[Chuyển Ver] [Vkook] Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 30+31



"TaeHyung!" Nam WooHyun chỉ chỉ Go EunBi , mặt không chút thay đổi hỏi: "Cô ta thì sao? Là bắt giữ lại, hay thả ra trước?"

Kim TaeHyung nhìn Jeon JungKook trong lòng, chỉ có khi cậu ngủ mới không ngang ngược gây sự với người khác đi? Giương mắt nhìn Go EunBi, hạ giọng lạnh lùng nói: "Hiện tại tôi không rảnh xử lý cô ta, đi về trước."

Nói xong hắn ôm Jeon JungKook đi trước.

Nam WooHyun buông Go EunBi ra, đi đến bên, Min YoonGi , Min YoonGi híp mắt dường như đang tự hỏi điều gì.

Thu tay trên vai Sana lại, Nam WooHyun tóm lấy cổ Min YoonGi nhẹ giọng nói: "Người anh em, tôi biết cậu đang nghĩ gì, cậu không phải là đang suy nghĩ TaeHyung thực sự thích Jeon JungKook kia chứ..."

Min YoonGi trừng lớn mắt, ánh mắt kia chính là đang nói 'làm sao cậu biết?'.

"Không được!" Không đợi Min YoonGi mở miệng khen Nam WooHyun, Go EunBi bước lại phản bác: "Cho dù Tae Tae thật sự thích ngủ, thì người đó không tới lượt Jeon JungKook!"

Hai người nhìn nhau, cùng kêu lên: "Không tới lượt Jeon JungKook chẳng lẽ tới lượt cô?"

Lập tức trong lòng lại bốc lên một ngọn lửa, ý của bọn hắn là đều cảm thấy Jeon JungKook hơn cô ta, chuyện này giống như tát vào bản mặt kiêu ngạo của cô ta một cái, TaeHyung của cô tính hướng bình thường a, mấy người ở đây so sánh cái quái gì chứ.

Muốn nổi điên lên, Sana cẩn thận kéo góc áo của cô ý kêu cô không nên kích động.

Go EunBi hít sâu một hơi, khóe mắt cong lên, giọng điệu quỷ dị nói: "Không tới lượt tôi thì Jeon JungKook lại càng không tới lượt, hai vị thiếu gia hình như rất hay quên, bây giờ bạn gái của Kim TaeHyung là tôi. Tuy rằng tim của anh ấy không còn hoàn toàn thuộc về tôi, nhưng tim anh ấy tuyệt đối không thuộc về tên nam nhân Jeon JungKook!"

Nam WooHyun hai tay khoanh trước ngực ung dung đi đến trước mặt Go EunBi, ép sát vào mặt cô nói: "Không có gì chắc chắn cả, cô xem... TaeHyung đã chủ động ôm qua người nam sinh nào chưa? Bạn gái như cô còn không hề được đối xử như vậy đi?"

Bất ngờ, Go EunBi không giận mà còn cười: "Quả nhiên là người hay quên, các người đều quên sự tồn tại của 'người kia' sao?"

'Người kia' là cấm kỵ của Kim TaeHyung, là người mà không ai dám nhắc tới trước mặt hắn. Thậm chí là ở sau lưng cũng rất ít người dám nhắc tới tên của 'người kia'. Vì nếu bị lộ ra ngoài... nhất định sẽ chết rất nhục nhã!

Nam WooHyun sửng sốt, quay đầu nhìn Min YoonGi, anh vẫn bày ra bộ dạng không sao cả. Dường như nhìn thấu tất cả, lại dường như không muốn nhìn thấu gì cả.

Ý thức được Nam WooHyun đang nhìn mình, Min YoonGi nhếch khóe miệng tà mị cười: "Người kia đã trở thành quá khứ, Jeon JungKook mới là người được TaeHyung cưng chiều, không tin chúng ta đi theo xem?"

"Nói đúng a! Chỉ là... đi theo xem là có ý gì?"

Nam WooHyun bĩu môi, không có ý định trả lời người có chỉ số thông minh thấp này.

Nam WooHyun nhíu mày, đột nhiên thấy đói bụng, vì thế lại đi đến bên Min YoonGi nói: "Chúng ta có nên đi đến nhà TaeHyung ăn cơm không?"

Vỗ tay một cái, Min YoonGi gật đầu nói: "Ý kiến hay!"

"Đợi chút!" Go EunBi chạy đến trước mặt cản đường đi của bọn họ, giương mắt cẩn thận hỏi: " Jeon JungKook... lẽ nào đang ở nhà Tae Tae ?"

Nam WooHyun đắc ý hất cằm, mắt nhìn Go EunBi nói: "Xem ra cô còn không hiểu mọi chuyện? Jeon JungKook là vị hôn thê của TaeHyung là vị hôn thê, cô hiểu không?"

Min YoonGi ở bên cạnh đột nhiên trừng lớn mắt, lời nói của Kim TaeHyung còn văng vẳng bên tai anh.

—— Mẹ nó! Tất cả chuyện này đều phải giữ bí mật cho tôi! Nếu để lộ ra ngoài... tôi sẽ cho các cậu không thể ngẩng cao đầu!

"Anh nói cái gì?" Go EunBi thoạt nhìn cũng thấy mắt cô đang trừng lớn, mang theo vài phần kinh sợ.

Min YoonGi nhanh chóng bịt miệng Nam WooHyun , cười thật to: " WooHyun a WooHyun, cậu đừng vì muốn làm người ta tức giận liền bịa ra chuyện vị hôn thê a! Chuyện này mà truyền ra ngoài thì sao? Đi thôi, đi ăn cơm đi!"

Vì vậy người nào đó bị Min YoonGi bịt miệng đi thẳng một mạch tới gara.

"Cậu điên à?!" Tay bịt miệng rốt cục cũng buông ra, Nam WooHyun nhíu mày hỏi Min YoonGi .

Người kia vẻ mặt không quan tâm, nhún nhún vai lấy ra một chiếc chìa khóa xe, không nhanh không chậm mở miệng nói: "Cậu là đồ ngốc à? Trí nhớ của cậu bị gián đoạn à? TaeHyung đã cảnh cáo chúng ta, bảo chúng ta giữ bí mật chuyện kia, con mẹ nó cuối cùng cậu lại tự mình nói ra!"

Nam WooHyun nghiêng đầu tiêu hóa câu nói của Min YoonGi , có lẽ đột nhiên nghĩ tới lời cảnh cáo của Kim TaeHyung, hắn mở to hai mắt vẻ mặt đầy sợ hãi. Kim TaeHyung là người nói được làm được!

"Đừng sợ!" Min YoonGi vỗ vai hắn, ánh mắt mang theo một tia thương hại: "Mọi người đều phải chết a? Chết sớm hay chết muộn đều phải chết!"

Thở hổn hển bỏ tay Min YoonGi ra, Nam WooHyun mở cửa xe ung dung ngồi vào ghế phụ. Chết? Hắn không sợ! Cho dù hắn chết hắn cũng muốn ném Min YoonGi vô sỉ kia xuống nước!

Min YoonGi cười haha, ánh mắt tàn khốc vòng qua hắn ngồi vào điều khiển xe thể thao, khởi động động cơ xe biến mất khỏi gẩ trong nháy mắt.

Bên kia Kim TaeHyung đã đến cửa Kim gia. Lập tức có người hầu chạy lại mở cửa, Kim TaeHyung ôm Jeon JungKook đi ra ngoài cửa sổ, cửa chính không lập tức đóng lại vì Kim quản gia vừa có việc từ ngoài trở về, ông đã có vài nếp nhăn, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.

Mới sáng nay, thiếu gia không phải là rất chán ghét Jeon thiếu gia sao? Hiện tại là sao...

Chờ Kim TaeHyung đến gần, Kim quản gia mới nhìn rõ sắc mặt tái nhợt của Jeon JungKook, gắt gao nhắm mắt nằm trong lòng Kim TaeHyung.

"Chuyện này là sao vậy?!" trước khi ông trở về đã xả ra chuyện gì? Kim quản gia vẻ mặt khẩn trương hỏi.

Kim TaeHyung vẻ mặt lãnh đạm, bộ mặt lạnh lùng này cũng có thể ướp lạnh người kia a!

"Lão Kim à, ông nói xem sao đến giờ Jeon JungKook và tên khốn kia vẫn chưa về? Tôi lo lắng gần chết!" Trong phòng khách, bàn cơm thật dài bày đủ loại thức ăn, Lee Hanuel và Kim NamJoon vẫn chưa hề động đũa, bọn họ cố ý chờ Jeon JungKook và Kim TaeHyung trở về cùng nhau ăn, nhưng đã nửa tiếng rồi mà bọn hắn còn chưa trở về, Lee Hanuel không khỏi sốt ruột.

Không phải là... sốt ruột quá nên đã trực tiếp mắng Kim TaeHyung là 'hỗn đản'.

"Bà đừng sốt ruột nữa, có khi là trường bắt ở lại học thêm."vỗ về Lee Hanuel: "Bà đói chưa, nếu không chúng ta ăn trước?"

Kim NamJoon luôn đáp ứng mọi yêu cầu của vợ yêu Lee Hanuel, ngoan ngoãn nghe lời, bình thường nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, có thể nói là điển hình của việc sợ vợ.

"Ăn trước cái đầu ông! Suốt ngày chỉ biết có ăn thôi hả! Sao ông không nghĩ đến Kookie? Mắt phải của tôi vừa nháy, cảm giác đã xảy ra chuyện gì đó.Tôi cho ông biết Kim NamJoon, Kookie nếu thật sự xảy ra chuyện gì tôi sẽ không để yên cho ông!" Lee Hanuel hai tay chống nạnh, rõ ràng là bình thường được Kim NamJoon nuông chiều quá mức.

Nên nhớ là Kim NamJoon trên thương trường là người oai phong lẫm liệt, ai biết được ở nhà ông là một con sói thực sự.

Hiện tại Kim NamJoon đang bày ra bộ dạng oán giận, một chút thanh âm cũng không phát ra. Ông khóc không ra nước mắt a, vợ yêu của ông không hiểu sao lại đặc biệt thích Jeon JungKook, thích Jeon JungKook còn hơn yêu thương Kim TaeHyung.

"Lão gia, phu nhân, thiếu gia đã về!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...