Có Ai Đó Nhìn Chằm Chằm Phòng Tắm Nhà Tôi

Chương 14:



Cho đến khi lực bóp ở cổ tôi lỏng ra, một cánh tay nắm lấy tay tôi kéo lại.

Tôi dựa vào thành ban công chống đỡ cơ thể, thở hổn hển.

Sau đó ý thức dần trở lại.

Chỉ thấy Ngô Phong gục xuống đất, không có động tĩnh gì.

Mà vị đại ca sống ở 601, Triệu Hỉ, vẻ mặt phức tạp nhìn tôi chằm chằm.

Cửa 601 đang mở.

Tiếng động không nhỏ, trong các phòng khác, có một số người thò đầu ra xem, nhưng không ai tiến tới.

Chính Triệu Hỉ đã cứu tôi.

Tôi ngây ngốc cảm ơn, “Cảm ơn.”

Anh ta nhìn chằm chằm vào Ngô Phong rồi hỏi tôi: “Có chuyện gì vậy?”

“Hắn ta lắp camera trong ký túc xá nhân viên nữ thì bị tôi bắt được. Hắn muốn giết người diệt khẩu. "

Tôi giải thích ngắn gọn. Đưa tay sờ túi xác nhận điện thoại vẫn còn ở đó, thở phào nhẹ nhõm.

Cả cổ và họng đều đau.

Càng nghĩ càng tức, đạp Ngô Phong dưới đất một cái thật mạnh.

Trần Hỉ ngăn tôi lại.

Tôi nuốt không trôi, đang muốn giải thích.

Đã thấy Triệu Hỉ ngồi xổm trên đất ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng, sau khi đánh thức hắn, liền hung hăng cho hắn một cước vào giữa hai chân.

Ngô Phong hét lên một tiếng "A" thảm thiết, sau đó bụm chặt chỗ đó lăn trên mặt đất.

Triệu Hỉ mặt không chút thay đổi nhìn hắn gào thét, “Loại cặn bã này, ngất xỉu đi thì lợi cho nó quá.”

Nói xong lại muốn tiếp tục.

Lần này tôi ngăn anh ta lại, “Được rồi anh ơi, đừng đánh chết người, phải gọi cảnh sát.”

Lúc này Triệu Hỉ mới từ bỏ.

Tôi báo cảnh sát, một người nào đó từ bộ phận an ninh của công ty cũng đến.

Video, camera trong nhà, và không ít người chứng kiến.

Bằng chứng vô cùng xác thực, Ngô Phong bị đưa đi ngay tại chỗ.

Tên cặn bã đã lắp camera trong phòng Tiếu Duẫn.

Tuy nhiên lượng điện trong các thiết bị không dây là có hạn, nên phải được thay thế hoặc sạc lại một lần.

Hắn thường gọi điện quấy rối cô gái, sau đó lắng nghe xem cách vách có tiếng nói hay không để xem Tiếu Duẫn có ở trong phòng hay không.

Sau khi điện thoại bị chặn, hắn bắt đầu do thám tòa nhà đối diện, sau khi tận mắt thấy Tiếu Duẫn rời khỏi phòng mới dám đến thay pin.

Lịch trình của hắn và Tiếu Duẫn rất chênh lệch, thêm vào đó, hắn rất tỉ mỉ và kín đáo nên chưa một lần bị phát hiện.

Hắn cũng giúp Tiếu Duẫn nhặt quần áo bị rơi trên đất, gặp mặt cũng cười chào, vì vậy cho dù có chuyện gì không thích hợp, Tiếu Duẫn cũng chưa từng nghi ngờ hắn lần nào.

Chính vì điều này, sau khi biết được sự thật, Tiếu Duẫn đã bị ảnh hưởng nặng nề.

Công ty yêu cầu cô nghỉ ngơi để điều chỉnh tinh thần. Trần Hiểu gần như theo sát khuyên bảo một bước cũng không rời.

Còn sau khi Hứa Việt Dương nghe tin tôi suýt bị Ngô Phong đẩy xuống lầu, cậu ta sợ mãi, hối hận lúc ấy không cùng tôi đi bắt người.

“Cảm ơn, nếu không có hai cậu, sẽ không thể bắt được người này.”

Trần Hiểu nâng ly nước cam lên cụng ly với hai chúng tôi.

Tôi cũng nâng cốc, chạm ly cô ấy.

Nhưng Hứa Việt Dương lại không nhúc nhích, đẩy chiếc cốc sang một bên.

Cậu cáu kỉnh nói: “Tại sao?”

“Vất vả lắm mới bắt được người, vậy tại sao lại chỉ kết tội trộm cắp? Loại cặn bã đó phải bị thân bại danh liệt mới đúng chứ!”

Tôi vỗ vai cậu ta, không biết phải an ủi làm sao.

Khi Ngô Phong bị cảnh sát bắt đi, tôi cảm thấy hắn bị mọi người khinh bỉ, trừng phạt đúng tội. Dù sao chứng cứ vô cùng xác thực, công ty không thể bao che cho hắn.

Nhưng không nghĩ tới.

Sau thời gian tạm giam, Ngô Phong đã trở lại làm việc.

Hơn nữa, không chỉ một lần, lãnh đạo công ty đã liên hệ riêng với mấy người trong cuộc, lấy cớ để bảo vệ danh tiếng của các đồng nghiệp nữ, yêu cầu chúng tôi ngăn chặn sự việc lan rộng.

Không biết nên an ủi Hứa Việt Dương như thế nào, chỉ có thể cùng cậu ta uống hết ly này đến ly khác.

Trần Hiểu không nói mà chỉ lấy thức ăn cho hai chúng tôi.

Tôi đặt cốc xuống, hỏi cô ấy: “Tiếu Duẫn thế nào?”

“Công ty cho chị ấy nghỉ một tuần, chị ấy về quê thăm họ hàng.”

“Tâm trạng cô ấy thế nào rồi.”

“Tốt hơn rồi… Nhưng vẫn không dám ngủ một mình. Chị ấy đã được chuyển đến đội dự án mới, lương cũng tăng lên rất nhiều, khi trở lại công ty sẽ sắp xếp đổi ký túc xá. "

" Ừ. "

Sau một lúc im lặng, Hứa Việt Dương đã uống đến choáng váng, nằm trên bàn rên rỉ.

“Còn cậu.”

Trần Hiểu cười, “Tớ không vội, không phải còn có hai người sao.”

Lãnh đạo bộ phận tìm đến nhanh hơn tôi tưởng rất nhiều.

Chắc là họ nghĩ rằng giải quyết từng người sẽ dễ dàng hơn, vì vậy lần này đã thay đổi hình thức nói chuyện.

Tôi là người duy nhất được gọi đến văn phòng.

Có ba người đang ngồi trong phòng.

Ông Trần, trưởng bộ phận mới gặp một lần, ông Từ, trưởng bộ phận an ninh, và một người quen cũ - Lý Đào, người vừa được thăng chức giám đốc bộ phận nhân sự.

"Tôi có ấn tượng với cậu, một thanh niên tài năng, dũng cảm và tốt bụng. Tôi ngưỡng mộ nhất những người dũng cảm. Lãnh đạo công ty cũng rất cảm kích vì sự cống hiến của cậu. Sau khi bàn bạc, tôi cảm thấy những người trẻ như cậu ở lại cơ sở sẽ lãng phí tài năng. Đến cơ quan hành chính thì phù hợp hơn. ”

Kỹ năng ngôn ngữ vẫn vậy, họ nói đi nói lại.

Xét cho cùng chính là khuyên tôi câm miệng, hứa sẽ cho ngoại lệ, chuyển lên chính thức.

Tôi im lặng lắng nghe, lắc đầu từ chối, “Không, em muốn học thêm ở cấp cơ sở.”

“Các bạn trẻ học thêm thì tốt, nhưng tốt hơn hết là nên tuân theo sự sắp xếp của công ty.”

“Sắp xếp của công ty chính là bao che cho kẻ rình trộm? "

Lãnh đạo đen mặt.

Lý Đào mỉm cười mở miệng, thay đổi sự chán ghét và đe dọa lần trước, "Tiểu Trang phải không? Tôi coi cậu như người nhà nên mới khuyên cậu một câu. Cơ hội đều dành cho người luôn chuẩn bị sẵn sàng. Khi còn trẻ vì không hiểu chuyện mà bỏ lỡ, tương lai sẽ hối hận cả đời đấy."

'Trần tổng cũng là tiếc người tài. Đừng quá bướng bỉnh lại khiến các lãnh đạo lạnh lòng.'

Anh ta giả bộ lo lắng cho tôi, dáng vẻ thật lòng khiến tôi có chút tin tưởng.

Tôi chợt muốn cười.

"Không cần, cám ơn lãnh đạo đã coi trọng. Em không nhận nổi."

Loại công ty này không cần cũng được.

Tôi ra khỏi văn phòng.

Lần đầu tiên không phải giờ tan tầm, tôi bước ra khỏi công ty.

Sau khi gửi đơn xin nghỉ việc.

Về ký túc xá đóng gói hành lý.

Tôi hiểu Tiếu Duẫn.

Có quá nhiều bất lực trong cuộc sống, và luôn có vài điều buộc mọi người phải thỏa hiệp.

Nhưng cũng luôn có những thứ mà bạn phải giữ vững không thể từ bỏ.

Sau khi thu dọn mọi thứ xong xuôi, tôi gửi tin nhắn cho Trần Hiểu.

“Xin lỗi, tớ phải về dọn đồ nên không thể ở lại cùng cậu được.”

Cô nhanh chóng phản hồi.

“Cùng nhau đi thôi, tôi cũng đang định cuốn gói chạy lấy người đây. Có công trường nào lương cao, ông chủ giới thiệu cho một cái.”

Tôi cười không nổi liền gọi điện cho cô ấy.

“Đi thôi, kẻ thất nghiệp này mời cậu uống trà sữa.”

Cô nói tiếp, giọng điệu thoải mái, “Kẻ không việc làm xin gửi lời cảm kích.”

Kết quả là lúc chúng tôi gặp nhau dưới lầu.

Tình cờ nhìn thấy Hứa Việt Dương đang cưỡi con lừa điện nhỏ lao tới.

Cậu ta vừa cởi mũ bảo hiểm vừa than phiền.

“Hai người sao từ chức mà không chờ tớ, bắt nạt người viết đơn chậm à?”

Trần Hiểu sửng sốt, “Cậu cũng không làm nữa?”

Hứa Việt Dương là người từ nước ngoài trở về, ở lại công ty tiền đồ rộng mở.

Cậu ta xua tay, "Công ty này nát bét, không cần cũng được. Hơn nữa Deyun Agency không phải đang bắt đầu tuyển sinh sao? Bố tớ gọi tớ về nói chuyện rồi."

Có chút tối tăm, tạm thời chúng tôi không thể thay đổi.

Nhưng ít nhất, có thể dần được thay đổi.

,,,,,,,,,

Lời cuối,

Bài viết này được phỏng theo sự kiện có thật, để bảo vệ sự riêng tư của đương sự, một số chi tiết đã được làm mờ và thay đổi.

Câu chuyện này kết thúc ở đây.

Cái kết có thể không hoàn hảo như mọi người nghĩ, nhưng việc thật bất lực hơn truyện rất nhiều.

----------

Vậy là truyện rình trộm chính thức kết thúc tại đây rồi nhé các cậu. Sắp tới sẽ có thêm truyện ngắn mới trong sê-ri nguy hiểm rình rập, độ dài tầm tầm như này thôi, hi vọng mọi người vẫn theo dõi và ủng hộ tớ nhé ^^.
Chương trước
Loading...