Cổ Tích Tình Yêu
Chương 6
Tối nay trời dễ chịu, tôi lại mang chiếc lắc tay ra ngắm. Không hiểu sao từ lúc có nó tôi luôn muốn cất giữ nó thật kĩ, không muốn cho bất kì ai đụng vào kể cả anh Kat và bố mẹ tôi. Chiếc lắc vẫn lấp lánh trên tay tôi, thật tinh ý để nhận ra nó phát ra ánh sáng màu xanh huyền ảo,… Tôi thấy tò mò về nhà thiết kế Hollen Ray đó, lập tức tôi lên mạng tìm thông tin về người đó. Thật bất ngờ khi không có một tin nào về con người cũng như xuất thân của Hollen Ray mà chỉ có tin tức về các mẫu thiết kế nổi bật của bà. Một tấm ảnh hiện ra…chính là chiếc lắc tay của tôi. Ảnh rất rõ nét được thể hiện ở tất cả các góc cạnh của chiếc lắc. Nhìn đã thấy mê rồi…thể nào nó đắt đến vậy. ~*~ Ánh nắng sớm tinh nghịch nhảy nhót vào tận giường mà đánh thức cô gái đang ngủ say. Tôi choàng dậy..dụi mắt..vươn vai. Ăn sáng xong, tôi tạm biệt mọi người rồi dắt con xe đạp thân yêu đến trường. Từ đằng xa tôi đã nhìn thấy vóc dáng nhỏ bé của Kim đang vẫy tay với tôi…Tôi đạp lại gần, ngạc nhiên nhìn cô bạn… -” Sao cậu lại ở đây?” -” Mình quyết định từ nay sẽ đồng hành cùng cậu đến trường” Tôi biết ý định của Kim, cậu ấy muốn đi cùng tôi chỉ vì tin chắc sẽ gặp lại Hải Minh, cậu ấy vẫn cho rằng tôi quen với anh ta. Lần này Kim bị thần tình yêu bắn trúng thật rồi…Tôi cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm với cô bạn. Một khi đã mắc vào lưới tình thì khó mà dứt ra được. Kim trèo lên xe và tôi vẫn phải đèo, cậu ấy không biết đi xe đạp… Kim ngồi sau tôi ngân nga mấy bài hát nghe thấy hay hay, giọng Kim ấm lại dễ đi vào lòng người nên coi như đi cùng Kim cũng thú vị. Hát xong Kim lại quay ra kể chuyện cười, cô bạn cứ cười ha hả trong khi tôi không cười nổi vì vẫn chưa nhận thức được sự hài hước nằm ở chỗ nào. -”Này, ít ra cậu cũng nên cười một chút chứ, đừng tỏ ra không hứng thú như thế” Kim khẽ gẩy tay tôi, nói với giọng điệu hờn dỗi. -”Tớ sẽ cười nếu cậu không vừa kể vừa cười” -”Cậu thật là…” Kim đấm nhẹ vào người tôi rồi ”xí” một cái. -”Cậu thật là…” Kim đấm nhẹ vào người tôi rồi ”xí” một cái. Tôi cười nhẹ.. Kim giống tôi: bướng bỉnh, hay nhõng nhẽo, hay hờn dỗi,…vì thế chúng tôi luôn hiểu nhau và đọc được suy nghĩ của người còn lại. Tuy xa cách lâu ngày nhưng hai đứa chúng tôi vẫn gắn bó thân thiết như trước kia. Kim hoạt bát lanh lợi đặc biệt Kim là người rất mạnh mẽ, cô bạn chưa bao giờ…biết khóc, về điểm này tôi thua Kim. Suốt những năm cấp hai tôi có biệt danh là ”mít ướt” bởi vì tôi là người dễ rung động nên dễ rơi nước mắt. Nhớ một lần tôi chứng kiến một em bé nhỏ phải đi bán vé số và tôi quan sát cô bé đó, cả buổi cô bé không bán được tờ nào, tôi thấy gương mặt của em trùng xuống, có nét buồn trong đôi mắt long lanh kia và cô bé đó ngồi khóc. Tôi liền chạy ra hỏi han em, em kể cho tôi về hoàn cảnh gia đình em và tôi bật khóc. Giữa góc phố rợp hoa tím có hai con người ôm nhau khóc…tôi ôm chặt lấy cô bé…cái ôm rất chặt… -”Cậu nghĩ gì mà ngẩn người thế!” Kim lay tay tôi. -”Một câu chuyện buồn…” -”Haizz, hôm nay cậu sao vậy….đừng nghĩ đến nó nữa” Kim vỗ vai tôi. Tôi im lặng… -”Min! Xem kià!” Kim bỗng thốt lên, giựt giựt cánh tay tôi. Theo hướng Kim chỉ, phía bên kia đường có hai người đang cãi nhau. Hai cái dáng vô cùng quen thuộc. Tôi đạp tới đằng đó.. -”Mới sáng ra đã bị ám! Xui xẻo.” người con trai bực bội, xắn tay áo lên. -”Này anh nói gì hả? Ai ám ai, tôi nói cho anh biết anh là người đụng tôi trước!” cô gái cũng không vừa, hai tay chống hông, mặt vênh lên như thách thức người đối diện. -”Cô mới là người lao vào xe tôi, cô không có mắt hả” -”Mắt tôi ở trên mặt đây, anh không có mắt thì có, lái xe thì ẩu mà đi đổ cho người khác, đồ đầu đất” -”Đồ lắm mồm kia cô bảo ai đầu đất hả?” người con trai chỉ thẳng tay vào mặt cô gái, gằn giọng. -”Tôi bảo anh chứ bảo ai, ngoài anh ra còn có ai dốt như anh không” -”Tôi bảo anh chứ bảo ai, ngoài anh ra còn có ai dốt như anh không” -” cô…hừ hừ” Tôi và Kim tròn mắt nhìn nhau. Hai con người kia vẫn sửng cồ với nhau om sòm cả góc đường. Ông anh trai của tôi Mr Kat đang cãi nhau với một cô gái không ai khác chính là cô gái chuộng sĩ diện lần trước. Haizz tôi phải can thiệp mới được. Nhìn tình hình có lẽ sắp xảy ra đánh nhau. -” anh Kat!!” Cả hai đứa tôi cùng đồng thanh khi nhìn thấy cánh tay anh sắp sửa đáp xuống khuôn mặt xinh đẹp kia. Tay anh khựng lại giữa không trum, bất ngờ nhìn chúng tôi. Cô gái cũng mở to mắt hướng về tôi. -” Min, Kim sao hai đứa lại ở đây!” anh cất lời. -” Vì tiếng của hai người có mức độ phủ sóng quá rộng” Kim nhún vai. -” Min? Hoá ra cô bé tên Min!” Cô gái nọ bỗng hướng về tôi, nheo mắt. -” cô quen em gái tôi?” anh Kat quắc mắt với cô ta. -” em gái? Ra là vậy!” Cô gái mỉm cười, tay xoa xoa cằm. -” hai người sao lại cãi nhau” tôi lên tiếng. Lập tức anh Kat và cô gái cùng hứ một cái rồi quay mặt ra chỗ khác. -” này hai người bị sao vậy?” Kim khó chịu nhìn hai người đó. -” anh trai thân yêu của em vừa tặng chị một cái hít đất” cô gái nghiến răng, hai bàn tay nắm thành nắm đấm. -” cô..! Là do cô thôi, không có mắt mới thế!” anh Kat quay về phía cô gái, nói với giọng chế giễu. anh Kat quay về phía cô gái, nói với giọng chế giễu. -” anh…” -” Thôi!stop! Em xin hai người, hai người có muốn ngồi uống nước với công an thì cãi tiếp đi!” Tôi và Kim lại đồng thanh. Hai người đó im bặt.. -” Mỗi người kể lại sự việc cho bọn em nghe” Kim đưa ra ý kiến. Blôbla… Hai ông bà này đúng là hết thuốc chữa bảo kể lại thì mỗi người lại thêm mắm thêm muối vào đổ tội cho nhau. Sự việc được đúc kết như sau: ông anh tôi đang lái xe thì thấy quán ăn sáng định đỗ lại thì chị gái kia chọn đúng chỗ anh định đỗ mà đứng. Do bất ngờ nên chị trượt chân mà úp mặt xuống đường và hai người cãi nhau. -”Kết luận hai người đều sai! Okay! vì thế mỗi người một ngả không cãi nhau nữa” tôi hoà giải. -”Không! là tại cô ta/anh ta” hai người kia nhất loạt đồng thanh. -”Anh Kat anh muộn làm rồi, còn chị cũng sắp muộn học rồi ạ!” Kim nhìn hai người họ rồi thở dài. -”ừ nhỉ, tôi sẽ tính sổ với anh sau! Hứ” -”Tôi sẽ đợi! Hứ” Anh Kat lên xe rồi phóng vút đi. Chỉ còn lại chị gái kia và hai đứa tôi. -”thôi chị đi! Chào hai em! À chị tên là Mĩ Thanh nhé” sau đó cô gái quay người bỏ đi. Tôi hơi ngạc nhiên về thái độ của chị ấy, lúc thì dữ dằn lúc thì lại thân thiện đến bất ngờ như hôm nay chẳng hạn. Lạ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương