Cô Vợ Nhỏ Yêu Kiều Mạnh Mẽ Của Mặc Tổng

Chương 42: Tôi Chính Là Muốn Cướp Đi Anh Ta



Tống Dục bị nụ cười này làm cho mê mẩn, đây đâu là Lạc Thiên Ngưng đần độn, mập mạp đó, đây quả thật là nữ thần!

Bình thường cũng không ít học muội đến gần, nhưng hôm nay, sao lại cảm thấy, câu Tống học trưởng của Lạc Thiên Ngưng hay như vậy!

Tống Dục lập tức đưa tay ra, nói: "Xin chào, tam Lạc tiểu thư."

Lạc Thiên Ngưng nhẹ nhàng đặt tay lên tay Tống Dục biểu ý một chút, sau đó thu lại, coi như là bắt tay. Tống Dục này cứ nhìn chằm chằm cô, cô liền biết. Tống Dục này có hứng thú với cô.

Tống Dục cũng nhận ra mình có chút lỗ mãng, điều chỉnh lại trạng thái, nói: "Tam tiểu thư không giống như trước."

Lạc Thiên Ngưng vuốt mái tóc dài của cô, nói: "Con người, luôn luôn cần có những thay đổi, vận may mới đến được."

Tống Dục cười nói: "Tam tiểu thư nói phải."

Lạc Gia Tuyết đứng sang bên, theo dõi cuộc nói chuyện giữa hai người, nhưng không nói được lời nào, tức giận véo váy.

Cô ta xoay người đi tìm Diêu Thục Phân, Tống Dục vậy mà không phát hiện, vẫn là Lạc Thiên Ngưng nói một câu: "Ồ, Gia Tuyết sẽ không phải tức giận rồi chứ?"

Tống Dục cười nói: "Sẽ không, Gia Tuyết tính trẻ con, một lát nữa sẽ tốt."

“Tống học trưởng rất hiểu Gia Tuyết, nam tài nữ sắc, hai người rất xứng đôi.” Lạc Thiên Ngưng nói.

Hai người trò chuyện, Lạc Gia Tuyết đã chạy đến chỗ Diêu Thục Phân khóc lóc ở đó. Khuôn mặt xinh đẹp tức giận của cô ta có chút méo mó: "Mẹ ơi! Lạc Thiên Ngưng là hồ ly tinh! Cô ta hễ đến là mê hoặc Tống Dục thần hồn điên đảo, Tống Dục là của con.”

Diêu Thục Phân xoa dịu nói: "Gia Tuyết, đừng lo lắng, mẹ đã tìm ra bằng chứng, sẽ sớm khiến tiểu nha đầu đó thân bại danh liệt, đuổi cô ta ra khỏi Lạc gia!"

"Thật không? Mẹ ơi, bằng chứng gì, chúng ta bây giờ sẽ lấy ra!" Lạc Gia Tuyết nói.

"Không phải bây giờ. Đây là tiệc sinh nhật của Tống phu nhân. Nếu xảy ra rắc rối, sẽ chọc giận nhà họ Tống." Diêu Thục Phân từ chối.

"Nhưng con không thể đợi được! Con hiện tại muốn đuổi Lạc Thiên Ngưng ra ngoài ngay! Tránh xa Dục ca ca ra!" Lạc Gia Tuyết không chịu cho qua.

“Gia Tuyết, ngoan ngoãn, chúng ta về nhà nói những chuyện này.” Diêu Thục Phân nói.

"Sau khi về nhà đóng cửa có ích lợi gì! Ông nội thích cô ta lắm. Nếu ông nội muốn bảo vệ cô ta, chúng ta chẳng phải vô ích sao? Hơn nữa, chúng ta đã có chứng cứ, tất nhiên phải náo chuyện càng lớn càng tốt! ” Lạc Gia Tuyết chỉ cần nghĩ, liền cười phát ra tiếng.

Diêu Thục Phân suy nghĩ một hồi, nhưng vẫn cảm thấy không ổn, liền dặn Lạc Gia Tuyết đừng có nóng nảy như trẻ con, Lạc Gia Tuyết chỉ có thể nghe lời, vì cô ta rơi hai hàng nước mắt nên vào phòng vệ sinh trang điểm lại.

Lạc Thiên Ngưng vừa ra khỏi phòng vệ sinh, thấy Lạc Gia Tuyết đang trang điểm nên không để ý đến cô ta. Đi ra ngoài cửa. ( Truyện được dịch bởi yunzhen lin tại ).

Lạc Gia Tuyết xoay người đóng cửa lại "rầm" một tiếng, nói: "Lạc Thiên Ngưng, chị có biết xấu hổ không!"

Lạc Thiên Ngưng bị chặn trong nhà vệ sinh, cũng không sốt ruột, ôm lấy cánh tay, hỏi: "Cô nói xem, tôi không biết xấu hổ thế nào?"

“Chị rõ ràng biết Dục ca ca là bạn trai của tôi, chị vẫn đến gần, giống như mẹ chị, một mặt quyến rũ. Câu dẫn đàn ông!” Lạc Gia Tuyết hung ác nói.

“Bốp!” Lạc Thiên Ngưng không do dự, tát vào mặt Lạc Gia Tuyết một cái.

Lạc Gia Tuyết che mặt, đây là lần thứ hai Lạc Thiên Ngưng đánh cô ta! Từ nhỏ đến giờ cô ta chưa bao giờ phải chịu thiệt, nhưng Lạc Thiên Ngưng lại tát cô ta hết lần này đến lần khác!

“Lạc Gia Tuyết, mẹ tôi đã mất nhiều năm rồi. Hãy tích đức trên môi, đừng nói lời xúc phạm bà ấy!” Lạc Thiên Ngưng nhìn chằm chằm Lạc Gia Tuyết nói.

"Là do mẹ chị đoản mệnh mà mất sớm! Mới sinh ra tiểu tiện chủng như chị! Mẹ chị không cướp nổi đàn ông với mẹ tôi, chị đừng có nghĩ cướp đi Dục ca ca của tôi!" .

“Chát!” một cái tát nữa, Lạc Gia Tuyết không kịp tránh, rơi trên mặt cô ta.

"Lạc Gia Tuyết, nói trắng ra, dì Diêu là tiểu tam sinh ba đứa con, mới ép mẹ tôi uất ức mà chết. Vậy mà cô còn lấy làm tự hào?" Lạc Thiên Ngưng nói một cách mỉa mai.

"Ồ đúng rồi, cô lo lắng tôi sẽ cướp mất Dục ca ca của cô? A, tôi chính là cướp đi, cô có thể làm gì? Tôi muốn cô tận mắt chứng kiến. Ồ, không đúng, cô không thể thấy được, mặt mày sưng vù như này, làm sao có thể ra ngoài gặp người ta được? ” Lạc Thiên Ngưng nở một nụ cười mỉa mai.

Cô dồn Lạc Gia Tuyết vào tường, đi ra ngoài, ai mà biết được, cô vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh. Ở hành lang liền bị người tóm lấy, chưa kịp vùng vẫy la hét, cô đã bị kéo vào phòng kho nhỏ bên cạnh.

Lạc Thiên Ngưng nhấc chân đá theo bản năng. Tuy nhiên, cô đã bị đối phương chặn chân, ép cô vào tường, Lạc Thiên Ngưng quay lưng về phía người đó, không thể nhìn thấy mặt người đó, cô giơ tay bằng cùi chỏ, đánh chính xác vào ngực đối thủ. khoảng cách choáng váng của đối phương, cô xoay người một cái, chạm tới cổ họng của đối phương, tốc độ nhanh như vậy, nhưng không ngờ, đối phương phản ứng nhanh hơn, nắm cổ tay cô, hoàn toàn áp cô vào tường.

Lúc này, tay chân của Lạc Thiên Ngưng bị đè lại, không thể cử động, đang muốn thoát ra ngoài, nhưng lại nghe thấy một giọng nói trầm thấp quen thuộc: "Lạc Thiên Ngưng, thân thể không tệ."
Chương trước Chương tiếp
Loading...