Chí Tôn Đào Phi

Quyển 2 - Chương 1: Ác ma từ trên trời giáng xuống



Lạc Vương phi trong ngày Lạc Vương gia nạp sườn phi tự tử mà chết, Lạc vương gia thương tâm muốn chết, không ngủ không nghỉ ngồi trong linh đường của ái phi ba ngày, ba ngày sau, đưa tang Lạc vương phi, Lạc vương gia hộc máu hôn mê ba ngày mới tỉnh lại. Sườn phi mà Lạc Vương mới cưới, con gái Sử Thừa Tướng cũng chưa bái đường với Lạc vương, người trong Lạc Vương phủ cũng không có ai thừa nhận nàng là tân phi, Lạc vương cũng đưa nàng ta trở về nhà. Nhưng Sử Vân Kiều lại nói kiệu hoa của nàng cũng đã đến trước cửa lớn Lạc Vương phủ, bản thân nàng cũng đã tiến nhập đại môn Lạc Vương phủ, như vậy nàng sinh là người Lạc Vương phủ, chết cũng là ma Lạc Vương phủ, không muốn rời đi. Huống chi, hôn sự của bọn họ chính là do Hoàng Thượng ngự ban, cũng đã sớm chiêu cáo thiên hạ, bất kể hắn thừa nhận hay không, Sử Vân Kiều nàng cũng chính là Lạc Vương phi . Lạc vương không kiên nhẫn, đem nàng phái đến tây sương phòng, để mặc nàng tự sinh tự diệt, khi nào nàng nghĩ thông suốt thì có thể lập tức rời đi, mà Lạc vương từ nay về sau lại càng trở nên lãnh khốc vô tình, đối phó với kẻ địch đều là dùng cách thức trực tiếp nhất, cũng chính là cách tàn bạo nhất, nhất thời triều thần trong triều thần hồn nát thần tính, ai cũng cảm thấy bất an lo sợ, sợ Lạc vương sẽ tìm đến bọn họ, mà cũng bởi vì như vậy, quyền thế của Lạc vương hầu như không có ai địch lại được. Nhưng bị Lạc vương chèn ép nhiều nhất không nghi ngờ chính là Mộc gia, Mộc gia ở Thương Lang quốc có địa vị đặc thù, gia tộc thế lực khổng lồ, nội tình bên trong vững chắc, những năm gần đây tuy rằng chịu đủ sự tàn phá, nhưng cũng chưa đến mức sụp đổ hoàn toàn. Lãnh Thanh Nghiên chết đi làm cho Mộc gia không có chút chuẩn bị nào cả, lại càng không thể ngờ rằng Thương Diễm Túc lại vì cái chết của Lãnh Thanh Nghiên mà trực tiếp đối đầu với Mộc gia, nếu như sớm biết có ngày hôm nay, Mộc Kiệt khẳng định sẽ bóp chết Lãnh Thanh Nghiên từ khi nàng sinh ra. Nhưng đáng tiếc là, thời gian cũng không thể quay ngược trở lại, mà Lạc vương Thương Diễm Túc sau khi Vương phi chết thì không gần nữ sắc, thậm chí trừ Thái Hậu, Như quý phi và Thập Nhất công chúa nếu có một nữ tử nào dám tiếp cận hắn trong vòng ba thước, sẽ bị hắn đánh chết ngay tại chỗ. Một tiểu cô nương má phấn mày ngọc, ặc không, cẩn thận nhìn kĩ lại, kia hẳn chính là một tiểu nam hài, nhưng bộ dáng hắn thực sự là rất đẹp, xinh đẹp đến mức khiến cho người ta hoài nghi hắn có phải là một tiểu cô nương hay không, lại khiến cho người ta nhịn không được muốn tiến lên ôm hắn vào trong ngực, sau đó hung hăng cắn vài miếng. Giờ phút này, tiểu nữ má phấn mày ngọc kia . . . đâu không, tiểu nam hài hai tay chắp sau lưng, khẽ ngẩng cằm lên kiêu ngạo đứng ở trước cửa lớn Lạc Vương phủ, mở to mắt nhìn ba chữ to trên bảng hiệu, trong đầu cũng nhanh chóng hiện lên tin tức mà hắn thu thập được về Lạc Vương gia trong bốn năm qua. Thủ vệ canh cửa Vương phủ đem tầm mắt chuyển đến hắn, thật không rõ tiểu tử đáng yêu đến không có thiên lí kia đứng ở trước cửa Vương phủ làm gì, nhưng bọn họ cũng đều không có ý nghĩ đến đuổi nó đi, thậm chí còn sinh ra ý nghĩ nếu là như vậy thì bọn họ thực là độc ác, làm sao lại có thể làm ra chuyện tình hung bạo với tiểu oa nhi đáng yêu như vậy cho được? Quản gia từ bên trong Vương phủ đi ra, vừa nhìn thấy một tiểu tử kiêu ngạo đang đứng trước cửa Vương phủ, không khỏi sửng sốt một chút, nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt của cậu nhóc, không hiểu sao trong lòng lại rung động vài lần. Sao lại có một cảm giác quen thuộc đến như vậy? Dường như là trước đây đã từng gặp qua tiểu tử này, đây là vì sao? Bước nhanh vài bước đi đến trước mặt hắn, cúi gập thắt lưng nhìn cậu bé, nói: “Anh bạn nhỏ, cháu đứng ở chỗ này làm cái gì?” Tiểu tử kia đem tầm mắt chuyển từ trên bảng hiệu đến trên mặt quản gia, chớp chớp đôi mắt to đáng yêu trong suốt như nước, cười tủm tỉm nói: “Lão gia gia khỏe ạ, người không cần xen vào chuyện của người ta, người ta chỉ là muốn đến xem xem Lạc Vương phủ có hình dáng thế nào thôi”. Nhìn khuôn mặt tươi cười của tiểu tử kia, trong lòng quản gia nhịn không được sinh ra một loại tình cảm yêu thích mãnh liệt, thậm chí còn có loại mong muốn đưa tay lên để vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nó. Vội vàng đem ý tưởng biến thái này vứt ra khỏi đầu, quản gia nhìn hắn tiếp tục hỏi: “Vì sao cháu lại muốn đến xem Lạc Vương phủ có hình dáng thế nào? Chẳng lẽ có người từng kể về Lạc Vương phủ với cháu hay sao?” Chiếc miệng nhỏ nhắn tươi cười sáng lạn, lộ ra hai chiếc răng mèo đáng yêu, gật đầu nói: “Dạ, mẹ của cháu đã từng nói qua rồi”. “Mẹ cháu đã tới Lạc vương phủ?” Chiếc đầu nhỏ nhắn nghiêng một chút, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, sau đó cau cái mũi nhỏ, hừ hừ nói: “Cháu làm sao mà biết nha? Nhưng mà mẹ cháu nói, Lạc vương phủ khí thế, rộng rãi, xa hoa, xinh đẹp hơn nhà cháu, cháu không phục, cho nên muốn đến đây xem một chút”. Nghe vậy, trong lòng quản gia không khỏi động, vội vàng hỏi: “Không biết nhà cháu ở. . . .” “Không nói cho ông!” “Hả?” “Mẹ cháu nói, không được nói cho người xa lạ biết nhà cháu ở đâu, người ở nơi nào, trong nhà có những ai, sẽ bị người xấu bắt cóc!” “Ầy, việc này, ta không phải là người xấu!” “Hừ hừ, người xấu thì trên mặt cũng không có viết hai chữ người xấu á, cháu làm sao mà biết ông có phải là người xấu hay không?” “Việc này. . . aiiiii” Quản gia bị tiểu tử kia nói vậy không khỏi một trận nghẹn lời, ngơ ngác nhìn hắn không biết trả lời thế nào, cái miệng tiểu tử này sao lại linh hoạt như vậy chứ? Mà tiểu tử kia dường như nhớ tới một vấn đề gì đó, đưa tay khẽ nắm lấy ống tay áo của quản gia, mở to ánh mắt đã tràn ngập hơi nước nhìn ông, nói: “Lão gia gia, người ta muốn hỏi ông một vấn đề á!” Bị vẻ mặt đáng yêu như vậy mê hoặc, sau một lúc lâu sau quản gia mới có phản ứng lại, vội vàng nói: “A, được, cháu hỏi đi”. “Cháu nghe nói, Lạc vương gia rất hung dữ, đó có phải sự thật hay không ạ?” “Việc này. . . việc này. . . Vương gia ngài ấy. . . ngài ấy chỉ là, chỉ là không thích cười mà thôi, kỳ thật một chút cũng không hung dữ đâu!” “Hả?” Tiểu tử kia híp mắt lại nhìn, quan sát nghiên cứu biểu tình của quản gia, sau đó nhếch miệng cười, đung đưa đầu nói, “Thật tốt thật tốt, thật sự là khiến cho người ta hoảng sợ á!” Nhìn ánh mắt ti hí của cậu nhóc, trong lòng quản gia dường như nổi lên cái gì đó, nhưng cũng lướt qua quá nhanh, quản gia nghĩ nát óc cũng không tìm lại được cảm giác này, nghe thấy những lời này của hắn không khỏi kinh ngạc nhìn, hỏi: “Vương gia không hung dữ, sao lại có thể khiến cháu hoảng sợ chứ?” Tiểu tử kia cũng không có trả lời vấn đề của ông mà chuyển đề tài, hỏi: “Lão gia gia, người ra ngoài làm gì vậy ạ?” “Ha ha, ta a, Vương gia dặn dò ta ra ngoài mua vài thứ về.” Tiểu tử kia ánh mắt sáng lên, vội vàng nắm lấy ống tay áo của quản gia dường như bám lên người hắn vậy, dùng hai mắt trong suốt tràn ngập chờ mong nhìn hắn, nói: “Lão gia gia, người mang cháu đi theo có được hay không?” “Việc này. . .” “Lão gia gia, xin ông thương xót mang cháu đi cùng đi, người ta vừa mới tới kinh thành, mẹ lại không cho người ta tùy tiện ra ngoài, người ta cho đến bây giờ còn vẫn chưa có biết kinh thành có hình dáng như thế nào đâu á!” Nhìn ánh mắt tràn ngập chờ đợi lại ấm ức của cậu bé, lão quản gia bắt đầu mềm lòng, vội vàng gật đầu nói: “Được được, mang theo cháu cũng được, nhưng cháu cần phải ngoan ngoãn a”. “Được, lão gia gia yên tâm, người ta ngoan lắm!” Quản gia quả nhiên mang theo tiểu tử kia đi trên đường, mà người từ trước đến nay vẫn khôn khéo như ông, hiện tại lại xem nhẹ một vấn đề cực kì nghiêm trọng, tiểu tử kia thật sự không biết kinh thành như thế nào hay sao? Vậy tại sao nó lại có thể xuất hiện trước cửa Lạc Vương phủ được cơ chứ? Cách đó mấy vòng tường, Thương Diễm Túc và Thương Diễm Hách đang ngồi bên trong thư phòng, cũng đã bốn năm trôi qua, nhưng trên hai người này dường như lại không hề lưu lại chút dấu vết gì cả, nếu như có sự thay đổi, thì sự thay đổi duy nhất chỉ e chính là ánh mắt của Thương Diễm Túc . Tối đen như mực, khiến cho người ta nhìn không rõ nông sâu, tràn ngập tàn nhẫn và tà vọng, chỉ e người nào bị hắn coi trọng mà liếc mắt nhìn một cái, ngay cả linh hồn cũng không nhịn được mà run rẩy. “Mộc gia đã liên hợp cùng với Hoàng Hậu, chỉ e về sau chúng ta muốn đối phó với bọn họ sẽ khó khăn hơn rất nhiều.” Thương Diễm Hách khẽ nhăn lại đôi mày kiếm, nói. Thương Diễm Túc ngay cả mí mắt cũng không có nâng lên một chút nào, lạnh lùng nói: “Vậy làm cho bọn họ cùng nhau biến mất đi!” Nghe thấy câu nói không hề có chút tình người nào như vậy, trong mắt Thương Diễm Hách hiện lên một tia bất đắc dĩ cùng thương xót, thở nhẹ ra một hơi, tiếp tục nói: “Nhưng thật ra thật không ngờ rằng Thương Diễm Trác lại nạp Mộc Thiên Dao làm sườn phi, tuy chỉ là sườn phi, nhưng hiện tại Lỗ Vương phủ cũng chưa có Vương phi”. Thương Diễm Túc ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trong mắt dường như xuất hiện một tia lốc xoáy,mang theo một cỗ hủy thiên diệt địa, nói: “Có thể lợi dụng Mộc Thiên Dao”. Khẽ nhíu mày, sau đó khóe miệng hiện lên một tia cười tàn nhẫn, gật đầu nói: “Đệ đã biết, nếu không còn có việc gì nữa, đệ đi về trước”. Vừa đi tới cửa, đột nhiên hắn quay đầu lại nhìn Thương Diễm Túc, nói: “Thất ca, huynh tính xử lí nữ nhân còn trong quý phủ kia như thế nào?” Thương Diễm Túc khẽ nhíu mày, dường như nghĩ thật lâu mới nhớ ra có một người như vậy, đạm mạc nói: “Chỉ cần đừng đến quấy rầy ta, vậy thì cứ để nàng ta ở đó tự sinh tự diệt đi “. “Nếu như quấy rầy đến huynh thì sao?” Trong mắt hắn đột nhiên phát lạnh, lãnh khốc vô tình nói ra một chữ: “Giết!” Thương Diễm Hách cũng không có hỏi thêm gì nữa, chỉ xoay người rời đi, dường như không có nhìn thấy một bóng người đang đứng ngây như phỗng cách đó không xa, sắc mặt trắng bệch . Nếu không phải thấy nàng bốn năm nay vẫn an phận thủ thường như vậy, Thương Diễm Hách cũng không lên tiếng nhắc nhở như vậy, nhưng như vậy cũng chỉ có một lần, hy vọng nàng ta có thể từ bỏ tâm tư kia, bằng không hắn cũng không hề nghi ngờ thất ca thật sự sẽ giết nàng . Bên trong thư phòng cũng chỉ còn lại một mình Thương Diễm Túc, xoay người lấy một bộ tranh từ trên giá sách xuống, đặt lên bàn cẩn thận mở ra, nhìn khuôn mặt vĩnh viễn không có thay đổi trên bức họa, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lên bức họa . Cũng chỉ có khi này, ánh mắt hắn mới có thể trở nên dịu dàng, bên trong sự dịu dàng đó mang theo đau đớn tận xương tủy . “Nghiên nhi, ta rất nhớ nàng, nàng yên tâm, chờ sau khi hủy diệt toàn bộ những người đã thương tổn đến nàng, ta sẽ đi tìm nàng, nàng nhất định phải chờ ta, được không?” Tiểu tử kia hai tay đang nắm lấy quầy hàng, dùng sức kiễng mũi chân thật muốn xem vật trên kia là cái gì, chớp chớp ánh mắt, đưa tay giật nhẹ ống tay áo quản gia ở bên cạnh, hỏi: “Lão gia gia, đây là cái gì ạ?” Quản gia đem bạc trả cho chủ quán, sau đó cẩn thận cấm lấy chiếc bình bạch ngọc được bao kín giấy ở trên bàn, sau đó mới cúi đầu nhìn tiểu tử kia, cười nói: “Nơi này là tiệm rượu, đây đương nhiên chính là rượu rồi!” Tiểu tử kia không khỏi kiễng kiễng chân lên dùng mũi hít hít, vô tội lắc đầu nói: “Không thấy mùi gì cả”. Quản gia vội vàng lui về phía sau từng bước, dường như chỉ sợ tiểu tử sẽ làm cho cái bình trong tay hắn rơi xuống đất mất, sau đó mới cười nói: “Bình được bọc kín như vậy, đương nhiên cháu sẽ không ngửi thấy mùi gì rồi!” Thấy quản gia khẩn trương ôm lấy cái bình, tiểu tử khẽ nheo ánh mắt, hiện lên một tia giảo hoạt, đột nhiên mãnh liệt nhào tới, ôm lấy chân quản gia, cả người như treo trên người ông vậy . Mặt mũi quản gia trắng bệch, nhưng tiểu tử kia lại làm như không có thấy, hai mắt trong suốt nhìn ông, nói: “Lão gia gia, đây là rượu gì ạ? Vì sao hình như không có giống như rượu ở nơi này?” Chỉ tính cái bình bạch ngọc kia, cũng đã phải giá trị bao nhiêu tiền rồi á? Cậu nhóc tuy tuổi còn nhỏ, nhưng dưới sự dạy dỗ của người khác, nghiễm nhiên cũng đã sớm trở thành một tiểu hồ li, phàm là nơi mà cậu từng đến qua, đều sẽ bị cậu nháo loạn đến gà bay chó sủa. Quản gia cầm chắc chiếc bình trong tay, cúi đầu nhìn tiểu tử mà phấn mày ngọc kia lại không nỡ quở trách, ngay cả chính ông cũng cảm thấy kinh ngạc, rõ ràng chỉ là vừa mới gặp mặt, như thế nào ông lại đối với nhóc này thực là yêu thích? Hay là tiểu gia hỏa này có mê hồn thuật? Bị cậu nhóc kéo tay đến mức cả người lay động, sợ tới mức ông muốn gọi Tổ tông . “Đứa bé tốt, ngoan, ngừng, đừng lung lay nữa, bộ xương già yếu của gia gia cũng đã sắp rời thành từng mảnh rồi !” “Vậy người mau nói cho cháu biết đi, đây là rượu gì?” Không có biện pháp, trái lại đây cũng không phải là chuyện gì bí ẩn, quản gia cúi gập thắt lưng, nhẹ giọng nói với cậu : “Đây á, chính là do Vương gia tự mình ủ, trong thiên hạ cũng chỉ có một vò, nếu không cẩn thận mà bị ngươi làm rơi xuống đất, chỉ e dùng mạng nhỏ của cháu đến đền cũng không đủ ý!” Nhóc con kia mới không sợ đâu, nếu Vương gia gì kia mà dám ức hiếp nó, nó sẽ về nhà mách mẹ! Có điều bây giờ, cậu đối với vò rượu này lại cảm thấy có hứng thú, Vương gia phụ thân tự mình ủ rượu nha, nếu như cậu trộm về đưa cho mẹ thì . . . Con mắt xoay chuyển, quản gia đột nhiên cảm thấy sau lưng có chút lạnh lẽo, đem loại cảm giác này bỏ qua một bên, nhẹ vỗ về vò rượu bạch ngọc, khẽ thở dài nói: “Aiiii, đây chính là Vương gia tưởng niệm về Vương phi đã mất, lấy máu tươi của chính mình để dẫn, sau khi ủ tốt mới mượn hầm rượu khách điếm này để nhờ, niêm phong cất vào trong kho đã ba năm”. Cái miệng nhỏ nhắn của tiểu tử kia khẽ mân mê, thẳng tắp nhìn quản gia, mở to ánh mắt to tròn, nha nha nói: “Hả, máu tươi?” Quản gia đột nhiên bừng tỉnh, vì sao ông lại có thể nói chuyện này ra cho tiểu tử kia biết được đây? Xem ra ông đã già đến mức hồ đồ rồi. Đưa mắt nhìn sắc trời bên ngoài, quản gia nhấc chân đi ra ngoài, nói: “Ai nha, ta phải về rồi, anh bạn nhỏ cháu cũng mau trở về nhà đi, nếu không, cha mẹ cháu sẽ lo lắng đó”. Ánh mắt tiểu tử kia lưu chuyển, vội vàng liền đuổi theo, đưa tay nắm vôi lấy góc áo của quản gia, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Lão gia gia, nhưng người ta không có nơi nào để đi a!” Bước chân thoáng dừng lại, cúi đầu nhìn gương mặt ấm ức đáng thương của tiểu tử kia, thất kinh hỏi: “Vì sao lại không có nơi nào để đi? Cha mẹ cháu đâu?” Cậu nhóc cúi đầu nhăn nhó, nhẹ giọng than thở: “Người ta, người ta là vụng trộm chạy đến kinh thành chơi, cha mẹ cũng không biết, hiện giờ, trong kinh thành rộng lớn này cũng chỉ có một cháu ta, trời cũng sắp tối rồi, nhưng là. . . nhưng là không có nơi nào để đi”. Nói xong, trong hai mắt cậu bé cũng đã tràn ngập hơi nước, đáng thương nhìn lại quản gia . Quản gia thấy cậu như vậy trong lòng mềm nhũn, nhưng lại có chút khó xử, quay đầu nhìn bốn phia, nói: “Nếu như vậy, lão gia gia tìm giúp cháu một khách điếm nha? Trước hết cháu ở lại đó một đêm, chờ trời sáng lão sẽ giúp ngươi tìm về nhà?” “Nhưng là. . . Nhưng là cháu không ngủ được một mình, rất sợ a.” “Nếu vậy thì phải làm thế nào đây?” Chớp mắt nhìn, vẻ mặt chờ mong nhìn quản gia, nói: “Lão gia gia, nếu không, hay là người mang theo cháu đi “. “Việc này. . . Chỉ sợ là không được… “ “Vì sao nha? Đợi đến ngày mai, mẹ ta cháu định sẽ đến tìm cháu, chẳng lẽ, lão gia gia lại nhẫn tâm mặc kệ người ta hay sao?” Nói xong, hai mắt đẫm lệ lại bắt đầu tràn ngập hốc mắt, như vậy, nói không nên lời đáng thương, lại khiến quản gia nhịn không được mà đau lòng . “Nhưng . . . Nhưng là, ta cũng không thể mang theo cháu vào Vương phủ được!” “Tại sao chứ? Chẳng lẽ lão gia gia không phải người của Vương phủ sao?” “Ta chỉ là một hạ nhân”. Nháy nháy mắt, một giọt nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt, đáng thương hề hề nhìn quản gia, nói: “Vậy, lão gia gia người hãy đi nói chuyện với Vương gia đi, để ngài ấy cho phép cháu ở lại một buổi tối, được không? Cháu cam đoan, ngày mai cháu sẽ rời đi”. “Ừm. . . Vậy được rồi, ta sẽ đi cầu xin Vương gia giúp cháu!” Trên mặt tiểu tử kia lập tức tràn ngập tươi cười sáng lạn, “Cám ơn gia gia!” Nhìn thấy nụ cười sáng lạn thiên chân thuần khiết như vậy, lão quản gia làm sao có thể còn có nửa điểm bất mãn cho được? Liền trực tiếp mang tiểu tử hướng về phía Vương phủ đi tới, căn bản một chút cũng không biết đây là đang dẫn sói vào nhà, không, hẳn là dẫn tiểu hồ ly vào nhà . Đối với chuyện tiểu tử kia ở tạm lại một buổi tối, Thương Diễm Túc căn bản ngay cả đầu cũng không có nâng lên liền đồng ý, cũng không phải hắn lương thiện gì, đây chỉ là việc nhỏ, hắn căn bản không để ở trong lòng, nhưng lại là quản gia đến cầu tình, tất nhiên hắn cũng là để cho quản gia một chút mặt mũi . Thấy quản gia từ trong thư phòng đi ra, tiểu tử kia vội vàng nghênh đón, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn, hỏi: “Lão gia gia, Vương gia đã đồng ý để cho cháu ở lại một đêm sao?” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, toàn bộ yêu thương trong lòng quản gia như đều bị câu dẫn ra, hiếm khi thấy ông lộ ra tươi cười hiền hòa, nói: “Yên tâm đi, Vương gia đã đồng ý”. Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc lại càng sáng lên, đôi mắt mở to tươi cười lộ ra hai chiếc răng mèo đáng yêu : “Vậy thật tốt quá, cháu cam đoan ngày mai ta sẽ đi. A, đúng rồi, lão gia gia, cháu có thể đi tham quan một chút hay không?” Đưa tay chỉ vào một căn phòng ở phía xa xa, cùng một vòng chung quanh, nói: “Chỉ cần đừng đi lại gần nơi đó là được”. “Vì sao nha?” “Bởi vì, đó là nơi mà Vương phi đã từng ở.” Chớp chớp đôi mắt, sau đó cười gật gật đầu, xoay người liền chạy đi, xa xa còn có thể nghe thấy thanh âm trẻ con lanh lảnh vang lên: “Vương phủ này, so với nhà ta thật sự còn xinh đẹp hơn một chút á”. Sau khi tiểu tử kia ở bên trong Vương phủ đi lại một vòng, sắc trời cũng đã bắt đầu tối, dọc theo đường đi cũng không có ai tiến ra ngăn cản hay gây khó dễ, đại khái vì nhóc này người gặp người thích, nó tự kỷ nghĩ như vậy. Giờ phút này, nó đang trốn phía sau một gốc cây đại thụ, cái đầu nhỏ nhắn thò ra xem xét chiếc phòng không xa phía trước, lão gia gia nói hắn không được lại gần nơi đó, nhưng là, đó là nơi mà mẹ đã từng ở nha, rất muốn đi nha rất muốn đi. Quay trái quay phải nhìn,thật tốt cũng không có người nào đi qua a, hai con mắt khẽ chuyển động, sau đó thật cẩn thận hướng về phía căn phòng kia đi đến, rất nhanh hắn đã đi tới trước cửa phòng. Con mắt chuyển động, đánh giá quang cảnh bốn phía, sau đó cẩn thận đưa tay mở cửa phòng ra, lắc mình tiến vào, cửa phòng cũng lại một lần nữa đóng lại . Ngẩng đầu nhìn xung quanh, đập vào mắt đầu tiên lại chính là một cái bài vị, tiểu tử kia dùng sức chớp chớp mắt, sau đó bổ nhào đến phía trước chiếc bàn đang đặt bài vị kia, dùng sức kiễng mũi chân mở to mắt nhìn tên trên đó: “Ái thê Lãnh Thanh Nghiên chi linh vị? Hở, mẹ ta còn chưa có chết đâu!” Nhìn trong chốc lát sau đó hắn liền thay đổi mục tiêu, đi lại trong phòng xem xét, thật giống như đi vào trong nhà mình vậy, tiêu diêu tự tại, không một chút nào gọi là chột dạ. Không, chẳng qua, hình như, nơi này quả thật chính là nhà nó mà. Thời điểm đi ngang qua bàn trang điểm, đột nhiên dừng bước, xoay người vọt tới, nhìn một đống châu báu trang sức đặt chỉnh tề trên bàn, hai mắt mở to nhìn bắt đầu nổi lên kim quang. Đương nhiên, kim quang trong mắt hắn chính là kim quang khi nhìn thấy vàng bạc châu báu a, cũng không phải thật sự có kim quang hiện lên. (HĐ: ko phải kim quang như Túc ca đâu nha =]]) Nuốt nuốt nước miếng, thì thào nói: “Há há, tất cả những thứ này là của mẹ, của mẹ tất nhiên cũng là của ta”. Ngay lúc hắn đang muốn xoay người, đột nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, vội vàng quay đầu nhìn về phía cửa, lại phát hiện có một bóng đen vừa đi tới cửa, hơn nữa càng lúc lại càng gần hơn . Tiểu tử kia vội vàng quay đầu nhìn chung quanh, sau đó liền nhanh chóng chui xuống dưới giường . Trong tay Thương Diễm Túc đang cầm chiếc bình bạch ngọc kia, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, đem bình rượu đặt lên trên bàn, sau đó lại châm ngọn nến bên trong phòng lên, lẳng lặng đứng ở trước bàn, nhìn bài vị. “Nghiên nhi, đây là rượu do chính tay ta ủ cho nàng, không biết nàng có thích hay không, kỳ thật ta thật hy vong nàng có thể uống rượu này, như vậy có lẽ nàng sẽ trở về gặp ta.” Thương Diễm Túc si ngốc nhìn lên bài vị, nhẹ giọng nói tiếp, “Bốn năm nay, mỗi ngày ta đều mong chờ nàng trở về, cũng không sợ đó chỉ là hồn phách, ta đều muốn muốn gặp nàng. Kỳ thật, trước kia ta cũng không hề tin con người sau khi chết sẽ có hồn phách gì, cũng chẳng sợ khi biết chuyện nàng là đầu thai chuyển thế, ta vẫn luôn tin trên đời này không hề có Quỷ Hồn, nhưng là hiện tại, ta tin tưởng, bởi vì ta rất nhớ nàng.” Tiểu tử kia đang trốn ở dưới gầm giướng, cẩn thận nâng mặt lên, nghe mấy lời hắn nói như vậy, không biết vì sao lại cảm thấy mũi có điểm chua chua. Xoa nhẹ cái mũi nhỏ, có chút bất mãn nhìn Thương Diễm Túc đang đứng bên cạnh, người ở đây là nói chuyện với ai a? Dù sao những lời này, khẳng định mẹ cũng không nghe được, a, nhưng hắn lại nghe được, có nên báo cáo lại với mẹ hay không nhỉ? Tầm mắt chậm dãi chuyển đến chiếc bình trên tay Thương Diễm Túc, ánh mắt lại bắt đầu không an phận chuyển động . Có lẽ là vì tưởng niệm quá sâu, Thương Diễm Túc cũng không có phát hiện bên trong phòng này còn có một người khác, vẫn hướng về phía bài vị của Lãnh Thanh Nghiên nói tiếp: “Nghiên nhi, nàng ở nơi nào đó có tốt không? Dường như mỗi ngày ta đều hỏi nàng vấn đề này, đáng tiếc là cho tới bây giờ cũng không có ai trả lời ta, Nghiên nhi, có lẽ không bao lâu nữa, ta sẽ đi tìm nàng”. Tiểu tử kia đột nhiên mở to hai mắt nhìn, nhìn con muỗi đang bay lượn trước mắt, “Ong ong ong ong. ..” Dường như là đang thị uy với hắn, cuối cùng lại còn đậu ngay lên chóp mũi hắn . Hai con mắt như biến thành ánh mắt gà chọi, ánh mắt nhìn con muỗi đậu trên mũi như đang sắp băt đầu hút máu. Đáp trả lại? Vội vàng vươn bàn tay nhỏ bé vỗ lên. Mặc dù, hắn đã cố gắng để động tác nhẹ nhất, nhưng vẫn phát ra một chút thanh âm nho nhỏ . “Ai?” Trong giây lát cả người tiểu tử kia đều cứng ngắc, ai nha nha, xong rồi xong rồi, bị phát hiện, bây giờ phải làm sao đây? Có nên nói mẹ ra để đổi lấy an toàn cho mình không đây? Ai nha, như vậy không được, nếu như bị mẹ biết, nhất định sẽ bị phạt, đến lúc đó ai cũng sẽ không cứu được mình. Thương Diễm Túc chậm rãi đặt chiếc bình trong tay lên bàn, vẫn lẳng lặng đứng ở phía trước bàn, nhưng cả người lại tản mát ra hàn khí lạnh lẽo, không khí trong phòng dường như đều bị đông lại. “Xuất hiện đi”. Vô lực nằm trên mặt đất, đang muốn chui ra khỏi gầm giường, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng cười từ bên ngoài truyền vào, nói: “Ha ha, không ngờ rằng lại vẫn bị Lạc Vương gia phát hiện”. Xoay người nhìn hắc y nhân đang che mặt vừa xuất hiện ở cửa, trong mắt Thương Diễm Túc xuất hiện sát khí, hỏi: “Ngươi là ai? Đến Lạc vương phủ có chuyện gì?” Hắc y nhân kia cười khẽ một tiếng, nói: “Tất nhiên là đến để bái tế Vương phi a, Vương gia hẳn là sẽ không keo kiệt không cho người khác đến bái tế Vương phi chứ?” Vừa nói xong, người nọ đã cũng đã cất bước tiến vào trong phòng, Thương Diễm Túc trong mắt hàn quang đại thịnh, lạnh lùng nói: “Cút!” Nhưng hắc y nhân kia lại làm như không nghe thấy, tiếp tục tiến lên phía trước vài bước, thấy thế, Thương Diễm Túc phi thân đến chắn trước mặt hắn, nói: “Ngươi tốt nhất lập tức rời đi, hôm nay ta không muốn giết người”. “Là vì hôm nay là ngày giỗ của Vương phi hay sao? Nếu như qủa thực là vậy, chẳng lẽ Vương gia không hào phóng một chút để tại hạ bái tế Vương phi hay sao?” Thương Diễm Túc cũng không nói thêm điều gì, lạnh lùng nhìn hắc y nhân kia, giống như nhìn một người chết vậy, loại ánh mắt này khiến cho hắc y nhân cực kì không thoải mái, khóe miệng run rẩy một chút, hỏi: “Không phải vừa rồi ngươi nói là không muốn giết người hay sao?” “Không muốn giết người cũng không có nghĩa là nhất định sẽ không giết.” Nghe vậy, đồng tử hắc y nhân co rút lại, theo bản năng phi thân lui về phía sau, nhưng tốc độ lui về phía sau lại không hề nhanh bằng tốc độ Thương Diễm Túc ra tay, trong ánh mắt kinh hãi của hắn, bàn tay của Thương Diễm Túc cũng đã đánh trúng vào ngực hắn. Một chưởng nhẹ nhàng như vậy, lại khiến cho hắc y nhân cảm thấy như là Thái Sơn áp đỉnh vậy,phun ra một ngụm máu tươi, khiến chiếc khăn che mặt màu đen của hắn đều nhuộm thành màu đỏ. Mà cũng bởi vì một chưởng này của Thương Diễm Túc, hắn bị đánh bay ra phía bên ngoài phòng, xoay người muốn rời đi, nhưng Thương Diễm Túc cũng đã phi thân sát đến phía sau, chặn đường đi của hắn, lãnh khốc nói: “Ngươi cho rằng hôm nay ngươi có thể đi sao?” Hắc y nhân ảo não muốn chết, hắn không nghĩ Thương Diễm Túc hôm nay lại xuất hiện trong này sớm như vậy, kỳ thật bốn năm qua, vào mỗi ngày này hắn đều đến nơi này, nhưng thật không ngờ hôm nay, Thương Diễm Túc lại xuất hiện sớm như vậy, chết tiệt nữa là lại vừa vặn bị hắn phát hiện . Sau khi bối rối hắn cũng đã bắt đầu bình tĩnh trở lại, cẩn thận duy trì một khoảng cách nhất định với Thương Diễm Túc, đồng thời cũng vận dụng toàn bộ giác quan, để tìm ra phương hướng có thể tẩu thoát. Trong nháy mắt hắn đã phân rõ phương hướng, đột nhiên hắn hướng về phía tây mà bay đi, trong mắt Thương Diễm Túc xuất hiện sát khí, đuổi sát theo phía sau,chỉ trong chốc lát cũng đã chặn lại trước mặt hắn, lúc này cũng không để cho hắn có cơ hội đào thoát, trực tiếp mà công kích qua . Trong phòng, cậu nhóc con cẩn thận chui ra khỏi gầm giường, nhìn qua cửa sổ thấy hai người kia đang đấu võ,sau đó lại lẩm bẩm nói : “Ai nha nha, có chuyện gì thì nói với nhau là tốt rồi, lại đánh tới đánh lui như vậy, tổn thương đến cảm tình a! Nhỡ đâu có tiểu nhân ở giữa ngư ông đắc lợi, chẳng phải là thiệt lớn hay sao?” Nhưng cậu cũng đai có biết, tiểu nhân trong miệng cậu, có phải chính là cậu hay không a, ừm, có điều, nó còn nhỏ như vậy, quả thật vẫn chỉ là một tiểu nhân. Cẩn thận đi đến chiếc bàn bên cạnh, liền ôm lấy cái bình rượu kia vào trong lòng, nụ cười trên mặt giống như của kẻ trộm vậy, lặng yên chảy xuống mặt đất, lắc lư cái đầu, lại đem rất nhiều châu báu mà hắn vừa thấy đem giấu vào trong lòng, định trở về hiếu kính mẹ. Aiiii, kỳ thật vốn chính là của nàng. Thừa dịp hai người kia đều không đem lực chú ý ở phía cửa phòng, tiểu tử kia liền lưu loát chạy ra khỏi phòng, mặc dù, cái bình tuy nhỏ, nhưng người của cậu bé cũng rất nhỏ, ôm một cái bình như vậy, dĩ nhiên là làm cho cậu đi không nổi . Thực buồn bực, tiểu tử kia phi thường buồn bực, cẩn thận giấu mình trong bóng tối, hai mắt sáng ngời, thì ra là cậu phát hiện ra một cái chuồng chó, vội vàng chạy tới, không nói hai lời liền quỳ rạp trên mặt đất bò ra bên ngoài . Thấy sắp chế ngự được hắc y nhân kia, ngay lúc đó, Thương Diễm Túc đột nhiên lại thấy ở phía chân tường có một thân ảnh nho nhỏ đang ngọ nguậy, có lẽ do tiểu tử kia một thân cẩm bào màu trắng ở trong đêm đen thật sự là nổi bật. Mà chính trong giây phút đó, hắc y nhân kia liều mạng trọng thương mà chạy về phía tây trốn đi, Thương Diễm Túc cũng không có ngăn cản hắn mà xoay người quay trở lại trong phòng. Bình rượu kia đặt trên bàn cũng không có thấy, nơi đặt trang sức của Nghiên nhi cũng đã bị lục lọi, Thương Diễm Túc bỗng bộc phát ra sát khí hủy thiên diệt địa, xoay người hướng về phía thân ảnh vừa thấy mà đuổi theo, nhưng đứng ở phía trên bờ tường, ngẩng đầu nhìn chung quanh, lại không thấy thân ảnh tiểu tử kia đâu nữa cả? Lầu ba khách điếm Duyệt Tâm, bên trong một gian phòng cao nhất, đây chính là phòng chuyên dụng của lão bản khách điếm Duyệt Tâm, mà giờ phút này, bên trong phòng, Lâm Duyệt Tâm lão bản của khách điếm Duyệt Tâm đang tính bàn tính, đem một khoản cuối cùng trong sổ sách tính xong, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ có một nữ tử tuyệt mỹ đang đứng. “Nếu như ngươi không ra mặt, chỉ e không cần chúng ta động thủ, Mộc gia cũng sẽ xong đời.” Đây rõ ràng chính là người đã mất tích bốn năm, hoặc phải nói là người đã chết bốn năm trước Lãnh Thanh Nghiên, nghe vậy nàng xoay người lại, nhìn Lâm Duyệt Tâm cười nói: “Ta cũng không ngờ rằng lần bế quan này lại dài như vậy “. Buông sổ sách xuống, đứng lên duỗi duỗi người, đi đến bên cạnh nàng, hai nữ tử tuyệt thế đều đứng cùng một chỗ, nhất thời khiến cho trăng sao trên bầu trời đều mất đi ánh sáng . Không thể không nói, thời điểm mà Mộc gia chọn những đứa nhỏ để huấn luyện thành ám vệ hoặc tử sĩ, tiềm lực là chính, nhưng bộ dạng cũng rất là coi trọng, nhất là một số ít mà bọn họ coi trọng bồi dưỡng, trừ phi là có thiên phú dị bẩm, nếu như giữa hai người có thực lực không kém nhau là bao, bọn họ nhất định sẽ chọn người có bộ dạng hấp dẫn hơn. Đây cũng là vì sao, mà bên cạnh nàng, dường như đều là tuấn nam mỹ nữ, nếu như muốn dùng sắc đẹp đi làm chuyện gì đó, chỉ sợ cũng không cần cố gắng nhiều cho lắm. Lâm Duyệt Tâm đưa tay nâng cằm Lãnh Thanh Nghiên lên, một bộ biểu tình mê đắm, trong miệng chậc chậc khen: “Thật không ngờ rằng mỹ nhân sau khi sinh con lại càng trở nên xinh đẹp hơn, đến đây, để đại gia ta hôn một cái!” Nói xong, còn thật sự làm một bộ tiến lên, hung hăng hôn lên mặt nàng một cái, Lãnh Thanh Nghiên cũng không có né tránh, chính là cười khanh khách nhìn nàng ta. “Hiện tại tình hình kinh thành thế nào?” “Còn có thể thế nào? Vương gia tướng công ngươi sau khi ngươi chết, liền bắt đầu điên cuồng đối phó với Mộc gia, nếu không phải Mộc gia có thế lực khổng lồ, nội tình thâm hậu, hơn nữa cũng có một số thế lực khác hỗ trợ, chỉ sợ Mộc gia sớm cũng đã suy sụp”. Thần sắc bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Phải không? Vậy ít nhất, sau này chúng ta muốn đối phó với Mộc gia cũng sẽ thuận tiện hơn. Đã chuẩn bị lâu như vậy, cũng đã đến lúc phải khiến cho Mộc gia trả một cái giá đắt rồi”. Lâm Duyệt Tâm lại giống như đối với chuyện này không hề có hứng thú, ngược lại hai mắt lóe sáng tiến đến trước mặt Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Vậy ngươi có nghĩ nên xử trí vị Vương gia tướng công kia của ngươi như thế nào hay không a? Ai, hắn cũng thật sự là đáng thương, lúc trước lừa gạt đều chỉ là vì người nào đó, lại không ngờ rằng người nào đó đến nửa điểm cũng không cảm kích, lại còn cực kì ác liệt vào ngày mừng của hắn mà tự sát, khiến cho hỉ sự lại biến thành tang sự. Ghê tởm hơn là, vẫn là cái người nào đó kia, rõ ràng đã sớm biết chân tướng, lại vẫn cứ trốn tránh không có cho hắn biết, làm hại Lạc Vương gia của chúng ta chịu đủ sự tra tấn của bi ai tưởng niệm, aiiii!” Lãnh Thanh Nghiên mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Lạc Vương phủ, trong mắt hiện lên một tia không ai hiểu được . Thấy nàng thế nhưng không có phản ứng, Lâm Duyệt Tâm không khỏi nói: “Thật sự là là nữ nhân không có lương tâm, a, bảo bối con ngươi hình như cũng đã trở lại, không đi tìm nó để trao đổi cảm tình hay sao?” Cười khẽ một tiếng,nhìn cặp mắt lại bắt đầu tỏa sáng của nữ nhân kia, bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi: “Ngươi nhìn sao lại giống như thực hy vọng con ta bị giáo huấn ấy nhỉ?” “Hắc hắc, đó là tất nhiên, đợi cho tiểu tử kia bị ngươi giáo huấn cho hết sức ấm ức, ta sẽ xuất hiện cứu hắn ra khỏi ma trảo của ngươi, tiểu gia hỏa kia tất nhiên sẽ yêu quý ta hơn, đến lúc đó nói không chừng sẽ thành con ta luôn!” Khóe miệng khẽ nhếch lên, không hề để ý tới nữ nhân này, xoay người liền đi ra cửa. Tiểu tử kia đang cầm chiếc bình rượu bạch ngọc kia lén lút đi vào bên trong phòng khách, cảm thấy bên trong hình như không có ai, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi,sau đó cẩn thận đặt cái bình lên trên bàn, đang muốn xoay người đi thắp ngọn nến, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm: “Ta còn tưởng rằng con sẽ không trở lại!” Ngay khi thanh âm này vang lên, bên trong phòng cũng đã sáng sủa lên, tiểu tử kia liền xoay người chạy đến bên người Lãnh Thanh Nghiên đang đốt nến, hai tay ôm lấy chân của nàng, cọ cọ mặt lên trên, ngẩng chiếc đầu nhỏ lên cười tủm tỉm nói: “Mẹ, ôm!” Xoay người ôm hắn lên, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, khẽ nhéo chiếc mũi, hỏi: “Con chạy đi đâu vậy? Tận giờ này mới trở về.” Đưa tay ôm lấy cổ nàng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên sau đó hôn “ bẹp” một cái lên mặt nàng, cười tủm tỉm nói: “Người ta là đi tìm Vương gia phụ thân nha “. Sửng sốt một chút, lập tức khẽ cau mày lên, “Con đi Lạc vương phủ?” Chớp ánh mắt, gật gật đầu nói: “Đúng vậy, chẳng lẽ mẹ không thích cục cưng đi tìm Vương gia phụ thân sao?” “Con đã nhìn thấy hắn sao?” “Gặp được, nhưng mà hắn thật là hung dữ a!” “Vì sao lại nói như vậy? Chẳng lẽ hắn ức hiếp con?” Lãnh Thanh Nghiên nhíu mày lại, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm. Tiểu tử kia đột nhiên sợ run cả người, vội vàng lắc đầu nói: “Không có đâu, Vương gia phụ thân đều không có nhìn thấy người ta, nhưng mà người ta nhìn thấy người đánh nhau cùng người khác, bởi vì người kia xông vào căn phòng mà mẹ đã từng ở, còn quấy rầy Vương gia phụ thân đến tế mẹ, cho nên Vương gia phụ thân mới muốn giết người kia”. Trong mắt hiện lên một tia hào quang, nhưng ngoài mặt lại vẫn bình tĩnh như cũ, mỉm cười hỏi: “Không xảy ra chuyện gì nữa chứ? Con làm như thế nào mà tiến vào được Vương phủ? Sau đó lại làm như thế nào mà ra khỏi đó được?” Nghe vậy, ánh mắt tiểu tử kia cong cong lên, cười đến mức không biết có bao nhiêu là đắc ý, nói: “Lão quản gia gia kia thật là ngốc nha, người ta chỉ tùy tiện tìm đại một lí do mà ông ấy liền tin ngay, ai, cái này cũng thật là không có biện pháp nha, ai bảo bộ dạng người ta đáng yêu như vậy khiến cho người gặp người thích chứ…” Lãnh Thanh Nghiên không nói gì nhìn hắn, nghĩ, nó rốt cuộc là giống ai? Sao lại có thể luôn tự kỷ như vậy? Nhóc con kia cũng không có nhìn ánh mắt của mẹ, tiếp tục nói: “Sau đó, con đã đi đến căn phòng mà mẹ đã từng ở, muốn đến xem một lát, nhưng lát sau Vương gia phụ thân cũng đã lại đến, thiếu chút nữa đã bị phát hiện, thật sự là nguy hiểm thật. May mắn người ta thông minh, vừa đúng lúc lại chui nhanh xuống gầm giường, sau đó lại thừa dịp Vương gia phụ thân đánh nhau với hắc y nhân kia liền chạy nhanh ra, vừa vặn nhìn thấy một cái lỗ chó, sau đó con liền chui vào đó mà đi ra”. Chui xuống gầm giường, sau đó lại chui qua lỗ chó đi ra, loại chuyện này mà nó lại có thể nói một cách dào dạt đắc ý như vậy sao? Lãnh Thanh Nghiên giật giật khóe miệng, nàng phát hiện, hình như con trai của nàng có điểm tự kỷ thái quá. Đột nhiên nhu nhu ánh mắt, nhào vào trong lòng Lãnh Thanh Nghiên, nỉ non nói: “Mẹ, thật buồn ngủ nha!” Nhẹ vỗ về hai má hắn, ôn nhu nói: “Tắm rửa xong rồi hãy ngủ”. “A, mẹ giúp cục cưng tắm rửa “. “Được “. Ôm hắn đứng lên, mà tiểu tử kia cũng đã nằm ghé trên vai nàng, khép hờ ánh mắt, nhẹ giọng nỉ non nói: “Mẹ, Vương gia phụ thân rất nhớ người”. Bước chân dừng lại, hỏi: “Vì sao nói như vậy?” “Bởi vì, con nghe thấy Vương gia phụ thân nói chuyện với mẹ a, nói là không bao lâu nữa, ngài ấy sẽ đi tìm người nha”. Cả người nàng run mạnh, không khỏi càng ôm chặt con, lạnh nhạt trên mặt biến mất không thấy, trong mắt nhè nhẹ xuất hiện hơi nước, mà ngay sau đó,bên tai lại vang lên thanh âm của tiểu tử kia: “Vò rượu trên bàn kia là tự tay Vương gia phụ thân ủ cho người, nghe quản gia gia gia nói, dùng chính máu tươi của Vương gia phụ thân để dẫn, hôm nay, Vương gia phụ thân chính là dùng vò rượu này để tế mẹ”. Thanh âm biến mất, tiểu tử kia cũng đã nằm trên vai nàng ngủ mất, Lãnh Thanh Nghiên tắm qua giúp hắn rồi đem hắn đặt lại trên giường, bên cạnh còn có một đống trang sức. Những thứ này Lãnh Thanh Nghiên cũng đều biết, tuy rằng nàng cũng chưa bao giờ mang qua, nhưng nàng nhận ra tất cả những thứ đó đều là của nàng. Ngồi ở bên giường, nhẹ vỗ về khuôn mặt phấn nộn của con, nhìn khuôn mặt dường như giống hệt Thương Diễm Túc vậy, cúi người hôn nhẹ lên gương mặt hắn một cái, nhẹ giọng nói: “Cám ơn con”. Thương Diễm Túc sắp điên rồi, hắn thật không ngờ rằng có người lại xuất hiện quấy rầy hắn tế Nghiên nhi, hiện tại thậm chí ngay cả rượu ủ cho Nghiên nhi cũng không có thấy, tên tiểu quỷ chết tiệt kia, hắn rốt cuộc là loại người nào? Gương mặt quản gia toàn mồ hôi lạnh quỳ ở trước mặt Thương Diễm Túc, nói: “Nô tài tội đáng chết vạn lần, xin Vương gia trách phạt!” Hắn cũng thật không thể ngờ rằng, tiểu tử kia lại gây ra chuyện tình lớn như vậy, thế nhưng dám xâm nhập vào nơi ở của Vương phi, thậm chí còn mang đi rượu mà Vương gia đã ủ cho Vương phi, rất nhiều trang sức của Vương phi cũng không có thấy nữa. Thương Diễm Túc sắc mặt âm trầm nhìn hắn, hít sâu một hơi đem sát khí trên người thu lại, nói: “Lập tức đi tìm, cho dù phải lục tung cả kinh thành lên, cũng phải tìm ra cái tiểu quỷ kia cho bổn vuong !” “Dạ! Tạ Vương gia tha mạng !” Sáng sớm, Lâm Duyệt Tâm đã xuất hiện ở trong phòng Lãnh Thanh Nghiên, hỏi: “Không biết con nuôi bảo bối của ta ngày hôm qua đã làm ra chuyện tốt gì vậy?” Thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: “Vì sao hỏi như vậy?” Khẽ phe phẩy chiếc khăn lụa trong tay, nói: “Bắt đầu từ đêm hôm qua, người Lạc Vương phủ đã tra xét khắp đường cái tìm một tiểu hài tử khoảng ba tuổi rưỡi, ta dám thề, trừ bỏ con nuôi bảo bối của ta, cũng không có tiểu hài tử nào lại dám đến Lạc Vương phủ gây ra chuyện tình như vậy!” “Tại sao nhìn dáng vẻ của ngươi, giống như đối chuyện này thực kiêu ngạo?” “Lại còn phải nói? Tiểu tử kia mới có bao nhiêu tuổi nha, vậy mà lại đem toàn bộ kinh thành biến thành gà bay chó sủa, hì hì, thật không hổ là con nuôi của ta! Nhưng mà, tiểu tử kia rốt cuộc đã gây ra chuyện gì nhỉ? Thế nhưng lại đem Lạc Vương phủ đều nháo loạn cả lên.” Lãnh Thanh Nghiên chống má đem tầm mắt chuyển ra bên ngoài cửa sổ, thần sắc bình tĩnh, ngữ khí bình thản, lại cố tình lộ ra kiêu ngạo tận trời, lạnh nhạt nói: “Kỳ thật cũng không có chuyện gì, chính là không cẩn thận trà trộn vào vương phủ, sau đó đem tế phẩm của Thương Diễm Túc dùng để tế ta trộm ra, ngươi cũng biết, ngày hôm qua là ngày giỗ của ta”. Há miệng thở dốc, Lâm Duyệt Tâm phát hiện mình so với nữ tử trước mắt này, nàng trong quả thực là còn thua kém rất nhiều. Tiểu tử kia nhô đầu ra khỏi từ trong đám người kia, nhìn những người bên ngoài đang đi tìm một tiểu hài tử, vô tội chớp chớp ánh mắt, đang muốn muốn lui về phía sau, trong đám người phía sau đột nhiên lại có một trận xôn xao, đột nhiên hắn không chút khách khí bị đẩy ra ngoài, nặng nề mà ngã xuống đất . Hắn muốn quay đầu lại mắng chửi người, chẳng lẽ các ngươi không thấy được nơi này có một tiểu soái ca đáng yêu như vậy hay sao? Dám làm cho ta té ngã, thái dương công công đều xem thường các ngươi! (thái dương công công: ông mặt trời) Nhưng khi hắn quay đầu lại, cũng là trợn tròn mắt, bởi vì phía sau lưng hắn trống rỗng không có nửa thân ảnh, quay lại nhìn con đường kia, trong lòng tiểu tử kia “lộp bộp” rơi xuống, không tốt, Vương gia phụ thân đã tự mình tìm tới cửa rồi ! Thương Diễm Túc ánh mắt híp lại, lạnh lùng nhìn nhóc con trước mắt, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của hắn, không hiểu sao trong lòng lại dấy lên cảm giác quen thuộc, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt kia của hắn, nhưng hắn hoàn toàn không nhớ ra là đã từng gặp nó ở đâu. Quản gia liền đi theo phía sau Thương Diễm Túc, thời điểm nhìn thấy đứa nhóc chỉ khẽ thở dài, lại cũng chỉ có thể cho nó một cái biểu tình bất lực. “Là nó sao?” “Bẩm Vương gia, đúng vậy, hôm qua lão nô chính là đã dẫn nó vào trong Vương phủ “. Thương Diễm Túc gật đầu, sau đó liền bước tới trước mặt tiểu tử kia, đưa tay kéo hắn từ trên mặt đất lên, lạnh lùng nhìn nó, nói: “Ngày hôm qua ngươi đã lấy đi cái gì đó phải không?” Tiểu tử kia chớp chớp ánh mắt, vẻ mặt vô tội nhìn Thương Diễm Túc, nói: “Thúc thúc, người đang nói cái gì? Người ta sao lại không hiểu nhỉ?” Trong mắt hàn quang lóe ra, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn chết!” Quản gia đứng ở phía sau, khẩn trương nhìn tình huống bên này, nói thật, hắn thật sự không muốn nhìn thấy một tiểu tử đáng yêu như vậy lại từ nay về sau sẽ biến mất khỏi trên đời, nhưng là, hắn đã làm ra chuyện mà không nên làm nhất . Tầm mắt yên lặng chuyển đến trên người Thương Diễm Túc, lại đột nhiên cả người đều ngây ngẩn cả người, hắn nghĩ tới, vừa nhìn tới dung mạo của Vương gia, hắn đột nhiên nghĩ ra vì sao nhìn tiểu tử kia lại quen thuộc đến như vậy . Kinh hãi mở to hai mắt nhìn, thẳng tắp nhìn đến tiểu tử đang bị Thương Diễm Túc xách lên kia, “Cô!” Nuốt nuốt nước miếng, trời ạ, tiểu tử kia, hắn. . . Hắn quả thực chính là bản thu nhỏ của Vương gia a, đây là có chuyện gì? Duy nhất không giống với Vương gia chính là ánh mắt, ánh mắt kia. . . Quản gia đột nhiên lảo đảo một chút, thiếu chút nữa đã đặt mông ngồi xuống đất, vì sao hắn lại cảm thấy, ánh mắt kia lại cực kì giống với Vương phi. Ý tưởng này khiến cho toàn thân quản gia mồ hôi lạnh chảy ròng, hắn rất rõ ràng, Vương phi bốn năm trước đã chết rồi, hơn nữa, tận mắt hắn thấy nàng nhập quan, hạ táng, Vương gia lại càng vì Vương phi mất đi mà thống khổ vạn phần . Thời điểm mà quản gia đang kinh hãi, tiểu tử kia mở to đôi mắt vô tội, trong mắt ngập hơi nước, một bộ biểu tình như tùy lúc cũng có thể khóc lên, nói: “Thúc thúc, người thật hung dữ!” Thương Diễm Túc cũng đã đưa tay nắm lấy cái cổ của hắn, lạnh lùng nhìn hắn nói: “Ngươi tốt nhất lập tức nói ra ngươi đã đem thứ ngươi lấy được giấu ở nơi nào, nếu không hiện tại ta sẽ giết ngươi”. Cổ khẽ ngọ nguậy, cái miệng nhỏ nhắn mân mân, đột nhiên rất kiên quyết nói: “Đều đã tặng cho mẹ ta rồi, dù sao ngươi để ở nơi đó cũng không có ai uống, không có ai sẽ mang trang sức này, không bằng đem về cho mẹ ta dùng!” Nghe vậy, trong mắt Thương Diễm Túc hàn quang đại thịnh, đằng đằng sát khí. Tiểu tử kia trong lòng lay động, biểu tình của Vương gia phụ thân thật là đáng sợ a, một bộ giống như muốn giết người vậy . Cho nên, khi Thương Diễm Túc vừa mới có chút động tác, tiểu tử kia đột nhiên lớn tiếng khóc lên : “A! Ban Ban, cứu mạng a! Chủ nhân nhà ngươi sắp bị giết —— “ Không có phản ứng gì, tiểu tử kia đáng thương hề hề chớp chớp ánh mắt, đột nhiên nhớ ra Ban Ban còn bị hắn để ở nhà, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy, lập tức thay đổi gọi: “Mẹ cứu mạng a! Vương gia phụ thân muốn giết con. . .” Hắn vừa nói ra lời này, trên đường cái một mảnh yên tĩnh, Thương Diễm Túc sắc mặt âm trầm đáng sợ, tay bóp lấy cổ hắn, trầm giọng nói: “Tiểu quỷ, ngươi đáng chết!” Hắn không hy vọng càng không thích bị bất luận kẻ nào gọi là cha, bởi vì Nghiên nhi đã không còn, cho nên hắn cũng sẽ không có đứa con nào. Bàn tay chậm dãi nắm lại, mà ngay lúc đó, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một thanh âm mềm nhẹ: “Hừm, Thương Diễm Túc, ngươi muốn làm gì con ta?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...