Chiến Lược Ly Hôn Của Ảnh Hậu Hết Thời

Chương 87: Thoải Mái



Nghe được Quý Thần Ly thanh âm, lỗ tai Minh Lãng khẽ giật giật, hai tay siết chặt thành quyền, rồi lại thả ra, dịch từng bước ngồi xuống ghế mây đặt trước khung cửa sổ, giơ tay chỉ về phía đối diện bàn trà một chiếc ghế khác, "Ngồi."

Cô bưng lên ấm trà Tử Sa tinh xảo trên bàn châm trà cho Quý Thần Ly, đầu ngón tay cầm quai ấm, ôn nhuận như ngọc.

Quý Thần Ly không biết mình bước đi thế nào, chờ khi nàng ý thức lại, đã đi tới trước mặt Minh Lãng. Lúc này mới phát hiện tóc Minh Lãng lại dài thêm, mái tóc ngắn ngang vai khi xưa giờ đã dài qua bả vai, thướt tha vén đằng sau tai. Minh Lãng người này, tính tình lãnh ngạnh, chất tóc lại mềm không ngờ, tản ra trên vai, giống mực nước chảy xuôi thành thác nước.

Minh Lãng hiện tại, như một lần nữa biến thành Minh Lãng mà lần đầu tiên Quý Thần Ly nhìn thấy, nàng xem mà hoảng hốt.

"Hân Viễn nói cô muốn gặp tôi." Minh Lãng đem một chén trà đặt trước mặt Quý Thần Ly, đạm mạc lại xa cách.

Quý Thần Ly gật đầu, "Tôi phải biết cô chết hay không." . Truyện Truyện Teen

Minh Lãng nhẹ giọng cười xùy một tiếng, "Tôi không chết, cô khẳng định thực thất vọng."

"Mắt cô làm sao vậy?" Quý Thần Ly chỉ chỉ hốc mắt Minh Lãng.

Một cặp kính gọng vàng treo trên sống mũi Minh Lãng, mắt kính bên trái dùng một miếng bịt che lại, chỉ lộ ra một con mắt.

"Không có gì, tạm thời không thể thấy ánh sáng nên che lại, chờ thêm một tháng nữa là có thể khôi phục." Minh Lãng ngẩng đầu đẩy đẩy mắt kính, nâng chén trà trước mặt lên nhấp một ngụm.

Minh Lãng kỳ thật rất thích hợp đeo kính. Sống mũi cao, hốc mắt so người bình thường thì sâu hơn một chút, mang lên kính mắt cho người ta loại cảm giác văn nhã, mà không đeo kính cũng đã rất đẹp. Ánh mắt sắc bén, tùy thời có thể xem thấu người khác.

Chỉ có thể nói kiều diễm dù biến thành dạng gì cũng vẫn kiều diễm.

Minh Lãng thế này phảng phất biến thành người khác, cùng cái kẻ trong ký ức Quý Thần Ly lừa nàng, vây khốn nàng, khiến nàng thống khổ như không phải cùng một người. Thế nên Quý Thần Ly ở trước mặt Minh Lãng không có sợ hãi như nàng tưởng, ít nhất không sợ đến mức ớn lạnh toàn thân.

Quý Thần Ly nói: "Cảm ơn cô cứu Đào Nguyên."

Đào Nguyên là vướng bận duy nhất của Quý Thần Ly trên đời này, nếu cô chẳng may xảy ra chuyện, nàng thật không biết mình trọng sinh còn có ý nghĩa gì.

Minh Lãng cười cười, "Coi như trả món nợ tôi thiếu cô trước đây." Tay cô chậm rãi nâng lên, thò vào túi áo khoác, lấy ra một quyển sổ nhỏ, đẩy tới trước mặt Quý Thần Ly, "Thứ tôi còn thiếu cô, vừa hay hôm nay cùng trả hết cho cô."

Quý Thần Ly liếc mắt nhìn qua quyển sổ kia. Bìa ngoài bằng da màu đỏ thẫm, bốn chữ "Chứng nhận Ly hôn" chói lọi lóe thẳng vào mắt Quý Thần Ly. Giờ nàng mới nhớ tới, thủ tục ly hôn giữa nàng và Minh Lãng là giả, bất quá giấy chứng nhận trước mắt này hẳn là thật không thể nghi ngờ.

Kiếp trước bảy năm, cộng thêm kiếp này gần ba năm, hôn nhân hỏng bét của nàng và Minh Lãng thế nhưng đã kéo dài tới mười năm, thật không thể tin được.

Quý Thần Ly cầm lấy giấy chứng nhận, nâng mắt nhìn Minh Lãng.

Minh Lãng vẫn luôn không phân mắt đi nhìn Quý Thần Ly. Phần lớn thời gian cô giữ nguyên tư thế nghiêng người xem phong cảnh ngoài cửa sổ, bưng chén trà, ung dung tự tại nằm trên ghế mây, người lại mảnh khảnh, ngược lại có mấy phần tiên phong đạo cốt.

Quý Thần Ly cũng không nói nữa.

Gian phòng yên tĩnh lại, thỉnh thoảng gió khẽ luồn qua rừng trúc, âm thanh xào xạc vọng về. Trời mùa thu, ngồi yên lặng như vậy, Quý Thần Ly dần dần thấy lạnh.

Hai người trầm mặc nửa giờ, Minh Lãng phẩm xong một chén trà nhỏ, đặt chén xuống, lúc này mới lại lên tiếng: "Đúng rồi, con ngốc điểu cô nuôi trước đây chết rồi."

Quý Thần Ly ngẩn ra một lát, mới nghĩ ra Minh Lãng nói chính là con chim sáo kia, tuy rằng chỉ là con ngốc điểu, nhưng tốt xấu nàng cũng nuôi được mấy ngày, có chút cảm tình, không khỏi hỏi: "Chết như thế nào?"

"Vụ tai nạn xe cộ mùa hè, lồng chim bị đè bẹp, sau lại xe tự cháy, lúc tìm được thi thể chỉ còn lại một đống than, không biết là bị đè chết hay là thiêu chết."

Quý Thần Ly kinh ngạc nhìn Minh Lãng.

Tin tức vụ tai nạn xe cộ kia bị phong tỏa toàn diện, trên mạng chỉ có thể tìm được mấy tin đưa vụn vặt. Quý Thần Ly không tận mắt nhìn, không biết thế nhưng nghiêm trọng đến mức này. Khó trách Minh Lãng bị thương nặng như vậy, đây là có người cố tình muốn cô chết.

Minh Lãng cho rằng Quý Thần Ly đang trách cô hại chết ngốc điểu của nàng, vì thế cùng nàng xin lỗi: "Thực xin lỗi."

Quý Thần Ly lắc đầu, nàng đấu tranh trong đầu hồi lâu, như đã hạ quyết tâm, rốt cuộc nói: "Minh Lãng, tôi có thể chiếu cố cô."

Minh Lãng dừng châm trà, trà từ trong chén tràn ra, làm bẩn bàn trà chạm trổ.

"Cô? Chiếu cố tôi?" Bên miệng Minh Lãng nở ra một nụ cười châm chọc, lắc đầu, khom lưng cầm khăn lông dưới bàn lau khô vết nước, "Thôi bỏ đi, tôi còn tưởng sống thêm mấy năm nữa, thật vất vả được đến lần thứ hai sinh mệnh, tôi không muốn nửa đời sau đều sống trong ghê tởm."

Quý Thần Ly rõ ràng sửng sốt một chút.

Minh Lãng lại nói: "Quý Thần Ly, cô tuy rằng không thông minh, nhưng trước đây có câu cô nói rất đúng. Tôi dây dưa cô hết lần này đến lần khác, nói đến cùng bất quá là chấp niệm, kiếp trước chấp nhất đến lâu, như si như ngốc coi đấy thành tình yêu. Cẩn thận ngẫm lại, hôn nhân hai ta là bắt nguồn từ cô đơn phương tình nguyện tới áp chế, tôi đối với cô ngoại trừ chán ghét vẫn chỉ là chán ghét, đâu ra tới tình yêu? Chẳng qua cô dám chết trước mắt tôi, tôi quá mức khó chịu mà thôi." Minh Lãng nói xong, như thể chính cô cũng cảm thấy nực cười, cười cười, rồi thở dài: "Sống hai đời mới hiểu, buồn cười, quá buồn cười."

Quý Thần Ly nghe xong, cũng tự giễu cười theo Minh Lãng, cười nàng đơn phương tình nguyện muốn bồi thường ân cứu mạng của Minh Lãng đối Đào Nguyên, cũng không hỏi người ta có muốn hay không, ngược lại tự khiến bản thân xấu hổ.

Chỉ nghe Minh Lãng lại cảm khái, "Tôi hai đời đều đi được suôn sẻ, lúc này trải qua một chuyến đại nạn, cuối cùng thấy rõ chính mình, vẫn không tính quá muộn."

Quý Thần Ly gật đầu, nhàn nhạt nói: "Chúc mừng."

Quý Thần Ly sớm đã lên kế hoạch rời đi, chỉ vì Minh Lãng cứu Đào Nguyên một mạng, nàng thiếu Minh Lãng một ân tình, sợ Minh Lãng bởi vì vụ tai nạn mà lưu lại di chứng tàn tật, giờ đã thấy được người, hoàn hảo còn nguyên vẹn hai tay hai chân, cũng rốt cuộc nhìn rõ chính mình. Quý Thần Ly nghĩ, nàng cùng Minh Lãng dây dưa bao nhiêu năm, cuối cùng có thể đặt một dấu chấm hết.

Nàng và Minh Lãng ngồi trước rừng trúc cả một buổi chiều, uống cạn một ấm trà xanh, mặt trời lặn là lúc nàng rời đi. Minh Lãng gọi bảo mẫu chăm sóc mình tiễn nàng ra ngoài, còn cô vẫn duy trì tư thế ngồi ung dung tự tại như cũ. Quý Thần Ly ra khỏi phòng, cô thậm chí cũng không ngoảnh đầu nhìn lại.

Dường như thật sự không bao giờ muốn gặp lại Quý Thần Ly.

Chỉ cần bỏ qua những ngón tay cô gần như cắm phập vào ghế mây, cùng bả vai không chịu khống chế mà run rẩy.

......

Toàn bộ mùa thu, Quý Thần Ly đều đang vì nàng rời đi làm chuẩn bị.

Nàng trong tay vẫn còn chút tiền tiết kiệm, không nhiều lắm, nhưng cũng đủ mua một căn hộ một phòng ngủ ở tiểu thành biên giới phía nam, còn có thể dư lại ít tiền tới mở cửa hàng ăn sáng nhỏ —— địa chỉ nàng đã chọn xong, ở khu nhà ngay bên cạnh một trường trung học.

Đào Nguyên lúc giúp nàng đóng gói hành lý vẫn luôn oán trách, êm đẹp chạy đi xa như vậy làm gì, cô muốn đi gặp còn phải ngồi tàu hỏa một ngày một đêm, quá bất tiện.

Quý Thần Ly mỉm cười, tốt tính mà an ủi: "Vậy ngồi máy bay được chưa? Em trả tiền vé máy bay cho chị."

"Coi như em có chút lương tâm." Đào Nguyên vừa lòng gật đầu, gấp quần áo, lại cau mày, "Còn có mấy tháng là tới ăn tết, liền không thể chờ đầu xuân rời đi sao?"

"Sau đầu xuân này còn có đầu xuân khác, cứ mãi kéo như vậy, vĩnh viễn không thể rời đi." Quý Thần Ly nghĩ đến trên đường hành trình, nhét vào ba lô mấy hộp mì, ngẫm lại, lại nhét thêm mấy hộp.

Hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, một hồi mưa thu qua đi, tiết trời se lạnh.

Quý Thần Ly đi ngày đó ai cũng không kinh động, Đào Nguyên cũng chỉ đưa nàng đến trạm xe buýt. Nàng mang đồ đạc không nhiều lắm, quần áo trong va li, đồ ăn trong ba lô. Nàng tuy sinh trưởng ở thành phố này, còn sống ở đây hai đời, đến khi chân chính phải đi mới phát hiện gia sản ít vậy.

"Tỷ, em đi đây." Quý Thần Ly dùng sức ôm chặt Đào Nguyên.

"Trên đường cẩn thận, tới nơi rồi gọi điện thoại cho chị." Đào Nguyên hai mắt rưng rưng, giọng nói có chút nghẹn ngào.

Khi nói chuyện thì xe tới, Quý Thần Ly xách va li lên xe bus, vẫy tay chào Đào Nguyên qua ô cửa sổ, tiếp theo xe khởi động, ống xả phun ra một loạt khói đen, lắc lư biến mất ở nơi xa.

Ngồi trên tàu hỏa, Quý Thần Ly trong lòng vắng vẻ. Bầu trời xám xịt sau cơn mưa. Quý Thần Ly mua vé giường nằm, đối diện là một đôi tiểu tình lữ. Đến giờ ăn trưa, hai người chia nhau một phần mì gói. Có lẽ quá cay, nữ sinh cay đến chảy nước mắt, dựa vào vai nam sinh làm nũng, nam sinh luống cuống tay chân đưa nước. Nữ sinh oán giận hơi to tiếng, nam sinh nhìn Quý Thần Ly mỉm cười xin lỗi.

Quý Thần Ly cũng đáp lại bọn họ một cái mỉm cười, ra hiệu không sao.

Quý Thần Ly nằm trên giường, trùm áo khoác lên đầu, đeo tai nghe, tăng âm lượng. Đôi mắt nàng có điểm ướt.

Trên đời này vẫn có ngọt ngào ái tình, chỉ là nàng không gặp được mà thôi. Quý Thần Ly hai kiếp từng yêu một người, đối người nọ vừa ái vừa hận vừa sợ, không chỉ là người nọ, giờ nàng cũng sợ tình yêu.

Nàng hâm mộ ngây ngô lại ngọt ngào tình yêu, nhưng nửa đời sau nàng thà sống cô độc một mình.

Quý Thần Ly yêu hận tất cả đều trao cho cùng một người, nàng không dám chạm đến tình yêu nữa. Đây là thứ độc dược khiến người sống còn không bằng chết.

Một người vẫn tốt hơn a. Quý Thần Ly lặng lẽ dùng áo khoác lau khô đôi mắt, hít mũi mà nghĩ, vẫn là một người tốt hơn.

Chung quanh tiếng người ồn ào, bạn tốt đánh bài trêu đùa, hài tử khóc nháo, còn có tiếp viên thỉnh thoảng mời mua hàng, đậu phộng hạt dưa nước khoáng, bia đồ uống cháo bát bảo. Chỉ có giường của Quý Thần Ly là im lặng.

Xe lửa tu tu xình xịch, lảo đảo lắc lư, chở Quý Thần Ly, chở nàng càng đi càng xa.
Chương trước Chương tiếp
Loading...