Đại Cung

Chương 97: Đoạn Minh Hoàng



Ngay lúc Ngôn Thác thất vọng nghĩ rằng người của Đoạn gia không đến thì lúc này lại đến.

“Bố trận!” Ngôn Thác khóe miệng giương lên, rốt cuộc cũng đã tới, Ngôn Thác liếc đếm, là Đoạn Kỳ và hai mươi mấy người khác, tất cả đều là đội quân tinh nhuệ của Đoạn gia, lần trước mười vạn đại quân của hắn lại không tiêu diệt được bọn người này, tốt lắm, đây mới là quân chủ lực của Đoạn gia, những người này nếu tiêu diệt thì còn sợ gì bọn người còn lại.

Ngôn Thác vừa nói xong, từ phía sau ba mươi sáu sĩ tử liền trào ra. Trận pháp vô cùng chỉnh tề, không hề có một tia sơ hở, người của Đoạn gia tuy rằng mỗi người đều là cao thủ võ lâm nhưng đối với trận pháp phía trước cũng chiếm không được nhiều ưu thế.

“Ngôn Thác, cũng chỉ là trận pháp bình thường, không đàn áp được người của Đoạn gia, ngươi không được để cho bọn họ cướp đi Cung Tuế Hàn!” Nguyên Mẫn nói to với Ngôn Thác, chẳng lẽ Ngôn Thác ngươi thật sự muốn quỳ trước Tuyên Môn ba ngày ba đêm.

“Hoàng thượng yên tâm, thần còn có chiêu khác!” Ngôn Thác dùng sức vỗ tay ba cái, tử sĩ nháy mắt liền thối lui, đột nhiên không gian trở nên trống rỗng, không biết từ đâu lồng sắt từ trên xuấn hiện giống như là một lồng sắt lớn, đem toàn bộ người của Đoạn gia vây khốn bên trong.

Đoạn Kỳ chứng kiến thấy Ngôn Thác vỗ tay ba cái, biết rõ là có cạm bẫy liền nhanh chóng hô to “Tản ra!” Nhưng đã quá muộn, ngoài trừ hắn thì những người khác đều bị giam ở trong lồng sắt.

“Chiêu này được gọi là lồng sắt bắt điểu, Hoàng thượng, lần này thần làm việc hẳn là khiến người yên tâm rồi!” Ngôn Thác không quên cao ngạo.

“Đừng vui mừng quá sớm, chờ bắt được điểu rồi nói sau” Nguyên Mẫn sắc mặt vẫn không đổi, lần này Ngôn Thác làm việc quả thật có đầu óc, chỉ thêm một chút công sức liền vây bắt hết tất cả, có thể biết đi thỉnh giáo trận pháp của Hưu Nguyệt thì xem ra lần này đã hạ quyết tâm.

Tất cả người của Đoạn gia biết lần này nhất định có nguy hiểm nhưng vẫn liều chết đánh cược một lần, dù sao cũng là võ lâm cao thủ, tất nhiên cũng có lòng tự phụ.

Ngôn Thác cũng hiểu, muốn vây khốn người của Đoạn gia, không phải người bình thường có thể làm được, nếu đối phó với người bình thưởng thì chỉ cần thủ đoạn thông thường là được, nhưng Ngôn Thác lúc này vì muốn tiêu diệt Đoạn gia nên cũng phải làm tiểu nhân.

“Dùng kiếm chém ra!” Đoạn Kỳ hô, nếu chỉ là lồng sắt bình thường thì không thể nào trói được người của Đoạn gia.

“Bố trận!” Ngôn Thác liền hướng lên trước, vung tay lên, ba mươi sáu tử sĩ bắt đầu vây công Đoạn Kỳ, một đám người Đoạn gia vừa rồi chỉ có thể đánh ngang tay, huống hồ chỉ một mình Đoạn Kỳ tất nhiên không đánh lại, hắn dần dần bị vây khốn, phòng thủ được một lúc cũng bị tổn thương ít nhiều, lúc này hắn lo lắng, Đoạn Kỳ Tâm và Đoạn Lâm tại sao lúc này còn chưa tới?

Về phần Đoạn Kỳ Tâm, lúc này hắn bắt đầu cả kinh, tại sao hắn liền quên, Đoạn Lâm từ lúc đầu đã có dã tâm, hắn muốn làm cho mình và gia chủ đều chết nơi này. Chẳng lẽ trời muốn diệt vong cả Đoạn gia, trừ bỏ trong cậy vào gia chủ ở bên ngoài thì không ai còn có thể đấu được Nguyên Mẫn. Đoạn gia nếu rơi vào tay Đoạn Lâm thì gia tộc suy vong là chuyện sớm muộn.

Người của Đoạn gia ở bên trong lòng sắt dù nội lực rất mạnh cũng không đem lồng sắt bổ ra. Lúc này của Đoạn gia dường như muốn bị vây khốn.

“Buồn cười, chẳng lẽ ta lại dùng loại sắt thiết thông thường để tạo lồng sắt này sao? Ta chính là dùng than đá huyền thiết, dù ngươi có nội lực kinh người, dùng chưởng lực cũng không thể phá hủy được loại đá huyền thiết. Lần này các ngươi quy phục chịu trói đi!”

Nguyên Mẫn lúc này cao cao tại thượng ngồi trên hạ điện, xem ra, lần này hồi hộp theo dõi cũng được kết quả như mong muốn, Nguyên Mẫn lạnh lùng cười, Ngôn Thác lần này làm việc coi như rất đáng khen.

Cho dù bị giam trong lồng, nhưng những người bên trong muốn tiếp xúc với nhau cũng không dễ dàng, giống như sư tử bị nhốt trong lồng, cho dù không thể phản kích nhưng người bên ngoài có tới gần cũng không thể làm cắn được.

Nhưng không bao lâu, trong lồng đã có người hôn mê.

“Hoàng thượng rốt cuộc là có chuyện gì? Chẳng lẽ bọn hắn tự sát?” Ngôn Thác hỏi Nguyên Mẫn.

“Ngươi không cảm thấy được trong đại điện có hương vị lạ sao?” Nguyên Mẫn hỏi.

“Đúng là có mùi vị lạ!” Ngôn Thác cảm thấy khó hiểu.

“Trẫm thừa lúc ngươi đốt lửa, đã dặn dò Đặng La đem ngũ huân tán ném vào trong lửa!” Nguyên Mẫn cười nói, bắt sống những người này, thì bọn ruồi muỗi còn lại không phải tự chui ra sao?

Ngũ huân tán? Người bình thường nếu ngửi được sẽ có tác dụng dưỡng thần, nhưng nếu người có nội lực cao cường ngửi thấy thì tác dụng sẽ ngược lại, sẽ dễ lâm vào hôn mê.

Nhưng bọn hắn cũng ngửi được, tại sao lại không có việc gì xảy ra? Ngôn Thác chứng kiến người của Đoạn gia đã có chút hôn mê, liền tự hỏi, chẳng lẽ trước đó hắn và tất cả mọi người uống rượu bên trong có thuốc giải? Xem ra Hoàng thượng vĩnh viễn đều có rất nhiều mưu kế, quả nhiên lợi hại.

“Trẫm đoán được, đội quân tinh nhuệ của Đoạn gia chỉ vào có một nửa, nửa còn lại sẽ ở phía sau trợ giúp, đáng tiếc Đoạn Kỳ lại mắc phải sai lầm hồ đồ, để lại Đoạn Lâm phía sau. Đoạn Lâm hắn, dã tâm không hề nhỏ, lại không có sở trưởng gì, cũng coi như không đáng uy hiếp!” Nguyên Mẫn lắc đầu nói, Đoạn gia thực sự lúc này giống như là rắn không đầu.

“Ha Ha! Nguyên Mẫn ngươi quả nhiên rất lợi hại…” Đoạn Kỳ cười lớn, bản thân hắn tài nghệ không bằng người khác, hắn nhận rõ.

“Giết!” Nguyên Mẫn mỉm cười hạ lệnh, nàng không muốn nhiều lời, phải tốc chiến tốc thắng, tránh để phát sinh biến cố.

“Tuân lệnh!” Ngôn Thác rất cao hứng, lần này cuối cùng cũng toàn thắng, sau lần này, hắn mới có năng lực trở lại triều đình, phải thật tốt phát uy một phen.

Tất cả mọi người lúc này đều đã xem nhẹ một người, chính là người ở bên trong Nguyên Mẫn, người này là Đoạn gia gia chủ, Đoạn Mình Hoàng.

“Ngươi dường như còn quên ta!” Đoạn Minh Hoàng xuất hiện ở cạnh Nguyên Mẫn không tới năm bước chân, không một ai hay biết nàng xuất hiện như thế nào, thế nhưng lại ở ngay bên cạnh Nguyên Mẫn.

Hỏa hồng trong ánh mắt, tản mát ra một loại quỷ dị và cả hơi thở nguy hiểm, tóc dài rối tung tỏa sáng ánh lửa hồng, một loại cổ khí bức người toát ra làm trong đại điện lúc này đều hướng về khí tràng đang phát ra một loại uy lực kinh người.

Nguyên Mẫn có chút kinh ngạc nhìn, Cung Tuế Hàn đột nhiên lại xuất hiện, không, không phải là Cung Tuế Hàn, Cung Tuế Hàn không phải như vậy, Cung Tuế Hàn không có khí thế bức người như vậy, cũng không có dung mạo mĩ dị và hơi thở như thế…

Đoạn Kỳ nhìn về phía Đoạn Minh Hoàng, gia chủ thực sự đã tỉnh, đây quả thật là khí thể của gia chủ, Đoạn gia được cứu rồi, Đoạn Kỳ mừng rỡ trong lòng.

Lúc này bọn người của Đoạn gia ở trong lồng sắt vẫn có một số chưa bị hôn mê cũng nhìn thấy được hi vọng, trông thấy được gia chủ thực sự còn hơn cả bất kỳ loại hi vọng nào.

Tất cả mọi người bị một màn này làm cho hoảng sợ đến ngây người, sự tồn tại của Đoạn Minh Hoàng lúc này quá mạnh mẽ, bức bách lên cả sự tồn tại của người khác, mọi người đều cảm giác bị yếu đi, giống như bị sức hấp dẫn của Đoạn Minh Hoàng thu lấy.

“Cung Tuế Hàn?” Nguyên Mẫn trên mặt tuy rằng vẫn rất bình tĩnh nhưng ngón tay dã bắt lấy long ỷ (*) bên cạnh, nàng phi thường dùng sức, trên mu bàn tay gân xanh đều nổi lên, nàng cả trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, Cung Tuế Hàn cũng tính kế nàng một lần.

(*) long ỷ: loại ghế rồng, hai bên tay nắm của ghế có hình đầu rồng

“Cung Tuế Hàn không phải đã bị ngươi đốt chết rồi sao? Hiện tại ta là Đoạn Minh Hoàng, Đoạn gia gia chủ” Đoạn Minh Hoàng đến gần Nguyên Mẫn, tới gần từng bước, mỗi một bước đều mang lại cảm giác áp bức một phần.

Đặng La đứng ở bên cạnh Nguyên Mẫn lần đầu tiên cảm nhận được nguy hiểm, điều đầu tiên nàng nghĩ tới là rút kiếm ra hướng đến Đoạn Minh Hoàng. Đoạn Minh Hoàng dùng tay nắm chặt kiếm Đặng La, tay bởi vì cầm chặt lấy kiếm mà bị cắt cả da thịt, máu bắt đầu chảy xuống. Thế nhưng Đoạn Minh Hoàng lại không cảm giác được một chút đau đớn nào, nàng vẫn lạnh lùng nhìn Đặng la, một chưởng với tốc độ cực kỳ nhanh quất tới.

Đặng La hiển nhiên không thể ngờ tới, cho dù chưởng lực phát ra cách thân thể nàng một khỏang, nhưng nàng vẫn bị thương không hè nhẹ, cảm giác bị loại hỏa nhiệt này tác động đến, ngay cả ngũ tạng cũng đều trở nên khó chịu.

Đoạn Minh Hoàng thực sự không phải người thường, nàng là Minh Phượng ký chủ, Hoàng Thượng ngay từ đầu nên sớm đem nàng giết đi, Hoàng thượng rốt cuộc lại nuôi một con sư tử bên người, hiện tại sư tử đã thức tỉnh không thu phục được không nói đằng này lại còn làm nguy hại đến tính mạng, Đặng La thống khổ quỳ rạp trên mặt đất nghĩ đến.

Đám người của Ngôn Thác hiển nhiên sợ ngây người, sau đó ngay lập tức quay về ứng cứu cho Nguyên Mẫn, nhưng chưa kịp phản ứng thì Đoạn Minh Hoàng đã đem kiếm chỉ thẳng vào cổ Nguyên Mẫn.

“Muốn giết Trẫm sao?” Nguyên Mẫn không tin, không tin Cung Tuế Hàn thật sự lợi hại hơn nàng.

“Ngươi nghĩ rằng ta không dám sao? Vẫn cho rằng ta không bỏ được sao?” Đoạn Minh Hoàng tựa tiếu phi tiếu hỏi, kiếm liền thêm cận kề cổ Nguyên Mẫn.

Lúc này ở trên người Đoạn Minh Hoàng, Nguyên Mẫn không nhìn ra được một tia thân ảnh nào của Cung Tuế Hàn.

“Trẫm thật không ngờ, lại có một ngày Cung Tuế Hàn dùng kiếm chỉ thẳng vào Trẫm!” Đây là Cung Tuế Hàn khi thức tỉnh sao? Nguyên Mẫn trong lòng một trận trừu đau.

Đây không phải là Cung Tuế Hàn, Cung Tuế Hàn sẽ không tính kế hãm hại mình, sẽ không phản bội mình, cũng sẽ không dùng kiếm chỉ thẳng vào người mình.

Nguyên Mẫn đã bắt đầu phẫn nộ rồi, cho dù nàng có sai nàng cũng không chấp nhận Cung Tuế Hàn phụ nàng.

“Cung Tuế Hàn đã từng hứa rằng, đời này kiếp này không phụ lòng Nguyên Hân Nhược, nhưng Cung Tuế Hàn lại bị chính Nguyên Hân Nhược phụ hết lần này tới lần khác, nàng dù là đứa ngốc cũng sẽ biết đau, nàng ngu ngốc thì cũng biết oán, vậy mà ngươi lại tự tay của mình đem nàng giết chết” Đoạn Minh Hoàng ánh mắt đỏ lên, nàng hận, lúc này nàng hiểu rõ Nguyên Mẫn bởi vì cho rằng trước đây Cung Tuế Hàn không thể phụ Nguyên Mẫn, nhưng Nguyên Mẫn hết lần này tới lần khác lại phụ lòng làm tổn thương Cung Tuế Hàn.

Trong tâm Đoạn Minh Hoàng một trận đau đớn âm ĩ, quá đau…

Cung Tuế Hàn không phải đã mất ý thức rồi sao, nàng như thế nào lại còn có thể ảnh hưởng đến tâm tình của mình lúc này đây? Cung Tuế Hàn, tên ngu ngốc kia, lúc này ngươi còn muốn thay Nguyên Mẫn đau lòng?

“Ngươi biết không? Trẫm đã phát ra lời thề, chỉ cần lần này Cung Tuế Hàn tiếp tục tin Trẫm, hướng về Trẫm, chỉ một lần này thôi, Trẫm tuyệt đối sẽ không bao giờ phụ Cung Tuế Hàn!” Nguyên Mẫn cũng biết không thể đối với sự tình trước mắt mà biện giải, chẳng qua, nàng không thể nói điều gì hơn, nàng chỉ có thể nói như vậy.

“Đã quá muộn rồi, không còn kịp nữa… Ngôn Thác, ngươi lập tức đem toàn bộ người của Đoạn gia thả ra” Đoạn Minh Hoàng hướng mặt sang một bên, không hy vọng bản thân mình bị ảnh hưởng, chỉ sợ chính mình sẽ dao động nên liền đối với Ngôn Thác hạ lệnh nói.

Tuy rằng mạng sống Hoàng thượng hiện tại ở trong tay Đoạn Minh Hoàng, nhưng Ngôn Thác lại không dám hành động, Hoàng thượng không hạ lệnh, hắn hoàn toàn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hai bên mọi người bắt đầu giằng co.

Nguyên Mẫn không tin Cung Tuế Hàn sẽ đả thương nàng, cho dù có là Đoạn Minh Hoàng cũng sẽ như vậy.

Thanh kiếm trên tay Cung Tuế Hàn hướng đến nàng, loại cảm giác này so với bị Độc Cô Giới bức nàng còn nhục nhã và khó chấp nhận hơn, nàng không tin Cung Tuế Hàn thật sự sẽ làm nàng bị thương.

Đoạn Minh Hoàng và Nguyên Mẫn ở trong lòng vẫn tiếp tục giằng co, đánh giá xem ai sẽ thỏa hiệp trước, Nguyên Mẫn có lợi thế vì nghĩ rằng Đoạn Minh Hoàng không dám làm tổn thương mình, bởi vì Cung Tuế Hàn sẽ không làm như vậy. Đoạn Minh Hoàng lại nghĩ rằng Nguyên Mẫn so với mạng sống của nàng và Cung Tuế Hàn thì ai chiếm thượng phong.

“Ngươi đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của ta!” Trận giằng co này không khác hơn thì Đoạn Minh Hoàng thực sự giành thắng lợi bởi vì trên cổ Nguyên Mẫn trong nháy mắt đã xuất hiện vết máu.

Ngôn Thác và cả một đám người đều kinh hoàng, Đoạn Minh Hoàng thực sự sẽ giết Hoàng thượng.

Nguyên Mẫn cũng không tin liền nhìn lên Đoạn Minh Hoàng, đôi mắt còn mang theo vẻ ưu thương.

Cung Tuế Hàn, ngươi biết không? Ngươi thật sự muốn đem Trẫm giết chết thì Nguyên Mẫn này sẽ không bao giờ… yêu ngươi nữa, sẽ không tiếp tục cho ngươi cơ hội để tổn thương Trẫm, nếu Nguyên Mẫn này bị ảnh hưởng bởi chuyện gì thì sẽ càng trở nên lợi hại hơn, càng nguy hiểm hơn, nhưng sẽ không bao giờ đau lòng, không hối hận… Nếu ta không suy nghĩ, thì ta sẽ không vì Cung Tuế Hàn ngươi sinh ra bao nhiêu áy náy như vậy, nếu không yêu người thì trong lòng ta sẽ không đau như vậy, nếu không yêu ngươi thì ta cũng sẽ không khó chịu… Hiện tại tốt lắm, ta sẽ không cần áy náy, sẽ không cần vì ngươi nữa.

Nguyên Mẫn khóe mắt cảm giác có chút yếu ớt, vì sao lại yếu đuối như vậy, đây là dấu hiệu muốn rơi lệ hay sao? Mười năm qua rõ ràng nàng không hề rơi lệ, nhưng lần này nàng ngạnh sanh liền cố nén lại, nàng không thể rơi lệ, Nguyên Mẫn cho dù bị thương cũng phải duy trì sự tự tôn của bản thân mình.

Đoạn Minh Hoàng nhìn thấy trong mắt Nguyên Mẫn ánh lên sự đau xót thì không thể tin vào mắt mình, Nguyên Mẫn đã đem nàng đẩy lên vách núi rồi đẩy nàng xuống vực… kể từ lúc đó Cung Tuế Hàn đã không còn đường quay về với Nguyên Hân Nhược nữa rồi, từ nay về sau cũng chỉ coi nhau như người xa lạ.

Một kiếm này đi xuống, không chỉ lưu lại máu, mà còn có nhiều thứ khác.

Nguyên Hân Nhược sẽ không tha thứ cho Cung Tuế Hàn, bởi vì Nguyên Hân Nhược không bao giờ cho phép người khác phản bội nàng, tuy rằng nàng đã phản bội Cung Tuế Hàn vô số lần. Tuy rằng Nguyên Hân Nhược đã quyết định sau lần này sẽ không bao giờ phản bội Cung Tuế Hàn nữa, nhưng Cung Tuế Hàn ngược lại lại phản bội nàng.

Đoạn Minh Hoàng khóe mắt cũng có chút ướt, đã không còn đường rút lui nữa rồi, bây giờ chỉ có thể tiếp tục bước đi, cho dù có tan xương nát thịt nàng cũng không thể hối hận.
Chương trước Chương tiếp
Loading...