Cổ Tích Tình Yêu

Chương 27



-Hà Linh Min? Tên nửa Việt nửa Tây huh?

-Nhưng nó nghe hay mà!

-Thế còn anh Kat?

-Hừm….tên đầy đủ của anh ấy là Kat Hà. Nghe thấy không thuận tai cho lắm nhỉ? Mà hình như anh ấy đã từng đổi tên rồi.

-Đổi tên sao? Vậy tên thật của anh trai cậu là gì?

-Tớ có hỏi rồi nhưng anh ấy nhất quyết không nói. Nhiều khi tớ cũng tự thắc mắc vì sao anh ấy lại giấu tớ, chỉ là một cái tên thôi mà. Mang tiếng anh em ruột mà đến cái tên khai sinh của anh mình cũng không được biết.

Ken im lặng một lúc rồi lại tiếp tục hỏi:

-Cậu không thử hỏi bố mẹ sao?

-Tớ hỏi rồi nhưng bố mẹ cũng không chịu nói. Họ bảo tên anh ấy xấu lắm, họ không muốn nhắc ra, sợ tớ lấy cớ trêu chọc anh ý!

-Cậu không cảm thấy lạ sao?

-Đúng là có hơi lạ nhưng …mà sao cậu quan tâm đến việc này vậy?

Ken lúng túng—chỉ là tò mò thôi!

Tôi nhìn Ken chăm chú, nhìn từng biểu hiện nhỏ trên mặt cậu ấy. Mày cau lại, mi mắt kéo xuống..cậu ấy đang suy nghĩ điều gì đó thì phải?

Không nghĩ nhiều tôi quay lại đánh chén bữa trưa ngon lành.

-Cậu muốn đi hóng gió không?

Tôi súyt sặc cơm trước lời Ken. Hóng gió? Trời đang lạnh rét run người mà.

-Cậu…nhưng bây giờ đang là mùa đông đấy!

-Cậu…nhưng bây giờ đang là mùa đông đấy!

Tôi thà chọn nằm giường cuộn chăn ngủ cho sướng còn hơn đi ra ngoài cho gió tạt vào người.

-Mùa đông đi hóng gió mới đặc biệt. Gió đông khác gió hè. Gió đông lạnh nhưng hấp dẫn.

-Sến nhỉ? Y như phim Hàn ý.

-Thì giờ yêu nhau rồi, phải thử chứ.

Đôi má tôi nóng bừng, tim đập thình thịch. Ừ nhỉ, Ken đang thử yêu tôi mà. Không chừng, đây sẽ là buổi hẹn hò đầu tiên của hai chúng tôi đấy.

Tôi gật đầu, đáp—Ừ, thế trốn viện hả?

Ken bật cười—Đương nhiên rồi!

Nói là trốn viện thế thôi, thực ra Ken đưa tôi đến một công viên kề sát bệnh viện. Ngày đông gió thổi đìu hiu, mảng trời không trong xanh như muà hè, nó điểm thêm một vài sợi mây âm u. Ken đỡ tôi mặc dù tôi đã đi vững, cậu ấy bảo đứng sát nhau sẽ bớt lạnh. Hơi ấm từ người Ken len sang người tôi, tôi hà nhẹ, những đám khói mỏng tang bay lên, từ nhỏ tôi đã thích thú với trò đó, cả lũ trẻ đua nhau nhả ra khói, chúng kháo nhau rằng làm hành động đó nhiều lần sẽ tạo thành mây. Nghĩ lại thời trẻ thơ, lòng tôi lại rạo rực lên.

Tôi được đánh thức ra khỏi những hoài niệm ấy bởi một hành động bất ngờ từ Ken. Cậu ấy nắm lấy tay tôi, ủ ấm trong túi áo của mình. Cảm giác thật ấm áp.

Ken vẫn không lên tiếng, cậu ấy quay sang tôi rồi cười nhẹ. Tôi thấy lòng mình ấm hơn, trên má rực lên những đốm hồng hồng.

Ken nói đúng, gió đông thật đặc biệt. Gió mang hơi của mùi hoa sữa thoang thoảng, gió mang mùi bánh rán thơm phức bên lề đường, gió mang mùi dìu dịu mà nâng nâng của những bông cúc thắm… Ở gió đông, người ta tìm thấy những thứ thân thuộc bị đánh mất, nay lại tìm về.

-Này, cậu có lạnh lắm không?

Ken quay sang hỏi tôi đồng thời quấn quanh cổ tôi chiếc khăn len màu sữa, tôi ngửi thấy có thoang thoảng mùi bạc hà. Những thứ gì thuộc về cậu ấy đều có mùi thơm mát, làm người ta cảm thấy khoan khoái. Tôi cười đáp lại, tay đưa lên giữ chặt chiếc khăn, trời lạnh thật đấy!

Đi lòng vòng một lúc, chúng tôi dừng lại trước một quán phở bên đường. Mỗi người một bát, húp sùm sụp no bụng. Má tôi đỏ bừng, một phần vì hơi nóng từ bát phở bốc lên, một phần là từ những ánh nhìn xung quanh. Đây là quán phở bình dân, với sự xuất hiện của Ken nó đã trở nên ồn ào hơn. Ừm…cậu ấy là thiếu gia, cậu ấy ăn mặc sang trọng, cậu ấy sẵn sàng đưa cho bà chủ quán tờ 5 trăm nghìn mà không cần lấy tiền thừa. Thỉnh thoảng trong lúc ăn, Ken lại gắp cho tôi miếng bò từ bát cậu ấy, Ken thích việc đút cho tôi ăn. Tôi có hỏi thì Ken chỉ cười tảng lờ.

-Có muốn đi đâu nữa không?

-Có muốn đi đâu nữa không?

Ken hỏi tôi sau khi chúng tôi bước ra khỏi quán phở. Mặt tôi vẫn hồng lên bởi lời của cô chủ quán khi ra trả tiền:

“Hai đứa là một cặp phải không? Hai đứa đẹp đôi lắm ý. Cô bé dễ thương này, cháu thật may mắn đấy!”

Nghĩ lại, tôi lại thấy tim mình đập rộn ràng.

-Ừm…tớ muốn đi nhiều nơi lắm, hay là cậu làm giấy xuất viện cho tớ đi. Như thế tớ sẽ được đi thoả thích.

-Cậu lém lỉnh ghê. Nhưng tôi không giúp được việc ấy đâu. Cậu cứ ở thêm mấy hôm nữa để theo dõi đi đã.

-Nhưng tớ thực sự rất khỏe, tớ đi được rồi, tớ thấy cơ thể đã khỏe hơn nhiều rồi mà.

-Nhưng đầu cậu lại có vấn đề đấy!

-Đầu tớ có vấn đề sao? Tớ thấy đầu óc mình vẫn tinh nhạy mà.

-Tinh nhạy? Cậu có dám khẳng định IQ của cậu chỉ còn hai chữ số không?

-Tớ…tớ…

Tôi lắp bắp, cố tìm ra một cái cớ để thuyết phục Ken nhưng…hình như đúng là IQ của tôi rơi rụng hết rồi. Tôi ảo não than thở:

-Tớ nhớ bạn bè, nhớ trường lớp, nhớ thầy cô. Tớ nghỉ học nhiều thế này khi thi học kỳ sẽ trượt mất.

-Khỏi phải lo. Tôi sẽ dạy cậu.

-Dạy tớ á?

-Cậu đã xem bảng xếp hạng rồi phải không? Cậu có thể biết được học vấn của tôi.

-Cậu xếp nhất! Tôi quên mất.

-Cậu xếp nhất! Tôi quên mất.

-Thế nên cậu không phải lo, tôi sẽ bù đắp kiến thức cho cậu.

Tôi ỉu xìu vì vẫn phải nằm lại trong viện nhưng miệng cứ cười ngơ ngơ, Ken dạy tôi học đồng nghĩa với việc tôi sẽ ở cùng Ken trong một không gian yên lắng, hai người một bàn học nho nhỏ. Trí thông minh bị mất đi tí chút nhưng bù lại trí tượng tượng và chút hâm dở lại tăng vọt. Đầu óc tôi vẫn ngấm sâu trong những bộ phim lãng mạn Hàn Quốc ấy. Những câu chuyện cổ tích lại được nhặt nhạnh bỏ vào trong không gian mà đầu óc tôi tự thêu dệt lên.

-Cẩn thận!

Vụt!

Brừm…brừm…

Tôi bị kéo mạnh về một phía trong tích tắc. Tiếng động cơ réo lên chói tai phóng vù đi, để lại làn khói mỏng sau lưng.

Tôi giật bắn mình, ngơ ngác nhìn Ken. Bên eo tôi, tay Ken ôm lấy thật chặt. Tôi nghe thấy nhịp tim hỗn loạn của Ken ở khoảng cách thật gần. Người tôi như có dòng điện cỡ lớn chạy xoẹt qua, tim rung lên mạnh mẽ. Người tôi đang rất ấm, bởi, Ken đang ôm tôi.

Có chút ngượng ngùng giữa chống đông người, tôi vùi mặt vào ngực Ken nhưng không ngờ Ken lại đẩy tôi ra, mắng té tát:

-Đầu óc cậu để đi đâu vậy hả? Đi đứng kiểu gì mà lơ đãng thế, nếu không có tôi thì có lẽ cậu lại nằm cấp cứu trong bệnh viện kia kìa.

Tôi vẫn ngơ ngơ, tròn mắt nhìn Ken. Hồi lâu tôi mới hiểu tí chút và bắt đầu hối lỗi. Thì ra trong lúc đang mơ màng tôi bước chệch xuống lòng đường và thế rồi suýt bị tông. May là Ken đã cứu tôi khỏi con môtô phân khối ấy. Tôi rùng mình không dám nghĩ đến trường hợp ngược lại.

Tôi rụt cổ trong khăn len, lững thững bước theo Ken. Lần này đã an tâm hơn khi Ken khăng khăng nắm lấy tay tôi. Có lẽ..Ken sợ tôi sẽ vụt mất, rời xa cậu ấy. Tôi an lòng khi sáng vai bên Ken-người con trai đầu tiên làm tim tôi rung động.

Đôi khi Ken lại ngoảnh lại sau lưng, ánh mắt có chút đăm chiêu, tôi thắc mắc Ken đang nhìn gì nhưng Ken chỉ lắc đầu không có gì cả rồi kéo tôi đi lòng vòng quanh khu phố.

Cuối góc phố, gã đàn ông đội mũ bảo hiểm che cả khuôn mặt ngoảnh lại, chiếu cái nhìn sắc bén đến bóng lưng cô gái nhỏ đằng xa. Gã hừ nhẹ, lôi điện thoại ra gọi cho ai đó. Gã cau mày rồi khởi động xe phóng mất hút trong một con ngõ nhỏ ngoằn ngoèo.
Chương trước Chương tiếp
Loading...