Chí Tôn Đào Phi

Quyển 2 - Chương 2: Bắt cóc



Nghe thấy thanh âm như vậy, Thương Diễm Túc đột nhiên xoay người, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy thân ảnh mà khiến cho hắn ngày đêm mơ tưởng, thân ảnh đã vô số lần hiện ra trong mộng của hắn, giờ phút này lại đang ngồi bên trên nóc nhà, nhìn hắn cười khanh khách. “Bẹp” một tiếng, tiểu tử kia rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng kêu rên, sau đó lại khóc hô bay lên nóc nhà, nhào vào trong lòng Lãnh Thanh Nghiên, “Oa ô ô, cục cưng thiếu chút nữa sẽ không được gặp lại mẹ nữa rồi”. Khóe miệng Lãnh Thanh Nghiên có chút run rẩy, nhẹ vỗ về đầu nhỏ của con, tuy nàng biết rõ hắn đang giả khóc, nhưng khi nghe thấy tiếng khóc của nó như vậy vẫn khiến cho nàng thực đau lòng. Quản gia lúc này thì thực sự làm đã ngồi hẳn xuống đất rồi, ngẩng đầu nhìn nữ tử giống như mặt trời chói mắt kia, thất thanh kêu: “Vương phi?” Thương Diễm Túc dường như đã quên mất phản ứng như thế nào rồi, chỉ biết ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn thân ảnh của nàng, sợ rằng tất cả mọi thứ đều chỉ là một giấc mơ, chỉ cần hắn có một chút động tác thôi, thì cũng liền tỉnh mộng . Lãnh Thanh Nghiên vẫn ngồi ở trên nóc nhà, lẳng lặng nhìn thẳng hắn, nhìn thấy trong mắt hắn có tưởng niệm, vui sướng, kích động, sợ hãi. . . đủ loại cảm tình, tâm không khỏi khẽ run run, trong mắt cũng tràn ngập hơi nước, tươi cười trên mặt càng thêm sáng lạn vài phần. Thương Diễm Túc si ngốc nhìn má lúm đồng tiền của nàng, bỏ quên tất cả, giống như toàn bộ thế giới cũng chỉ còn có hai người bọn họ, tim đập càng lúc càng nhanh như sắp nổ tung ra trong lồng ngực. Môi run nhè nhẹ, rốt cục cũng đem cái tên mà hắn trăm ngàn lần muốn gọi ra gọi lên : “Nghiên nhi. . .” Một tiếng Nghiên nhi này, bao hàm cảm tình bao nhiêu năm của hắn, bao nhiêu tưởng niệm, bao nhiêu đau xót, cùng bao nhiêu đêm khuya mộng tưởng, khung cảnh vẫn như trước, nhưng lại thiếu mất người bên gối, tâm can như bị xé rách đau đớn, bao nhiêu lần kêu gọi thâm tình, nhưng cũng không có người đáp lại, tâm lạnh như băng. “Nghiên nhi. . .” Tâm tình hắn giờ phút này, ngay cả hắn cũng không biết biểu đạt như thế nào, lại càng không biết dùng ngôn từ gì để miêu tả hết, chỉ biết trơ mắt nhìn thân ảnh trước mắt, hai má lúm đồng tiền kia, như si như say. Ôm con trai bảo bối, chậm dãi đứng lên từ nóc nhà, nhìn phía dưới một đám người đông nghìn nghịt, khẽ nhíu đôi mày,sau đó liền xoay người nhảy xuống khỏi nóc nhà vào bên trong. Thương Diễm Túc tâm hung hăng tê rần, rốt cục cũng có phản ứng lại, không nói hai lời liền phi thân lên trên nóc nhà, trong giây lát cũng đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Vừa nhảy xuống nóc nhà, Thương Diễm Túc thoáng dừng lại một chút, nhìn người đứng trước mặt hắn kia, có chút không dám tin, cảm giác mất mát trong tim lập tức được thay thế bởi sự vui mừng như điên. Mân mê cái miệng nhỏ nhắn, đưa mắt nhìn bốn phía cũng không có thấy ai, nhẹ giọng nói: “Ta chỉ là không thích bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm mà thôi”. Thương Diễm Túc kích động một hồi, kìm lòng không được mà muốn tiến lên, nhưng cũng chỉ mới lại gần được có vài bước, Lãnh Thanh Nghiên lại đột nhiên đưa tay chắn hắn ra xa, “Đứng lại, ai cho phép ngươi tới gần ta?” “Nghiên nhi?” Hắn vốn cũng không lo lắng vì sao nàng lại xuất hiện ở nơi này, hắn chỉ biết là, Nghiên nhi của hắn đã lại xuất hiện trước mặt hắn, mà hắn, cuối cùng lại có thể nhìn thấy nàng. Nhưng là, chỉ cách nhau một cánh tay như vậy, tại sao hắn lại có cảm giác xa xôi như vậy? Tiểu tử kia ngẩng đầu lên từ trên vai Lãnh Thanh Nghiên, vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa nhìn Thương Diễm Túc, hừ hừ vài tiếng, nói: “Ai bảo người ức hiếp người ta? Hiện tại mẹ không cần người cũng rất tốt rồi!” Thương Diễm Túc rốt cục cũng chú ý nhìn đến tiểu tử kia vẫn luôn nằm trong lòng Nghiên nhi, ánh mắt híp lại nhìn, vừa rồi vì sao thế nhưng hắn lại không có phát hiện? Tiểu tử này, rõ ràng chính là con hắn! Hơn nữa,rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Lãnh Thanh Nghiên đem tiểu tử kia ôm vào trong lòng, nhìn hắn khẽ nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Ngươi nhìn cái gì vậy? Đây cũng không phải là con của ngươi !” “Không phải con ta? Vậy vì sao lại nhìn giống ta đến như vậy?” “Có sao? Ngươi nhìn lầm rồi? Hơn nữa, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ta sẽ sinh con cho ngươi hay sao? Nực cười!” Thương Diễm Túc trong mắt đau nhói, nhẹ giọng kêu: “Nghiên nhi. . .” “Im miệng! Ai cho phép ngươi nói chuyện?” Thương Diễm Túc quả nhiên là ngoan ngoãn ngậm miệng lại, chỉ đứng đó si ngốc nhìn nàng, thật muốn ôm nàng vào lòng, thật muốn lại được cảm nhận thấy hơi lạnh trên người nàng. Bị Thương Diễm Túc nhìn đến mức có chút mất tự nhiên, Lãnh Thanh Nghiên nhẹ nhàng đem tiểu tử kia đặt xuống đất, sau đó từ trong tay áo rút ra đoản kiếm, rút kiếm ra khỏi vỏ sau đó đặt lên cổ của Thương Diễm Túc . Thương Diễm Túc không hề phản kháng chút nào, cứ để tùy nàng đặt kiếm ngang cổ, nàng chỉ cần động nhẹ một cái là có thể cắt đứt yết hầu của hắn. Nếu như nàng thật sự muốn giết hắn, hắn cũng không có phản kháng, chỉ cần là nàng muốn, đối với hắn mà nói, có thể chết ở trong tay nàng, cũng coi như đó là một loại hạnh phúc . Lãnh Thanh Nghiên bị hắn nhìn đến mức đau nhói trong lòng, không khỏi nheo nheo lại ánh mắt để ngăn ngừa nước mắt đang dâng lên, cúi đầu nhìn con trai đứng bên cạnh, nói: “Cục cưng, con đi làm một chuyện giúp mẹ đi”. Ánh mắt của tiểu tử kia lập tức tỏa sáng, liên tục gật đầu nói: “Được được, mẹ muốn cục cưng đi làm chuyện gì a?” Đưa tay chỉ chỉ lên nóc nhà, nói: “Con đi lên trên đó, sau đó nói cho bọn người bên dưới, Vương gia của bọn họ đã bị chúng ta bắt cóc, nếu muốn chúng ta thả người, nhất định phải làm cho chúng ta vừa lòng, nếu không làm như vậy, chúng ta sẽ chặt Vương gia của bọn họ ra!” Tiểu tử kia nghe vậy lại liên tục gật đầu, tươi cười trên mặt càng thêm sáng lạn khiến cho thái dương công công đều ngượng ngùng đi ra, lộ ra hai chiếc răng mèo, cười tủm tỉm nói: “Được ạ, bây giờ con lập tức đi nói cho bọn họ biết !” “Ừm, cẩn thận một chút đừng có ngã xuống đó, mẹ mang con tin đi trước, con nói cho bọn họ biết xong thì lập tức quay lại đây”. “Dạ!” Đáp một tiếng, tiểu tử kia liền xoay người bay lên nóc nhà, mà Lãnh Thanh Nghiên giữ Thương Diễm Túc xoay người đi. Nói là cưỡng ép, nhưng đúng ra phải nói là Thương Diễm Túc tự động đi theo nàng, chẳng qua là trên cổ hắn có thêm một thanh kiếm. “Nghiên nhi, kỳ thật nàng không cần làm như vậy, chỉ cần nàng nói một tiếng, bất kể đi đâu, ta cũng đều theo nàng mà”. “Nếu như ngươi đã bằng lòng như vậy. Dù sao, ta cũng chỉ lợi dụng ngươi để lấy lợi ích mà thôi, về phần bản thân ngươi, một chút ta cũng đều không có hứng thú!” Thương Diễm Túc cũng không có nói thêm điều gì, chỉ là cùng nàng đi về phía trước, thoang thoảng ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ tỏa ra từ trên người nàng, cảm nhận được nàng đang ở bên cạnh, tâm hắn đã chết nhiều năm nay, giờ đây giống như là sống lại vậy. Khóe mắt dư quang nhìn thấy huyết ngọc tơ vòng vàng trên cổ tay trái của nàng, ánh mắt Thương Diễm Túc không khỏi càng thêm ôn nhu, có lẽ năm đó hắn nên thử lấy chiếc vòng tay này ra khỏi tay nàng, như vậy, khẳng định hắn cũng sẽ có thể phát hiện ra Nghiên nhi không chết. Đáng tiếc, hắn chỉ muốn tất cả sẽ chôn theo Nghiên nhi, căn bản ngay cả nghĩ hắn cũng không nghĩ sẽ lấy nó ra khỏi tay nàng, tuy rằng nó đối Thương Lang quốc mà nói là vô cùng quan trọng. “Nghiên nhi, mấy năm nay, nàng sống như thế nào?” Lãnh Thanh Nghiên ánh mắt một trận dao động, sau đó vẻ mặt không kiên nhẫn, nắm thật chặt đoản kiếm trong tay, nói: “Ngươi tại sao không có chút tự giác nào của con tin vậy? Thiên hạ có con tin như ngươi vậy hay sao?” “Vậy ta phải làm như thế nào?” “Ta cho ngươi làm cái gì thì ngươi làm cái đó, không cho phép ngươi làm cái gì thì ngươi cũng không được làm!” “Được, ta đã biết”. Giờ phút này tâm tình của Thương Diễm Túc ngay cả hắn cũng không rõ, Nghiên nhi mà hắn vẫn luôn nhớ nhưng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, hắn thật sự có rất nhiều điều muốn nói cùng nàng, ít nhất, hắn cũng vô cùng muốn ôm nàng vào trong lòng, nhưng đồng thời, hắn cũng thật hưởng thụ cảm giác theo lệnh của nàng mà làm, chỉ cần Nghiên nhi vui vẻ, muốn hắn làm gì cũng được . Đối với hắn mà nói, Lãnh Thanh Nghiên vẫn luôn nói những lời ác độc, nhưng ít nhất, Nghiên nhi vẫn luôn luôn ở bên cạnh hắn, chỉ cần hắn quay đầu lại, là có thể nhìn thấy nàng, cũng có thể cảm giác được sự tồn tại của nàng. Hơn nữa, cho tới tận bây giờ, hắn vẫn có chút hoài nghi, đây có lẽ vẫn chỉ là do hắn nằm mơ mà thôi . “Nghiên nhi. . .” “Này, sao ngươi còn nói nhiều lời vô nghĩa như vậy? Lại muốn làm gì?” Lãnh Thanh Nghiên vẻ mặt không kiên nhẫn nói, thật sự thì mỗi một câu, một chữ của hắn, đều khiến cho lòng nàng nhịn không được mà run lên vài lần, sẽ nhịn không được mà mềm đi vài phần, cho nên nàng không thể không bày ra một bộ biểu tình không kiên nhẫn như vậy. Thương Diễm Túc căn bản cũng không thèm để ý, hắn thậm chí cũng không muốn hỏi, vì sao năm đó nàng lại rời đi, mà lại dùng phương thức như vậy để dời đi, khiến cho hắn chịu thống khổ suốt bốn năm qua. Mơ hồ, có lẽ hắn cũng đã hiểu được nguyên nhân . “Nghiên nhi, ta thật muốn ôm nàng một cái.” Đột nhiên hắn nói như vậy khiến cho Lãnh Thanh Nghiên ngẩn cả người, tay không khỏi run rẩy một chút, lại cứa một đường trên cổ của hắn, trong lòng hoảng hốt, vội vàng lơi lỏng đoản kiếm trên cổ hắn một chút. Đối với vết thương trên cổ, Thương Diễm Túc ngay cả mặt cũng không nhăn một chút, chỉ là lẳng lặng nhìn nàng, nhìn đến trong mắt nàng chợt lóe ra tia bối rối, đột nhiên vui vẻ nở nụ cười, giang hai cánh tay ra đem nàng ôm vào trong ngực, gắt gao ôm, vĩnh viễn cũng không muốn buông . Một lần nữa lại được ôm vào vòng tay đã xa cách bốn năm, Lãnh Thanh Nghiên trong mắt xuất hiện sương mù, cảm nhận được hơi thở trên người hắn, nhịn không được có chút say mê, đột nhiên cũng có một loại cảm giác thực là an tâm. Khẽ nheo mắt, đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng dùng sức đẩy hắn ra, tay còn lại đem chuôi kiếm để vào trong ngực hắn đề phòng hắn lại tiếng cận, vẻ mặt bất mãn nhìn hắn, nói: “Ngươi làm gì vậy? Ai cho phép ngươi ôm ta?” Đột nhiên có chút trống rỗng khiến cho hắn luống cuống, nhìn chuôi kiếm trước ngực, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía Lãnh Thanh Nghiên, tâm thoáng ổn định một chút, ôn nhu gọi: “Nghiên nhi. . .” Lãnh Thanh Nghiên không kiên nhẫn hung hăng đánh vào trong ngực hắn, nói: “Im miệng a, sao ngươi còn nói nhiều lời vô nghĩa như vậy a? Vừa rồi thiếu chút nữa đã bị ngươi chiếm tiện nghi, thật là!” “Nghiên nhi, nàng là Vương phi của ta.” “Vậy thì làm sao? Là Vương phi của ngươi phải cho ngươi ôm sao? Ách không đúng, Vương phi của ngươi không phải bốn năm trước đã chết hay sao? Hơn nữa, trong Vương phủ của ngươi hình như vẫn còn một vị sườn phi hay sao đó thôi.” Sửng sốt một chút, trong mắt Thương Diễm Túc lập tức xuất hiện tia mỉm cười, nói: “Ta cũng đã nghĩ nàng đã chết ở bốn năm trước, đang muốn làm xong xuôi mọi việc sẽ đi tìm nàng, nhưng hiện tại nàng đột nhiên lại xuất hiện trước mặt ta, nàng nói ta nên làm sao bây giờ?” “Có liên quan gì đến ta đâu?” “Ta biết ta sai lầm rồi, ta không nên gạt nàng chuyện quan trọng như vậy, thậm chí còn không để ý đến thương tâm của nàng. Ta nghĩ chỉ cần chờ đến khi ta mang băng tàm kia giao cho nàng, thì nàng sẽ hiểu vì sao ta lại làm như thế, nhưng nàng lại không cho ta cơ hội như vậy, cứ như vậy mà rời khỏi ta.” Thương Diễm Túc chậm rãi nhẹ giọng nỉ non, giống như ở lầm bầm lầu bầu một mình . Lãnh Thanh Nghiên mắt hạnh đột nhiên nheo lại, ánh mắt lóe ra hàn quang, đi từng bước về phía trước, lạnh lùng nói: “Ngươi cho là ngươi nói như vậy ta sẽ tin tưởng ngươi sao? Lúc trước rốt cục đã xảy ra chuyện gì ngươi cũng không muốn nói rõ ràng với ta, đã liền đưa ra quyết định, ngươi có hỏi qua ý kiến của ta sao? Ai muốn ngươi đi tìm băng tàm ngàn năm kia chứ? Ngươi chỉ biết là ta trúng độc, nhưng lại không hề biết độc của ta đã được giải sao?” “Hả? Giải?” Vẻ mặt hắn ngạc nhiên, vì sao hắn lại không biết? “Vô nghĩa!” “Vậy tại sao nàng không nói với ta?” “Ngươi cũng không có hỏi, vì sao ta phải nói?” “Ta. . .” “Ta cái gì mà ta? Ta thấy ngươi chỉ là lấy cớ như vậy mà thôi, để đem nữ nhân khác lấy vào cửa mới là thật !” “Nghiên nhi, nàng oan uổng ta, trong lòng ta chỉ có nàng”. “Ngu ngốc mới tin lời ngươi nói!” Thương Diễm Túc khẽ nhíu mày, giống như đang suy tư về chuyện gì đó, có chút ủy khuất nhìn nàng, nói: “Nghiên nhi, nàng không tin ta sao?” Lãnh Thanh Nghiên thu đoản kiếm lại, hai tay khoanh lại trước ngực quay mặt đi nơi khác, ngay cả nhìn cũng không có muốn nhìn hắn, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng. Thương Diễm Túc đi lên phía trước từng bước, đưa tay muốn ôm nàng vào ngực, nhưng hắn cũng chưa có chạm được đến vạt áo của nàng, Lãnh Thanh Nghiên cũng đã lui lại phía sau vài bước, vẻ mặt đề phòng nhìn hắn. “Ngươi muốn làm gì?” “Nghiên nhi, theo ta về nhà đi”. Sửng sốt một chút, sau đó vội vàng bình tĩnh lại,lại đem đoản kiếm kề lên trên cổ hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi nên rõ ràng nha,hiện tại ngươi là con tin của ta,khi ta còn chưa có đem ngươi lợi dụng hoàn toàn triệt để, ngươi đừng hòng chạy trốn”. “Vậy sau khi lợi dụng ta xong, Nghiên nhi có theo ta về nhà hay không?” Đôi lông mày nhíu lại, nói: “Sau khi lợi dụng xong, ngươi vốn không còn giá trị lợi dụng, thì liền trực tiếp đá ngươi đi thật xa. Dù sao, ta cũng không phải Vương phi của ngươi, lại muốn cùng ngươi quay về nhà người nào hử? Hơn nữa hình như trong Vương phủ của ngươi cũng có một vị mỹ kiều thê, ta đi xem náo nhiệt làm gì chứ?” Trong lúc nhất thời ánh mắt Thương Diễm Túc tràn đầy ý cười, hoàn toàn không thèm để ý đến đoản kiếm có thể lấy mạng hắn bất cứ khi nào, ôn nhu hỏi: “Nghiên nhi đang ghen sao?” Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên sử dụng chuôi kiếm hung hăng đập vào vai Thương Diễm Túc,khiến hắn đau đến mức nhe răng, mà nàng lại ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, lãnh khốc nói: “Ngươi nhìn bộ dáng ta giống như đang ghen sao?” Thương Diễm Túc rất muốn gật đầu nói giống, nhưng vừa lên đến miệng hắn liền sửa lại lời, đổi thành một câu có vẻ uyển chuyển hơn, nói: “Vậy vì sao nàng lại để ý đến Sử Vân Kiều như vậy?” Thân kiếm vừa ngoan vừa độc lại đánh lên bả vai hắn, Lãnh Thanh Nghiên cả giận nói: “Còn nói trong lòng chỉ có một mình ta, vậy vì sao ngươi lại có thể nhớ rõ tên nữ nhân kia vậy?” “Ách?” Thương Diễm Túc thật muốn nói rằng đó chỉ là một cái tên thôi mà, nhưng là hắn cũng không dám nói, cho dù chỉ là vì suy nghĩ cho bả vai của mình, nhưng cũng tuyệt đối không thể lỡ miệng biện giải nửa câu. Bả vai hắn bị đánh đau đến mức chết lặng, thậm chí còn không có cảm giác bả vai còn tồn tại nữa. Có điều, thì ra Nghiên nhi ăn giấm chua lại xử sự như vậy hay sao? Thật. . . thật đáng yêu! Trước kia vì sao hắn không có phát hiện nhỉ, hơn nữa vì sao hắn lại có cảm giác, trên người Nghiên nhi còn rất nhiều chỗ đáng yêu mà hắn không có phát hiện ra a, về sau cần phải cố gắng nhiều hơn. “Nghiên nhi, trong tim ta thật sự cũng chỉ có một người mà thôi, nàng hẳn cũng biết, căn bản ta cũng chưa có cùng với nữ nhân kia bái đường, ta cũng đã muốn đưa nàng ta về nhà, nhưng nàng ta lại cứng rắn không chịu đi, cho nên ta cũng không còn cách nào a”. “Đừng có lấy cớ, ngươi căn bản chính là luyến tiếc nên không muốn đuổi nàng ta đi!” Mắt thấy chuôi kiếm lại sắp hạ xuống, Thương Diễm Túc cam chịu nhắm hai mắt lại, nhưng chờ rất lâu rồi cũng không có cảm giác chuôi kiếm chặt xuống vai, không khỏi cẩn thận mở mắt. Liền thấy Lãnh Thanh Nghiên đang giơ đoản kiếm trong tay, cách bờ vai hắn không đến một tấc, mà nàng cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn, thấy hắn mở mắt ra, nhịn không được hỏi: “Vì sao không né?” Đưa tay khẽ vuốt ve hai má của nàng, cười nói: “Chỉ cần Nghiên nhi vui vẻ thì tốt rồi”. Tâm nàng hung hăng run rẩy vài cái, trong mắt hiện lên vài tia cảm động, hơi nước tràn ngập, nhưng chỉ trong nháy mắt sau, nàng lại khôi phục lại vẻ bình thường, hất bàn tay đang vỗ về khuôn mặt nàng của Thương Diễm Túc ra, xoay người bước đi, đồng thời cũng không quên quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái, ngữ khí cực kỳ ác liệt nói: “Còn không mau theo ta? Đừng quên, ngươi chính là con tin của ta!” Trên đời này lại có con tin nào sẽ chủ động đi theo người bắt cóc hắn hay sao! Hiển nhiên vẫn sẽ tồn tại một hai người đầu óc không bình thường như vậy. Thương Diễm Túc thực đáng khinh lộ ra tươi cười sáng lạn, sau đó lảo đảo bước nhanh theo nàng. Bên kia, tiểu tử kia kiêu ngạo đứng ở phía trên nóc nhà, hướng về phí thị vệ Vương phủ nói: “Mẹ bổn soái ca sai ta đến nói cho các ngươi biết một chuyện, Vương gia của các ngươi đã bị chúng ta bắt cóc, nếu muốn chúng ta thả Vương gia của các ngươi ra,vậy thì nhất định phải khiến cho chúng ta vừa lòng, nếu không, mẹ ta nói sẽ giết Vương gia của các ngươi”. Tất cả mọi người có mặt ở nơi đó đều sợ đến ngây người, thử hỏi trên đời thế nhưng lại có một tiểu tử kiêu ngạo xấu xa như vậy sao? Chẳng những kiêu ngạo, mà lại còn to gan lớn mật, lại dám đứng ở nơi đó nói ra những lời nói kinh hãi thế tục như vậy. Quản gia cùng một vài thị vệ đã gặp qua Lãnh Thanh Nghiên thì một chút cũng không có lo lắng, tuy rằng thấy Vương phi đột nhiên lại sống lại như vậy, khiến cho bọn họ trong lòng vẫn không khỏi kinh ngạc, nhưng đối với cái tiểu tử kiêu ngạo đến lỗ mũi cũng đều hướng lên trời đứng ở trên nóc nhà kia, cũng không có bất luận kẻ nào dám vô lễ với cậu nhóc. Trời ạ, đây căn bản chính là bản thu nhỏ lại của Vương gia a, chẳng lẽ Vương phi nàng căn bản không chết? Không những thế mà lại còn sinh được tiểu Vương gia. Thị vệ nâng quản gia từ trên mặt đất dậy, hướng về phía tiểu tử kia khom mình hành lễ, nói: “Không biết tiểu vương gia có gì sai bảo?” “Gì?” Tiểu tử kia mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không hiểu ra sao nhìn quản gia, có gì sai bảo? Mẹ cũng chưa có nói sai bảo cái gì a, vậy phải làm sao bây giờ? Ánh mắt đảo vòng vòng vài cái, sau đó đột nhiên vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, nói: “A đúng rồi, trong Vương phủ không phải là có một nữ nhân không nên xuất hiện đó hay sao?” “Không biết tiểu Vương gia nói là vị nào?” Nghiêng nghiêng đầu, bất mãn nhìn về phía quản gia không được nhạy bén, nói: “Đương nhiên chính là cái nữ nhân xấu xa kia dám tranh giành Vương gia phụ thân với mẫu thân!” “Việc này. . .” Trán quản gia toát ra mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cung kính nói, “Bẩm tiểu Vương gia, Sử tiểu thư đúng là đang ở trong Vương phủ”. Trong mắt tiểu tử kia lóe ra ánh sáng, dùng sức gật gật cái đầu, từ trong lỗ mũi hừ hừ ra vài thanh âm nói : “Ừ, nếu đúng là như vậy, vậy các ngươi đuổi nữ nhân kia ra khỏi Vương phủ đi, như vậy, không chừng mẹ ta sẽ thả Vương gia phụ thân ra đấy, không đúng, phải là Vương gia của các ngươi mới đúng!” “Này. . .” Quản gia đưa tay lau lau mồ hôi lạnh trên mặt, chuyện này, hắn cũng không dám làm, nhưng đây lại là do tiểu Vương gia sai bảo, Vương gia lại bị Vương phi bắt cóc đi rồi, này. . . Thật đúng là làm khó xử người ta mà. Tiểu tử kia cũng không thèm để ý đến phản ứng của quản gia cũng những người khác, vững vàng đứng trên nóc nhà, lộ ra tươi cười giống như con mèo con vậy, trong lòng dương dương tự đắc, ai nha nha, hắn thật sự là quá thông minh, đầu tiên loại bỏ tình địch của mẹ, hừ hừ, dám cùng mẹ hắn tranh giành Vương gia phụ thân, thật là chán sống! Sau khi trở về, nói cho mẹ biết, nhất định mẹ rất cao hứng, đến lúc đó không chừng sẽ để cho nó tự do a, sẽ cho nó đi nơi nơi chơi đùa vài ngày. A a, ngẫm lại đều cảm thấy cuộc sống là như vậy thật là tốt đẹp! Cho nên, cậu nhóc có chút khẩn cấp muốn đi tìm mẹ, vì vậy, hắn cũng rất tùy ý quơ quơ bàn tay nhỏ bé, nói: “Được rồi, những lời cần nói ta cũng đều đã nói xong, các ngươi nên làm thế nào thì cứ thế mà làm, bản mỹ nam cũng phải đi rồi!” Xoay người muốn nhảy xuống khỏi nóc nhà, nhưng khi cúi đầu liếc mắt một cái, a, thật là cao! Vội vàng nằm úp sấp người xuống, sử dụng cả tay lẫn chân chậm rì rì bò xuống khỏi nóc nhà. Lãnh Thanh Nghiên xuất hiện, hơn nữa bên người còn mang theo một tiểu tử có bộ dạng cực kì giống với Thương Diễm Túc, chuyện này rất nhanh đã dậy sóng bên trong kinh thành, trong hoàng cũng cũng rất nhanh đã chiếm được tin tức như vậy. Nhưng mặc kệ bên ngoài có náo nhiệt như thế nào, dường như chả ảnh hưởng gì đến Lãnh Thanh Nghiên, nàng vẫn nhàn nhã ngồi trên ghế, hai tay đang cầm chiếc bình bạch ngọc kia, uống từng ngụm rượu trong đó. Mày nhíu chặt lại, phấn môi khẽ nhếch, vô tình nói: “Thật khó uống!” Khóe miệng Thương Diễm Túc run rẩy vài cái, nhìn bộ dáng nhẫn nại nhíu mày của nàng, không khỏi đau lòng, nhịn không được bắt đầu hoài nghi có phải rượu kia khó uống lắm hay không, nói: “Nếu khó uống, thì cũng đừng uống nữa”. Lãnh Thanh Nghiên cũng không có thèm để ý đến hắn, trực tiếp uống tiếp vài li, sau đó mới ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ nhíu đôi mày thanh tú vẻ mặt uy hiếp, hỏi: “Vậy ngươi muốn cho ai uống?” “À thì…” Hắn lại còn lỡ lời. Ngậm miệng lại, cũng không dám nói nhiều nữa, tâm tình Nghiên nhi hình như không được tốt cho lắm, tốt nhất không nên chọc nàng. Uống một lúc lâu, dường như nàng mới đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhìn về phía hắn hỏi: “Rượu này tên là gì?” Nghe nàng hỏi vậy không khỏi sửng sốt một chút, dường như là nhớ về cuộc sống đã trải qua trong bốn năm qua, trong ánh mắt hiện lên đau xót, sau đó nhẹ giọng nói: “Tương tư túy”. Bàn tay đang cầm chiếc bình thoáng dùng sức một chút, chậm rãi cúi đầu, trong miệng đột nhiên lại đầy chua xót cùng đau lòng, trong mắt cũng đã tràn ngập hơi nước. Hít sâu một hơi đem toàn bộ nước mắt thu hồi, đem cái bình nhẹ đặt lên trên bàn, nhìn nó lăng lăng ngẩn người. “Nghiên nhi, nàng làm sao vậy?” Ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt tràn đầy thân thiết cùng khẩn trương của hắn, đột nhiên kéo kéo khóe miệng nhỏ nhắn, nói: “Tên này, thật khó nghe!” Lại một lần nữa Thương Diễm Túc bị hung hăng đả kích, mà lúc này đây, hắn còn chưa có kịp hồi phục, Lãnh Thanh Nghiên lại đột nhiên kéo hắn ngồi xuống ghế, mà nàng cũng xoay người đi đến bên ngăn tủ tìm kiếm cái gì đó. Chốc lát sau, lại đi về bên cạnh hắn,trên tay cầm một cái bình sứ, cũng không nói lời nào với hắn, chỉ đột nhiên đưa tay thoát đi quần áo trên người hắn. Thân mình Thương Diễm Túc đột nhiên căng thẳng, ánh mắt nhìn nàng hàm chứa lửa nóng, mà Lãnh Thanh Nghiên lại đột nhiên dùng sức tát vào trên trán của hắn, trong mắt hàn quang lóe ra, hung hăng nói: “Ngươi đang nghĩ cái gì?” Hắn biết khẳng định là mình đã hiểu sai, trong lòng Thương Diễm Túc một trận mất mát, không cam lòng nói: “Ta còn tưởng Nghiên nhi đang định chủ động hiến thân. . . đau!” Từ trên vai truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, ngay sau đó một mùi rượu thuốc gay mũi xộc vào mũi hắn, Lãnh Thanh Nghiên cũng đang dùng lực, hung hăng giúp hắn xóa đi vết bầm. “Nghiên nhi, nhẹ một chút. . .” “Nhẹ thì làm sao có thể đánh tan vết bầm được?” Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên hướng về phía hắn thản nhiên cười, ôn nhu đến mức khó tin, mà Thương Diễm Túc đột nhiên lại cảm thấy toát mồ hôi lạnh. “Nghiên nhi.” “Hả?” “Ta rất nhớ nàng.” Động tác trên tay hơi ngừng một chút, sau đó lại tiếp tục, chỉ thản nhiên lên tiếng nói: “Ồ”. Ngữ khí của nàng bình thản như vậy khiến cho Thương Diễm Túc cảm thấy không cam lòng, không khỏi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, đồng thời cũng kéo nàng vào trong lòng, bắt buộc nàng phải nhìn thẳng vào hắn, hỏi: “Chẳng lẽ Nghiên nhi không có chuyện gì muốn nói với ta hay sao?” Tầm mắt nàng đảo quanh, thì thầm hỏi: “Nói cái gì?” “Chẳng hạn như, năm đó nàng đã lừa gạt ta như thế nào để rời đi? Những năm gần đây nàng sống như thế nào? Vì sao lại không quay lại tìm ta? Nàng có biết hay không ta thật sự rất nhớ nàng, nghĩ đến mà đau lòng, nghĩ thôi mà cũng đã muốn nổi điên rồi”. Nhìn ánh mắt si mê cùng đau xót của hắn, trong mắt Lãnh Thanh Nghiên hiện lên một tia cảm động, sau đó nàng đột nhiên đứng lên từ trong lòng hắn, một tay chống bên hông, một tay kia chỉ vào trán hắn, một bộ biểu tình hùng hổ, nói: “Này, ngươi muốn làm cái gì? Đây là những chuyện mà con tin như ngươi nên làm hay sao?” “Nghiên nhi, chẳng lẽ ta ở trong mắt nàng, thật sự chỉ là một con tin để lợi dụng hay sao?” Nàng không khỏi chột dạ quay mặt sang bên cạnh, than thở nói: “Ai bảo ngươi dám gạt ta”. Đem bàn tay nhỏ bé của nàng nắm lại trong tay, đặt lên bên môi nhẹ hôn, ôn nhu nói: “Xin lỗi, ta biết ta sai rồi. Ta cam đoan về sau sẽ không lừa dối nàng nữa, cũng sẽ không có bao giờ gạt nàng chuyện gì nữa, lại càng không khiến cho nàng thương tâm nữa. Nghiên nhi, ta phải làm như thế nào thì nàng mới bằng lòng tha thứ cho ta đây?” Bàn tay Lãnh Thanh Nghiên nắm chặt lại, quay đầu lại nhìn hắn, trong mắt toát ra sắc nhu hòa, thấp giọng nói: “Kỳ thật, ta cũng chỉ có tức giận một chút mà thôi, ta không thích như vậy, giống như ta là một kẻ vô dụng ấy, chỉ biết tránh ở sau lưng ngươi chờ đợi ngươi quay người lại”. “Nghiên nhi. . .” “Ngươi hãy nghe ta nói! Thời điểm lúc đó ta thật sự rất đau lòng, vốn dĩ ta quyết định không rời đi, sẽ luôn ở lại bên cạnh ngươi, cho dù như vậy khiến cho ta hành sự có chút khó khăn một chút, nhưng ta thật sự không có muốn rời đi. Nhưng ngươi đột nhiên lại làm ra chuyện tình như vậy, khiến cho ta có cảm giác mình thật là ngu xuẩn, thế nhưng lại có thể vì một người nam nhân mà bỏ quên những cố gắng từ trước tới nay, hơn nữa ngươi còn nói ra những lời nói khiến người ta thật là thương tâm”. “Xin lỗi.” “Lúc đó, tuy rằng ta có cảm giác những lời này của ngươi cũng không có đáng tin, nhưng ta thực sự cũng rất để ý, cũng thực thương tâm, ta từng nghĩ hai người đã cùng ở với nhau, cho dù mỗi người cũng đều có bí mật riêng, nhưng ít nhất vào thời điểm khó khăn cũng sẽ cùng nhau đối mặt, ta luôn hy vọng hai người chúng ta sẽ sóng vai bên nhau, mà không phải là ngươi ở phía trước ta. Cho nên, trong ngày ngươi thú Sử Vân Kiều ta đã ăn ngất dược, lại đem một loại độc dược bỏ vào trong chén để đánh lừa các ngươi”. Trong lòng Thương Diễm Túc tràn đầy hối hận, ôm chặt nàng vào lòng, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Xin lỗi, Nghiên nhi, về sau mặc kệ có xảy ra chuyện tình gì, ta cũng sẽ không bao giờ lừa gạt nàng đi làm một mình”. Ánh mắt khẽ nheo lại, thần sắc bên trong mắt cũng đã biến lại bộ dáng của nữ thổ phỉ, nói: “Ta cũng chưa có nói là sẽ tha thứ cho ngươi, ngươi làm gì mà sớm đưa ra quyết định như vậy? Hơn nữa, bây giờ ngươi chính là miếng thịt trên thớt gỗ, mặc ta muốn chém muốn giết thế nào cũng được!” Hắn càng ôm chặt nàng thêm một chút, cọ cọ mặt lên tóc mai nàng hỏi: “Vậy Nghiên nhi muốn xử trí ta thế nào đây?” “Ừm, vốn ta muốn đem ngươi bán vào kĩ viện để hầu hạ mấy bà già, nhưng ngẫm lại một nam tử tuấn mỹ như ngươi mà phải hầu hạ bà già thì thật là khiến cho người ta tức giận giậm chân giận dữ, cho nên tính lưu ngươi lại để mình tự sử dụng là tốt nhất”. Trên mặt Thương Diễm Túc tràn đầy mồ hôi lạnh, nhưng khi nghe thấy câu cuối cùng kia của nàng, biểu tình trên mặt cũng lập tức thay đổi, khẽ cắn nhẹ lên cần cổ của nàng,tà tứ cười, yêu mị nói: “Vậy hiện tại, nàng có cần hầu hạ không?” “Mẹ, con đã trở về!” Đột nhiên phía sau vang lên thanh âm của tiểu tử kia, cửa phòng lập tức bị dùng sức đẩy ra, hoàn toàn không thèm nhìn đến tình hình trong phòng, nghênh ngang đi đến. Sau khi ngẩng đầu lên liền trợn tròn đôi mắt, vô tội chớp chớp mắt vài cái, sau đó hai con mắt chậm dãi cong lên, cái miệng nhỏ nhắn dường như muốn toét đến hai bên tai, hai chiếc răng mèo lòe lòe tỏa sáng,lộ ra một nụ cười cực kì sáng lạn đáng yêu. Liền nhảy tới bên cạnh Lãnh Thanh Nghiên cùng Thương Diễm Túc, quay qua quay lại nhìn giữa hai người bọn họ, vẻ mặt hưng phấn mà hỏi: “Á à, hai người đang làm gì vậy? Vì sao lại ôm nhau cùng một chỗ vậy? Chẳng lẽ muốn hôn hôn sao? Hay là muốn sinh cho cục cưng một đệ đệ, mẹ, cục cưng muốn đệ đệ không muốn muội muội a, nếu là muội muội sẽ không thể cùng cực cưng chơi đùa được!” Nhìn nhi tử nhảy nhảy bên cạnh, khóe miệng Lãnh Thanh Nghiên hung hăng run rẩy vài cái, đây là đứa trẻ nhà ai không biết? Vì sao lại có thể nói ra những lời khiến cho người ta ngượng ngùng như vậy chứ? Đẩy Thương Diễm Túc ra, đưa tay ôm nhóc con kia lên lòng, nhìn nhìn vẻ mặt của hắn cười hết sức ôn nhu, mềm nhẹ hỏi: “Bảo bối, vừa rồi con nói cái gì vậy?” Tiểu tử kia đột nhiên rùng mình một cái, vội vàng ôm lấy cổ mẹ, mặt dán lên trên mặt mẹ vô cùng thân thiết cọ cọ vài cái, làm nũng: “Cục cưng nói, mẹ thật là xinh đẹp nha, cục cưng yêu mẹ nhất!” “Ngoan!” Thương Diễm Túc lẳng lặng nhìn hai người một lớn một nhỏ trước mắt, khóe mắt mỉm cười, đối thoại của hai người khiến cho hắn có chút không biết nên khóc hay nên cười, xem ra Nghiên nhi tươi cười như vậy rất là nguy hiểm nha, về sau cần phải chú ý thêm một chút. Nhưng mà, vừa rồi con nói cái gì a? “Rầm!” Trong khi Thương Diễm Túc vẫn còn mơ mơ màng màng, bả vai trái vừa mới đỡ đỡ được một chút lại đột nhiên đau đớn, thậm chí hắn còn có thể nghe thấy thanh âm vỡ vụn của xương cốt. “Ahhh, Nghiên nhi?” Lãnh Thanh Nghiên chậm rãi đem nắm tay thu hồi, thuận tay đặt tiểu tử xuống đất, lạnh lùng nói một câu: “Cục cưng, đi giúp hắn nắn cánh tay trật khớp lại vị trí cũ”. Thương Diễm Túc nhất thời ứa ra mồ hôi lạnh, vội vàng muốn nói không cần, nhưng tiểu tử kia mang theo vẻ mặt hưng phấn nhảy đến trước mặt hắn, ý bảo hắn ngồi xuống đất, sau đó nhẹ tay đặt lên trên bờ vai hắn. “Răng rắc” một tiếng, xương cốt liền trở lại vị trí cũ, tiểu tử kia đem bàn chân nhỏ rút ra khỏi nách hắn, đồng thời cũng buông lỏng tay hắn ra, cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Thương Diễm Túc, đắc ý nói: “Thế nào? Vương gia phụ thân, có phải con rất lợi hại hay không?” Ánh mắt chớp chớp, đột nhiên đưa tay kéo cậu nhóc đến trước mặt, đưa tay khẽ xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của nó, vẻ mặt mang theo thú vị và thán phục tươi cười nói: “Thật không hổ là con ta, quả nhiên là lợi hại a!” “Đây là đương nhiên, tất cả những thứ này đều là do mẹ dạy con a, ai nha nha, đừng nhéo mặt của con, sẽ không còn đẹp trai nữa!” “Yên tâm đi sẽ không, khẳng định là càng nhéo càng đẹp!” “Vậy bản mỹ nam cũng sẽ giúp Vương gia phụ thân nhéo nhéo!” Phụ tử hai người ở trên mặt đất cuộn thành một khối, vui đùa ầm ĩ với nhau, Lãnh Thanh Nghiên khẽ sửng sốt một chút sau đó trên mặt cũng là hiện lên ý cười, ánh mắt nhu hòa yên lặng nhìn hai người. Phải nói như thế nào đây? Cục cưng trừ nàng ra, cũng chưa từng thân thiết với ai khác như vậy. Tầm mắt cũng chuyển đến trên người Thương Diễm Túc, hầy, người này nàng cũng không rõ. Trong ngự thư phòng, Thương Lang Hoàng vẻ mặt phúc tạp ngồi trên Long ỷ, ngay lúc vừa rồi, hắn cũng đã được biết tin Thương Diễm Túc bị Lãnh Thanh Nghiên “bắt cóc”, cũng biết được bên cạnh Lãnh Thanh Nghiên còn có một tiểu tử giống như là bản sao của Thương Diễm Túc vậy. Thật sâu thở dài, đột nhiên cảm thấy cả người vô lực, mệt mỏi quá. Tiết công công nhẹ nhàng đẩy cửa ngự thư phòng, đi đến trước mặt Thương Lang Hoàng, hành lễ nói: “Hoàng Thượng, quý phi nương nương cầu kiến”. “Nhã nhi? Để cho nàng ấy vào đi”. “Dạ!” Tiết công công lui đi ra ngoài, rất nhanh thân ảnh của Như quý phi cũng đã xuất hiên bên trong ngự thư phòng, “Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng “. “Đứng lên đi. Nhã nhi nàng tìm trẫm có chuyện gì?” “Bẩm Hoàng Thượng, thần thiếp nghe được vài lời đồn đại bên ngoài, không biết là thật hay giả, cho nên muốn đến tìm Hoàng Thượng chứng thực một chút”. Khẽ gật đầu, nói: “Trẫm đã biết, chắc là chuyện tình có liên quan đến Túc nhi chứ gì?” “Đúng vậy, nghe nói Thanh Nghiên đã trở lại, hơn nữa còn bắt cóc Túc nhi đi, không biết việc này có đúng hay không?” Thở dài, đưa tay nhẹ xoa xoa trán, thấy thế, Như quý phi vội vàng đi đến phía sau Thương Lang Hoàng,nhẹ nhàng xoa xoa hai bên huyệt thái dương giúp hắn. Thoải mái mà thở ra một hơi,thân mình thoáng đưa lưng dựa về phía sau Long ỷ, nói: “Là thật, không những thế còn xuất hiện một tiểu tử khoảng ba bốn tuổi, tiểu tử kia có bộ dáng giống hệt với Túc nhi vậy”. “Không biết Hoàng Thượng muốn xử trí việc này như thế nào?’ “Trẫm không muốn quản”. “Hoàng Thượng?” “Nhã nhi, trẫm mệt mỏi, trẫm thật sự mệt chết đi. Bốn năm trước, Thanh Nghiên uống thuốc độc tự sát, Túc nhi cực kỳ bi thương, trong bốn năm này, nó điên cuồng mà trả thù Mộc gia, điên cuồng mà trả thù những người đã tổn thương Thanh Nghiên, nếu không phải nó vẫn còn để ý đến trẫm là phụ hoàng của nó, chỉ sợ trẫm cũng khó mà thoát khỏi sự trả thù của nó”. “Hoàng Thượng. . .” “Aiiiii, kỳ thật trẫm hiểu cái loại thống khổ khi mất đi tình cảm chân thành này, nhưng là, cho tới nay, trấm vẫn luôn đứng ở vị trí của một hoàng đế, góc độ của một phụ thân mà làm, kết quả cuối cùng lại trở thành kẻ tàn ác. Trẫm cũng nhìn ra, Túc nhi sớm đã có ý nghĩ muốn chết, chỉ chờ báo thù xong cho Thanh Nghiên, hơn nữa cùng tìm lại di thể của mẫu thân nó, chỉ e nó cũng đi theo Thanh Nghiên mà thôi. Tuy rằng trẫm không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện giờ nếu Thanh Nghiên đã quay trở lại, vậy thì cứ như vậy đi, Túc nhi muốn như thế nào thì cứ để nó làm vậy”. Như quý phi khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt, trong mắt hơi nước mông lung, nhẹ giọng nói: “Nhưng là, bốn năm đã qua, không ai biết nguyên nhân mà Thanh Nghiên quay lại cũng không biết nàng có ý gì khác hay không, cũng không biết trong bốn năm này nàng có thay thổi gì không, nhỡ nàng làm ra chuyện thương tổn Túc nhi thì làm sao bây giờ?” Thương Lang Hoàng đột nhiên lại lộ ra một chút tươi cười, nói: “Cho dù có là như vậy, thì ít nhất nó cũng còn có thể nhìn thấy nàng, nhìn thấy nữ nhân mà nó yêu thương nhất còn ở trước mặt, cho dù nàng có muốn thương tổn nó đi nữa, ta tin nó cũng không hề oán hận gì cả…” “Hoàng Thượng, thật ra. . .” “Được rồi, nàng không cần an ủi ta, nếu như không còn chuyện gì nữa, nàng hãy lui xuống dưới trước đi”. Nàng nhìn Thương Lang Hoàng, dường như còn muốn nói thêm điều gì, nhưng cuối cùng tất cả những điều muốn nói lại hóa thành một hơi thở dài, nói: “Dạ, thần thiếp cáo lui”. Bên trong Lạc Vương phủ, Sử Vân Kiều điềm đạm đáng yêu nhìn quản gia, hỏi: “Quản gia, điều đó là thật sao? Vương phi tỷ tỷ không có chết, hơn nữa bây giờ tỷ ấy còn quay trở lại?” Quản gia nhìn Sử Vân Kiều đột nhiên xuất hiện trước mặt, quản gia khiêm nhường cười, nói: “Bẩm Sử tiểu thư, đó là thật”. “Ngươi xác định ngươi không có nhìn lầm? Không chừng chỉ là một nữ tử có dung mạo giống với Vương phi tỷ tỷ mà thôi”. “Ha ha, Sử tiểu thư, nô tài thấy rất rõ, đó quả thật là Vương phi, nô tài thật sự không có nghĩ ra ai lại có thể giống Vương phi được đến như vậy, huống hồ còn có tiểu Vương gia nữa.” Cước bộ thoáng lảo đảo một chút, một bộ dáng yếu đuối, hai tay ôm lấy ngực, buồn bã nhìn quản gia, nói: “Nhưng là, rõ ràng là Vương phi tỷ tỷ đã chết bốn năm trước cơ mà, ngay cả quản gia cũng đã tận mắt thấy tỷ ấy hạ táng, không phải sao?” “Này. . . Có lẽ sau này đã xảy ra một số chuyện, thứ cho lão nô không rõ”. “Như vậy, là thật?” “Dạ”. Quản gia thực ra rất là cao hứng, bốn năm nay vẫn luôn nhìn Vương gia thống khổ, quản gia cũng thực không đành lòng, hiện tại Vương phi đã trở lại, Vương gia cũng sẽ không phải tiếp tục thống khổ nữa, đây như thế nào mà không phải là chuyện tốt được chứ? Nhưng ông cũng biết, loại cao hứng này cũng không thích hợp biểu lộ ra trước mặt Sử Vân Kiều, cũng có thể hiểu được tâm tình của nàng ta lúc này, chính là nàng ta không thể nào mà đạt được, trong lòng Vương gia căn bản không hề có chút nào vị trí của nàng ta. Đôi mày thanh tú của Sử Vân Kiều khẽ nhíu, nhẹ giọng hỏi: “Như vậy, hiện tại quản gia muốn đuổi ta đi sao?” “Điều này. . .” Quản gia thật sự rất khó xử, ông chỉ là một hạ nhân, làm sao mà có tư cách đuổi người? Nhưng là, tiểu vương gia đã căn dặn, như vậy thật là khiến cho ông khó xử! Quản gia đột nhiên cảm giác thấy hoa mắt, thân mình không hiểu sao lại chênh vênh, bị quay quay vài vòng, trước mắt cũng đã xuất hiện thân ảnh của Cẩn vương, bên tai cũng truyền đến thanh âm vội vàng của hắn: “Quản gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bên ngoài cũng đã đồn đại khắp nơi, nói là thất tẩu trở về, hơn nữa còn bắt cóc thất ca đi, còn xuất hiện một đứa nhóc gương mặt cực kì giống Túc ca, ngươi hãy mau nói rõ ràng cho bổn vương!” Huyên náo ồn ào bên ngoài cũng không hề có chút nào ảnh hưởng đến Thương Diễm Túc bọn họ, thậm chí, hiện tại hắn còn đang ôm con vẻ mặt an ổn ngủ. Phụ tử hai người mặt đối mặt, vậy mà lại ồn ào đến khi mệt mỏi ngủ thiếp đi trên thảm, Lãnh Thanh Nghiên nhìn hai người nằm trên thảm, cảm nhận được trong không khí tràn ngập ấm áp, khóe miệng hàm chứa mỉm cười ôn nhu. Một trận gió nhẹ từ ngoài cửa thổi vào, khiến cho vài sợi tóc, quần áo lay động, lông mi Thương Diễm Túc khẽ run rẩy, chậm rãi mở to mắt. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn má phấn mày ngọc trước mắt, lại ngây ngẩn đến phản ứng không kịp,sau một lúc lâu mới từ từ ngồi dậy, trên mặt thoáng hiện bối rối, nhìn quanh bốn phía, trong miệng gọi: “Nghiên nhi!” Tiểu tử kia thực bất mãn khẽ lẩm bẩm một tiếng, lật người quơ quơ chân, sau đó liền đá một cước lên mặt Thương Diễm Túc. “Phì!” Nhìn gương mặt Thương Diễm Túc bị tiểu tử kia đá lên, Lãnh Thanh Nghiên nhịn không được mà cười thành tiếng, sau đó liền hỏi: “Gọi ta làm gì?” Nhìn thấy nàng ở ngay trước mắt, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, bắt lấy bàn chân nhỏ đang đặt trên mặt bỏ ra một bên, trong lòng còn sợ hãi nói: “Ta cứ tưởng tất cả những chuyện này chỉ là một giấc mộng”. Nàng sửng sốt một chút, lại tùy tay chỉ chỉ tiểu tử đang nằm trong lòng hắn kia, nói: “Nếu như chỉ là giấc mộng, sau khi tỉnh lại sẽ có nhiều thêm một thằng nhóc như vậy sao?” Cúi đầu nhìn lại, nhìn con nằm ghé lên cánh tay hắn, cậu nhóc vẫn còn ngủ rất say sưa, ánh mắt không khỏi trở nên ôn nhu, mang theo nồng đậm yêu thương, đây là con hắn, chính là đứa nhỏ của hắn và Nghiên nhi. “Phụ thân. . .” Người trong lòng đột nhiên lẩm bẩm, sau khi nỉ non lại vẫn ngủ say sưa như cũ, Lãnh Thanh Nghiên nhìn con trong ánh mắt hiện lên một tia áy náy. Thoáng ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn phụ tử hai người, giống như là hình ảnh đẹp nhất trên đời này vậy, đột nhiên khẽ xoay người nhìn về bầu trời phía ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Túc, xin lỗi chàng”. Hắn nghe vậy, vội vàng ngẩng đầu khó hiểu nhìn nàng, hỏi: “Vì sao lại nói xin lỗi?” “Ta rõ ràng sớm cũng đã đã biết chân tướng sự tình năm đó, nhưng lại không có hồi kinh tìm chàng, để cho chàng phải thống khổ đến như vậy, cho nên, xin lỗi chàng”. Trên mặt lộ ra một cái ôn nhu tươi cười, nói: “Ngốc ơi, đó là bởi vì ta khiến cho nàng tức giận”. Xoay người lại nhìn hắn, khẽ lắc lắc đầu, nói: “Không phải như thế. Khi ta biết được chân tướng sự việc, ta nghĩ nhiều nhất cũng là nửa năm quay lại tìm chàng, nhưng là, thời điểm đó ta lại phát hiện mình mang thai, hơn nữa thai nhi lại có chút không ổn, cho nên mọi việc vẫn được hoãn lại”. Khi Thương Diễm Túc nghe thấy câu thai nhi không ổn không khỏi ôm chặt lấy tiểu tử kia hơn, ôm theo nó vọt tới trước mặt nàng, một bàn tay nắm chặt lấy bàn tay mềm nhẹ của nàng, vẻ mặt khẩn trương nhìn nàng, “Nghiên nhi”. “Yên tâm đi, không phải hiện tại không có việc gì rồi sao?” Bàn tay đang nắm tay nàng thoáng chốc buộc chặt, vẻ mặt áy náy cùng sợ hãi, thấp giọng nói: “Xin lỗi, đã khiến nàng phải chịu khổ, thật sự là ta cũng không biết khi đó nàng đã mang thai”. “Ta cũng là sau khi tỉnh lại mới biết được, nếu như sớm biết như vậy nhất định ta cũng sẽ không có ăn ngất dược này, thiếu chút đã hại chết cục cưng của chúng ta rồi”. Thương Diễm Túc đột nhiên cảm thấy khó chịu, đây tất cả đều là lỗi của hắn. Nhẹ vỗ về khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn của cục cưng, ánh mắt Lãnh Thanh Nghiên trở nên ôn nhu khôn cùng, cười nhẹ nói: “Thật may, cục cưng đã được sinh ra an toàn, hiện tại cũng rất khỏe mạnh”. Nhẹ ôm nàng vào trong lòng, trên mặt tràn đầy áy náy cùng thương tiếc, nhẹ giọng nói: “Về sau chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa”. “Ừm.” Lãnh Thanh Nghiên cũng đưa tay lại ôm chặt lấy thắt lưng của hắn, lẳng lặng lắng nghe tiếng tim đập của hắn, cảm nhận được hơi thở của hắn, trong lòng đột nhiên bình an, nhẹ giọng nói, “Sau khi cục cưng được sinh ra, bởi vì nó còn quá nhỏ, hơn nữa lúc đó thân thể nó cũng không được khỏe cho lắm, cho nên ta rất lo lắng nếu mang theo nó đến kinh thành, cho nên mới nghĩ ít nhất cũng nên để cho nó lớn thêm một chút mới tốt. Nhưng vào một năm trước khi ta đang chuẩn bị quay lại kinh thành, lại vừa vặn vào đúng thời điểm luyện công quan trọng nhất của ta, cho nên bế quan đến một năm mới thành công”. Cánh tay đang ôm nàng thoáng chút buộc chặt thêm nữa, khẽ hôn nhẹ lên trán của nàng, nói: “Nếu như vậy, chẳng lẽ Nghiên nhi không muốn bù đắp cho ta một chút sao?” Nàng khẽ cười, ngẩng đầu lên khỏi bờ vai của hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, chủ động đưa lên phấn môi. Gắt gao ôm nàng vào trong ngực, thâm tình ôm hôn, gắn bó tiếp xúc với nhau, mãi cho đến khi hai người đều cảm thấy khó thở mới buông ra, nụ hôn này, hai người đã chờ đợi rất lâu rồi, giống như muốn thông qua nụ hôn này để nói hết những tưởng nhớ bốn năm qua, tất cả những nhớ nhung, tất cả đều khắc cốt ghi tâm. “Mẹ”. Tiểu tử kia ở phía sau đột nhiên tỉnh lại, đôi mắt to tràn ngập sương mù, nhìn nhìn một hồi, sau đó đột nhiên cả người đều giống như bạch tuộc bám lên trên người Thương Diễm Túc, ghé vào bờ vai của hắn tiếp tục ngủ say sưa, nói mê, “Phụ thân”.. Hai người bị bắt tách ra, ở giữa bị ngăn cách bởi tiểu tử kia, Thương Diễm Túc ảo não gầm nhẹ một tiếng: “A, tiểu quỷ này!” Lãnh Thanh Nghiên cười tươi như hoa, trên mặt mang theo thẹn thùng đỏ ửng, đẩy hắn ra, cười nói: “Được rồi, bế cục cưng lên giường ngủ trước đi, ta còn có việc muốn nói với chàng”. “Chuyện gì?” Hắn thật là hy vọng muốn tiếp tục thân thiết như vừa rồi á! Lãnh Thanh Nghiên giơ nắm đấm quơ quơ trước mặt hắn, mười phần uy hiếp nói: “Chàng đang nghĩ bậy bạ gì hả?” Thoáng lui về phía sau một chút, hắn vẫn còn nhớ rất rõ một quyền của nàng vừa rồi đánh xuống bả vai hắn nha, hiện tại nhớ lại đến bả vai lại có chút ẩn ẩn đau. Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên, còn có con của bọn họ đột nhiên biến mất không thấy, chỉ trong một buổi tối, bọn họ cũng đã biến mất khỏi Khách điếm Duyệt Tâm, cũng biến mất luôn khỏi tầm mắt của mọi người. Bất kể là những người quan tâm đến Thương Diễm Túc, hay là những người muốn giết hắn, tất cả đều đối với chuyện này là vô cùng quan tâm, ban đầu ánh mắt của mọi người vẫn luôn theo dõi Khách điếm Duyệt Tâm nhưng là hiện tại, người đột nhiên lại biến mất không thấy, nhất thời khiến cho bọn họ không biết tin ai, kinh thành càng trở nên hỗn loạn, tất cả mọi người đều đang tìm theo dấu vết mà bọn họ để lại. Bên trong Thọ Dương cung, Thái Hậu sau khi nghe Thương Diễm Hách báo cáo, kinh ngạc nói: “Cái gì? Đột nhiên lại biến mất không thấy đâu cả? Điều này sao có thể? Khẳng định là vào thời điểm các ngươi không chú ý tới bọn họ đã rời khỏi Khách điếm Duyệt Tâm. Thương Diễm Hách liên tục lắc đầu, nói: “Nhi thần cũng đã đi đến khách điếm đó hỏi qua, điểm tiểu nhị ở nơi đó, cùng chưởng quầy đều nói không có thấy ba người bọn họ ra ngoài, bọn họ cứ như vậy mà biến mất khỏi khách điếm. Hay có thể là, thất tẩu căn bản chính là Quỷ Hồn, sau đó quay trở về đã mang thất ca đi?” Những lời này kết hợp với biểu tình âm trầm của Thương Diễm Hách, thực sự là có hơi khủng bố, Thái Hậu vội vàng khẽ gắt một câu, nói: “Rõ ràng ngay dưới ban ngày như vậy, làm sao mà có Quỷ Hồn, chớ có nói bậy!” “Ai nha, Hoàng Tổ mẫu hoảng gì chứ? Tôn nhi chỉ là thuận miệng nói ra như vậy thôi…” “Thuận miệng cũng không có được nói! Những nói khác đã tra ra chưa? Vả lại, với thân thủ của thất ca con, nếu muốn giấu giếm những người ở khách điếm đó mà đi khỏi cũng là chuyện dễ dàng mà thôi”. “Quả thật là như vậy, chẳng lẽ, thất ca đi theo thất tẩu, mang theo con bọn họ, cùng nhau bỏ trốn đi?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...