Có Ai Đoán Được Chữ Duyên?

Chương 3: Muốn Anh Trở Thành Của Riêng



Sáng hôm sau 5 giờ mẹ em đi làm mới gọi em dậy, em tất cả làm các thứ, ăn vội hai miếng bánh mì rồi uống thuốc.

Em phóng xe vội vàng cuống cuồng, trời mưa phùn mà nặng hạt, bắn vào mặt em đau rát. Trường xa gần mười lăm cây, đường quốc lộ 5 ngoài em đi xe máy còn lại toàn xe tải và contener phòng rầm rập tha hồ và bắn bụi bước bùn bẩn vào người.

Dưới cái tiết trời lạnh thấu ruột 9 độ Hà Nội, trời chập choạng mưa lúc 5 rưỡi sáng khiến em vừa sợ vừa mệt vừa đau. Lúc đó em đột nhiên lại nghĩ tới anh vô thức, giá mà được anh che chở nhỉ!

Em đến đó, chạy muốn chết ở đường, cuối cùng thì mới có vài mống. Thở không ra hơi, gửi xe xong xuôi cứ tưởng được lên xe ngay ai ngờ... đứng đợi thêm gần 1 tiếng nữa.

Ối dời ơi, em chỉ muốn chửi thề, phóng như một con thần kinh dưới trời mưa trơn ướt để đến đây ngồi xổm hơn một tiếng mới lên xe. Tiên sư bố nó, lúc ý mà em nằm ngủ thêm nửa tiếng nữa có phải đỡ cái công dậy muộn không. Lộn cả mề gan. Có khác gì dân tị nạn không?

Cái ngày được đi xa thì nó cũng thật oái oăm, đúng cái đợt mưa rét nhất của Hà Nội, mò lên Sapa thì đúng là thảm họa. Đi 400 cây số, em ngủ liên miên, qua ba trạm nghỉ chân mới tỉnh dậy thì đã thấy tin nhắn của anh

" Em ơi, đã ngắm thấy cảnh gì rồi?"

"Haha, sắp đến nơi rồi, mỗi tội ngủ gần chết chả ngắm cái gì!".

"Có bị mệt không? Có bị say không?"

Anh cứ ân cần mà hỏi em, em chỉ bảo "Em không, ngủ nhiều hơi váng đầu thôi"

Và rồi...lại lên xe tiếp tục ngủ.

Tới nơi cũng quá mười hai giờ, lại lôi điện thoại ra thông báo cho anh.

"Em tới nơi rồi!"

"Có mệt không? trên đó có thích không?"

"Toàn sương mù, còn mưa mưa nữa chứ, trông chán"

Bọn e phải đi bộ đến quán ăn, một nhà hàng cách đó hai cây số, thị trấn Sapa rất tấp nập người, hàng quán buôn bán cũng rất nhiều, đám trẻ con mặc trang phục dân tộc, còn bé tí, địu thêm đứa nhỏ tí nữa trên lưng có khi mới hơn một tuổi mà dầm mưa lạnh 5-6 độ, trên người khoác đầy những món đồ lưu niệm để bán. Chúng cứ gặp khách đi qua là bám theo năn nỉ " Chị ơi mua cho em"... "Anh ơi mua cho em" nghe thương lắm, nên em cũng dừng lại và mua lấy hai chiếc bùa cầu an may họa tiết thổ cẩm có gắn ba cái quả chuông nhỏ.

Chiều hôm đó, mặc cho mưa gió, em cùng mấy người bạn leo lên Hàm Rồng, chứ thực ra không mấy học sinh lên đó, vì em tiếc 70 ngàn đã đóng nên đi với lại đã mất công lên Sapa rồi lại về khách sạn nằm hay sao. Leo được tám Cổng Trời rồi, em đành bỏ cuộc, đường mưa gió đi lên đã gian nan, lúc leo xuống mới thật khốn nạn, những bậc đá bám đầy rêu trơn trượt chỉ muốn trượt ngã, xuống đến nơi mà cũng thành ra chiều, em mua cân dâu tây để nhấm nháp buổi tối.

Lúc đăng kí may thế nào lại thừa ra hai đứa con gái, xếp chung một phòng, em với Huệ-người bạn đại học đầu tiên của em ở với nhau trong khách sạn 3 sao, bình thường là 4 đứa một phòng nhưng chắc có hai bạn nào đó tự ra thuê riêng phòng khác nên bọn e được hưởng ké. Quả thật, khi trước có người nói trường em toàn con đại gia, em không tin lắm nhưng giờ thì tin thật rồi.

Bọn em tắm giặt sạch sẽ, trang điểm nhè nhẹ chuẩn bị đi dự party BBQ buổi tối do khoa tổ chức, công nhận, đời sinh viên sướng thật. Mưa lất phất vẫn chưa ngừng, sương mù tan bớt nhưng vẫn bay vấn quanh người. Sapa buổi đêm đẹp quá, đèn thắp sáng trưng, gian hàng chợ đêm đi qua cũng bắt đầu nhộn nhịp. Cả khoa gần 8000 người đông vui náo nhiệt, tiếng nhạc và đèn điện rộn rã cả một góc sân khấu lớn. Những bếp than nướng thịt còn cháy rực đỏ, nghe bắn tách tách, mùi thơm phưng phức của thịt, khoai nướng, ngô nướng, trứng nướng, lòng nhồi nướng.

Trời về đêm rét căm căm, gần 4 độ C, em mặc áo dày mà dường như vẫn không hề thấy ấm lên tí nào, em chỉ ăn một chút rồi xem ca nhạc giao lưu với các anh chị hướng dẫn viên khóa trước. Sau đó, em và Huệ đi chợ đêm Sapa mua ít đồ về làm quà, ô mai rồi nấm hương...

Gần 10 giờ tối, em về tới khách sạn, tháo giày và treo chiếc áo khoác dày lên mắc, rồi nằm ưỡn ra giường, với tay lấy điện thoại trong túi nhắn tin cho anh

" Em đi bạt ty về rồi đây, hehe"

" Sao về sớm thế, có vui không?"

Anh vẫn rep nhanh như mọi khi, em vui vẻ tiếp tục nhắn tin với anh đến hơn 12 giờ mới chịu đi ngủ. Chuẩn bị ngủ, em lại chợt nhớ ra, đúng là chết cha em rồi, cái chìa khóa em vẫn cắm ở chỗ mở cốp xe, sáng nay đi vội lúc cất xe quên mất không cất chìa khóa. Em lo lắng, đó là xe của bố em, giả như mất chìa khóa thì chết, rõ trước lúc đi mẹ dặn kĩ là nhớ cất cẩn thận, đầu với cả óc lú lẫn hết cả, mẹ em biết chắc róc thịt nấu xương mất. Anh lại nhắn cho em, anh bảo

" Thôi đừng lo, ngủ đi nhé, sáng mai anh đi làm sớm anh đến chỗ gửi xe gần trường em anh cầm cho, hoặc anh tìm xong anh gửi bảo vệ cho, thế được không?"

Em ngại ngùng, đâu dám làm phiền anh như thế, dù sao, em cũng đâu phải là người khiến anh phải bận tâm đến vậy, nhà anh thì các trường em cả hơn mười cây số,

" Thôi, hâm à, xa lắm, ai dám bắt tội anh như thế!"

"Hâm gì mà hâm, anh đi lấy cho em yên tâm"

"Chắc bác bảo vệ nhìn thấy sẽ cất cho em thôi, anh không phải tới đó đâu, anh ngủ đi, ngủ ngon nhé"

"Ừ, thôi vậy. Em ngủ ngon"

Em dường như quên đi lo lắng và thiếp vào giấc ngủ, ngày hôm nay mệt quá rồi, đêm đó hẳn là đêm lạnh nhất trong đời.

Sáng hôm sau bình minh lúc 7 giờ, mở cửa sổ, cơn gió lạnh ùa vào, trời còn mưa lất phất , mây mù giăng kín cả, thực sự không nhìn nổi ra cái gì trước mặt, lại đóng cửa rồi lên giường nằm nghịch điện thoại, chờ Huệ thức dậy rồi hai đứa đi ăn.

Buổi sáng đó, mãi sau mới chịu đi ra ngoài, mọi người đăng kí tới Fanxipan đi lâu rồi, em chẳng đăng kí đi, vì sương mù như này nhìn thấy chết tiệt gì mà mất ba trăm lên đó ngắm sương hay gì?

Buổi sáng kết thúc, lại đi mua hai cân dâu tây về nhà để ăn dần. Đi đúng mùa dâu lại ở đó, một kí có hơn 100 nghìn, tranh thủ mua về ăn đỡ thèm, mỗi tội hơi chua.

Chuyến đi sapa của em kết thúc, về Hà Nội lúc 8 giờ tối, cái chìa khóa cũng không còn cắm ở xe, em vội vàng tìm bảo vệ. May quá, người ta cất hộ.

Trời đã mấy hôm rồi, mưa thườn thượt, lê lết, đường đêm muộn phải đi xe một mình, sao nó cô đơn đến lạ lùng. Về đến nhà đã thấy anh nhắn tin

" Về chưa em, Hà Nội mưa lạnh quá nhỉ, em có bị ướt không?"

"Em hơi ướt, giờ em đi tắm cái đã rồi còn cất dọn"

Tắm xong, em chia quà ra mấy túi để cho bà ngoại với cái dì, cuối cùng lại thấy hai cái bùa treo bình an, em liền chụp ảnh gửi anh xem

" Quà của anh này"

" Ôi, có quà thật cơ á"

"Thật chứ, nhưng chả biết đưa như nào"

"Gửi giao hàng đến cho tuôi"

Em cười, để em giữ tạm vậy.

Vừa đi SaPa về, thi cuối kì I lại đến ngay trước mắt, em bảo anh chắc tuần này em tập chung thi, tối chả nhắn tin với anh được, cũng buồn buồn nhưng thôi phải thi xong trước đã

Ngồi học xong môn thứ nhất, mở điện thoại định nhắn cho anh mà anh cũng vừa nhắn trước

"Nga ơi, chết anh rồi!".

"Anh bị sao thế?"

" Anh bị mắc bệnh nghiện em rồi, ngồi cả tối không nhắn tin với em anh bứt rứt quá"

"Thế giờ em học xong rồi, nhắn tin cho anh này"

" Cô bán thuốc ơi, bán thuốc nhanh lên, anh sắp không chịu nổi rồi"

Em cười, anh lúc nào cũng vui tính như vậy, khiến em chẳng còn mệt mỏi nữa. Ngày nào cũng ôn thi, học nhiều lắm.

Em còn nhớ, đó là môn thi cuối, em ôn được hơn nửa rồi, nhắn tin kể chuyện cho anh về sáng nay đi thi, nhưng lại mỏi tay quá nên gọi điện luôn. Đó là lần đầu tiên em gọi điện thoại cho anh, là lần đầu nghe giọng nhau mà không phải qua game. Vẫn cái giọng ấm áp ngọt ngào đó, làm con tim em đập loạn lên.

"Giọng anh hay lắm ý"

"Em cứ đùa, chả ai bảo giọng anh hay cả. Em là người đầu tiên nói thế đấy"

"Em cảm thấy thế mà! Hay nhất em từng nghe".

Mỗi sáng đi thi, anh đều chúc em thi tốt, thi xong em lại nhắn cho anh báo rằng em thi xong.

Sau kì thi, em được nghỉ giữ kì hai một tuần. Mà cũng từ đó, chúng ta từ nhắn tin chuyển sang gọi zalo. Tối nào cũng đề đặn gọi, thậm trí có hôm anh kể chuyện với em tới tận gần 2 giờ sáng mới thôi. Anh kể chuyện ngày đi học anh nghịch thế nào, là học sinh cá biệt trong cái lớp toàn mọt sách ra sao, nghịch ngợm đủ trò trên đời. Rồi kể cả những chuyến đi của anh, nhưng nơi thật đẹp mà du lịch chưa phát triển tỏng khai sơ và tự nhiên

"Nga ơi, em muốn đi không, anh nguyện làm tài xế!"

Em cười ha hả, bảo cũng muốn đi nhưng không có tiền thuê tài xế

"Anh dễ tính lắm, không cần tiền đâu, mang cho anh cơm ăn cả ngày là anh đèo em đi bất cứ nơi nào em muốn"

Tối nào hai đứa cũng tám xuyên lục địa, càng ngày em lại càng thấy anh quý giá, người con trai em tưởng không bao giờ tồn tại trên thế gian này cơ.

Em thực sự ngày một thích anh, ngày một lún sâu, ngày một muốn anh trở thành của riêng mình...
Chương trước Chương tiếp
Loading...