Có Một Thứ Cảm Xúc Không Lý Giải Đượ
Chương 4: Hồi Ức Và Hiện Thực
Nửa năm trước, tại bồn phun nước trước cửa một khách sạn. Kiệt vừa bàn xong vụ làm ăn với khách hàng và đang đi ra xe. Anh nhìn thấy một cô gái có vẻ hơi say đang ngã nghiêng ngã ngửa, đó chính là Lâm Lâm. Bình thường Kiệt cũng không thích xen vào chuyện người khác, nên anh ngó qua rồi mở cửa xe bước vào. Đang khởi động máy xe thì cửa xe phía sau mở, cô gái say xỉn bước nhanh vào, đóng sập cửa xe lại.“Chung cư Thế kỷ…”“Đây không phải taxi, cô xuống ngay cho tôi.” Kiệt quay mặt ra phía sau, Lâm đã nằm dài ra ghế, không có ý định leo xuống.Anh xuống xe, mở cửa băng ghế sau, chồm người xuống nắm hai tay Lâm kéo cô ngồi dậy.“Ra khỏi xe tôi ngay.” Bất chợt, Lâm chồm người tới hôn vào môi của Kiệt, hai mắt cô vẫn nhắm tịt, khiến anh bất động, nhìn cô chằm chằm, vài giây sau cô mới thả Kiệt ra.“Rocky à, chị nhớ em lắm.”“Rocky? Sao nghe giống tên con chó vậy?”“Nóng quá, sao hôm nay trời nóng thế này.” Lâm vẫn nhắm tịt mắt nhưng tay lại đang chuẩn bị tháo nút áo chiếc sơ mi cô đang mặc. Kiệt tròn xoe mắt, cô đã tháo tới hột nút thứ 2, anh giật mình, chụp lấy tay cô.“Cô điên à, đây không phải nhà cô, ngồi dậy và ra khỏi xe tôi ngay.” Kiệt lại tiếp tục cố kéo Lâm dậy thì điện thoại cô reo lên, Kiệt suy nghĩ một lúc rồi nghe máy.“Alo, Lâm Lâm, mày đang ở đâu?”“Alo…”“Alo…Anh là ai, điện thoại này của bạn tôi sao anh lại nghe máy, bạn tôi đâu?” Giọng Tuệ hét lên từ đâu dây bên kia.“Cô ấy đang say nằm dài trên xe tôi nè, cô mau đến đón bạn của cô đi.”Một lúc sau, Tuệ chạy đến chỗ của Kiệt, anh giúp gọi xe taxi và đỡ Lâm lên xe.“Cám ơn anh nhiều, do hôm nay con chó mà nó nuôi vừa mất, nên nó buồn mà uống nhiều vậy. Tôi vừa đi tính tiền xong quay qua thì nó đã chạy ra đây.” Tuệ nói xong thì leo lên xe.Kiệt đứng thừ người nhìn chiếc xe một lát, nhớ lại nụ hôn khi nãy. “Lâm Lâm? Rocky? Cô ta coi mình là con chó sao…?”Đây cũng chính là lần đầu tiên gặp mặt và là nụ hôn đầu tiên của Kiệt và Lâm Lâm. Không ai biết được, cũng từ lúc này mà Lâm đã vô tình hiện diện trong tâm trí Kiệt.Đây cũng chính là lần đầu tiên gặp mặt và là nụ hôn đầu tiên của Kiệt và Lâm Lâm. Không ai biết được, cũng từ lúc này mà Lâm đã vô tình hiện diện trong tâm trí Kiệt.…………………………………………Hiện thực một tháng sau, tại thành phố. Lâm Lâm vừa đi xuống xe buýt vừa nghe điện thoại.“Đây là công ty thứ 3 rồi. Nếu em phỏng vấn thành công, em sẽ mời anh ăn tối và lúc đó em sẽ cho anh biết em phỏng vấn công ty nào? Hai lần trước đã không thành công rồi nên lần này thì bí mật.”“Ok, em thật là lắm trò, cả việc anh nói sẽ đưa em đi em cũng không chịu, nếu không được thì có thể về công ty bên anh, chúng ta có thể sáng tối gặp nhau.”“Thôi đi, làm chung một công ty với bạn trai mình là một trong những điều cấm kỵ đó.”“Vậy à, anh không biết, vậy anh chúc em sẽ tìm được việc làm nhé…”“Ok, chào anh.”Kể từ sau hôm bị ngất, Tứ và Lâm đã bắt đầu quen nhau, tình cảm cũng đang phát triển. Tứ đã vào làm một công ty quảng cáo BB khá có tiếng, Lâm thì sau khi nghĩ ngơi đủ cũng trở lại thành phố và bắt đầu xin việc làm. Hôm nay cô được một công ty gọi đến phỏng vấn, vì không tự tin lắm khi đã 2 công ty từ chối nên Lâm chưa nói cho Tứ biết.Văn phòng công ty nằm ở tầng 10 của tòa nhà sang trọng, Lâm bước theo sau người tiếp tân để vào một phòng họp nhỏ, trong đó đã có vài người đang ngồi chờ đến lượt phỏng vấn. Lâm ngồi xuống một góc quan sát, ai ai cũng cầm tài liệu và đang lẩm bẩm gì đó.Mở cửa phòng bước vào trong để phỏng vấn, Lâm không khỏi ngạc nhiên khi ngồi chính giữa ba vị giám khảo lại là Tuấn Kiệt. Cô tròn xoe mắt, đứng bất động cho đến khi tên bị gọi những 3 lần thì cô mới giật mình, cúi chào giám khảo và ngồi xuống chiếc ghế đặt giữa phòng. Hai mắt cô vẫn không rời Tuấn Kiệt, Kiệt nhận thấy được vẻ kinh ngạc của cô nhưng anh không quan tâm, tiếp tục đọc sơ yếu lý lịch của trong tay anh. Chẵng có chút hứng thú nào với việc ngồi phỏng vấn tuyển dụng, nhưng do yêu cầu của cấp trên, Kiệt phải làm cái công việc nhàm chán này, trước đó anh không đọc qua hồ sơ của những thí sinh hôm nay đến phỏng vấn nên việc gặp Lâm Lâm khiến anh cũng hơi giật mình, nhưng vẫn kiểm soát được cảm xúc của mình.Dương Lâm Lâm, 27 tuổi, trong 5 năm từng làm qua 3 công ty, có kinh nghiệm 4 năm trong ngành kế toán. Sở thích: lướt web, nghe nhạc, xem phim, đi du lịch...“Không ngờ trong sơ yếu lý lịch bây giờ còn bắt ghi mấy cái linh tinh này.” Kiệt chợt cười.“Anh Lý, anh có câu hỏi nào cho cô Dương không?” Một vị giám khảo quay sang hỏi Kiệt.“À…Tôi thấy cô ghi từng làm qua 3 công ty trong vòng 5 năm, tại sao cô lại nhảy nhiều chỗ như vậy, cô không đủ kiên trì hay tính khí cô thất thường?”Câu hỏi đầy mỉa mai của Kiệt khiến Lâm khá là bực bội nhưng mà vì đang phỏng vấn xin việc nên cô không muốn gây nhau với anh, nếu là ở bên ngoài thì chắc cô cũng đáp lại bằng vài viên đạn rồi.“Là do cấp trên không được tốt, công ty đầu tiên tôi làm sau khi ra trường thì giám đốc là một bà cô chưa chồng, bà ta có vẻ ghét phụ nữ trẻ, nên rất hay đì cấp dưới.”“Là do cấp trên không được tốt, công ty đầu tiên tôi làm sau khi ra trường thì giám đốc là một bà cô chưa chồng, bà ta có vẻ ghét phụ nữ trẻ, nên rất hay đì cấp dưới.”“Chỉ vì chịu không nỗi áp lực mà cô đã xin nghĩ à.” Kiệt chen vào.“Không, tôi thì vẫn kiên trì làm được, cho đến khoảng 1 năm, do bà ta thích một anh chàng mà anh ta lại thích tôi nên tôi bị cho thôi việc.” Lâm kể lại lí do mà gương mặt vẫn rất bình thản.Hai vị giám khảo kia nghe xong bật cười lớn, thái độ tỏ vẻ như không tin vào lới của Lâm.“Còn công ty thứ 2.” Kiệt không tỏ thái độ gì hỏi tiếp.“Công ty thứ 2 thì tôi làm cũng được 2 năm, nhưng sau đó do ông chủ thua lỗ chứng khoáng mà bị giải thể. Tiếp đó tôi làm ở công ty R&R, tháng trước vừa bị cho nghỉ do chỗ của tôi phải nhường cho bà con họ hàng của sếp lớn. Anh còn gì muốn hỏi không?” Lâm nheo mắt nhìn Kiệt.Sự thật thà quá mức của Lâm khiến hai vị giám khảo cảm thấy thú vị, họ cười suốt, Kiệt thì vẫn không nở nụ cười.Lâm bước ra khỏi phòng phỏng vấn, ngồi xuống chờ kết quả: “Lần này chắc mình lại rớt nữa, tên ôn thần đó chắc chắn sẽ không ình qua, hắn có vẻ thù ghét mình, toàn bắt bẻ.” Vài người xung quanh cũng đang ngồi chờ kết quả thấy Lâm đi ra cũng hỏi han vài câu.Một lúc sau khi ban giám khảo hội ý thì một cô gái đi ra đứng trước mặt các thí sinh.“Cô Dương Lâm Lâm, cô đã trúng tuyển, tuần sau cô có thể đến phòng nhân sự làm thủ tục. Các vị khác nếu công ty có nhu cầu sẽ liên lạc sau. Mọi người có thể về.”Lâm Lâm nghe mình trúng tuyển cũng cảm thấy kỳ lạ, vì cô nghĩ Kiệt sẽ nói xấu mình với hai vị giám khảo kia, nhưng chợt cô có suy nghĩ: “Có khi nào do anh Tứ nói giúp không nhỉ? Để mình gọi hỏi.”Lâm Lâm lấy điện thoại ra gọi cho Tứ, anh phủ nhận việc nói giúp với Kiệt vì căn bản anh không biết Lâm nộp đơn vào đúng công ty của Kiệt nhưng Lâm có vẻ không tin, cô nghĩ là anh dấu vì sợ cô tự ái.Ba vị giám khảo đi vào thang máy để lên tầng trên, cũng là văn phòng của công ty.“Hiếm thấy anh Lý lại chú ý tới mấy cô gái như vậy, cô ta không biết là thật thà hay ngu ngốc, mấy câu trả lời của cô ta giải trí thì được nhưng để nhận vào làm thì có vẻ không thích hợp lắm.”“Nếu không phải vì vị trí này làm trợ lý cho anh và anh lại đồng ý thì chúng tôi cũng không nhận cô ta rồi. Người quá đơn thuần, không nghĩ kỹ khi nói chuyện thì làm việc hơi khó khăn đây.”Kiệt cũng không biết mình nhận Lâm Lâm vào làm có phải vì tình cảm cá nhân không, biết Lâm Lâm là bạn gái của bạn thân mình, anh cũng không có suy nghĩ lệch lạc nào, chỉ là nhìn thấy cô, lòng anh có chút xao động.……………………………………………………Ngày đầu tiên đi làm, Tứ lái xe chở Lâm tới dưới tòa nhà.“Trưa nay anh có hẹn với khách hàng không thể ăn cơm với em, hẹn em tối nay nha.”“Ok anh, em đi đây.” Lâm mở cửa xe bước xuống.“Này cô bé hậu đậu, em định đi tay không đi làm à.” Tứ lấy cái túi xách để ở ghế sau đưa ra khỏi cửa sổ.“Á, em quên mất.” Lâm quay người chạy lại phía xe. “Cám ơn anh.”“Cám ơn ở đây nè.” Tứ đặt hai ngón tay lên má mình tỏ ý.Lâm nghiêng đầu hôn nhẹ lên má Tứ, rồi cô quay lại thì thấy Kiệt đang đứng phía sau:“Nhìn mặt sáng sủa mà hay làm chuyện lén lút, thập thò vậy.” Lâm chau mày.“Hình như người đang làm chuyện lén lút là cô thì phải.” Kiệt mỉa mai rồi nhìn Tứ.“Nhớ đừng bắt nạt bạn gái tao nha mày.” Tứ cười.“Bạn bè là bạn bè, nhưng bạn gái mày làm không được việc thì tao cũng không nể nang gì đâu.”“Xì, tôi sẽ dùng năng lực của mình chứng minh cho anh thấy, anh không cần nói xiên nói xỏ, em đi làm đây, gặp anh sau.” Lâm Lâm chào Tứ, đi ngang qua đạp vào chân Kiệt, lè lưỡi rồi bỏ đi.“Á…Bạn gái mày...”“Mày trông chừng cô ấy dùm tao, đừng để ai bắt nạt nhá. Kể cả mày.”“Tao không hứa và tao cũng nói trước rồi. Thôi, gặp mày sau, lát tao còn có cuộc họp.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương