[Chuyển Ver] [Vkook] Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi
Chương 34+35
Bác sĩ Oh nghi hoặc hỏi: "Phu nhân, vì sao không thể để cho TaeHyung thiếu gia nghe được a?"" Bởi vì..."Cửa phòng Jeon JungKook lúc này đột nhiên được mở ra, Lee Hanuel đem lời nói kia hung hăng nuốt trở vào. Men theo cánh cửa nhìn lên, đó không phải là con trai cưng của cô, Kim TaeHyung sao?Bày ra một nụ cười khó coi, Lee Hanuel đứng lên sửa sang lại quần áo.Kim TaeHyung nhìn mặt Lee Hanuel, mặt có chút cứng ngắc, lời nói ra cũng có chút lạnh lùng."Không muốn để cho con nghe cái gì?" Ánh mắt Kim TaeHyung sắc nhọn nhìn thẳng nội tâm Lee Hanuel, làm cho cô không biết phải làm gì. Trong tiềm thức, cô vẫn có phần sợ Kim TaeHyung, đôi khi cô còn tưởng tượng, không biết đứa nhỏ này tính cách rốt cuộc giống ai!"Tại sao không trả lời?" Hắn tiếp tục hỏi.Hung hăng nuốt nước miếng một cái, Lee Hanuel ra vẻ thoải mái nói: "Mẹ vừa rồi có nói gì sao? Bác sĩ Oh, tôi vừa rồi có nói gì sao?"Nhìn ánh mắt đe dọa của Lee Hanuel 'nếu ông nói ông chết chắc' kia, bác sĩ Oh cúi đầu nói: "Bà ấy vừa rồi không nói gì cả."Kim TaeHyung hừ lạnh một tiếng, biết là có hỏi nữa cũng sẽ không ai nói, quay đầu nhìn bác sĩ Giang nói: "Ông vào đi, tốt nhất đừng để cho cậu ta chết. Nếu cậu ta chết, thẻ tín dụng của tôi cũng sẽ chết theo."Bác sĩ Oh sửng sốt, gật đầu cầm thuốc đi vào bên trong. Ông còn tưởng rằng thiếu gia đã vận động kịch liệt cái gì đó."Thằng con đáng chết này! Đây chính là vị hôn thê của con, sao con có thể nói như vậy?" Lee Hanuel lập tức ngừng vui vẻ, hai tay chống nạnh thở hổn hển trừng mắt Kim TaeHyung.Tỏ vẻ không quan tâm nhún vai, Kim TaeHyung không thay đổi sắc mặt nói: "Mẹ, nếu mẹ còn muốn con gọi người là mẹ, tốt nhất đừng nhắc đến chuyện vị hôn thê."Này! Tiểu tử thối! Con..." Cùng với vài tiếng bước chân hỗn độn, thanh âm của Lee Hanuel ngày càng nhỏ dần. Jeon JungKook chớp chớp mắt, tỉnh dậy. Ngủ ít như vậy đã nhanh tỉnh dậy. Vẫn có cảm giác cả người không còn sức lực, chân có cảm giác rất đau.Hôm nay cậu đã đi quá giới hạn rồi a..."Thiếu gia tỉnh rồi?" Bác sĩ Oh đi đến bên giường Jeon JungKook, đặt hộp thuốc ở đầu giường.Jeon JungKook gật đầu nhẹ một cái, xem như là câu trả lời. Cậu đã sớm tỉnh lại, lúc Kim TaeHyung gọi điện thoại cho bác sĩ cậu liền tỉnh. Chỉ là cố ý giả vờ ngủ, vì cậu không biết phải đối mặt với Kim TaeHyung thế nào.Chỉ trong một phút, thực sự chỉ trong một phút, trong lòng cậu rất biết ơn Kim TaeHyung, cảm thấy hắn chỉ là bề ngoài không quan tâm thôi. Nhưng vừa rồi nghe hắn nói chuyện với Lee Hanuel ở ngoài, lòng cậu lại một lần nữa lạnh như băng.Cậu sai lầm rồi, làm sao có thể quên rằng Kim TaeHyung là ác ma?Bác sĩ Oh xoay người rót một ly nước đưa cho Jeon JungKook nói: "Trong điện thoại Kim thiếu gia đã nói với tôi thiếu gia đã vận động kịch liệt. Hiện tại môi cậu khô nứt, là do mất nước, cần bổ sung gấp đôi lượng nước.""Vâng, tôi đã chạy bộ rất lâu," Cầm cốc nước cậu ngửa đầu uống hết: "Cám ơn ông, có thể rót dùm tôi ly nữa không?""Đương nhiên là được."Uống mấy ly nước nữa, cậu cảm giác được cậu như sống lại..."Sắc mặt thiếu gia đã khôi phục lại rồi, tôi nghĩ không cần dùng đến thuốc nữa. Nghỉ ngơi thật tốt, nếu tính chính xác thì ngày mai sẽ hồi phục hoàn toàn. Chỉ là ngày mai chân sẽ rất đau, nhưng đây là phản ứng bình thường." Bác sĩ Oh bắt mạch xong nói.Cậu cũng biết ngày mai chân sẽ rất đau, vì... hiện tại chân cậu cũng đang rất đau rồi! "Tôi cảm thấy bây giờ đã hoàn toàn bình thường, lát nữa sẽ quay lại trường." Cậu ngồi dậy, đầu vẫn cảm thấy choáng váng, nhưng cậu không để ý.Nghe cậu nói vậy, bác sĩ Oh vội vàng ngăn cản: "Tuy rằng bây giờ nhìn cậu đã hoàn toàn khôi phục, nhưng vừa rồi tôi bắt mạch thấy tim vẫn đập quá nhanh.""Nhưng..."Chưa kịp nói hết câu đã bị bác sĩ Oh xen vào: "Hơn nữa cho dù tim đập bình thường, nhưng để khôi phục tốt cậu cần nằm nghỉ ngơi một ngày."Mặt Jeon JungKook đen lại, chỉ là chạy hơn mười vòng sân thể dục, đến mức phải nằm một ngày sao? Cậu sinh ra trong một gia đình không có điều kiện, có lúc bị sốt nhưng vì tiết kiệm tiền nên cũng chỉ đun nước sôi uống mà vẫn sống tốt đến bây giờ.Cậu không phải là đại công tử a."Bác sĩ, tại ông không biết, trước kia tôi sốt bốn mươi độ cũng vẫn đi học như người bình thường. Vậy nên ông không cần lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì đâu."Trên mặt cậu bày ra một nụ cười tươi, nụ cười kia để lộ ra sự kiên cường và tự tin. Cho tới bây giờ, cậu sống chỉ để thi đậu vào một trường đại học."Nhưng thiếu gia ...""A, tốc độ khôi phục rất đáng kinh ngạc." Thanh âm này Jeon JungKook không cần nhìn cũng biết là của Kim TaeHyung.Cậu quay đầu đi, cố ý không muốn nhìn hắn." TaeHyung thiếu gia, vị thiếu gia này nói rằng chiều nay cậu ấy muốn đi học, nhưng tôi nghĩ tốt nhất nên ở nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày mai hãy đi học. Thiếu gia tốt nhất nên khuyên cậu ấy đi, tôi đi trước."Sau khi được Kim TaeHyung cho phép, bác sĩ Oh cầm hộp thuốc ra ngoài. "Buổi chiều không cần đi học, cứ nằm trên giường." Kim TaeHyung liếc cậu một cái, cầm quả táo bên cạnh ly thủy tinh cắn một cái.Hắn vừa rồi đi thay đồng phục của Học viện Kang JaeJin ra, tình cờ nhìn thấy Min YoonGi và Nam WooHyun ở dưới phòng khách, liền đuổi Lee Hanuel xuống. Vốn là hắn không nghĩ Jeon JungKook sẽ tỉnh lại, nên liền chạy tới phòng Jeon JungKook.Không nghĩ tới cậu đã dậy..."Anh muốn nằm thì tự đi mà nằm." Cậu không nghe lời, xốc chăn lên, nhảy xuống giường. Không ngờ chân lại mềm nhũn, lập tức mất thăng bằng té xuống."Đồ ngốc!" Kim TaeHyung không những không bước lên đỡ cậu mà thản nhiên đứng ăn táo còn nói cậu là 'đồ ngốc'.Nên người xưa thường nói, thế giới rộng lớn không thiếu những điều lạ, ví dụ như trên Trái Đất này Kim TaeHyung có thể được làm diễn viên chính."Té chết chưa? Té chết rồi thì nói với tôi một tiếng." Hắn cắn quả táo vài cái rồi vung tay ném vào thùng rác gần đó, đi qua ngồi trước mặt Jeon JungKook cười cười.Vẫn giữ nguyên tư thế té sấp xuống không nhúc nhích, trong lòng cậu thầm mắng mình xui xẻo, chân tự nhiên mềm nhũn."Té chết rồi? Jeon JungKook a Jeon JungKook, cậu thật thảm. Nhìn đi, đây là kết cục khi đối đầu với bổn thiếu gia!" Kim TaeHyung vẫn không ngừng nói năng ác độc.Chỉ là ngoài dự đoán của hắn... Jeon JungKook vẫn nằm đó không nhúc nhích.Trong lòng đột nhiên giật mình, Kim TaeHyung đến gần một chút: "Này —"Jeon JungKook mạnh mẽ quay đầu đối diện với hắn, hại hắn bị dọa xém chút nhảy dựng lên. Đúng là bị dọa nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài.*Ai thích truyện thì nói gì đó cho Yu vui đi , nản quá .........*
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương