Chiến Thần Vương Gia-Lãnh Vương Phi

Chương 5: Lí Ma Ma



Vừa ra bên ngoài, Nhị phu nhân La thị bước nhanh vài bước đi song song với Tiêu thị cười nhẹ nhàng nói " Đại tẩu, tẩu nói xem Vũ Nguyệt kia ra sao ?"

Tiêu thị dừng bước lại nhìn chằm chằm Nhị phu nhân La thị, nụ cười trên môi nhẹ nhàng dịu dàng, nhưng ánh mắt lại không chứa chút ấm áp nào " Nhị đệ muội, Vũ Nguyệt thì sao? Nó có bệnh thì phát bệnh là chuyện thường tình kia mà."

Từ trước đến giờ trên dưới Phong gia đều biết người Đại phòng và Nhị phòng luôn luôn ở thế đối đầu. Tuy rằng bề nổi là chị dâu em dâu thân thiết nhưng bề chìm thì ai biết được. Nhị phu nhân dù nhiều năm vào cửa nhưng vẫn là không thể đứng ngang hàng cùng mẫu thân Vũ Nguyệt hay là cùng Đại phu nhân hiện giờ. Đây cũng chính là điều khiến mối quan hệ giữa Đại phòng và Nhị phòng không thể cứu vãn.

La thị nhìn Tiêu thị từ tốn nói với mình giống như đang chỉ bảo cái sai của em dâu, vẻ mặt hiền từ này khiến cho La thị càng thêm chán ghét. Nhưng bà ta vẫn chỉ có thể để trong lòng " Đại tẩu đúng là mẫu thân từ ái, chắc lúc nãy cũng là bị đứa nhỏ kia dọa cho sợ hãi ."

Sau đó liền quay đầu nhìn vị ma ma đi sau Đại phu nhân nghiêm giọng dăn dò " Sau khi trở về ngươi nhớ pha một ly trà an thần cho Đại tẩu."

Vị ma ma kia cúi đầu, hạ mình với Nhị phu nhân " Vâng, lão nô đã biết. "

Tiêu thị nắm lấy tay La thị vỗ nhẹ vài cái, giọng điệu khiêm tốn " Nhị đệ muội, phiền muội quan tâm rồi. Vậy ta hồi viện trước để nghỉ ngơi, Nhị đệ muội cũng mau trở về."

Nói xong liền dắt theo đám ma ma nha hoàn rời đi. La thị nhìn theo bóng dáng của đoàn người mới rời khỏi, cười châm biếm cũng nối bước theo sau.

Lạc nhi đưa Vũ Nguyệt trở về, trên đường đi bị không ít hạ nhân chỉ chỏ. Nhưng Vũ Nguyệt một tiếng cũng không phản bác chỉ im lặng bước đi, đôi lúc nàng còn cất tiếng cười rộ lên làm mọi người sợ đến bỏ chạy. Lạc nhi nhìn cảnh tượng này mà khóc đến thương tâm.

Về đến tiểu viện Vũ Nguyệt liền ngã lưng xuống cái ghế mây dưới giàn dây leo tận hưởng buổi trưa mát của cuối mùa thu. Lạc nhi nhìn biểu hiện của Vũ Nguyệt liền nghệch mặt, nước mắt còn đọng nơi khóe mắt, đứng im nhìn nàng. Như nhớ đến điều gì đó Vũ Nguyệt liền vẫy tay ra hiệu cho Lạc nhi tiến đến gần mình.

Nàng ta ngoan ngoãn đi đến, nhưng vẫn giữ bộ mặt ngờ nghệch như cũ. Vũ Nguyệt tay chống lên đùi làm bệ đỡ cho đầu dựa vào hướng mắt đến khuôn mặt của Lạc nhi, hai đầu mày khẽ chau lại, một tiếng nhỏ từ miệng nàng phát ra " Chậc...". Vũ Nguyệt bây giờ chính là bày ra bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

" Ta nói ngươi đó thật là . . . lúc nãy ta chỉ giả bộ thôi không ngờ ngươi lại khóc đến chết đi sồng lại. " Vũ Nguyệt lắc lắc đầu, khuôn mặt tỏ vẻ thất vọng không nhìn đến Lạc nhi nữa, lại nằm xuống mắt khép hờ bộ dáng không quan tâm.

Lạc nhi khuôn mặt mỗi một lúc lại càng khó coi hơn cứ như pho tượng không nhúc nhích đừng tại chỗ. Mất một lúc sau giống như hiểu ra chuyện gì lại mỉm cười cúi đầu dùng tay gãi gãi đầu.

" Ngươi hiểu ra là được rồi. Ta muốn yên tĩnh ngươi đi làm việc của mình đi." Vũ Nguyệt mỉm cười nhẹ nhưng trong mắt một chút cũng không có ý cười.

Lạc nhi quay người ra ngoài, Vũ Nguyệt hướng mắt nhìn cây liễu trước mắt. Nàng lại dời tầm mắt nhìn xung quanh tiểu viện, tầm mắt chợt dừng lại nơi góc tướng sát vách viện của nàng.

Bức tường loang lổ rong rêu bám trên tường, còn có vài vết nức. Vũ Nguyệt đứng dậy đi lại gần, điều thu hút nàng không phải là bức tường cũ mà là chỗ khác thường ở góc tường kia. Khi đến gần góc tường Vũ Nguyệt chợt mỉm cười: " Thì ra là thế ! ".

Mới đầu thoáng nhìn qua Vũ Nguyệt cũng không nhận ra có gì lạ chỉ khi đến gần mới thấy khác biệt. Nhưng khi nhìn kĩ thì thật sự khác, điểm giao nhau giữ vách viện nàng với bức tường kia không có xây dính liền vào nhau mà là xây cách ra chừa một khoảng trống đủ một người đi qua.

Vũ Nguyệt đi qua qua khoảng trống ấy, nàng nhìn thấy phía sau khu viện của mình là một bãi đất trống nhỏ. Trên mảng đất ấy cây cỏ mọc xanh um tùm nhưng không cao chỉ chừng đến đấu gối nàng, cũng không theo quy luật nào. Nàng tiến lên quan sát kĩ những cái cây thì phát hiện có nhiều loài khác nhau, mỗi loại cây chính là một cây thuốc có đặc tính riêng. Kiếp trước làm sát thủ nàng có cơ hội tìm hiểu qua những cây thuốc này tuy không phải cao thâm gì nhưng cũng vừa đủ.

Vũ Nguyệt thật sự không thể ngờ ở đây lại có mảnh đất như vậy. Lạc nhi chưa từng nói với nàng về nơi này. Bởi vì tiểu viện nơi nàng ở không hề có cửa sổ nhìn ra rất bức tường sau nên nàng vẫn cứ đinh ninh là 2 vách tường như một không có khoảng trống . Nếu như nơi này có nhiều cây thuốc như vậy thì chắc chắn phải có người từ sống nơi đây trước nàng hơn nữa người này có thể rất am hiểu về y thuật.

Vũ Nguyệt xem xét một chút rồi quay ra bên ngoài, đi vào trong phòng ngồi lên giường. Vừa lúc đó Lạc nhi cũng tiến vào , trên hai tay có bưng theo một dĩa thức ăn và một chén cháo. Trên chiếc dĩa có ba cái màng thầu ( bánh bao) Lạc nhi đặt xuống bàn nhìn Vũ Nguyệt cười nói " Tiểu thư nô tì có làm chút đồ ăn cho người sáng giờ người vẫn chưa ăn gì."

Vũ Nguyệt tiến lên ngồi xuống bàn cầm một cái màng thầu lên rồi đưa cho Lạc nhi " Ngươi cũng chưa có ăn gì, cầm lấy đi. Ta cũng có chuyện này hỏi ngươi." Rồi nàng cầm lấy một cái khác cho mình.

Lạc nhi bộ dáng lo lắng, nhìn Vũ Nguyệt " Tiểu thư có chuyện gì muốn hỏi ?"

Từ chuyện lúc sáng nay xảy ra Lạc nhi mơ hồ cảnh thấy được tiểu thư bên ngươi mình không còn như trước. Mà không nói đúng hơn là sau lúc người tỉnh dậy khi bị Tam tiểu thư đánh. Nàng rõ ràng cảm nhận được khi đó tiểu thư hơi tàn lực kiệt cả khi thở cũng đầy khó khăn. Nhưng đến khi nàng cùng La quản gia đến thì tiểu thư lại an vị ngồi thẳng lưng trên giường, đáng kinh ngạc hơn là lời nói và hàng động đối với La quản gia rất lạ lùng. Nếu đối với một người bình thường nàng không lạ nhưng với tiểu thư thì thật sự là rất lạ.

Lạc nhi nàng quả thật không phải một người lanh lợi hiểu biết sâu rộng. Nhưng với một người nàng đã ở cạnh hơn mười năm nàng không thể không hiểu dù là không nhiều. Vậy mà tiểu thư của hôm nay nàng dường như một chút cũng không thể hiểu được. Lạc nhi để ý thấy Vũ Nguyệt trở nên xa cách nàng hơn, ánh mắt của tiểu thư trở nên rất lạ mỗi lần nhìn vào đều khiến nàng sinh lòng sợ hãi. Mặc dù tiểu thư có nói qua với nàng rằng người đã không giống như trước đây, nhưng nàng cũng khó mà thích nghi được liền.

Lạc nhi vừa suy nghĩ mà thở dài một hơi quên mất mình đang ở cạnh Vũ Nguyệt, đến khi phát hiện ra thì đã thấy Vũ Nguyệt đang nhìn chằm chằm mình." Ngươi sao vậy ? Có chuyện gì muốn nói à?"

Nàng thấy Lạc nhi vẻ mặt đăm chiêu, lại liên tục thở dài biết là nàng ta có tâm sự trong lòng nên cũng chưa hỏi vấn đề của mình.

Lạc nhi bối rối trả lời " Dạ không có gì. Tiểu thư muốn hỏi gì nô tì sẽ trả lời cho người."

" Được rồi, ngươi ngồi xuống bên kia đi rồi nghe ta hỏi." Vũ Nguyệt đưa tay chỉ vào phía đối diện với nàng. Nếu Lạc nhi đã không muốn nói nàng cũng không gượng ép.

" Nô tì đứng được rồi, người cứ hỏi ." Lạc nhi tay đặt ngang bụng chưa hề buông lỏng lắc đầu nói.

Vũ Nguyệt thấy vậy cũng chị gật đầu nói " Tùy ngươi. Ta hỏi ngươi, ngươi ở trong phủ này từ khi nào ?"

Lạc nhi không nghĩ ngợi nhìu liền trả lời " Hồi tiểu thư, Lạc nhi vào phủ này khi còn rất nhỏ, khi đó độ chừng chỉ mới ba tuổi."

Vũ Nguyệt gật đầu " Vậy làm sao ngươi lại vào được phủ Đại tướng quân mà làm nha đầu vậy."

" Dạ ngày đó nô tì được Lí ma ma là ma ma bên người phu nhân đưa về nhận làm con nuôi và dạy dỗ. Sau đó thì phu nhân hạ sinh tiểu thư nô tì được giao cho chăm sóc người." Lạc nhi vẻ mặt vui vẻ kể lại chuyện trước đây.

Nhìn vẻ mặt này Vũ Nguyệt biết khoảng thời gian trước khi đến Tây thành Lạc nhi sống rất tốt.

" Ngươi khi đó cũng chỉ là hài tử năm sáu tuổi chưa hiểu chuyện đã được giao chăm sóc ta rồi sao ?"

Lạc nhi cười cười " Tiểu thư người không cần vậy chứ, nô tì chỉ là nói vậy thôi mà. Lí ma ma khi đó mới là người chăm sóc tiểu thư, nô tì bất quá củng chỉ phụ giúp bên cạnh ."

" Vậy là ngươi cũng đã ở đây được bảy tám năm gì đó cho tới khi cùng ta rời đi phải không?"

" Dạ đúng vậy." Lạc nhi gật đầu khẳng định, ánh mắt lại mang theo tia nghi hoặc nhìn Vũ Nguyệt.

Vũ Nguyệt cười hài lòng lại hỏi tiếp " Vậy ngươi có biết nơi này trước ta có ai từng ở không?"

Lạc nhi thắc mắc không biết sao tiểu thư lai hỏi vậy nhưng nàng vẫn trả lời rõ ràng " Hồi tiểu thư, nơi này từng có Lí ma ma cùng nô tì ở ngoài ra khômg có ai khác nữa."

Nàng gật đầu, bàn tay để trên mặt bàn, ngón trỏ di chuyển lên xuống tay âm thanh rất nhỏ trên mặt bàn nhưng vẫn nghe thấy được " Lí ma ma sao?"

Lạc nhi nói Lí ma ma là ma ma của mẫu thân, vậy chắc là người đã chăm sóc mẫu thân từ lúc nhỏ.

Lạc nhi nghe Vũ Nguyệt lập lại câu trả lời của mình thì liền biết tiểu thư không có ấn tượng với vị này nên tươi cười giải thích cho Vũ Nguyệt " Tiểu thư, Lí ma ma chính là nha hoàn hồi môn đi theo phu nhân xuất giá sang phủ Tướng quân , ngoài ra còn có hai nha hoàn nữa là Lâm Hà và Tịnh Tuyên cũng đều là nha hoàn hồi môn."

Vũ Nguyệt gật đầu trầm tư một lúc mới hỏi Lạc nhi " Ngươi nói là nha hoàn hồi môn vậy sao còn gọi là ma ma. Ma ma và nha hoàn hình như là hai cấp bậc khác nhau, tuổi tác cũng không tương đương nhau lắm ?" Vũ Nguyệt chau đôi mày nhìn Lạc nhi. Lúc sáng đến viện của phu nhân nàng nhìn thấy rất nhiều nha hoàn nhưng đa số vẫn đứng bên ngoài chỉ thấy riêng một người phụ nhân tuổi trung niên đứng bên cạnh Lão phu nhân.

Bà ta không ăn mặc diễm lệ cũng không ngồi như các vị trongchỉ đứng bên cạnh Lão phu nhân . Vậy bà ta đương nhiên không phải thiếp thất mà chính là cái Lạc nhi vừa gọi ma ma.

" Hồi tiểu thư đúng là như vậy. Lúc còn ở Vân gia Lí ma ma chỉ là một nha hoàn. Sau khi đến phủ Tướng quân mới được phu nhân nâng lên chức danh ma ma để người khác không khi dễ nàng cho nên nô tì mới nói là nha hoàn hồi môn. Nô tì còn nghe nói vì không muốn Lí ma ma thua bất cứ ma ma nào trong phủ Tướng quân mà phu nhân còn bỏ tiền mướn các ma ma từ trong cung bồi dưỡng cho Lí ma ma. Lí ma ma năm nay cũng chỉ chừng gần bốn mươi, ở thời điểm đó Lí ma ma chỉ khoảng hai mươi có thể nói Lí ma ma là ma ma trẻ nhất toàn kinh thành này mà lại không thua vị ma ma lớn tuổi nào."

Vũ Nguyệt gương mặt đầy vẻ kinh ngạc nhìn Lạc nhi đang hứng khởi bừng bừng nói chuyện với mình. Nàng thật không ngờ mẫu thân mình lại ưu ái một nha hoàn như vậy. Nhưng Lí ma ma mới thật sự làm nàng kinh ngạc bội phần. Theo như nàng cũng như những gì Lạc nhi vừa nói thì là một ma ma phải có một tầng hiểu biết nhất định, lễ nghi phép tắc đều phải thông hiểu. Mà Lí ma ma lại chỉ trong vài năm làm ma ma ở phủ tướng quân lại cái gí cũng biết trở thành ma ma nổi danh khắp kinh thành.

" Vậy ngươi có biết gì về thân thế của Lí ma ma không ?" Những đều Lạc nhi nói thì không hề liên quan đến vườn thuốc kia vậy chắc liên quan đến thân thế của bà ta.

" Nô tì có được nghe Lí ma ma kể rằng bà ấy là con của một vị đại phu ở trong thành nơi phu nhân từng sống. Khi bà ấy được tám tuổi thì dược đường của phụ thân bà xảy ra hỏa hoạn, lúc đó bà đang đến nhà một vị học sĩ người quen của phụ thân mình để học chữ nên may mắn thoát nạn. Dược đường bị thiêu rụi, phụ thân Lí ma ma mất nhiều năm khổ cực mà gầy dựng nên không chịu từ bỏ nhảy vào bên trong rồi bị thiêu chết. Những người đến khám bệnh trước đây biết chuyện đã cùng nhau giúp đỡ hai mẹ con Lí ma ma chôn cất vị đại phu. Sau một năm mẹ của Lí ma ma tâm bệnh quá độ cũng qua đời. Bà ấy bây giờ không ai giúp đỡ tứ cố vô thân đành bán thân chôn, Lí ma ma được ngoại tổ mẫu của người phát hiện khi ngủ trên thềm cửa sao Vân gia nên đã thu làm nô tì phu nhân và đi theo phu nhân cho đến bây giờ."

Bây giờ thì nàng đã rõ, nếu Lí ma ma là con đại phu thì biết chút y dược cũng không lạ. Với lại xem ra bà ta là người thông minh.

" Vậy là cái mảnh đất trống phía sau có trồng những cây thuốc là của Lí ma ma trồng..." Đây là câu hỏi cho Lạc nhi cũng là câu trả lời cho chính nàng.

" À! Tiểu thư đã ra đó rồi sao? Đúng là do Lí ma ma trồng nhưng đã lâu không ai chăm sóc cả! Nô tì cũng quên nói cho tiểu thư biết. Mảnh đất ngoại trừ những người thân quen với Lí ma ma thì không ai biết đến sự tồn tại của nó. "

Vũ Nguyệt cười thản nhiên, bây giờ nàng thật sự rất muốn gặp vị Lí ma ma này xem bà ấy là người thế nào "Vậy Lí ma ma đó bây giờ ở đâu sao ta không thấy bà ấy ?"

" Hồi tiểu thư, sau khi phu nhân mất Lí ma ma chăm sóc tiểu thư được hai năm tiếp theo thì xin Lão gia cho đến chùa không ở trong phủ nữa. Ban đầu Lão gia không đồng ý sau đó vì Lí ma ma nói phu nhân trước khi mất có di nguyện để Lí ma ma được tự quyết định đi hay ở nên cũng không cản được nữa." Lạc nhi nói đến đó lại thở dài một hơi, mắt chớp vài cái đã anh ánh nước mắt.

" Ngày đó Lí ma ma rời đi không đến gặp nô tì với tiểu thư, ngay cả lời từ biệt cũng không nói với nô tì một lời. Chỉ để lại vài chữ "duyên là do mệnh" nô tì thẳng cho đến giờ cũng không hiểu ý tứ của bốn chữ đó. Nhưng cũng không sao, điều làm nô tì đau nhất là bà ấy đi mà không biệt."

Nàng kinh ngạc nhìn Lạc nhi nói " Vào chùa sao ! Vậy chính là xuất gia cạo đầu làm ni cô đúng không? Sao bà ta lại làm như vậy ? " Theo lý mà nói mẫu thân của Vũ Nguyệt có ơn rất lớn với Lí ma ma bà ta sao lại không chăm sóc nàng trả ơn mà lại rời đi như vậy. Còn có Lạc nhi, bà ta nở bỏ rơi người do chính mình nuôi dưỡng được sao ?

Lạc nhi lắc đầu đem bát và đĩa lúc nãy mang vào cầm trên tay nói " Nô tì có hỏi được Lí ma ma không có xuống tóc, bà ấy chỉ sống ở trong chùa dọn dẹp giúp các sư, đọc kinh phật mà thôi."

Lạc nhi nhìn ra bên ngoài sân viện rồi quay vào nói với Vũ Nguyệt " Tiểu thư trời đã quá trưa rồi người đi nghỉ ngơi thêm một lát đến chiều nô tì sẽ đem đồ ăn cho người."

Vũ Nguyệt nghe vậy cũng khẽ gật đầu, phất tay cho Lạc nhi Lui ra ngoài " Ngươi nhớ đóng cửa lại."

Một mình nàng tự trở lại giường nằm xuống mắt nhắm lại không biết là ngủ hay thức.
Chương trước Chương tiếp
Loading...