Có Phải Là Duyên

Chương 49: Ngay Từ Đầu



Thiên Ân dậy từ rất sớm, âm thầm chuẩn bị tất cả mọi thứ để cho đêm nay. Hạo Thiên nghe lời cô ngoan ngoãn đến công ty sau một thời gian dài vắng mặt. Cô ngồi bên cửa sổ, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu rọi xuống chiếc bàn trắng cao thanh nhã, trên bàn là một tờ giấy và một phong bì, cô dịu dàng lấy ra 2 sợi dây chuyền có hình trái tim, đơn giản khắc dấu tên hai người

"Ân Love Thiên" là cái của anh

"Thiên Love Ân" là cái của cô.

Đó như một lời hẹn ước của hai người.

Tối đến:

Hạo Thiên bước từ nhà xe đến. Thấy căn phòng được trang trí vô cùng bắt mắt mà vô cùng ấm cúng, đôi mắt màu máu nhìn xung quanh tìm bóng dáng nhỏ bé quen thuộc của mình. Tay cởi áo khoác để lên ghế, trầm thấp gọi

"Thiên Ân?"

Ngước nhìn lên trên, anh liền thấy cô mặc một chiếc váy trắng được thiết kế tôn dáng hở xương cánh bướm vô cùng quyến rũ, chiếc váy tuy màu thanh nhã nhưng không kém phần mê người nhưng không dung tục. Mái tóc dài được làm kiểu gọn gàng thướt tha, khuôn mặt nhỏ trang điểm nhẹ vô cùng đáng yêu.

Đèn bỗng vụt tắt, anh vốn nhìn được trong tối, thấy cô bưng một cái gì đó và từ từ đi đến gần, ngay sau đó giọng cô trong trẻo vang lên trong màn đêm

"Happy Birthday To You~

Happy Birthday To You

Happy Birthday, Happy Birthday

Happy Birthday To You!"

Câu cuối vừa dứt, lúc đó cô dừng chân trước mặt anh khẽ nói

"Anh hãy ước và thổi nến đi"

Hạo Thiên không thể diễn tả được cảm xúc lúc này của mình nữa rồi, trong lòng rộn ràng ấm áp. Nhìn cô trước mặt mình, cười một nụ cười vô cùng vui vẻ, một nụ cười thật sự đẹp đến điên đảo.

Anh rất xúc động, ngay cả anh cũng không nhớ ngày sinh của mình. Nhưng cô lại nhớ, và âm thầm tổ chức tạo sự bất ngờ này, trên khuôn mặt điển trai lạnh lùng thường ngày giờ chỉ còn lại ấm áp vây quanh.

Hạo Thiên nhắm mắt lại, ước rất nhanh sau đó thổi nến. Đưa nhẹ ngón tay, đèn vụt sáng.

Anh không biết đã ước gì, hay có gọi đó là điều ước hay không...

"Anh Yêu Em, Thiên Ân"

Anh cười nhẹ nhìn cô, ôm chặt cô vào lòng hít lấy mùi hương dễ chịu thơm mát của riêng cô âu yếm không rời, trầm ấm nói

"Cảm ơn Em"

Cô cười mỉm, vòng tay qua anh khẽ nhắm mắt lại cảm nhận hơi ấm từ anh.

"Anh ngồi đi,em đã chuẩn bị đồ ăn rồi"

Dưới ánh nến mập mờ, một cành hoa hồng chính giữa tạo nên khung cảnh lãng mạn.

Anh ngồi đối diện cô, cô ngồi đối diện anh.

"Ngon không?" Cô hỏi

Hạo Thiên nhai nuốt kỹ càng, dịu giọng nói "Ngon lắm bảo bối"

Thiên Ân cười nhẹ, cũng cắn một miếng ăn thử, kết quả đen mặt

"Mặn như vầy...Anh ăn được sao?"

"Chỉ cần là em nấu, cái gì anh cũng đều ăn được" Anh cười, tay cầm khăn dịu dàng lau khoé môi cho cô, nhưng tay lại dừng lại giữa chừng thay vào đó hôn một cái chụt vào khoé môi cô

Thiên Ân khựng lại, màn tấn công bất ngờ làm khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ dưới ánh nến lãng mạn

"Anh này" cô trách yêu

Sau khi đã lấp đầy bụng, Thiên Ân bước lại gần ngồi lên đùi anh, tay cầm ly rượu nhâm nhi từng chút

"Không được uống" Hạo Thiên nhíu mày

"Hôm nay thôi" cô khẽ hôn anh, từng nụ hôn vụn vặt nhưng lại dấy lên dục vọng nóng bỏng dưới thân.

"Em..." bao lần là cô bị anh khoá môi trước, nhưng giờ cô lại chủ động tấn công đột kích như thế, có chút thất thần nhưng nhanh chóng chiếm lại thế thượng phong đáp trả nụ hôn cuồng nhiệt.

Hạo Thiên bế cô dễ dàng và đi nhanh lên lầu vào phòng ngủ chính, dịu dàng đặt cô lên giường.

Thiên Ân cười khẽ sự gấp gáp của anh, chỉ nhẹ chống một ngón tay lên mũi anh

"Đi tắm cái đã"

Hạo Thiên sững người, cúi người xung quanh mình vẫn thơm như vầy

Cô lắc đầu cười người đàn ông này "Anh thơm, nhưng vẫn nên là tắm trước"

Hạo Thiên gấp gáp nhanh chân chạy vào phòng tắm, gần như 2 phút sau cửa phòng tắm mở ra, thân người quyến rũ của anh ướt sũng, bên dưới duy nhất quấn một chiếc khăn lông che đi nam căng đã căng cứng, nguyệt thái dương trên khuôn mặt nam tính yêu nghiệt có vài giọt nước chảy dài yêu mị.

Anh sải bước dài đến giường cô định đặt cô ở dưới thân mình.

"Bảo bối" anh khàn khàn gọi

"Đến lượt em" cô cười vui vẻ bước xuống giường đi vào phòng tắm để lại người đàn ông nào đó đứt dây đàn nổ đom đóm mắt nhìn theo cô.

Cô cũng nhanh đã bước ra, trên người quấn chiếc khăn tắm vỏn vẹn bên trong không mặc gì, tóc búi gọn được xoã xuống mềm mại, cô từ từ bước lại gần anh.

Hạo Thiên dịu dàng hôn cô từ mặt xuống tận đôi chân thon nhỏ vô cùng ôn nhu. Anh từ từ làm cô thích ứng với mình, để những ký ức không hay đó không ùa về nữa, trêu chọc dục vọng của cô đến khi nơi bé nhỏ ấy sẵn sàng để thích ứng được với anh.

Động thân một cái ướt át ấm áp gắt gao bao quanh ôm chặt. Anh thở ra vô cùng thoải mái khẽ hôn cô, thận trọng chờ cô dù thái dương lấm tấm mồ hôi.

Thiên Ân cười gượng, cố gắng thích ứng thứ to lớn bên trong mình, khẽ chạm vào vai anh nhỏ giọng gọi

"Thiên..."

"Ân Ân..." thân dưới bắt đầu di chuyển

Một đêm bùng cháy yêu thương nóng bỏng kéo dài.

Thiên Ân nhìn anh trên mình, nước mắt cũng bắt đầu rơi trong bóng tối

Hạo Thiên phát hoảng vô cùng đau lòng, bàn tay to luống cuống lau đi những giọt nước măt

"Anh làm em đau sao? Anh xin lỗi Ân Ân" khẽ cúi người ôm cô vào lòng, nhẹ giọng an ủi.

"Không...em không đau...Chỉ là em hạnh phúc" cô nói nhỏ, vòng cánh tay nhỏ bé ôm lấy anh, nở một nụ cười.

Đêm kích tình kéo dài...

Sáng tinh mơ,

Cô nằm đó nhìn anh vẫn đang ngủ say bên cạnh, ngắm thật kỹ khuôn mặt của người đàn ông mình yêu.

Hôm nay là một ngày mưa, những giọt mưa rơi tí tách bên ngoài, bầu trời đen âm u.

Bàn tay nhỏ bé khẽ đưa lên dịu dàng sờ từng đường nét của anh, nước mắt khẽ rơi thấp lăn dài gối.

Thiên Ân nhẹ nhàng ngồi dậy, cúi người đến gần khẽ đặt một nụ hôn lên trán anh

"Em sẽ trở về, Hạo Thiên"

Nhưng có lẽ...cũng không thể...

"Tách..."

Một giọt nước mắt nóng hỏi rớt xuống mặt anh lăn dài đến vô tận...

Cô khó khăn bước vào phòng tắm vì thân dưới đau, một hồi sau cô đã thay đồ xong cả, lấy từ phòng thay đồ một chiếc valy kéo thật khẽ đến ngoài cửa, mái tóc xoã dài bay nhẹ, khuôn mặt ướt nước mắt nhìn anh.

Thiên Ân lấy ra một tờ phong bì phía trên được viết nắn nót

"Gửi anh, người em yêu"

Đặt cạnh đó là một sợi dây chuyền hình trái tim, cô gượng người đứng thẳng dậy, cắn chặt lấy môi ngăn lại những tiếng nấc cô sẽ không kiềm chế được mà bật ra.

Bóng lưng bước ra ngoài cửa. Dần dần khép lại để lại riêng Hạo Thiên một mình trong phòng, bên ngoài...mưa bắt đầu nặng hạt...

"Hạo Thiên, gặp được anh và cùng anh trải qua những kỷ niệm thăng trầm đó, đối với em vậy là đủ. Ban đầu em không nghĩ rằng mình sẽ yêu anh đâu, vì chúng ta cấp bậc cách nhau xa đến thế kia mà. Nhưng từ lúc anh xoa đầu và hôn nhẹ lên mái tóc em dịu dàng bi thương nói ba chữ 'Anh Yêu Em', ngay từ giây phút đó em nhận ra, mình cũng đã đắm sâu vào rồi. Em biết rằng, vì lấy một dân thường như em mà anh đã phải gánh chịu mọi công kích của cả Tộc. Hạo Thiên, cảm ơn rằng anh đã đi cùng em qua những năm tháng ấy, cảm ơn vì đã nuông chiều yêu thương em. Để đưa ra quyết định này em đã rất đau khổ, nhưng vì để cùng anh sánh bước chứ không phải là sau lưng anh nữa. Thiên, nếu anh có thể đợi em thì hãy đeo sợi dây chuyền trên bàn nhé. Còn nếu không thể đợi em, anh hãy chôn nó ở dưới lòng đất...Hãy quên em và bắt đầu một cuộc sống mới nhé. Vì có lẽ ngay từ khi bắt đầu chúng ta đã không nên như vậy rồi, nhưng em không hối hận đâu. Tỷ lệ em có thể thành công rất thấp, anh đừng mong đợi gì ở em. À em nhờ Cha anh sắp xếp gặp gỡ những tiểu thư cùng cấp bậc rồi. Anh hãy chọn một người và yêu thương chân thành cùng nàng ấy đi đến tận cùng của chân trời một cách hạnh phúc nhé. Thiên, Quên Em đi.... Hãy xem như em chưa từng tồn tại và xem như những kỷ niệm đó chưa hề có.Thiên, Em yêu anh nhiều lắm, yêu đến đau lòng...Thiên, Tạm Biệt."

Nhưng là...bức thư và sợi dây chuyền đó mãi không đến được anh...
Chương trước Chương tiếp
Loading...