Chim Sẻ Ban Mai
Quyển 1 - Chương 45: Cô gái dũng cảm từ Luyện Ngục trở về 2
Trời đã về khuya, tại cái ngã tư nho nhỏ này đã ko có 1 bóng người nào qua lại, tôi nhìn tòa nhà cao trước mặt, ngòn đèn ấm áp cà những tiếng cười sung sướng, tất cả đều thật quen thuộc…………….Phù………….ko ngờ mới bỏ đi có nửa tháng,nay đứng dưới tòa nhà mình đã từng sống 16 năm nay lại cảm thấy thật lo lắngBa mẹ mà thấy được tôi nhất định là sẽ rất giận dử! Từ sau cái đêm bỏ đi, tôi đã ko giữ liên lạc với bọn họ, có bọn họ đã cảm thấy tôi có trở về nhà hay ko căn bản cũng ko quan trọng , nói ko chừng có lẽ…………….Tôi ở dưới tòa nhà do dự, suy nghĩ mâu thuẫn quyết liệt đan xen“E, Sẻ con? Cô rốt cuộc có đi lên ko a? Cô ở chỗ này đi tới đi lui cả một tiếng đồng hồ rồi!” Mông Thái Nhất dựa đầu vào tường ko kiên nhẫn nhìn tôiKo xong, mãi lo khẩn trương, tôi đã quên mất sự tồn tại của người kia!Khó thấy hắn kiên nhẫn như vậy, ko ầm ỹ cũng ko náo loạn!“Tôi đã biết, anh về trước đi!” Tôi ngẩng đầu nhìn chiếc cửa sổ lớn, hít vào 1 hơi thật sâu“Sao vậy? Còn sợ hãi à? ” Mông Thái Nhất trêu chọc hỏi“Ko có!!” Tuy rằng mạnh miệng, nhưng trên mặt tôi đã viết ra hai chữ “Lo lằng” thật lớn“Nói cũng đúng, nơi đó là nhà cô, có cái gì phải sợ? Lãng phí thời gian của bổn thiếu gia nhiều như vậy, ko biết có bao nhiêu mỹ nữ phải thương tâm đây?! Ai….” Mông Thái Nhất lười biếng gối đầu lên tay tựa vào bức tường, khuôn mặt tỏ vẻ đau lòng, còn giả vờ thở dài một hơi“Xì!” Tôi bị bộ dạng bất đắc dĩ của hắn làm cho quên đi cả khẩn trươngĐúng vậy , Ma Thu Thu! Có cái gì phải sợ? Đó là nhà của mày, nếu ngay cả nhà mình mà mày cũng ko thể đối mặt, vậy thì ngày mai mày làm sao có thể quay về trường học, đối mặt với những thứ càng đáng sợ hơn…………………Mông Thái Nhất đột ngột nhảy đến trước mặt tôi “Sẻ con, đã quyết định chưa?”“Ừ , tôi đi lên đây!” Tôi hạ quyết tâm gật gật đầu“Vậy tôi đi đây! Bye bye………” Mông Thái Nhất nói xong, hướng tôi vẫy vẫy tay, xoay người bước đi“Mông Thái Nhất!!!” Nhìn bóng lưng của hắn, khiến tôi đột nhiên kìm lòng ko được kêu lên “Cảm………cảm ơn!”Tôi nhìn thấy Mông Thái Nhất đột ngột dừng bước, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, làm tôi nhịn ko được cười ra tiếng………….Hắn quay đầu, nhìn tôi âm hiểm nở nụ cười gian tà, trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng tà ác!Ko hay rồi! Tên kia lại muốn giở trò đùa giỡn gì đây!! Tôi âm thầm hít sâu vào 1 hơi, có chút hối hận trước sự xúc động vừa rồiQuả nhiên, tên vô lại này đã đi đến trước mặt tôi, nhìn thẳng tôi, cười đắc ý nói:“Hì hì………..muốn cảm ơn hẳn phải có chút biểu hiện”Mặt của hắn cách mặt của tôi hiện tại đại khái chỉ có 3 phân!! Đôi mắt sâu như biển hồ như muốn đem tôi cuốn vào………Tôi sợ tới mức cả đầu đều chảy mồ hôi lạnh, vội vàng lùi về một bước. Phù…………tên chết tiệt này, trước kia, tôi sao lại ko phát hiện, mặt của hắn lại đẹp như vậy“Tôi tôi tôi……………là muốn……………cảm ơn anh………….” Ko xong! Tôi sao lại trở nên cà lăm rồi!?“Hì hì……tôi ở với cô lâu như vậy đương nhiên cũng muốn thu lại chút thù lao a!” Mông Thái Nhất mặt dày mày dạn cười nóiThù lao……….thu thù lao?!Ko đợi tôi kịp phản ứng, Mông Thái Nhất một bước đã bước vọt lên trên, một tay đỡ lấy đầu tôi, tôi đáng thương hoàn toàn ko kịp phản ứng! Chỉ có thể ngơ ngác đứng ở một nơi, sợ sệt đến mức chỉ biết ngoác mắt nhìn chăm chăm………….Nhìn bờ môi của hắn càng lúc càng đến gần“Thanh niên thời nay thật là khủng khiếp!”“Đúng a! Nếu là con gái tôi thì đã sớm bị đánh chết!”“Nói đến con gái chị, sao lâu như vậy ko thấy được nó ?!”“Ai…………..”Từ phía sau truyền ra giọng nói của hai người phụ nữ trung niên, cái giọng nói kia nghe thoáng qua thật quen thuộc………….hình như là của mẹ……….Tôi sợ tới mức đẩy mạnh Mông Thái Nhất ra,rồi quay đầu lại nhìn……………..quả nhiên là mẹ!!Mụ cũng thấy tôi, ánh mắt của mẹ càng lúc càng mở to! Mẹ nhìn chăm chăm tôi lại quay sang nhìn Mông Thái Nhất , ánh mắt đã trở thành hai qua bom đã châm ngòiBà dì đứng cạnh mẹ cũng nhìn cái kẻ “thanh niên khủng khiếp” như tôi rồi quay sang nhìn khuôn mặt xám ngắt tức giận của mẹ , sau đó lại xấu hổ nói“Ai nha! Thì ra là Thu Thu a! Con đã trở về, dì sẽ ko làm phiền mấy người nữa! Ma phu nhân tôi đi trước ha ! ha ha ha ha……”Nhìn ánh mắt như muốn phun lửa của mẹ, da đầu tôi lại 1 trận run lên………..Tiêu đời! Nữa tháng nay ko gặp mặt, kết quả vừa thấy mặt nhưng lại gặp gỡ trong trường hợp căng thẳng như vậy, không chừng đợi lát nữa tôi về nhà sẽ bị mẹ sửa cho một trận thật thảm………..đều là do tên chết tiệt Mông Thái Nhất này!!!Tôi nổi giận đùng đùng quay đầu trừng mắt liếc Mông Thái Nhất một cái, tên kia hẳn cũng đã biết mình gây nên họa nên chỉ xấu hổ nhìn nhìn bầu trời ra sức gãi gãi đầu“Ma Thu Thu!! Ngươi lại đây cho ta!!!!”Thôi chết…..núi lửa bùng nổ………….Tôi kiên trì đi về phía của mẹ, cả người đều phát run.Tôi thành thành thật thật đi tới trước mặt mẹ, mẹ gân xanh nổi rõ, trừng mắt hướng tôi điên cuồng bắn phá“Ngươi rốt cuộc sao lại thế này?! Ngươi nhìn lại cái bộ dạng này của mình!! Mười mấy ngày nay ngươi chạy đi đâu a!! Ngươi có biết ba và ta đã tìm ngươi mấy lần rồi ko!! Ngươi cũng có bản lĩnh quay trở về a!!”Tôi sợ đến mức thở lớn cũng ko dám thở, cúi đầu ko nói gì“Ngươi có biết hay ko………….?!!” Giọng nói của mẹ bắt đầu trở nên nghẹn ngào…………….“Con…………” Tôi chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của mẹ, nhất thời đã quên sạch lời kịch bản đã được tập dợt trước“Hắc hắc, bác!………………”A?! Đây ko phải là giọng nói của Mông Thái Nhất sao?! Tôi giật mình nhìn lại, cái tên kia chẳng những ko bỏ đi hơn nữa lại còn cợt nhã cùng mẹ chào hỏi!!“Ngươi là người nào?! Vừa rồi ngươi định làm cái gì với Ma Thu Thu nhà chúng ta?!!”“Bác gái, bác đừng tức giận như vậy, hắc hắc! Như vậy sẽ ko tốt cho thân thể……………”“Thân thể ta ko tốt mắc mớ gì đến ngươi a! Mau cút cho ta!” một tiếng rống giận này của mẹ đã là rung chuyển cả trời đấtTiêu đời…………mẹ phát nổ rồi!“Bác gái, con biết bác hiện tại rất giận, nhưng mà bác có biết vì sao Ma Thu Thu lại đôt nhiên bỏ đi ko lời từ giã ko?”“Cô ấy ở bên ngoài ko làm chuyện xấu, lại bị trường đuổi học, cô ấy đương nhiên ko có mặt mũi quay về rồi!!”“Bác gái, bác có biết Ma Thu Thu ở trường học bị người khác bắt nạt, cuối cùng còn muốn nhảy sông tự sát ko?”Mẹ nghe đến đó, đột ngột yên tĩnh trở lại, kinh ngạc nhìn tôi lại nhìn sang Mông Thái Nhất“Mặc kệ người khác nói thế nào, nhưng con vẫn một mực tin tưởng Ma Thu Thu sẽ ko làm ra mấy cái chuyện như vậy, cô ấy là con gái của bác, phẩm của cô ấy bác so với con hẳn là phải biết rõ hơn mới đúng, tại sao lời của người ngoài nói , cái gì bác cũng tin, lại duy chỉ lời của con gái mình bác lại ko tin?”“Nhưng mà mấy tấm ảnh chụp đó…………..”“Con nghĩ Thu Thu nhất định có điều gì khó nói!”Tại sao………tại sao Mông Thái Nhất lại nói như vậy? Hắn tin tưởng tôi! Hắn thật sự tin tưởng tôi!Từ sau khi cái chuyện kia phát sinh, mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt kì thị, mặc tôi ra sức giải thích, nhưng bọn họ vẫn hoài nghi! Thầy cô trong trường, ba mẹ, đến cả Kim Ánh Minh cũng như vậy! Nhưng Mông Thái Nhất vẫn tin tưởng tôi…………..Nghe được lời nói của Mông Thái Nhất, mẹ cũng trầm mặc thật lâu, rồi nặng nề thở dài, ánh mắt bi thương nhìn tôi:“Đã bị trường đuổi học rồi, hiện tại có nói cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì…………..”“Vấn đề này đã được giải quyết! Có phải hay ko, Ma Thu Thu?” Mông Thái Nhất tươi tỉnh mỉm cười, hướng tôi giơ lên 1 ngón cái“Giải quyết?!” Mẹ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Mông Thái Nhất, lại nhìn nhìn tôi“Dạ…………….” Tôi lau lau nước mắt gật gật đầu. Ngày hôm qua , Mộc tiên sinh từ sáng sớm đã ra ngoài, đến tối trở về mới báo cho chúng tôi cái tin tức tốt đẹp này“Nói như vậy………..là con có thể trở về trung học Hayakawa rồi sao?” Mẹ cảm thấy có chút ko thể tin được“Đúng ! Đúng vậy!” Mông Thái Nhất hướng tôi trừng trừng hai mắt, tôi cảm kích tặng hắn một cái mỉm cười“Thật tốt quá! Thật tốt quá! Bác biết rồi…………” Mẹ mỉm cười nhìn Mông Thái Nhất “Bạn học, con tên gì, bác thật cảm ơn con…………..”“Ha ha………con tên Mông Thái Nhất ! Là bạn học của Ma Thu Thu…………” Mông Thái Nhất vẫn chưa nói xong, phát hiện mình nói có cái gì ko đúng, giọng nói liền trở nên nhỏ dần“Mông Thái Nhất……………..” Khuôn mặt đã trở nên quang đãng của mẹ vừa rồi đột nhiên lại trở nên u ám!!“Mẹ………….?” Tôi cũng lo lắng theo“Thằng nhóc chết tiệt! Ngươi có phải là người lần trước đã gọi điện thoại thông báo Ma Thu Thu tạm thời ở nhà ngươi? Còn ko nói cho ta biết địa chỉ cụ thể đã mắng ta là bà già!!!”Thì ra là Mông Thái Nhất đã thay tôi gọi điện thoại về nhà! Nhưng hắn lại dám mắng mẹ qua điện thoại sao?!! Trời ạ!! Hắn thật chán sống a!! Lần này là hắn tự đi tìm đường chết, tôi cũng ko thể giúp gì được cho hắn…………….Mông Thái Nhất như người từ trong mộng tỉnh lại, vội vàng pha trò:“A! Bác à! Sắc trời ko còn sớm nữa! con cần phải trở về!! bye bye a! ha ha ha…….”Nói xong, hắn đã vọt nhanh như chớp ko thấy tăm hơi. Cái người này đã tính toán chạy trốn thật mau! Thấy bóng lưng chật vật của hắn, tôi nhất thời cảm thấy thoải mái ko ít“Ma Thu Thu! theo mẹ trở về!” Mẹ dùng giọng điệu cứng rắn nóiKhông xong, tôi đã quên tại họa của mình vẫn còn chưa chấm dứt! Tôi xoay người, theo mẹ lên lầuNhưng mà kỳ quái là, trở về nhà lại ko có vụ oanh tạc nào như tôi suy nghĩ, hai ông anh quỷ lại im lặng cực kì, ba cũng chỉ ko ngừng lặp lại nói “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi”Trở lại căn phòng quen thuộc của chính mình, theo thói quen tôi mở đèn, nhìn sơ qua căn phòng của mình 1 vòngTôi đã trở về…………….Căn phòng vẫn như cũ…………tựa như có ai đó vẫn thay tôi quét dọn…………………Đột nhiên, tôi nổi lên một suy nghĩ, tôi vội vàng kéo màn ra, nhìn xuống phía dưới………..Mông Thái Nhất!! Hắn thật sự vẫn còn ở dưới lầu!!Thấy người bên cửa sổ, hay chân tên kia cùng nhau chụm lại, tay phải xẹt nhẹ nhàng qua trán vung lên, hướng tôi nghịch nghợm chào. Sau đó lại giống như kỵ sỵ ung dung rời điTên kia…………..có đôi lúc cũng thật đáng yêu……………..Tôi mỉm cười đóng cửa sổ lại, ánh mắt rơi vào phía trước cửa sổ bàn họcA………..là khăn mặt của Kim Ánh Minh…………….Tôi lấy tay nhẹ nhàng mơn trớn, cảm giác thô ráp trên sợi vải như muốn nhắc nhở tôi không được trốn tránh chuyện cũ. Phải luôn luôn đối mặt với nó a………………..Tôi lắc lắc đầu, bỏ qua cảm xúc phiền chán kia, chuyện ngày mai hãy để ngày mai tính! Đem khăn mặt bỏ vào ngăn tủ, tôi nặng nề lâm vào giấc ngủĐã từ lâu, từ rất lâu rồi tôi ko có cảm giác ấm áp như vậy…………..cảm giác trở về nhà……………
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương