng im nằm nghiêng trên mặt đất, hai mắt nàng nhắm chặt lại, đã không còn chút sinh khí nào, nhưng lại giống như là đang ngủ vậy, Thương Diễm Túc dừng chân lại trước cửa, sợ sệt nhìn nàng, bước chân nặng nề bước không nổi . Bốn hắc y nhân nhất tề quỳ xuống trước mặt hắn, nói : “Thuộc hạ đáng chết, không chăm sóc tốt cho Vương phi, đến khi nghe thấy trong phòng phát ra thanh âm bất thường mới phát hiện Vương phi đã uống thuốc độc tự sát . . .” Thương Diễm Túc không để ý tới, thậm chí còn không nghe xem bọn họ đang nói cái gì, rốt cục di chuyển cước bộ, chậm dãi ngồi xổm quỳ xuống mặt đất trước mặt nàng, cẩn thận đem nàng ôm vào trong lòng, dùng sức ôm chặt, “Nghiên nhi”. Không có ai trả lời hắn, Thương Diễm Túc cúi đầu đem mặt dán lên trên mặt của nàng, nhẹ nhàng mà cọ xát, thân thể run run, nhắm chặt ánh mắt, cả người đều tản ra tĩnh mịch đau xót, đau đến mức như không còn cảm giác gì cả, chỉ còn lại nỗi đau khiến cho hắn không thể nào mà hô hấp được, tim như ngừng đập, hô hấp cũng đình chỉ. “Nghiên nhi, vì sao? Vì sao lại ngốc như vậy? Vì sao, không chờ ta thêm một chút . . .Chỉ cần chờ một chút nữa thôi ? Ta dùng tất cả mọi biện pháp, thậm chí không tiếc hạn chế tự do của nàng, cũng chỉ là sợ nàng sẽ rời bỏ ta . Nghiên nhi, Nghiên nhi, Nghiên nhi. . .” Dường như tất cả mọi người đều đã chạy đến nơi này, thậm chí ngay cả Sử Vân Kiều đều không ngoại lệ, nhìn hai người trong phòng kia, cảm nhận được trên người Thương Diễm Túc phát ra vô tận bi thương, trong lòng mọi người đều là đau xót cùng nặng nề . Thương Diễm Trạch đứng bên trong đám người, không có phản ứng gì, chỉ là thẳng tắp nhìn người không còn chút sức sống nào kia, đôi mắt thường xuyên mỉm cười giờ đây cũng là một mảnh lạnh như băng . Cửu Vương gia đứng bên cạnh hắn đột nhiên quay đầu, nhìn đứa con mình trên người tản ra dày đặc sát khí cùng oán hận, đưa tay đặt lên vai hắn, “Trạch nhi, con làm sao vậy?” Một cỗ lực lượng bắn ra từ trong người hắn, Cửu Vương gia do không có chuẩn bị nên bị bắn ra bên ngoài, bên này xảy ra chuyện khác thường cũng khiến cho người ta chú ý, Thương Diễm Hách thầm kêu một tiếng không tốt, nhưng hắn còn chưa kịp cản lại, Thương Diễm Trạch cũng đã xuất hiện phía sau Thương Diễm Túc, tốc độ kia khiến cho Thương Diễm Hách vô cùng ngạc nhiên, thật nhanh! “Là ngươi hại chết nàng”. Thương Diễm Túc cũng không có phản ứng gì, chỉ là đem Lãnh Thanh Nghiên càng ôm chặt hơn nữa . Thương Diễm Trạch tiến lên từng bước, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người lôi Thương Diễm Túc từ trên mặt đất lên, sau đó dùng sức đánh một quyền vào mặt hắn, đánh bay Thương Diễm Túc ra bên ngoài, cái bàn cũng vì vậy mà vỡ nát, cuối cùng hung hăng đụng vào trên cây cột, cả phòng vì vậy mà rung động một chút . Chậm rãi chảy xuống mặt đất, một tia máu tươi tràn ra khỏi khóe miệng hắn, nhưng dưới tình huống như vậy, sau đó, hắn vẫn gắt gao ôm Nghiên nhi như cũ, lại cẩn thận để thân thể nàng không bị tổn thương, đối với sự công kích của Thương Diễm Trạch, hắn cũng không có né tránh cùng phản kháng. Nhưng là, điều này cũng khiến cho tất cả mọi người ở đó đều kinh hãi, sững sờ tại chỗ mà quên phản ứng, trừ bỏ Thương Diễm Hách, đầu tiên hắn vọt tới trước mặt Thương Diễm Túc, che ở trước mặt hắn, nói: “Tiểu Trạch tử, ngươi bình tĩnh một chút!” Thương Diễm Trạch mặt không chút thay đổi nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Tránh ra!” Nhìn người đối diện này, trong lòng Thương Diễm Hách không khỏi rùng mình, đây là Thương Diễm Trạch mà hắn quen biết hay sao ? Nhưng hắn vẫn kiên định đứng chắn trước mặt Thương Diễm Trạch, nói: “Ta sẽ không để cho ngươi thương tổn thất ca!” Một tia sát khí hiện lên trong mắt hắn, Thương Diễm Trạch đột nhiên tiến lên từng bước, thân thủ hướng về phía Thương Diễm Túc mà công kích, Thương Diễm Hách theo bản năng ngăn cản lại, nhưng lại bị hắn đánh bay ra ngoài . Kinh hãi mở to hai mắt nhìn, tuy rằng hắn cũng không sử dựng toàn lực để ngăn cản, nhưng tuyệt đối không có khả năng khinh địch để bị đánh bay ra ngoài như vậy, chẳng lẽ tiểu Trạch tử vẫn luôn che dấu thực lực hay sao ? Thương Diễm Trạch cũng không có dừng lại, trong chớp mắt cũng đã đi tới trước mặt Thương Diễm Túc, đưa tay muốn đoạt lấy Lãnh Thanh Nghiên trong lòng Thương Diễm Túc, “Tên khốn, bỏ tay ngươi ra, ngươi không được đụng đến nàng !” Thương Diễm Túc rốt cục có phản ứng, bắt lấy tay Thương Diễm Trạch, ôm Lãnh Thanh Nghiên phi thân lên, đồng thời cũng chậm rãi ngẩng đầu mở mắt. Đột nhiên có hai đạo kim quang bắn ra từ trong mắt hắn, tất cả mọi người ở đó đều theo bản năng nhắm mắt lại, Thương Diễm Trạch cũng đưa tay che mắt lại, đợi đến khi bình thường trở lại mới bỏ tay ra, lạnh lùng nhìn về phía Thương Diễm Túc. Giờ phút này trong mắt Thương Diễm Túc kim quang đại thịnh, cả người tản mát ra khí thế của hắc ám ma tôn, lạnh lùng nhìn Thương Diễm Trạch, thanh âm như truyền ra từ chín tầng địa ngục : “Đừng tưởng rằng ngươi là đệ đệ mà Nghiên nhi để ý, thì ta sẽ không giết ngươi !” Thương Diễm Trạch cũng không nhường nhịn chút nào, tiến lên từng bước, nói: “Vậy ngươi liền thử xem xem!” Thương Diễm Hách cũng từ trong khiếp sợ mà phản ứng lại, mà phía sau, một thân ảnh kiều nhỏ xuất hiện ở giữa Thương Diễm Túc cùng Thương Diễm Trạch, đó chính là Thương Ngọc Linh trên mặt cũng là lệ rơi đầy mặt . “Thất ca, Trạch ca ca, hai người đừng đánh nhau nữa, chẳng lẽ, chẳng lẽ các ngươi như bây giờ, thất tẩu nàng sẽ sống lại sao?” Thương Diễm Trạch cũng không thèm để ý đến nàng, hướng về phía Thương Diễm Túc đi lên từng bước, lạnh lùng nói: “Buông chị của ta ra !” “Cho dù ta chết, cũng sẽ không buông Nghiên nhi!” Thương Ngọc Linh trái phải nhìn hai người này, đưa tay muốn đẩy Thương Diễm Trạch ra xa một chút, lại xoay người muốn Thương Diễm Túc lui lại một chút, nhưng mặc kệ là ai, động tác này của nàng cũng không hề mảy may gì đến họ . Nước mắt, không khỏi càng chảy nhiều hơn . Ưng Dung Kiều đứng ở bên cạnh, vẻ mặt khiếp sợ nhìn người trong lòng Thương Diễm Túc, bên tai đột nhiên vang lên một câu mà nàng từng nói qua : “Nếu là tướng công của ta, vậy thì mặc kệ là tâm hắn hay thân thể hắn, đều chỉ có thể là của một mình ta, nếu không . . . Ta sẽ rời đi!” Lúc ấy, nàng nói như vậy thực bình tĩnh, lại kiên quyết, nhưng là, nhưng cũng thật không ngờ nàng lại lấy phương thức như vậy để rời đi . Không khỏi lui về phía sau từng bước, đưa tay lên bưng kín lấy mặt mình, mà lại nhẹ giọng nức nỏ . “Dung phi nương nương, người làm sao vậy?” Bên cạnh truyền đến một thanh âm xa lạ, Ưng Dung Kiều ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy một nữ tử một thân gả y màu hồng, làn da trắng như tuyết, hai mắt giống như hai dòng nước trong veo, dung mạo quả nhiên là xinh đẹp cực kì, như minh châu tỏa sáng, duyên dáng xinh đẹp, giữa lông mày mờ mờ ảo ảo có một cỗ thanh khí . Đây quả thật cũng chính là một tuyệt đại giai nhân khó gặp, nhưng ở trong mắt Ưng Dung Kiều cũng là so với nàng kém vài phần, chứ đừng nói là so sánh với Lãnh Thanh Nghiên . Trong mắt hiện lên một tia phức tạp, sau đó nhẹ đung đưa đầu nói : “Không có việc gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến một câu mà Vương phi đã từng nói qua mà thôi “. Thần sắc khẽ động, vội vàng hỏi: “Nói cái gì?” “Ta nhớ rõ có một lần ta cùng với nàng trong lúc vô tình đã nói đến chuyện nam nhân ba vợ bốn nàng hầu, nàng đã nói một câu như vậy, nếu là tướng công của ta, vậy thì mặc kệ là tâm hay thân thể của hắn, đều chỉ có thể là của một mình ta, nếu không . . . Ta sẽ rời đi! Ta không ngờ rằng nàng lại chọn phương thức rời đi như vậy”. Sử Vân Kiều cả người chấn động, theo bản năng nhìn nữ tử đang được Thương Diễm Túc ôm vào trong lòng kia, tuy rằng đã mất đi sự sống, nhưng lại vẫn chói mắt như cũ khiến cho nàng không dám nhìn gần . Lời nói của Ưng Dung Kiều tất nhiên cũng rơi vào trong tai của rất nhiều người, làm cho phần lớn mọi người kinh ngạc, cũng khiến cho một số người sắc mặt âm trầm, mà Thương Diễm Túc cũng đem người trong lòng càng ôm chặt hơn nữa . Hắn đã sớm biết, nhưng hắn nghĩ chỉ cần đem nàng nhốt lại trong phòng, làm cho nàng không có cơ hội rời đi hắn, thì nàng sẽ mãi ở bên cạnh hắn . Hai giọt nước mắt từ trong mắt hắn chảy ra, nhưng lại là màu đỏ tiên diễm, là hắn hại chết Nghiên nhi, ngày hôm qua nàng cũng đã nói, cho dù nàng có chết cũng không để cho hắn thú nữ nhân khác vào cửa, còn có, nàng chủ động nhiệt tình cùng hắn triền miên như vậy, thì ra nàng làm vậy là lời cáo biệt với hắn hay sao ? Nhưng là hắn, lại trì độn không có phát hiện ra chuyện này . Chậm rãi xoay người đi, đem nàng cẩn thận đặt lên trên giường, cúi đầu hôn lên trán nàng, hai má, đôi môi, nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, mặt hai người gắt gao ở một chỗ, trên mặt hắn cảm nhận thấy hơi lạnh trên người nàng, nhịn không được lại càng ôm chặt nàng hơn, dường như hắn muốn dùng nhiệt độ cơ thể của mình để sưởi ấm cho nàng . Thương Diễm Trạch lạnh lùng nhìn, muốn đi lên phía trước kéo Thương Diễm Túc ra khỏi người tỷ tỷ, bả vai đột nhiên lại bị ai đó giữ lại, thanh âm của Thương Diễm Hách vang lên bên tai hắn : “Nếu ngươi còn coi ta là Cửu ca của ngươi, vậy thì hãy dừng lại !” Trong mắt hiện lên một tia giãy dụa, đang muốn nói xin lỗi, thì bả vai bên kia cũng bị người ta giữ lấy, thanh âm của Cửu Vương gia truyền đến : “Trạch nhi, phụ vương không biết vì sao con lại để ý đến chuyện này như vậy, nhưng con phải tỉnh táo lại, có một số việc, các con cũng không biết”. “Chuyện gì?”Dường như là cùng một lúc, cả Thương Diễm Hách cùng Thương Diễm Trạch đều đem tầm mắt chuyển đến trên người Cửu Vương gia . Quay đầu lại nhìn Thương Lang Hoàng từ đầu đến giờ vẫn chưa có mở miệng nói một câu, thở dài, mới nhẹ giọng nói: “Bởi vì ngàn năm băng tàm dường như là thứ duy nhất trên đời có thể giải được độc trên người nàng, nhưng thứ này thực sự là quá ít, thậm chí có rất nhiều người ngay cả nghe cũng chưa bao giờ được nghe qua, muốn tìm được lại khó hơn lên trời. Hoàng hậu nương nương không biết vì sao lại biết được tin này, hơn nữa còn hao tổn tâm cơ tìm được ngàn năm băng tàm này, muốn dùng thứ này để uy hiếp Túc nhi, nhưng lại bị Hoàng Thượng trước một bước chiếm được, Hoàng Thượng dùng thứ này để bức Túc nhi nạp sườn phi, hơn nữa còn cảnh cáo hắn trước ngày hôm nay không được dùng bất kì phương thức gì để báo cho Nghiên nhi biết, nếu không hắn sẽ phá hủy ngàn năm băng tàm”. Thương Diễm Trạch cùng Thương Diễm Hách hai người đều sững sờ ở tại chỗ, vẻ mặt không dám tin nhìn Cửu Vương gia, “Phụ vương, người nói giải độc?” “Đúng vậy! Các ngươi hẳn cũng biết, nàng là tử sĩ do Mộc gia bồi dưỡng, đại bộ phận nằm trong tay hoàng thất, nhưng cũng có một bộ phận Mộc gia giữ lại trong tay, mà bộ phận giữ lại đó, vì phòng ngừa phản bội, liền cho bọn họ ăn một loại độc gọi là ngàn trùng tán, dùng thứ này để làm phương tiện khống chế”. Đối với loại độc ngàn trùng tán này, bọn họ cũng đều đã từng nghe qua, tất nhiên là hiểu được nó độc như thế nào, thật không ngờ rằng độc này lại có ở trên người nàng . Đột nhiên lảo đảo một chút, cả người giống như đã trút giận ngồi xuống đất, cúi đầu bả vai kịch liệt run run, truyền ra thanh âm nức nở rất nhỏ . “Ta thật vô dụng, rõ ràng đã nói, đời này, sẽ bảo vệ cho chị, nhưng ngay cả chuyện nàng trúng độc mà cũng không biết, hiện tại, lại trơ mắt nhìn nàng uống thuốc độc tự sát. . .” Cửu Vương gia khẽ nhíu mày, đối với những lời hắn nói tựa hồ nghe không được rõ, nhưng nhìn thấy con thương tâm khổ sở như vậy, hắn cũng đau lòng, vỗ nhẹ bờ vai của hắn, nói: “Cho nên, đừng trách thất ca ngươi, có lẽ trong tất cả mọi người, thống khổ nhất là hắn!” Trong khi tất cả mọi người đang sợ hãi bởi việc Lãnh Thanh Nghiên tự sát, thời điểm mà Thương Diễm Trạch cùng những người kia vẫn khó hiểu, Ưng Dung Kiều lại đi đến gần cái bàn mà Thương Diễm Túc đã đánh nát ở bên cạnh, không biết từ khi nào mà trên tay đã mang theo một đôi găng tay kim loại, sau đó ngồi xổm xuống đất cẩn thận nhấc từng mảnh chén nhỏ đã bị đánh đến vỡ nát kia lên . Cẩn thận nhìn vài giọt chất lỏng còn nhỏ giọt trên đó, sau đó lại đưa lại gần mũi khẽ ngửi ngửi, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại . Vẫn chú ý đến từng hành vi của Ưng Dung Kiều, tuy rằng đối với Dung phi nương nương này hắn có chút nhượng bộ, nhưng lại không thể nào mà thừa nhận rằng trong phương diện độc dược nàng lại đứng hàng đầu . Thương Diễm Hách không khỏi hướng về phía nàng lại gần vài bước, hỏi: “Có vấn đề gì sao?” Tùy tay đem mảnh nhỏ chiếc chén kia vứt lại trên đất, thu hồi cái bao tay, nhíu mày vẻ mặt một bộ trầm tư . Biểu tình này khiến cho mấy người bên cạnh đều đưa tầm mắt đến trên mặt nàng, Thương Ngọc Linh lại trực tiếp chạy tới bên cạnh nàng, lôi kéo nàng nói: “Ngươi mau nói ra nha, rốt cuộc ngươi đã phát hiện cái gì ? Có phải liên quan đến thất tẩu ta hay không ?” Nàng vừa nói ra lời này, ngay cả Thương Diễm Túc cũng phải lay động một chút . Ưng Dung Kiều lại vẫn giống như không quan tâm, chậm rãi nói: “Nếu như ta không có nhầm, đây chính là một trong mười loại độc độc nhất trên đời này, do thần y Diệp Trần Nhiên nghiên cứu chế tạo ra . Nghe nói, loại độc này có thể đốt cháy linh hồn người ta, khiến cho người ta trước khi chết phải chịu một nỗi thống khổ vô cùng, nhưng cũng không có cách nào để trút ra ngoài được, thậm chí là Lạc Vương phi như bây giờ, nhìn qua lại giống như người đang ngủ say, ai có thể biết rằng trước khi chết không biết nàng đã phải chịu đựng loại thống khổ như thế nào ?” Tất cả mọi người ở đó đều sợ đến ngây người, máu trên mặt Thương Diễm Túc như rút hết, lại chỉ có thể ôm nàng càng thêm chặt, trong lòng quặn đau, máu tươi vô thanh vô tức theo khóe miệng chảy ra. Có thể đốt cháy linh hồn, không thể phát tiết thống khổ. Ưng Dung Kiều tạm dừng một chút sau đó tiếp tục nói: “Hơn nữa ta còn nghe nói, người sau khi trúng loại độc này mà chết, sau khi chết linh hồn sẽ hóa thành Quỉ Hồn sẽ xuất hiện ở những nơi mà khi còn sống nàng muốn đi nhất, hoặc là muốn báo thù, hoặc là lưu luyến, nhưng nhất định là khi còn sống còn có nguyện vọng gì đó chưa làm được. Cho nên, loại độc này, cũng có một cái tên thực là đặc biệt, cũng không biết có liên quan đến việc linh hồn biến thành Quỉ Hồn hay không, nó có tên là ta sẽ trở về”. Phần lớn người ở đó nghe thấy câu cuối cùng mà đều rùng mình một cái, ánh mắt hoảng sợ chuyển đến người đang nằm trên giường, sau lưng lạnh lẽo, chỉ cảm thấy thực may mắn là bọn họ không có đắc tội với Lạc Vương phi, cho nên cũng không có khúc mắc gì cùng với nàng . Nhưng mà ngay sau đó, mọi người đột nhiên nghe thấy một thanh âm sâu kín vang lên : “Ta chờ nàng trở về, Nghiên nhi”. Sắc mặt Sử Vân Kiều trắng bệch một mảnh, lảo đảo vài bước dường như sắp ngã ngồi xuống vậy, đột nhiên lại cảm thấy ngay bên người mình, dày đặc quỉ khí . Lạc Vương phủ chỉ trong vòng có nửa canh giờ, từ màu đỏ biến thành màu trắng, đèn lồng màu đỏ lớn bị tháo xuống, treo lên đèn lồng màu trắng thật to có viết chữ “ Điện “ bên trên, trên bảng hiệu ngoài cửa Lạc Vương phủ treo lên hoa trắng lớn, bên trong Vương phủ nơi nơi đều là màu trắng, tất cả mọi thứ như đều đắm chìn bên trong bi thương . Bên trong đại sảnh, một cỗ quan tài tối đen, treo một chữ “ Điện “ thật to, khắp nơi đều là màu trắng, ngọn nến cũng là màu trắng, giấy tiền được đốt trong chậu đồng, mà Thương Diễm Túc cũng đang ngồi dưới đất, dựa lưng vào quan tài, giống như rối gỗ không hề có động đậy gì cả, thậm chí vô thanh vô tức. ( Điện : tế, cúng .. ta để nguyên vậy ) Ở bên kia quan tài, Thương Diễm Trạch cũng đang dựa lưng vào ngồi đó, khẽ nhắm hai mắt, dường như lâm vào một mảnh hồi ức . Thân ảnh Tiết công công xuất hiện ngoài cửa, thời điểm nhìn thấy hai bóng người ngồi hai bên quan tài, không khỏi sửng sốt một chút, sau đó đi đến, hành lễ nói: “Nô tài tham kiến nhị vị Vương gia”. Không tiếng động, không ai để ý đến hắn. Ho khan một tiếng, đưa tay đem một cái hộp ngọc trong suốt đến trước mặt hắn, cung kính nói: “Vương gia, đây là ngàn năm băng tàm Hoàng Thượng mệnh lệnh cho nô tài đem đến cho Vương gia “. Sau khi hắn nói ra bốn chữ ngàn năm băng tàm này, Tiết công công đột nhiên cảm thấy không khí chung quanh cơ hồ như đọng lại, mồ hôi lạnh nhất thời tuôn như mưa, nhưng cũng không có dám đưa tay lên lau . Thương Diễm Túc chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt kia, tối đen như mực, giống như một hồ nước sâu không thấy đáy, lại giống như tu la từ chín tầng địa ngục đi ra, tản ra tĩnh mịch cùng cực hạn tà vọng. Tiết công công trong lòng rung mạnh, muốn đem tầm mắt dời đi, nhưng cả người lại không thể nào mà động đậy, bên trong đầu đột nhiên trống rỗng, giống như bị nhiếp hồn vậy . Hộp ngọc trong tay bỗng nhiên bị hút đi, Thương Diễm Túc chậm rãi đứng lên, vẫn tuấn mĩ như vậy, đôi mày như kiếm, mũi cao anh tuấn, lông mi đen dài như phiến, đôi môi đỏ sẫm như những cánh hoa anh đào đầu xuân, lộ ra đẹp đẽ cùng dụ hoặc vô cùng .Khuôn mặt tinh khiết, không vướng một chút hơi thở phàm trần . Nhưng mà, tất cả mọi thứ lại bị ánh mắt tà vọng kia của hắn, khiến cho hắn giống như là ma vương giáng thế, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa . Thương Diễm Trạch cũng từ bên kia đứng lên, lạnh lùng nhìn hộp ngọc trên tay Thương Diễm Túc, khóe miệng hiện lên một độ cong lạnh như băng, nói: “Ngàn năm băng tàm này, đưa đến cũng thật đúng lúc”. Thương Diễm Túc đem nắp quan tài nhẹ nhàng đẩy ra, sau đó đem hộp ngọc cẩn thận đặt vào bên cạnh thân thể nàng, ngón tay lưu luyến vỗ nhẹ lên khuôn mặt của nàng, luyến tiếc dời. Thương Diễm Trạch cũng nhìn thật lâu người như là nằm ngủ kia, trong mắt tràn đầy đầy bi thương. Thân ảnh Cửu Vương gia cùng Cửu Vương phi xuất hiện ở cửa, Thương Diễm Trạch quay đầu lại nhìn, ánh mắt có chút lấp lánh, nhưng lại không dám đối diện nhìn bọn họ . Chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ, nhẹ kêu : “Phụ vương, mẫu thân”. Cửu Vương phi ngẩng đầu hướng hắn đánh một bạt tai, trong mắt tràn ngập nước mắt, nói: “Chuyện của ngươi, ta cũng đã nghe Cửu ca ngươi nói, Trạch nhi, nhiều năm qua như vậy, chẳng lẽ ngươi không phải con chúng ta hay sao ? Chẳng lẽ ngươi không phải do ta mang thai mười tháng sinh ra hay sao ?” “Nương. . .” “Câm mồm! Ta chỉ biết là, ngươi là con ta, về phần kiếp trước ngươi có như thế nào, hay là nói ngươi nhớ rõ chuyện tình kiếp trước, một chút ta cũng không quản .Nhưng hiện tại ngươi đang làm cái gì? Thậm chí ngay cả nhà ngươi cũng không muốn quay về, chẳng lẽ ngươi thật sự không cần cha mẹ sao?Hay ngươi nghĩ rằng, cha mẹ là người không thông tình đạt lí như vậy ?” Nói tới đây, trên mặt Cửu Vương phi lệ rơi đầy mặt, Thương Diễm Trạch không khỏi hít hít mũi, quỳ gối xuống trước mặt bọn họ, nói: “Cha, nương, thực xin lỗi!” Khóe mắt Cửu Vương gia xuất hiện tia cười, quay đầu nhìn Thương Diễm Túc, lại thấy hắn một lần nữa ngồi lại bên quan tài, một bộ không thèm quan tâm tới chuyện tình của bọn . Không khỏi khẽ thở dài, sau đó quay đầu lại đưa tay nâng Thương Diễm Trạch lên, nói: “Tốt lắm, kỳ thật cũng không có chuyện gì quan trọng”. Cửu Vương phi nghe vậy mở trừng hai mắt, cả giận nói: “Ai nói không nghiêm trọng? Thiếu chút nữa con ta chạy mất rồi !” “Ách. . .” Bên trong tầng ngầm Hiệu Thuốc Bắc, Diệp Trần Nhiên, Tử Tiêm, Thi Tiêu, còn có vài người khác đang ở bên trong này . “Mọi chuyện đã được an bài tốt chưa ?” “Yên tâm đi, ba ngày sau đưa tang, đợi đến buổi tối ba ngày sau, chúng ta có thể đào Lãnh Thanh Nghiên lên “. “Trần Nhiên, thuốc của ngươi không có vấn đề đấy chứ ?” Nghe vậy, Diệp Trần Nhiên dường như nhảy dựng lên, căm giận bất bình nói: “Lời này của ngươi là có ý gì ? Không tin bản thần y? Yên tâm đi, ta đã đưa cho Thanh Nghiên hai thứ thuốc, một phần là độc dược, dùng để đánh lừa bọn họ, phần còn lại chỉ là ngất dược, chỉ cần Thanh Nghiên đừng ăn nhầm thuốc là được, bảy ngày sau nàng tự nhiên sẽ sống lại!” “Lâu như vậy?” “Còn không phải là vì để ngừa vạn nhất sao? Vạn nhất bọn họ hạ táng chậm vài ngày thì làm sao bây giờ ? Đến lúc đó chỉ sợ Thanh Nghiên cũng đã sống lại!” “. . .”
Chương trước Chương tiếp
Loading...