Cướp Tân Lang
Chương 8: Vuột Mất
Nha Vũ Tường dù đã phân phó ổn thỏa mọi chuyện chỉ còn chờ Thức đến hắn liền giao hết cho tên kia xử lý thế nhưng sao trong lòng vẫn cảm thấy có chút bất an kỳ lạ. Hắn trước giờ chư từng biết sợ qua thế nhưng cỗ bất an này thực chất là do đâu mà có. Từ khi biết nàng hắn nhận thấy sự thay đổi thật lớn trong con người hắn, hắn lần đầu biết lo lắng lần đầu biết ganh tỵ, cũng là lần đầu biết trông ngóng nhớ mong một người. Hắn thừa nhận tâm trạng mình bị nàng ảnh hưởng đến mức khiến hắn mất hẳn kiểm soát của bản thân. Không đưa mắt lên nhìn hắn mệt mỏi hỏi kẻ vừa bước đến.- Có chuyện?- Chủ nhân phía ngoài có một tiểu cô nương đến nói là có việc cần phải gặp ngài. Nàng nói là việc liên quan sống chết nên ta không dám tự quyết định.Hắn liếc mắt nhìn Thần, như hiểu được ý của chủ nhân, hắn nhún mình rời đi chỉ trong thoáng chốc liền quay trở lại.- Là Tiểu Đào cô nương ở Hắc Phong Trại.- Tiểu Đào. Hắn cố lục lọi trong đầu cũng không thể nhớ ra nàng ta.- Là nha hoàn của Phu nhân. - Hắn sở dĩ gọi phu nhân vì hắn biết chủ nhân nhà hắn hẳn sẽ không làm việc gì mà chưa suy nghĩ kỹ càng. Nếu ngài đã ở Hắc Phong trại cưới thê tử thì hẳn là nhận định nàng ấy chính là thê tử của mình vì thế hắn cũng phải nhận định nữ chủ nhân này.- Cho nàng ta vào. - Hắn lạnh giọng phân phó.Tiểu Đào được một kẻ dẫn vào Diêm la cốc. Vừa đi nàng vừa ngắm nhìn vẻ xinh đẹp của nơi đây. Không phải một trang viện diễm lệ thế nhưng ở nơi này toát ra vẻ trang nhã quý phái. Thật khác xa lời đồn thổi của giang hồ rằng Diêm la cốc là nơi ma quỷ âm u, có vào mà không có mạng trở ra.Tiểu Đào cũng thật ngạc nhiên khi biết Nha công tử, à mà không phải phải gọi là cô gia mới phải. Theo như giang hồ đồn đại thì cô gia nhà nàng là kẻ lạnh lùng tàn bạo giết người không chớp mắt vì thế hắn mới có danh là Diêm La vương. Phàm là kẻ đắc tội hắn không có ai toàn mạng mà hình như là đều chết rất thảm. Hít một hơi thật sâu nàng trấn tĩnh lại thầm hạ quyết tâm trước sau gì thì cũng chết. Nhưng nếu nàng chết nhưng làm được gì đó cho tiểu thư nàng cũng cam lòng.Bước vào bên trong Diên Cốc thế nhưng nữ tử nhỏ bé kia không một chút run sợ.- Ngươi tới là có việc? - Hắn lạnh lùng hỏi, chẳng còn một chút nho nhã nhẹ nhàng nào khi còn ở hắc Phong Trại.- Cô gia ta biết ngài hiện giờ là hận chủ nhân ta. Ngài có thể sẽ không tin tưởng lời ta nói, nhưng chủ nhân ta là thật tâm yêu ngài.- Yêu... Ha... Ha... Nực cười. Ngươi cho rằng ta sẽ tin những lời như thế sao? Nói, là nàng sai ngươi tới nói thế với ta có mục đích gì? Có phải hiện giờ bị quan binh vây khốn mới nghĩ muốn nhờ ta giải vây không? - Hắn ánh lên một đôi mắt sắc lạnh như quỷ thần lời nói như rít qua từng kẽ răng khiến cho người ta khiếp sợ.Thân hình nhỏ bé kia khẽ run nhẹ nhưng ánh mắt nàng ta vẫn rất kiện định nhìn hắn. Giọng nói không chút run sợ nhưng khá nhỏ:- Ngài có thể không tin, nhưng từ ngày đưa ngài xuống núi tiểu thư cứ như người mất hồn thất thần cả buổi. Ta theo tiểu thư đã lâu chưa từng thấy nàng ấy cười nhiều như những ngày cùng ở bên ngài. Suốt ba năm Thất Đương gia mất tiểu thư cũng trở nên điên dại náo loạn cả sơn trại vào ngày ngài ấy mất. Nhưng từ khi ngài đến tiểu thư nhiều nhất chỉ khóc và nói xin lỗi cùng Thất Đương gia. Tiểu thư...- Đủ... - Hắn rống lên giận dữ. Siết chặt nắm tay rít từng câu qua từng kẽ răng- Nếu nàng thực yêu ta thì sẽ hạ dược rồi cho người quăng ta lại Diêm La cốc sao? Hừ Ngươi đừng tưởng chỉ với những lời đó ta sẽ tin ngươi. - Hắn biết nàng là cũng có tình cảm cùng hắn vì nụ cười của nàng lúc ở cạnh hắn, nước mắt của nàng khi nói xin lỗi cùng Trầm Thất ngày đó không thể là giả. Thế nhưng bị nàng hạ dược rồi đưa hắn trở về cũng là sự thật và việc này khiến hắn tức giận.Hắn từ đầu đã biết nàng tiếp cận hắn hẳn không phải vì si mê hắn như lời nàng nói mà có mục đích khác. Nhưng hắn cũng thế chẳng phải sao, hắn cũng tiếp cận nàng để lấy được địa thế của hắc Phong trại. Bọn họ hai người tuy rằng bắt đầu đều là có mục đích riêng của bản thân nhưng hắn tin tưởng rằng tình cảm của hắn và nàng hẳn là thật lòng. Nàng từng cùng hắn nói sẽ rũ bỏ mọi quan hệ với hắn khi hắn rời khỏi Hắc Phong trại. Nay lại sai người quăng hắn trở về Diêm La cốc, đây chẳng phải là nàng đang phủi sạch quan hệ giữa bọn họ hay sao. (akiaki: trời như oán phu bị phụ ruồng bỏ)- Là vì không muốn là liên lụy đến ngài. Tiểu thư thật ngốc, thà bị ngài khinh ghét để dễ dàng quên đi nàng ấy còn hơn là kéo ngài cùng Diêm La cốc chết chung. - Tiểu Đào ở một bên mỉm cười thê lương.- Ngươi nói gì? - Đôi mắt Vũ Tường như tối sầm lại. Lời nói kia của nàng kiến cho bất an trong lòng hắn ngày một lớn hơn.- Chủ nhân không hay rồi. Binh lính tấn công lên Hắc Phong Trại. - Ảnh vừa đến liền vội vã bẩm báo.- Làm thế nào... - Thần kinh ngạc không thôi thế nhưng chủ nhân nhà hắn sớm đã mất dạng.Nhìn thấy ánh lửa rực trời khiến lòng hắn vừa lo vừa vội, nàng sẽ không thực sự có việc gì. Chỉ cần nàng bình an hắn tình nguyện không truy cứu mọi chuyện, lừa gạt hắn, lợi dụng hắn, hạ dược cùng rời bỏ hắn tất cả hắn sẽ xem như chư từng xảy ra chỉ cần nàng bình an.Ngay khi đến nơi lửa cháy sáng rực cả ngọn núi, hắn chỉ thấy loáng thoáng có xác của quân lính, còn người trên hắc phong trại cũng không thấy một ai. « Sinh nghề, tử nghiệp, nếu một ngày nơi này bị quan binh vây kín thì thay vì bị bắt mọi người sẽ cam nguyện cùng chôn thân nơi này. » Hít một hơi thật sâu hắn hướng bờ vực chạy đến. Sát bờ vực quân lính phun từng ngụm máu tươi ngã xuống còn nàng mỉm cười theo hướng vực thẳm lao đi.Không chút suy nghĩ hắn lao đến bắt lấy nàng. Trong vòng tay của hắn nàng mở to đôi mắt kinh ngạc. Cả hai đều đang rơi thế nhưng hắn phát giác thân thể mình có điều gì đó kỳ lạ cảm thấy vị ngòn ngọt tại cổ họng, khóe miệng hắn trào ra một ngụm máu tươi. Hắn trúng độc, nhìn quanh mép bờ vực hắn nhận ra Hạc hồng liên một loại độc dược giết người qua hương thơm chúng mọc đầy khắp từ phía mép bờ vực trải dài xuống phía dưới. Lệ đã rơi đầy mặt nàng, vòng tay qua ôm lấy hắn nàng nhỏ giọng:- Ta yêu chàng. - Lệ nàng lại rơi.... Hắn nghe nàng nói mỉm cười mãn nguyện, vòng ôm kia của hắn cũng lỏng dần toàn thân hắn bắt đầu cảm thấy vô lực dần vì độc khí. Bảo Bảo xoay người ôm lấy hắn rồi điểm nhẹ mũi chân vào phiếm đá bọn họ rơi ngang qua vận khí đưa bọn họ ngược trở lên bờ vực.- Hãy sống vì thiếp, cầu xin chàng. - Nước mắt nàng lại tuôn rơi, nàng có lẽ sẽ chôn thân tại đây nhưng lại không muốn hắn mất mạng.Nha Vũ Tường cảm thấy bất an, nàng đây là đang tính làm gì? Khi bọn họ chỉ còn cách bờ vực kia một khoảng nàng dùng sức lực còn lại của bản thân đánh chưởng đẩy hắn lên phía trên bờ vực rồi buông mình rơi xuống bờ vực sâu hun hút không thấy đáy kia.Vũ Tường cố dùng chút sức lực cuối cùng ôm chặt lấy thê tử thế nhưng chỉ thấy nàng dần rời xa vòng tay hắn. Tim hắn như thắt chặt đau đớn bất lực nhìn thấy nàng bị vực thẳm đen ngòm kia nuốt lấy. Thân hình hắn lảo đảo lê về phía vực muốn đến chỗ của nàng. Hắn bị ai đó túm chặt lại từ phía sau rồi nghe tiếng hét lớn của nhị ca hắn cùng giọng quát giận dữ của đại ca ngay sát bên tai hắn. Bóng tối ập đến rất nhanh ngay sau đó khiến thân mình kia khụy ngã thế nhưng thủy chung vẫn hướng thân mình về phía vực thẳm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương