Chuyện Quán Net

Chương 9:



Tôi cứ mang ý nghĩ phải quên anh một cách vô lý…

Tôi tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Nhìn lên trần nhà, tôi thở một hơi thật dài rồi bắt đầu chìm vào dòng suy nghĩ miên man.

Từ từ, bình tĩnh nào Gia Tuệ. Đến khi nào mày mới tỉnh và thôi mộng tưởng vậy. Một nhà vốn trôi qua bình thường như bao ngày khác, không dài cũng không ngắn. Nhưng sao lại làm nó đằng đẵng một cách vô thức như vậy? Mày đang gặp ảo giác đấy! Đừng sa vào thế giới do mày tự tạo ra nữa…

Suy nghĩ một hồi, tôi bỗng cảm thấy thích một người lần đầu tiên cũng không còn quá đau khổ như hôm qua nữa. Tôi đã mất mát gì đâu chứ. Anh Quân vẫn còn đó. Cảm xúc vẫn còn đó. Nó vẫn chưa hề nhạt phai. Cứ cho là tôi bắt đầu biết mê trai từ bây giờ đi, tình yêu sét đánh hay cảm xúc nhất thời… sao cũng được. Chuyện gia đình làm cảm xúc trong tôi bị nén lại quá nhiều rồi. Tôi sẽ dành 1% từ việc học để tìm kiếm thứ cảm xúc bị dồn nén ấy, sống thật với bản thân mình. Đúng, muốn có được tình yêu đích thực, bạn phải thay đổi bản thân, phải đấu tranh để có được nó. Việc đó không dễ dàng, nhưng tôi tin mình làm được.

Rèm cửa được nhẹ nhàng vén lên. Tia nắng ban mai nhẹ nhàng xóa đi sự hụt hẫng của những cảm xúc đầu đời. Ánh sáng dần dần chạm đến mọi ngóc ngách của thị trấn yên bình này. Tôi mơ màng nhận ra một sự ấm áp đến lạ. Khi bão tố qua đi thì bầu trời trời lại ngập trong nắng vàng. Và tôi chỉ đơn giản là hít thở một hơi thật sâu để bước qua một trang mới. Hôm nay tôi phải làm thứ gì đó quan trọng mới được.

– Bố ơi, hôm nay con muốn đi may áo dài…

– Ủa sao hôm nay con gái bố nổi hứng lên thế. Hôm qua còn mới vừa từ chối mà? Bố nghi lắm nhé.

– Hihi, con nghĩ may sớm mặc sớm sẽ khiến mình quen hơn với việc cùng nó đi học, mà bố ơi, hôm nay đi không được sao?

– Đương nhiên là được rồi con gái yêu. Ăn sáng xong rồi mình đi.

Bữa ăn sáng với tiêu chuẩn nhanh – gọn – lẹ đã được thông qua. Bố đã lái xe ra trước cổng lúc tôi đang dọn dẹp bàn ăn. Tôi mặc bộ bó sát một chút, biết đâu tí nữa lấy số đo sẽ dàng hơn. Ngồi trong xe, tôi chợt nghĩ đến việc mình phải rèn luyện để có thân hình hoàn hảo hơn nữa, mới mong có được cơ hội nhỏ nhoi. Mặc dù không phấn đấu như các hoa hậu, nhưng tôi nghĩ mình cần làm bản thân dễ nhìn hơn. Ít thức khuya và dậy sớm hơn có thể sẽ giúp làn da tươi tắn thêm chút. Phải tập thêm cả yoga để bình tâm nữa chứ. Xưa giờ tôi không ăn nhiều, nên vấn đề cân nặng cứ coi như là bỏ qua đi, hihi. Còn thiếu nhiều thứ lắm, nhưng tạm thời tôi chỉ nghĩ ra được nhiêu đó, vì… tới nơi rồi.

Nơi chúng tôi đặt chân xuống là một ngôi nhà đơn sơ và giản dị. Nó khác xa với những ngôi nhà khin khít nhau ở trong thị trấn. Trước nhà, giàn hoa giấy lủng lẳng leo lên phủ đầy hàng rào và cổng chính. Tiệm may không quá lớn như tôi nghĩ, và dường như nó nằm ngoài thị trấn nữa.

Sau khi bố đỗ xe xong thì ông dắt tay tôi bước vào nhà. Tiệm tuy nhỏ nhưng được trang trí rất nghiêm chỉnh và ngăn nắp. Trong nhà, một nữ thiếu phụ khoảng ngoài 30 đang ngồi đo vải. Thấy chúng tôi vào, cô đứng bật dậy trong sự bất ngờ. Tôi chào một cách trịnh trọng:

– Cháu chào cô ạ!

– Anh Sơn tới chơi ạ!

– Chào em. Lâu quá rồi nhỉ?

– Dạ vâng. Em vẫn luôn tìm cơ hội cảm ơn anh nhưng không gặp được. Mời anh với bé ngồi đi ạ. Em đi pha nước một chút.

– Không cần phiền vậy đâu em… Anh ngồi chơi là được rồi.

– Có phiền gì đâu, anh chờ một chút sẽ xong ngay ấy mà. Dù sao thì nhiêu đây không là gì, em vẫn chưa đáp lại một phần ân đức của anh đối với mẹ con em.

– Ơn nghĩa gì em, chỉ cần em sống tốt, vợ anh mà biết đã vui lắm rồi…

Cô ấy dạ vâng vài tiếng rồi xuống dưới bếp. Hiển nhiên là tôi không nói gì hết, vì đang bận chìm vào dòng suy nghĩ miên man về mối quan hệ phức tạp của bố. Bố đã giúp cô ấy, và cô ấy sống tốt làm mẹ vui? Haizz, thật là khó hiểu. Một là bạn thân, hai là tình địch cũ. Sao nó phức tạp vậy, mà bỗng dưng mình lại suy nghĩ chi nhỉ? Mình thật là hài hước quá đi mà…

– Mời anh với cháu uống tí nước. – Cô ấy bước lên với một khay trà bánh.

– Cô đừng khách sáo mà. Dù sao quen biết cũng lâu rồi. Mà thằng đó đã về lần nào chưa?

– Thôi anh đừng nhắc đến nữa. Có về thì chắc nó cũng không dám thắp hương đâu, càng không dám nhìn mặt vợ con nữa… – mặt cô ấy lộ rõ sự tức giận.

– Anh hôm nay đến không phải để ôn lại chuyện cũ đâu, haha. Con bé Tuệ nhà anh nó muốn may áo dài, em may cho nó 3 bộ nhé.

– Dạ, dạ vâng. Vậy thì anh ngồi ăn bánh với uống trà. Em đi lấy số cho cháu nhé. Con bé đẹp thật. Tuệ phải không cháu, năm nay lớp mấy rồi nè?

– Dạ năm nay cháu lên lớp 10 thưa cô. – Tôi ngượng ngùng.

– Ra thế. Vào trong phòng cô lấy số cho cháu nha.

Cô dắt tay tôi vào căn phòng nhỏ gần đó. Lấy ra quyển sổ và một cây bút để trên bàn kế bên, cô lướt tay thoăn thoắt trên cái thước dây, vừa làm cô vừa tấm tắc khen “cháu đẹp thật” làm tôi ngượng chín cả mặt. Cô lần lượt hạ ngực, hạ eo, hạ mông rồi vòng dây lần lượt qua cửa tay và mang tay. Cánh tay bé nhỏ nhưng nhanh nhẹn tuốt thước dây để đo độ dài áo, độ dài quần, rồi bất ngờ dừng lại và ghi tất cả mọi thứ vào sổ mà không cần ghi lại. Tôi liếc nhìn thì đúng như mọi thứ cô đọc lên lúc này. Thật là… đẳng cấp quá.

– Số đo của cháu làm mấy bạn nữ khác phải ghen tị đấy. Ráng giữ nha con.

– Dạ con cảm ơn cô. Vậy là xong rồi ạ?

– Ừ. Giờ con chỉ chờ lấy áo về thôi. Cỡ 20 ngày nữa bố con quay lại đấy nhé. – Dạ vâng. Vậy con đi ra nhé.

Cô vẫn ở đó ghi ghi thêm cái gì đó, một lúc mới ra ngoài chào bố con tôi đi về. Cô làm tôi rất háo hức được mặc trên người bộ trang phục truyền thống của người con gái Việt Nam. Chắc chắn sẽ là một trải nghiệm tuyệt vời. Nhưng đột nhiên tôi cảm thấy mình đang bị một ánh mắt nào đó theo dõi. Khi quay lại thì không thấy đâu cả, tôi nghĩ mình đa nghi quá rồi…

– Lên xe đi con, trưa nay ăn gì nào…
Chương trước Chương tiếp
Loading...