Con Mèo Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 44



Ông ta dường như cũng nhận ra. Tôi vội quay mặt đi, đến lúc này cả Phân Chim lẫn anh trai tôi đều thấy. Người đàn ông ngày nào còn làm ngựa cho tôi cưỡi nay vẫn cao lớn như vậy thậm chí còn có chút phong độ. Tôi cười lạnh. Có vẻ như cuộc ống hiện tại của ông ta khá tốt.

Nhận thấy ông ta có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn bước tới, tôi hé mắt nhìn mẹ, bà vẫn tỏ thái độ bình thường nhưng tôi biết bây giờ trong lòng bà đang hỗn loạn lắm. Giọng người đàn ông trầm ổn vang lên:

“Tuyền, San! Các con đến đây dùng bữa sao?”

Anh trai tôi không chút khách sáo đáp lại:

“Đến nhà hàng chẳng lẽ lại đi đánh gôn?”

Tôi nhìn vẻ mặt khó coi của ông ta mà hả hê, xa hai mươi năm bây giờ gặp lại chỉ còn là người xa lạ, cho dù ông ta lúc trước từng là cha tôi thì sao? Người đàn ông có gia đình rồi chạy theo người phụ nữ khác thì chẳng phải là kẻ ngoại tình sao? Nếu hai mươi năm trước đã rời đi thì sau này cũng không nên xuất hiện lại trước mặt chúng tôi lần nữa.

Ông ta nắm chặt tay, có vẻ đã nhịn nhục hết cỡ nhưng trên mặt vẫn hiện lên nụ cười khó coi chết đi đươc.

“Các con vẫn khỏe chứ?”

Tôi đặt chiếc thìa xuống “cạch” một cái, khuôn mặt tươi cười nhìn thẳng vào mặt ông ta.

“Cảm ơn đã quan tâm, chúng tôi bây giờ rất tốt, ông không nhìn thấy sao?”

“Tuyền, con…”

Rõ ràng ông ta nhận ra tôi không hề gọi ông ta một tiếng “ba”, khuôn mặt cau lại nhưng tôi không quan tâm, người như ông ta xứng sao?

“Ba!”

“Ba!”

Người đàn ông quay lại, nghe tiếng tôi cũng biết cái giọng eo éo kia là của ai, chẳng phải cô con gái rượu của ông ta sao? Hai chúng tôi bằng tuổi nhau, thật ghê tởm, trong lúc mẹ tôi mang thai mà ông ta lại làm ra cái chuyện như vậy. Sau này còn ngang nhiên dẫn người đàn bà kia cùng con gái bà ta về nhà.

“Thiên Kim, con đến sớm vậy?”

Thiên Kim sao? Thật buồn nôn. Hóa ra trong mắt ông ta cái gọi là bảo bối cũng chỉ là đứa con gái kia, chẳng trách thái độ hờ hững với mẹ con tôi, sau này còn nhất quyết li hôn. Mẹ tôi vốn dĩ cũng không còn gì gọi là niềm tin, bà nhanh chóng thành toàn cho bọn họ, một mình nuôi nấng hai chúng tôi.

Cô con gái kia nhìn qua chúng tôi một lượt, khuôn mặt dừng lại ở Phân Chim, hai mắt sáng lên:

“Ba, họ là ai vậy?”

Haha, hóa ra cô ta không nhớ đến đã từng gặp chúng tôi một lần. Cô ta tưởng mình là cốt nhục duy nhất của người đàn ông đáng xấu hổ kia sao? Tôi cười mỉa mai. Trên mặt người đàn ông kia vẻ lúng túng hiện rõ.

“Ờ, bọn họ… là người quen của ba!”

“Người quen?” Tôi lạnh người, ngay cả người quen cũng không xứng. Không muốn làm mẹ khó xử nữa, tôi đứng lên đối mặt với hai người bọn họ, ra ý đuổi người:

“Giám đốc Sơn, không biết tôi xưng như thế có đúng không nhưng hình như cha con ông quấy rầy bữa cơm này của gia đình tôi hơi lâu rồi đấy!”

Người đàn ông lộ vẻ bất ngờ, cô con gái cũng chằm chằm nhìn tôi như sinh vật lạ. Không ngờ sao, cuôc sống không có cha đã dạy cho tôi như thế! Bất cứ ai đụng vào gia đình tôi, tôi đều không kiêng nể.

Người đàn ông kia nháy mắt ảo não, nhỏ giọng nói:

“Làm phiền rồi!”

“Làm phiền rồi!”

Nói xong vội quay người bước đi, cô gái kia cũng lả lướt rời khỏi, trước khi đi còn liếc qua Phân Chim một chút. Vẻ háo trai đó thật khiến người ta nổi da gà.

Tôi ngồi lại xuống bàn, không khí lúc này có chút gượng gạo. Anh trai tôi chắc tức giận chưa hết, trên mặt vẫn còn chút bực tức đọng lại. Tôi nhìn mẹ, bà thở nhẹ một hơi, đôi mắt dường như hơi đỏ lên. Tôi cười lớn:

“Ăn nhanh thôi, tối nay tổng giám đốc của con trả tiền, nhất định chúng ta phải no nê một bữa!”

Phân Chim bên cạnh nhìn tôi cười đáp lại:

“Được, hôm nay cho em vét sạch ví anh!”

Mẹ tôi nghiêm mặt:

“Con gái con đứa kiểu gì mà chanh chua thế hả?”

Tôi chun mũi nhìn mẹ:

“Con a… chính là con gái của mẹ mà!”

Mẹ tôi cười nhẹ, nét u buồn cũng quét sạch. Ông anh tôi phì cười. Bữa ăn cũng dần vui vẻ trở lại.
Chương trước Chương tiếp
Loading...