Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 42: Lục Tiên Sinh Hỏi Có Phải Cô Rất Uất Ức Không?



Một vòng tay khỏe mạnh ôm lấy cô: "Chị, chị... Em rất vui vì chị tin tưởng em, chị tin em không làm những chuyện ngược với đạo lý. Chị chăm sóc cha cho tốt, sau khi ra ngoài em lại làm một trang hảo hán."

"Chị không muốn em làm hảo hán!" Vân Khanh sụt sùi: "Chị sẽ không để em phải ngồi tù! Em không được nhật tội! Chờ chị nghĩ cách, biết chưa!"

Vân Dật nghẹn ngào, ôm chặt lấy chị gái.

...

Vân Khanh rời khỏi cục công an thì không về phòng trọ, cũng không đến bệnh viện, mà cô đến căn hộ Molly.

Sau khi tắm xong, cô sấy tóc, đến tủ chọn một chiếc váy hở hang nhất của mình, dài ngang đùi, màu đen.

Mặc xong, cô khoác thêm một chiếc áo gió, sau đó khóa cửa đi ra ngoài. Một lúc sau, cô gọi một chiếc taxi chuẩn bị đến Dự Viên.

Máu trong người sục sôi khiến cô không thể nào bình tĩnh lại được, thậm chí còn không biết có một chiếc xe dừng lại trước mặt mình.

Đến khi một đôi giày cao gót xuất hiện trước mặt cô: "Vân tiểu thư..."

Vân Khanh ngẩng đầu: "Thư kí Tống?"

Cô đột nhiên nhìn ra đằng sau, một chiếc Audi Q7 đang đỗ ở đó, chiếc xe màu đen đứng bên lề đường, cửa sổ cũng màu đen, làm cho người bên ngoài không nhìn được mọi thứ bên trong.

Chỉ là cửa sổ hàng ghế sau được hạ xuống một chút, một làn khói thuốc mỏng bay ra.

"Vân tiểu thư," thư kí Tống mỉm cười: "Đúng là Lục tổng dự liệu như thần, đoán được cô ở đây... Lục tổng muốn hỏi cô rằng tối nay cô có rảnh không..."

"Tôi rảnh."

Vân Khanh trả lời vô cùng dứt khoát, gương mặt trắng bệch. Chưa đợi thư kí nói xong, cô đã trực tiếp đi về phía chiếc Q7, vươn tay mở cửa xe.

Tài xế ngạc nhiên: "Vị tiểu thư này?"

Người đàn ông đang nhắm mắt hút thuốc lá khẽ mở mắt ra, khói thuốc vương vấn trên tóc cô. Lục Mặc Trầm cau mày, nhìn người phụ nữ tự nhiên lao vào trong xe.

"Làm gì đấy?" Giọng nói trầm thấp, hơi uể oải.

Vân Khanh ngửi được mùi rượu trên người anh, rất nồng.

Cô đóng cửa xe lại, nói với tài xế: "Phiền anh lái xe đến một nơi không có người."

Tài xế sửng sốt, không dám tin nhìn sang bên phía ông chủ nhà mình.

Lục Mặc Trầm không nhúc nhích, con ngươi khẽ động, gật đầu, cũng không nhìn Vân Khanh.

Tài xế xoay người, khởi động xe.

Hai người ngồi ở sau xe, người phụ nữ xinh đẹp ngồi ở bên trái, ông chủ dựa vào bên phải, không hề nhìn nhau.

Tài xế khẽ liếc qua gương chiếu hậu, những ngón tay trắng nõn của người phụ nữ đang bấu chặt vào đầu gối, áo khoác cũng dài đến đầu gối, bên dưới là đôi chân thon nhỏ mềm mại, trắng đến phát sáng.

Lại nhìn ông chủ hơi nghiêng đầu hút thuốc.

Tài xế là một chàng trai trẻ, trong lòng hiện lên những suy đoán mơ hồ, người phụ nữ này còn nói "Lái xe đến nơi không có người", bây giờ còn là buổi tối.

Chiếc Audi Q7 vòng qua chung cư Molly, đậu dưới một gốc cây to. Tài xế quay đầu lại hỏi: "Lục tổng?"

Người đàn ông vừa vặn hút xong điếu thuốc, ném đầu lọc ra khỏi cửa sổ, ngón tay khẽ xoa mày, không lên tiếng.

Vân Khanh rũ mắt: "Tôi và Lục tổng của các anh có chuyện cần nói, bây giờ anh tự mình về nhà có tiện không?"

Dáng vẻ rất say mê...

Trái tim tài xế nhanh chóng choáng váng, lập tức thức thời: "Không sao không sao!"

Sau đó, tài xế kéo tất cả các cửa lên rồi mới xuống xe.

Vân Khanh nhìn đèn đường, tài xế đã đi xa, xung quanh cũng không có người qua lại.

Cho dù có ai đó đi ngang qua thì... Cô cũng...

Ngón tay chậm rãi cởi áo khoác ra...

Người đàn ông xoa xoa huyệt thái dương, cảm giác cơn váng đầu hình như được cải thiện, thấy người phụ nữ bên cạnh vẫn không lên tiếng, anh quay đầu sang: "Cô có chuyện gì thế..."

Giọng nói trầm thấp ngưng lại.

Ngón tay cô chạm vào chiếc cúc tròn của áo khoác, dần dần cởi từng cúc một, chiếc áo khoác dày dần dần được cởi ra.

Cô đang cởi quần áo!

Lục Mặc Trầm thực sự cho là cô có chuyện gì muốn nói với mình.

Ánh mắt người đàn ông lộ rõ vẻ ngạc nhiên/

Đôi mắt anh hơi nhắm lại, nét mặt nhìn không ra cảm xúc, chậm rãi nhìn cô cởi áo khoác, khóe miệng anh nở một nụ cười: "Vân tiểu thư, bác sĩ Vân?"

Vân Khanh ném áo khoác ra đằng trước, bên trong là một chiếc váy nhỏ màu đen bao lấy bộ ngực xinh đẹp, eo thon, cặp mông xinh xắn, bởi vì tư thế ngồi mà chiếc váy bị co lên, lộ ra bắp đùi mỏng manh.

Lục Mặc Trầm cúi đầu, thấy cô vẫn đang đi một đôi giày cao gót.

Mỗi lần gặp cô, cô đều đi giày đế bằng hoặc giày thấp.

Đôi giày cao gót màu đen khiến da mu bàn chân cô trắng như ngọc, trong xe mờ mịt càng gợi lên ham muốn nguyên thủy của đàn ông.

Lục Mặc Trầm thò tay vào túi, định lấy một điếu thuốc.

Két...

Tiếng khóa kéo vang lên.

Anh dừng lại, nhìn thấy chiếc váy đen nhỏ đang từ từ trượt khỏi bờ vai của cô, lộ ra làn da trắng mỏng chỗ xương quai xanh, vô cùng quyến rũ.

Cách một lớp quần áo nhìn không rõ, nhưng mà rất đáng yêu.

Người đàn ông nhíu mày, thân thể nhất thời nóng lên, yết hầu khẽ giật giật.

Trong nháy mắt, chiếc váy tuột khỏi eo người phụ nữ, rơi xuống đôi giày da đắt tiền của anh.

Một mùi hương phụ nữ thoang thoảng.

Lục Mặc Trầm hạ chân xuống, cúi người, ngón tay thon dài móc chiếc váy lên.

Sau đó cánh tay to lớn của anh bị cô nắm lấy.

Giọng nói của người phụ nữ rất trầm, cũng rất nhẹ: "Tôi ở đây... Cho anh một lần... Anh cứu em trai tôi, nói lời giữ lời."

Từng chữ từng chữ rơi xuống, Lục Mặc Trầm im lặng, liếc nhìn mái tóc đen mềm mại của cô, hai gò má trắng đến mức có thể nhìn rõ cả lông tơ, quyến rũ như sữa.

"Tắm rồi mới tới?"

"Tắm rôi."

"Chuẩn bị để đi gặp tôi?"

"Đúng vậy."

Người đàn ông xoay người, dựa vào lưng ghế, hai cánh tay khoác lên ghế, cúc áo sơ mi buông lỏng để lộ ra khuôn ngực cường tráng đang nhấp nhô.

Anh cười nhẹ, nhìn cô chăm chú: "Vậy thì cô ngồi xa như thế làm gì? Lại đây."

Vân Khanh chống hai tay, khẽ nhúc nhích thân thể, cẩn thận ngồi lên đùi anh.

Động tác vô cùng cứng ngắc.

Cảm giác dưới quần anh vô cùng rắn chắc khiến cho cô như đóng băng, không nhịn được run lên.

Cô không dám ôm lấy vai anh, nhưng lại không thể, cô nghiêng người về phía trước, như thế sẽ khiến cô gần anh hơn.

Người đàn ông thấy cô sắp ngã xuống thì nhẹ nhàng đặt tay lên chiếc eo nhỏ của cô.

Vân Khanh rùng mình, cơ thể lạnh lẽo.

Lục Mặc Trầm giơ tay bật đèn trên nóc xe, trong ánh sáng, đôi mắt đen thản nhiên quan sát gương mặt cô.

Mái tóc đen che nửa gò má, cằm nhọn, rất gầy, nhưng các đường nét trên gương mặt cô lại không có điểm nào để chê, lông mày đẹp, con ngươi đen trầm tĩnh, sống mũi cao thẳng, đôi môi anh đào mím chặt.

Điểm duy nhất không hài hòa đó là quá lạnh lùng, quá cứng nhắc.

Anh hơi nghiêng đầu về trước, thân thể cường tráng dính lên nơi mềm mại của cô.

Ngón tay Vân Khinh ấn mạnh vào nóc xe, da thịt bị hô hấp của anh làm cho nóng bỏng.

Cô sợ hãi run lên, căng thẳng : "Anh có thể nào trực tiếp một chút?"

Cô thực sự không chịu đựng được, đi đến bước đường này, trong đầu cô đang có bao nhiêu ý nghĩ chiến đấu, vô số nhân vật phản diện đang cười nhạo cô.

Nếu như có thể nhanh một chút, đi thẳng vào vấn đề, nhắm mắt lại là có thể qua đi. Cô không muốn cứ chậm rãi tra tấn mình như vậy.

"Cô không muốn?" Anh hít sâu một hơi trên da thịt cô, hơi thở thơm nồng của người đàn ông làm cô say đắm.

"Tôi có thể, anh có thể tắt đèn được không... Tôi cũng muốn..."

"Cô cũng thích tôi làm những điều vừa rồi đúng không?"

Vân Khanh tiếp tục chịu đựng: "Tắt đèn, tôi có thể thử."

Anh nhướn mày nhìn cô, ánh mắt thâm thúy: "Chưa từng làm với chồng sao? Có thể sẽ rất đau đấy, cô có chịu được không?"

"Chịu đươc."

Bàn tay to lớn đột nhiên cố sức, cô bị ấn xuống, ngồi lên: "Ư..."

Đau đớn.

Vừa rồi va phải thắt lưng của anh.

Anh thấp giọng cười: "Sẽ còn đau hơn thế cơ, thực sự chịu được?"

"Lục Mặc Trầm, anh đừng làm nhục tôi nữa." Vân Khanh nói xong câu này thì giơ tay lên lau mặt.

Người đàn ông nhìn lên, những sợi tóc mềm mại dính vào gương mặt trắng như ngọc của cô, anh đưa tay gạt chúng ra, liền thấy cô đang khóc.

Nhiệt độ trên người cô xuống rất thấp, không ngừng run rẩy, chân tay cứng đờ. Thực ra cho dù bị bắt nạt thì cô cũng không khóc lóc thảm thương như vậy.

Dường như cả thế giới đều sụp đổ, làm một việc như vậy chẳng khác nào cực hình.

Nhưng lại không làm không được, nhất định phải làm với anh.

Lục Mặc Trầm liếm môi, ngón tay thô ráp lau nước mắt cho cô: "Giao thân thể cho tôi làm cô cảm thấy ấm ức thế cơ à?"

Vân Khanh cúi đầu: "Lục tiên sinh có vóc người rất tuyệt, vai rộng hông hẹp, giá trị nhan sắc cao, sức lực cường tráng, không có gì ấm ức. Nhưng đây không phải là vấn đề có ấm ức hay không, tất cả là vấn đề của tôi, do tôi chưa chuẩn bị tốt. Tôi chỉ mong Lục tiên sinh có thể bỏ qua cho tôi, lược bỏ một số động tác, trực tiếp làm chuyện anh muốn... Sau đó thoải mái rời đi, có được không?"

Anh nhìn cô chằm chằm.

Một lúc sau, Vân Khanh cảm thấy bàn tay to lớn trượt xuống eo cô, nhẹ nhàng thâm nhập.

Anh cảm giác được, tất nhiên cô cũng biết, cô đã nói mình chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Cô khẽ quay đầu sang bên khác, không dám nhìn sắc mặt anh. Cô cảm giác được anh chạm tay vào thắt lưng, kéo xuống.

Cô cứng người, từ từ nhắm mắt lại.

Lục Mặc Trầm tắt đèn trong xe, bàn tay to lớn của người đàn ông sờ soạng một chút, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào gương mặt tái nhợt của cô. Ngay khi anh chạm vào, cô liền co người lại, cắn chặt răng, thân thể rung rinh như một đóa hoa, nếu như mưa gió quá lớn sẽ rơi xuống.

Anh ôm eo cô, sau đó nhặt chiếc váy phủ lên người cô.

Vân Khanh sững người, mở mịt mở mắt ra, cô không nhìn rõ gương mặt anh, chỉ thấy được đường nét mờ ảo trong bóng tối. Yết hầu cương nghị của anh khẽ động, hơi thở nóng rực đầy mùi rượu phả lên mặt cô: "Uống nhiều quá, không làm được."
Chương trước Chương tiếp
Loading...