Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng
Chương 28: Nghênh đón sứ thần
Edit: Lãnh Thiên Nhii. Gia Luật linh, Hạ Văn Cừ và Lạc Huyền Lăng đã âm thầm đến đế đô Nam Hải mấy ngày, nhưng đội ngũ sứ thần tam quốc mới vừa tới đây, vì vậy, Hoàng thất Nam Hải hôm nay mới chính thức phái người đi nghênh đón sứ thần tam quốc vào ở dịch quán. Thái tử Nam Hải Nam Dận và Tả tướng Trương Thống tự mình nghênh đón đội ngũ sứ thần Đông Lâm. Đội ngũ sứ thần Đông Lâm cực kỳ lớn, thái tử Đông Lâm Nạp Lan Nhược Phong cưỡi ngựa đi phía trước, một bộ trường bào màu vàng óng làm nổi bật lên quý khí bất phàm của hắn, ngũ quan anh tuấn tuấn mỹ không nói ra được hào quang chói mắt, mặt mày khí phách bễ nghễ thiên hạ. Mà ở đội ngũ trung gian, có đỉnh đầu cỗ kiệu được tơ lụa Tuyết Sắc bao trùm, nhìn giống như từ cửu thiên ở ngoài thất lạc thánh kiệu, đang ngồi trong kiệu, chính là Lạc Huyền Lăng. Nam Dận và Trương Thống nhìn thấy đội ngũ Đông Lâm, lập tức nghênh đón, khách khí nói, "Thái tử Đông Lâm, Thiếu chủ Lạc gia đường xa đến đây, Nam Dận không có từ xa tiếp đón." Thời điểm Nam Dận nghênh đón sứ thần Đông Lâm, đều nói muốn thái tử Đông Lâm và Lạc Huyền Lăng cùng nhau đi vào, đủ để thấy địa vị Thiếu chủ Lạc gia ở Đông Lâm và trong mắt người đời rất cao. "Thái tử Nam Hải khách khí." Nạp Lan Nhược Phong ôn hòa lễ độ cười nói, ngước mắt nhìn Nam Dận một cái, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, cười nói, "Khi còn bé Nhược Phong không hiểu chuyện, nếu có chỗ đắc tội, mong rằng thái tử Nam Hải không nên so đo." Nam Dận và Nam Ức Tịch chính là song sinh, dung mạo hai người gần như giống nhau như đúc, dĩ nhiên là phong hoa ngàn vạn, khó trách Nạp Lan Nhược Phong gặp người dung mạo xuất chúng như vậy không khỏi kinh ngạc nhìn Nam dận. Nam Dận nghe được lời Nạp Lan Nhược Phong nói, chân mày khẽ chau, trong mắt lóe lên vẻ kinh hoảng, tiếp theo cười nói, "Chuyện lúc còn bé, bổn điện nhớ không rõ, thái tử Nhược Phong không cần nhắc lại." Hai người đang hàn huyên, Lạc Huyền Lăng đưa tay khẽ nhấc rèm cỗ kiệu lên, tay của hắn thon dài như là bạch ngọc, xương ngón tay rõ ràng, giống như trong lúc nhấc tay liền ẩn chứa lực lượng khổng lồ. Rèm cỗ kiệu chỉ hơi nhấc lên, bởi vì tia sáng chiếu ngược, không thấy rõ tình huống trong kiệu, nhưng người trong kiệu có thể thấy rõ ràng tình huống bên ngoài. Ánh mắt Lạc Huyền Lăng xuyên qua mọi người, thẳng tắp nhìn về phía Nam Dận, khi thấy Nam Dận vẻ mặt luôn bình tĩnh của hắn và trong tròng mắt đen thế nhưng dâng lên gợn sóng, tay vén rèm cũng có chút run rẩy, trầm mặc chốc lát, hắn mới để rèm rơi xuống. Chú ý tới một màn này, trong mắt Nạp Lan Nhược Phong lóe lên một tia kinh ngạc, lập tức nhìn về phía Nam Dận cười nói, "Thái tử Nam Hải thật là có mặt mũi, phải biết thường ngày coi như thấy phụ hoàng, Lạc thiếu chủ vẫn ẩn đằng sau màn tơ, không nghĩ tới lại vì thái tử Nam Hải vén màn kiệu lên." Nam Dận nghe vậy, tự nhiên là rất cao hứng, sảng khoái cười cười, lại hàn huyên cùng Nạp Lan Nhược Phong. Đội ngũ Đông Lâm một đường đi theo vào đế đô. Mà đội ngũ sứ thần Bắc Mạc cũng đã đến, do hữu tướng Lam Cẩn Du tự mình nghênh đón. Lam Cẩn Du mặc một bộ cẩm y màu xanh dương, bộ dáng quả thật là công tử ôn tồn nho nhã, mà Hạ Văn Cừ là một thân trường bào màu hồng đào, ngồi ở trên ngựa giống như không có xương, vẻ phong lưu không kềm chế được, một người ôn nhã một người phong lưu, hai người sóng vai cưỡi ngựa tạo thành phong cảnh. Về phần sứ thần Tây Nhạc, còn lại là do ẩn tướng Doãn Lưu Quang nghênh đón, Nam Ức Tịch khó có được hứng thú cùng đi với Doãn Lưu Quang. Xa xa đã nhìn thấy đội ngũ Tây Nhạc, mà Gia Luật Linh mặc một bộ cẩm bào màu tím đậm cao quý cưỡi ngựa đi đàng trước, trong vòng một trượng, nhiệt độ không khí chợt giảm xuống. Nam Ức Tịch có chút hăng hái cười, đưa tay sờ sờ vào bức mẫu đơn đặt trong tay áo, đáy mắt một mảnh thâm thúy. "Linh vương gia một đường đi dài mệt nhọc, cực khổ." Doãn Lưu Quang thúc ngựa đi tới trước mặt Gia Luật Linh, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhuận như ngọc, một đôi tròng mắt đen nhìn chăm chú vào Gia Luật Linh, trong mắt hình như có tinh quang tính toán. Gia Luật Linh thấy Doãn Lưu Quang, khóe môi hiện lên nụ cười, chỉ là cho dù hắn cười, cũng không cách nào khiến cho dung nhan luôn lạnh lùng của hắn có phần buông lỏng, hắn khách khí nói với Doãn Lưu Quang, "Doãn thiếu chủ tự mình nghênh đón, Gia Luật Linh cảm thấy sâu sắc vinh hạnh." Tuy là nói chuyện với Doãn Lưu Quang, nhưng tầm mắt Gia Luật Linh lại không nhịn được mơ hồ nhìn đến trên người Nam Ức Tịch, Nam Ức Tịch một thân hồng trang, ngồi trên lưng ngựa, có vẻ hiên ngang mạnh mẽ, khác vẻ đẹp ngày thường xinh đẹp mềm mại đáng yêu, càng thêm mấy phần anh khí, ở dưới ánh mặt trời, thật sự làm cho người ta không thể dời đi tầm mắt. "Linh vương gia, lại gặp mặt." Nam Ức Tịch thấy ánh mắt Gia Luật Linh vẫn nhìn chăm chú vào nàng liền nói, khiến Doãn Lưu Quang nghi ngờ nhìn nàng một cái, nàng không khỏi cười lên thoải mái nói. Doãn Lưu Quang nghe vậy, nhíu lông mày, nhìn về phía Nam Ức Tịch, cười hỏi, "Linh vương gia hôm nay mới đến đế đô, Quỳnh Lạc làm sao đã gặp qua hắn?" Nam Ức Tịch nghe được Doãn Lưu Quang nói, trên mặt hiện ra một nụ cười. Gia Luật Linh hôm nay mới đến đế đô? Doãn Lưu Quang thật đúng là biết giả bộ, nàng không tin chuyện Gia Luật Linh đã sớm đi tới đế đô, Doãn Lưu Quang lại không biết. Chỉ là nàng không muốn phơi bày Doãn Lưu Quang, vì vậy chỉ cười lên tiếng, "Linh vương gia rất tò mò về đế đô Nam Hải ta, vì vậy đi trước đội ngũ sứ thần mấy ngày, vừa vặn vô tình gặp được ta ở trên đường." "Thì ra là như vậy, Linh vương gia nếu có hứng thú với đế đô Nam Hải ta, Lưu Quang nguyện vì Linh vương gia dẫn đường." Doãn Lưu Quang nghe được Nam Ức Tịch nói, dịu dàng nhìn Nam Ức Tịch một cái, lại xoay người cười nói với Gia Luật Linh. "Vậy thì làm phiền." Gia Luật Linh cũng không vì bị vạch trần mà có vẻ bối rối, hắn như cũ lạnh lùng nhìn Doãn Lưu Quang một cái, không lạnh không nóng nói. Vốn Doãn Lưu Quang đưa Gia Luật Linh đến dịch quán là có thể rời đi, nhưng Doãn Lưu Quang cư nhiên lại mời Gia Luật Linh vào phòng, hơn nữa hai người còn đóng lại nói tới nói lui. Nam Ức Tịch thấy thế, không khỏi nghiền ngẫm nhíu lông mày, mặc dù nàng không có hứng thú nghe lén bọn họ nói gì, nhưng nàng vẫn chờ Gia Luật Linh đến mua tranh vẽ nha, đứng ở phía ngoài phòng chờ cũng là bình thường, về phần nhĩ lực nàng hơn người, không cẩn thận nghe được bọn họ nói chuyện, vậy không thể trách nàng được. "Thế cục Đông Lâm và Nam Hải khẩn trương, chắc hẳn Linh vương gia đã nhìn ra." Giọng Doãn Lưu Quang ôn hòa trầm thấp từ trong nhà truyền tới, trong lời nói hình như mơ hồ còn mang theo vài phần lo lắng. "Đây là chuyện Đông Lâm và Nam Hải, Tây Nhạc không thể tham dự." Gia Luật Linh mặc dù hiểu ngụ ý của Doãn Lưu Quang, nhưng lại làm bộ như không biết, lạnh lùng bỏ quan hệ qua một bên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương